Thứ Ba, 10 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 9

Chương 9:

Bùi Nam Yên giật mình.

Tống Miễn ung dung thong thả kể cho cậu sự thật rằng anh và chị ruột theo họ của hai dòng họ khác nhau, cho dù bận kể nhưng vẫn nhàn nhã quan sát biến hóa trên mặt của Bùi Nam Yên, một hồi lâu sau Bùi Nam Yên mới tiêu hóa được tất cả những chuyện Tống Miễn kể, xoắn xuýt và nghi hoặc cuối cùng cũng được thay thế bằng cái vẻ hóa ra là vậy.

Tống Miễn vốn tưởng rằng Bùi Nam Yên sẽ sáp lại xin lỗi, nào ngờ câu nói ra khỏi miệng của Bùi Nam Yên lại càng khiến cho anh đau đầu hơn.

"Thế, vậy thì...Đối tượng thật sự của cậu là ai?"

Giọng Bùi Nam Yên run rẩy, thiếu điều viết cả lên mặt dòng chữ "Chỉ cần cậu nói cho tớ biết đó là ai thì tớ sẽ lập tức chạy đến nhà người ta xin lỗi sau đó lấy cái chết tạ tội", Tống Miễn cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, không ngại học hỏi, "Đối tượng gì?"

"Cậu...Đối tượng hẹn hò ấy," Bùi Nam Yên trả lời đầy nghiêm túc, "Ai cũng biết cậu có đối tượng hẹn hò rồi."

"Thế sao chính tôi lại không biết?"

"Cậu đã từng hỏi tôi chưa?" Tống Miễn cắn mạnh lên môi dưới của Bùi Nam Yên đang sững người ra, giọng anh trầm thấp, như là đang biểu đạt sự trách cứ hoặc tựa như chỉ đang hỏi mà thôi, "Chính miệng người trong cuộc chưa thừa nhận thì đại khái sẽ dẫn theo càng nhiều lời đồn hơn, loại chuyện đơn giản thế này mà cậu cũng không hiểu hay sao, Bùi Nam Yên?"

Môi Bùi Nam Yên bị đau, sau khi phục hồi tinh thần thì lại tiếp tục lên tiếng, "Nhưng mà, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì," Vẻ mặt Tống Miễn lạnh lùng, "Lời đồn này có thể chặn giúp tôi một ít hoa đào không cần thiết, thế nên tôi cũng mặc không quản, ai ngờ lại chặn cả cậu."

"Bùi Nam Yên," Tống Miễn nheo mắt lại nhìn chăm chú vào omega đang ngẩn người trong lồng ngực mình, "Tôi, Tống Miễn, độc thân, không có đối tượng hẹn hò. Cậu nghe rõ chưa?"

Lực ngón tay của Tống Miễn mạnh hơn một chút, bóp cái cằm nhọn của Bùi Nam Yên có hơi hơi đau, cậu mờ mịt chớp mắt, vừa ngoan vừa ngốc gật đầu.

Tống Miễn nhìn cái vẻ đó của cậu thì cảm thấy hình như cậu chưa nghe hiểu thâm ý của mình, thế nên tiếp tục kiên trì hỏi, "Có biết độc thân là có ý gì không?"

Bùi Nam Yên dừng lại một chút, thử thăm dò trả lời, "Là...Có thể tiếp nhận bất cứ người theo đuổi nào, đúng không?"

Tống Miễn thấy ý mình đã được truyền đạt thì thỏa mãn gật gật đầu, "Bí mật này tôi chỉ nói với một mình cậu thôi đấy."

Bùi Nam Yên suy nghĩ lời nói của Tống Miễn nhiều lần, khuôn mặt trắng mịn tái nhợt chậm rãi ửng lên cái vẻ đáng yêu, đôi mắt cậu như thể được ngâm trong suối nước trong suốt vĩnh hằng, lóng lánh ánh nước nhìn Tống Miễn, sau đó mới "Vâng" một tiếng cực nhỏ.

Đến ngày thứ tư thì lửa dục đã nhạt đi, trong lần làm cuối cùng, Tống Miễn kiên nhẫn truy hỏi Bùi Nam Yên xem tại sao biết rõ lần động dục này là do ảnh hưởng của thuốc ю gây lên mà vẫn không mở miệng nhờ anh giúp, Bùi Nam Yên cảm thấy quá mất mặt nên cắn chặt môi không chịu mở miệng. Sau đó bị Tống Miễn thúc thật mạnh và không cho phép phóng thích, cậu bị tra tấn đến độ không thể chống cự nổi, không thể làm gì khác ngoài thở hổn hển ngoan ngoãn thừa nhận rằng là do mình hiểu lầm mối quan hệ giữa Tống Miễn và Từ Lăng nên mới quyết định tự vượt qua những ngày này, dù biết quyết định này có rất nhiều nguy hiểm nhưng cậu cảm thấy không thể không biết xấu hổ như thế, xin một người đã có bồ giúp mình chuyện này là một chuyện rất đáng khinh.

Tống Miễn có được đáp án thì không tiếp tục làm khó dễ Bùi Nam Yên nữa. Omega dưới thân bị khoái cảm hung hãn tra tấn đến vừa khóc vừa rên, cả người lộ ra nét đẹp yếu đuối khiến cho Tống Miễn cuối cùng cũng không nhịn được bắn ra.

Tinh dịch sền sền chìm vào trong cái động vừa ướt vừa mềm của Bùi Nam Yên, Tống Miễn tàn bạo cắn cái cổ đẹp đẽ đã có không ít dấu anh đào đỏ tươi của Bùi Nam Yên, hệt như muốn ăn cả người vào trong bụng.

"Cậu không biết làm vậy rất nguy hiểm hay sao?" Tống Miễn cố ý mút mạnh một cái, anh muốn Bùi Nam Yên cảm nhận được cái đau, "Năm ngoái có omega dùng nhầm thuốc ю bào chế, sau đó chịu đựng thời kỳ động dục một mình, cuối cùng phải đưa vào phòng cấp cứu mới cứu được, cậu không biết sao?"

Bùi Nam Yên sợ đau, không chịu nổi phát ra những tiếng ưm yếu đuối, "A...Tớ sai rồi...Đau, Tống Miễn, đau..."

"Cậu không nên an phận như thế." Phóng thích xong, Tống Miễn vẫn chưa thỏa mãn liếm láp vành tai non mềm ửng hồng của Bùi Nam Yên, giọng anh có sự khàn khàn sau khi làm tình, gợi cảm đến độ Bùi Nam Yên run cả chân, "Tôi có đối tượng hay không thì có quan trọng gì, cậu nên bất chấp tất cả chạy đến quyến rũ tôi mới đúng."

Câu nói này của Tống Miễn quả thật rất khó thăm dò tính xác thực, nhưng ít ra anh đã thẳng thắn thừa nhận tình trạng độc thân với mình, điều này khiến cho trong lần quan hệ sau đó giữa Bùi Nam Yên và Tống Miễn, cậu không còn bị hãm sâu vào cảm giác khổ sở không cách nào kiềm chế nữa —— Bùi Nam Yên thậm chí còn bắt được cảm giác yên ổn giữa mịt mù khi thấy Tống Miễn kiên trì ôm mình đi vào phòng tắm, tắm rửa xong xuôi rồi lại ôm mình đi ra.

Cả người đều được tín tức tố của Tống Miễn bao lấy thật sự khiến cho Bùi Nam Yên mặt đỏ tim đập, nhưng cậu vẫn còn hoảng hốt một lần nữa —— đột nhiên Bùi Nam Yên nhớ tới sự tồn tại của bạn cùng phòng, mấy ngày nay cậu toàn bị Tống Miễn bắt nạt nên cả người cứ như lên mây, mới nãy lại hoàn toàn sa vào tình dục chẳng biết xấu hổ là gì, hiện giờ tỉnh lại mới biết sợ, nếu bị Phong Dao nghe thấy...

Bùi Nam Yên không dám tưởng tượng, cậu nhận dịch dinh dưỡng Tống Miễn đưa tới, lí nhí hỏi: "Lúc cậu tới, Xa Xa ở nhà không?"

Tống Miễn đoán được khổ não của cậu, thấy cậu thực sự sắp khóc ngất đến nơi rồi thì không đành lòng phải nói sự thật, không tiếp tục trêu đùa nữa, "Ở, nhưng tôi vừa vào thì cậu ta đã đi rồi, không nhận được tin nhắn của cậu thì cậu ta sẽ không về đâu."

Lúc bấy giờ Bùi Nam Yên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu uống dịch dinh dưỡng, lại nghĩ tới nghi vấn khi buổi tối ngày hôm ấy Tống Miễn đột nhiên đẩy cửa bước vào, cậu chớp đôi mắt ướt nhìn Tống Miễn chăm chú, "Hôm đấy sao cậu lại đến?"

"Phong Dao nói cho tôi." Tống Miễn ăn ngay nói thật, anh chờ Bùi Nam Yên đặt câu hỏi, hỏi càng nhiều càng tốt, "Tôi nói với cậu ta chuyện cậu uống phải thuốc ю, nhờ cậu ta nếu phát hiện thân thể cậu khác thường thì phải báo với tôi ngay lập tức."

"... Ha." Bùi Nam Yên nghĩ một hồi, đỏ mặt gật gật đầu —— Tại Tống Miễn hết, thế thì chẳng phải Phong Dao sẽ biết mình và Tống Miễn đã lên giường rồi hay sao? Hơn nữa lần động dụng này Tống Miễn lại tự đến tận cửa, Phong Dao chẳng phải cũng sẽ biết đây không phải lần đầu tiên hai người bọn họ quan hệ hay sao?

Bùi Nam Yên biết được sự thật thì chẳng thấy thư thái hơn tí nào, trái lại càng cảm thấy quẫn bách hơn.

Bùi Nam Yên chỉ tưởng tượng đến cảnh Phong Dao hỏi chuyện giữa mình và Tống Miễn đã thấy không thể đối mặt nổi rồi, mắt thấy cậu lại bắt đầu chôn mặt vào trong chăn trốn như đã điểu, Tống Miễn cong mông lên vén cái chăn che hết mặt cậu chỉ để lộ một nhúm tóc xuống, khiến cho khuôn mặt ửng đỏ của cậu lại được hít thở không khí, dưới ánh mắt ngượng ngùng của Bùi Nam Yên, anh hỏi: "Còn gì muốn hỏi tôi không?"

Bùi Nam Yên thành thật gật đầu, giọng không còn khàn nữa khiến cho cậu lộ ra chút ngốc, "Cậu nói cậu độc thân, vậy tớ có thể...theo đuổi cậu không?"

Bùi Nam Yên như thể đã lấy hết dũng khí, lặp lại trơn tru: "Được không, Tống Miễn?"

Thật ra nếu Bùi Nam Yên đa nghi hơn một chút, có thể sẽ nghĩ đến chuyện "Tống Miễn có phương thức liên lạc với Phong Dao từ khi nào", "Tống Miễn nói gì mà Phong Dao lại đồng ý tiết lộ những chuyện nhạy cảm của Bùi Nam Yên cho anh" vân vân để hỏi Tống Miễn, thật ra Tống Miễn cùng chỉ ước Bùi Nam Yên có thể hỏi mình mấy câu tương tự thế này, nếu như vậy, Tống Miễn có thể để lộ càng nhiều tin tức hơn, tiết lộ cho Bùi Nam Yên biết càng nhiều bí mật hơn.

Hoặc là nhân cơ hội này, liên tưởng một chút đến chuyện mua sắm tuần trước, bắt lấy điểm hơi quái lạ trong đó để gặng hỏi, muốn Tống Miễn giải thích rõ ràng, sau đó Tống Miễn có thể trực tiếp nói rằng chuyện mua sắm đó có phải là anh muốn giúp Từ Lăng đâu, chẳng qua là anh muốn có cơ hội ở riêng với Bùi Nam Yên mà thôi.

Ấy vậy mà Bùi Nam Yên lại ngây thơ đến có hơi quá đáng, không hề nghi ngờ câu trả lời của anh, tuy rằng câu hỏi khác xa câu hỏi mà Tống Miễn nghĩ đến, nhưng vẫn có thể khiến cho tâm tình Tống Miễn vui sướng.

"Được."

Tống Miễn trả lời rất nhẹ, nhưng ngữ điệu thì rất dứt khoát.

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -