Thứ Ba, 3 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 2


Chương 2:

Cuối tuần ngắn ngủi kết thúc, thứ hai Bùi Nam Yên vẫn chưa xuất hiện. Cậu và Tống Miễn đều học khoa Tài chính, tuy rằng khác lớp, nhưng vẫn có vài môn học chung nên có thể giáp mặt nhau. Bùi Nam Yên đáng chú ý như thế, tính khả thi của việc cậu vắng mặt mà không ai bị phát hiện thật sự quá nhỏ.

Vào buổi chiều thứ tư trong lớp Cơ sở Kinh tế học, Bùi Nam Yên cuối cùng đã xuất hiện, vẻ mặt lạnh lạnh lùng lùng sóng vai đi cùng với omega Phong Dao, bạn cùng phòng của cậu, ánh mắt trong suốt bình tĩnh khi đối diện với đôi mắt thâm trầm của Tống Miễn thì xuất hiện kẽ hở chớp nhoáng nhưng rõ ràng ngoài ý muốn.

Tống Miễn dùng một tay chống cằm, ánh mắt u ám nhìn chuyên chú vào Bùi Nam Yên mặt mũi hoảng loạn, nhìn vẻ mặt cậu ta có chút cứng ngắc, ánh mắt láo liên liếc về phía mình rồi chạy tới ngồi xuống cái bàn trên mình hai bàn, tâm tình vốn lạnh nhạt vô vị của Tống Miễn bỗng nhiên nảy sinh sự hài lòng không sao giải thích được.

Đầu đông nhiệt độ có hơi giảm xuống, đối với đa số mọi người thì mặc ngoài áo T shirt một cái áo khoác mỏng là đủ ấm rồi. Trong cả phòng học rộng lớn, duy chỉ mình Bùi Nam Yên là mặc trên người một cái áo cổ lông cao cổ màu trắng với độ dày vừa phải, cổ áo trắng tinh vây quanh cái cổ thon dài đẹp đẽ của cậu ta, vòng ức chế màu xám đậm được thắt đúng quy củ hơi cao hơn cổ áo một chút nên lộ ra. Nhưng cái vẻ này lọt vào mắt Tống Miễn xem chừng lại thành có ý giấu đầu hở đuôi.

Dẫu sao Bùi Nam Yên cố gắng dấu giếm như thế cũng bởi vì môi răng anh mút khiến cho cổ đối phương bị lưu lại dấu hôn.

Lít nha lít nhít, tựa như hoa anh đào màu đỏ, nằm trên làn da trắng tuyết của Bùi Nam Yên thì thoạt nhìn rất chi là quá đà.

Ánh mắt của Tống Miễn như thể có điện, khiến cho Bùi Nam Yên thẳng lưng theo bản năng, suốt cả buổi học, cậu duy trì tư thế rũ mắt nhìn chằm chằm vào sách từ đầu đến cuối, mặt và ánh mắt không dám ngẩng lên tí nào, tiếng chuông báo tan học vừa vang lên, cậu bèn vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, tranh thủ chạy khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt.

Ấy vậy mà Tống Miễn lại nhanh chân hơn cậu một bước, tiêu sái trực tiếp giở trò chặn người đứng lại giữa căn phòng không tính là quá rộng.

Lớp vừa mới hết giờ nên trong phòng cũng chẳng thiếu người. Tống Miễn và Bùi Nam Yên đều coi là có tiếng ở trong trường, thành tích trên bảng xếp hạng một năm trở về đây, Tống Miễn ngồi chắc vị trí số một thì Bùi Nam Yên cũng theo sát ở vị trí thứ hai, ngoài ra, vẻ ngoài của hai người còn ưu việt xuất chúng, nói chứ bình thường, chỉ cần nhắc tới tên của một trong hai người thì mọi người sẽ khó tránh khỏi liên tưởng đến người còn lại, trên thực tế, hai vị học bá này thường ngày căn bản chẳng thấy giao lưu gì với nhau, cho nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy họ đối diện nhau trực tiếp, xuất phát từ tâm lý hóng hớt của con người, ai có mặt ở đây cũng đều âm thầm chú ý đến hai nhân vật chính, cái tính bà tám trong lòng bị gọi ra triệt để.

Động dục không có quy luật trong thời gian ngắn đã hoàn toàn ngưng lại từ hôm qua, Bùi Nam Yên cố tình dành thêm cho mình một ngày nghỉ nữa mới đi học lại, đã thế trên cổ tay Tống Miễn rõ ràng có dán băng dán ức chế, ấy vậy mà Bùi Nam Yên dù đã được võ trang đầy đủ vẫn có thể ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh quẩn quanh như có như không nơi chóp mũi mình, Bùi Nam Yên tâm loạn như ma phát hiện chân mình sắp nhũn cả ra rồi.

"Bùi Nam Yên."

Cái môi mím phẳng của Tống Miễn hé ra gọi tên Bùi Nam Yên lần hai.

Do Bùi Nam Yên nghe thấy cái giọng từ tính của anh nên không khỏi nhớ đến cảnh tượng dâm mỹ khi cậu nghe thấy Tống Miễn gọi tên mình lần đầu tiên trên giường, cái mặt tinh xảo thoáng chốc đỏ ửng lên.

"Cùng ăn một bữa đi." Giọng điệu của Tống Miễn bình tĩnh tự nhiên, như thể bọn họ chẳng phải hai bạn học rõ ràng rất rất không thân thiết trong mắt tất cả mọi người.

Bùi Nam Yên nhìn thẳng vào anh rồi vội dời tầm mắt, cậu kéo tay Phong Dao đang đứng cạnh mình lại, từ chối, "Không được đâu, tôi và Xa Xa đã hẹn đi ăn với nhau rồi."

Biểu đạt qua cầu rút ván rất rõ ràng. Tống Miễn tỉnh bơ hơi nheo mắt lại, sau đó nhanh chóng trở lại cái vẻ sâu không lường được.

Tỗng Miễn nhàn nhạt liếc nhìn Phong Dao một cái, Phong Dao bị ánh mắt hàm ý cảm xúc không rõ của anh dọa sợ, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt rồi mới nặn ra một nụ cười khó khăn, "A ha ha, Nam Nam à, đột nhiên tớ nhớ ra có chút việc gấp, bây giờ không đi ăn cùng cậu được đâu ha!"

Lối đi vốn cũng chẳng rộng, Bùi Nam Yên bị Tống Miễn chặn đường, Phong Dao cũng đứng ở đó khiến cho các bạn phía sau không thể tiến lên phía trước được. Dù cho Bùi Nam Yên cảm thấy nghi hoặc với lời nói của Phòng Dao, tâm lý lại cảm thấy chuyện này có thể xem là một cơ hội biết thời biết thế. Cậu kéo chặt tay Phong Dao, gật đầu nói, "Đã có việc gấp, vậy chúng ta mau đi thôi."

Bùi Nam Yên nói rồi muốn tiến lên phía trước, nào ngờ Tống Miễn lại chẳng có chút tự giác nhường đường nào, Bùi Nam Yên không cẩn thận va vào người anh ta thì giật nảy cả mình, Bùi Nam Yên hoảng sợ không hề phòng bị ngả về bàn học phía sau, Tống Miễn bèn tốt bụng giơ tay kéo cậu lại.

Bởi vậy mà khoảng cách giữa hai người rất gần, phía sau Tống Miễn lộ ra một khoảng trống nên các bạn khác nhân cơ hội len ra, cả trước cả sau đều có các bạn học lục đục đi lại khiến cho Bùi Nam Yên đỏ bừng cả mặt, có chút trốn tránh hiện thực rũ mắt xuống, tùy ý để Tống Miễn dùng cơ thể kiên cường của anh ngăn ánh mắt của những kẻ khác giúp mình.

Có vẻ là do ảnh hưởng di chứng của đánh dấu tạm thời nên Tống Miễn càng lại gần thì mùi bạc hà mát lạnh càng dày đặc hơn, Bùi Nam Yên phát giác cơ thể mình từ cánh tay bị Tống Miễn nắm chặt lẫn sau lưng được anh đỡ đều bắt đầu nhũn ra hết cả, ngay cả hô hấp vững vàng cũng bắt đầu khó có thể duy trì.

Không biết tư thế hiện tại của hai người trong mắt người khác có kỳ lạ hay không, nói chung là Bùi Nam Yên cảm thấy có hơi thân mật quá đà, cơ mà cả người cậu nhũn hết rồi, chỉ sợ Tống Miễn mà buông tay ra cái là cậu ngay cả đứng cũng không nổi luôn.

Bốn phía vang lên tiếng bạn bè cười đùa nói chuyện thế mà Bùi Nam Yên vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng cười khẽ nhỏ tưởng như không thể nghe thấy phát ra từ cổ họng Tống Miễn.

"Đi thôi." Giọng điệu của Tống Miễn rất lạnh, như thể dụ dỗ cũng như thể ép buộc, "Chân run à? Vậy nếu lát nữa tôi không cẩn thận xé miếng ức chế xuống thì cậu phải làm sao bây giờ?"

Bùi Nam Yên đương nhiên sẽ không quên tín tức tố của Tống Miễn hung hãn đến mức nào, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức mất đi lập trường khi nhìn thấy cái vẻ trêu tức thoáng hiện lên trên vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta.

"Vậy, tôi đi với cậu, cậu đừng xé nó xuống."

Một bữa ăn này trong lòng Bùi Nam Yên vừa run sợ vừa nghi hoặc không thôi.

Quán ăn Tống Miễn chọn là một quán cơm tây mà Bùi Nam Yên rất thích, cách nhà trọ của cậu không xa, khiến Bùi Nam Yên mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ. Quán ăn này cũng không phải không bán đồ uống đồ ngọt, nhưng điểm tâm ngọt trên bàn ăn Bùi Nam Yên lúc này lại là bánh ngọt nhân kem đặc sản của quán EF mà Bùi Nam Yên thích nhất, đồ uống là trà sữa ô long chân trâu kim cương nho nhỏ của tiệm trà sữa phía đông trường học, nơi Bùi Nam Yên vẫn thường mua, khẩu vị cố định, 30% đường, không thêm topping.

Biết rõ rằng mình và Tống Miễn thật sự không quen biết nên Bùi Nam Yên nghi anh ta lén lút tìm hiểu sở thích của mình.

Mà Tống Miễn nói "Cùng ăn một bữa cơm", thật giống như thể thật sự chỉ "ăn cơm"  thôi. Bắt đầu từ lúc Bùi Nam Yên ngồi lên xe anh cho đến khi kết thúc bữa ăn, từ đầu đến cuối anh ta đều duy trì tư thái nho nhã lễ độ, ngoài việc mở cửa xe cho Bùi Nam Yên, kéo ghế ngồi, hỏi cậu muốn ăn gì ra thì không có bất cứ một hành động dư thừa nào.

Việc trò chuyện thật sự diễn ra khi Tống Miễn giữ Bùi Nam Yên lại khi về đến phòng trọ.

Tuy rằng Bùi Nam Yên cảm thấy Tống Miễn hoàn toàn không cần hỏi địa điểm đã đưa mình về đúng phòng trọ của mình có chút quái dị, nhưng cũng chẳng chấp nhất với nghi hoặc này mấy. Cậu lễ phép cảm ơn Tống Miễn đã mời cơm, sau đó cởi đai an toàn ra chuẩn bị xuống xe, giây phút cậu đẩy cửa ra mới biết, Tống Miễn vẫn chưa mở chốt.

Tống Miễn tắt máy, một tay khoát lên tay lái, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn sang vị trí phó lái, ánh mắt của anh rất sâu lắng, không biết vì sao Bùi Nam Yên lại liên tưởng đến một Tống Miễn xâm lược vô cùng của buổi tối hôm đó. Cậu nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, cố gắng ổn định giọng nói, "Phiền cậu mở cửa xe giúp."

Tống Miễn dựa vào trên ghế ngồi, cả người thoạt nhìn từ lạnh nhạt chuyển sang lười nhác, với yêu cầu của Bùi Nam Yên, anh cũng chẳng có ý tứ để ý tới. Anh hờ hững hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Giải quyết chuyện Chu Dịch rồi." 

Đề tài cua có hơi gắt, Bùi Nam Yên run lên một hồi, mãi mới phản ứng được Tống Miễn đang nói cái gì.

Chu Dịch chính là kẻ khiến cho Bùi Nam Yên động dục bất ngờ.

Tên này từ năm nhất đại học đã theo đuổi Bùi Nam Yên không buông, thủ đoạn theo đuổi omega kiêu căng đến mức khiến cho người ta lúng túng, mà danh tiếng của Chu Dịch lại kém phát sợ, trêu hoa ghẹo nguyệt đối với hắn ta chỉ là chuyện thường như cơm bữa. Bùi Nam Yên trước giờ ghét nhất là loại người này, thêm cả vẻ ngoài và cá tính của Chu Dịch cũng không hợp với sở thích của Bùi Nam Yên, cho nên ngay từ đầu Bùi Nam Yên đã tỏ ý từ chối rõ ràng.

Sau nhiều lần thất bại, bỗng nhiên thứ sáu tuần trước Chu Dịch lại tỏ thái độ chân thành mời Bùi Nam Yên đi ăn tối, nói muốn tạ lỗi do trước đây mình quấn quýt si mê Bùi Nam Yên vô lý, hi vọng sau một bữa này đôi bên có thể trở thành bạn bè sống chung bình đẳng với nhau. Bùi Nam Yên thấy thái độ của hắn ta hạ mình thành khẩn như thế, đã vậy còn đợi dưới tầng phòng trọ của cậu cả một buổi chiều nên cõi lòng sinh ra một chút áy náy khó giải thích, vậy nên cũng không từ chối lời mời cũng không có gì là quá đáng của Chu Dịch nữa.

Chỉ là Bùi Nam Yên chưa từng ngờ tới, Chu Dịch lại bỏ thuốc ю bào chế vào trong đồ uống của cậu. Lúc đó thời kỳ động dục của Bùi Nam Yên mới qua không lâu nên ngay khi thân thể xuất hiện dị dạng là Bùi Nam Yên đã phản ứng lại được ngay lập tức. Cậu mượn danh đi rửa tay, thừa dịp Chu Dịch tự cho là nắm chắc phần thắng để trốn khỏi nhà hàng.

Do tác dụng của thuốc nên Bùi Nam Yên không khống chế nổi nồng độ tin tức của mình, vừa mới đẩy cửa ra ngoài là alpha bên đường đều quay ngoắt sang nhìn về phía cậu, nom chẳng khác gì lũ sói đói phát hiện ra con mồi ngon. Bùi Nam Yên sợ hãi vô cùng, tay chân cũng bởi vì trong không khí dần nồng nặc tin tức alpha nên bắt đầu mềm nhũn vô lực nhanh chóng, trong lúc cậu tuyệt vọng ngã xuống mặt đất không đứng dậy nổi, một đôi giày da đen bóng lưỡng lộng lẫy hiện ra trước mắt cậu.

Sau đó dưới ánh đèn chiếu rọi đêm đen, cậu ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh khiến lòng người an tâm.

2 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -