Trên thế giới này luôn có một loại người có đầy đủ yếu tố để khiến người ta vừa gặp đã yêu, đối với Tống Miễn mà nói thì Bùi Nam Yên chính là người như vậy.
Bùi Nam Yên mười bảy tuổi, Bùi Nam Yên chưa phân hóa giới tính đã có thể nắm được sự quan tâm của Tống Miễn, chỉ có điều Tống Miễn chưa từng nói thẳng ra nên Bùi Nam Yên chưa từng được biết mà thôi.
Đại khái là do trầm luân trong tình cảm đơn phương quá lâu cho nên dù cho đã chính thức xác định mối quan hệ với Tống Miễn nhưng chung quy Bùi Nam Yên vẫn cứ rơi vào tình cảnh không quá vững tin lắm, mãi cho đến tận khi Tống Miễn nắm lấy tay cậu, ôm cậu, hôn cậu, chỉ khi có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm của Tống Miễn, Bùi Nam Yên mới có thể đỏ mặt tự xác nhận với bản thân mình.
Rất kỳ lạ, thật ra Bùi Nam Yên cũng được coi là người có tự tin, thế nhưng chỉ cần liên quan đến Tống Miễn, Bùi Nam Yên lại bắt đầu lo sợ không đâu, cảm thấy bản thân mình hình như chưa đủ tốt, như kiểu không quá xứng đáng với Tống Miễn.
Lúc mới bắt đầu Bùi Nam Yên thậm chí còn lo lắng không biết liệu Tống Miễn có không muốn công khai mối quan hệ của họ hay không, cho nên sau khi trở lại trường, mỗi lần giáp mặt Tống Miễn là cậu lại ra vẻ lạnh nhạt ngoảnh mặt làm ngơ nhưng giấu đầu hở đuôi như trước, mặt Tống Miễn không biến sắc, anh bình tĩnh ngồi cạnh Bùi Nam Yên nội tâm sóng gió ngập tràn cho đến tận lúc tan học. Đến khi tan học thì vẻ mặt anh vẫn rất tự nhiên, bất động ngồi im ở đó, Bùi Nam Yên ngồi ở phía trong nên đương nhiên cũng không thể đi ra được. Đợi đến khi trong lớp học chỉ còn hai người bọn họ, Bùi Nam Yên mới không nhanh không chậm hỏi cậu bị làm sao, Bùi Nam Yên không thể làm gì khác hơn ngoài ngoan ngoãn giải thích, ấy vậy mà còn chưa hết lời đã bị Tống Miễn đè lên góc phòng học hôn đến trời đất quay cuồng, cả người như nhũn ra. Cuối cùng lúc bước ra khỏi phòng học, đôi môi của Bùi Nam Yên sưng tấy cả lên, vẫn còn có ánh nước, như thể một quả dâu tây được phủ lên một tầng mật ong ngọt ngào.
Đúng là trên đời có vài người trời sinh đã am hiểu mấy chuyện yêu đương, ở trong mắt Bùi Nam Yên, Tống Miễn nói một hiểu mười chính là người như vậy.
Còn Bùi Nam Yên thì lại ngốc nghếch đến độ ngay cả tại sao mình lại cảm thấy kinh hoảng cũng không biết.
Từ sau lần đó, Tống Miễn bèn quang minh chính đại nắm lấy tay cậu trong trường, lúc đi trên đường còn giở trò ôm ấp cậu, cùng cậu đến thư viện học tập, cùng cậu đến căng tin ăn cơm, còn không quá tình nguyện giúp cậu lấy những thứ cậu không thích ra khỏi suất cơm nữa...
Tình cảnh này trong mắt những người từng cho rằng họ rất không hợp nhau thật sự có thể coi là sét đánh giữa trời quang. Cơ mà cả hai đều không để bụng phản ứng của người ngoài, có vài lời đồn truyền vào tai Tống Miễn, trái lại sẽ trở thành nhược điểm để anh bắt nạt Bùi Nam Yên.
Ví dụ như cố tình ngậm ống hút uống trà sữa ô long pha cam nóng của Bùi Nam Yên trong lớp học đông người, sau đó ra vẻ tò mò đưa cho Bùi Nam Yên đang xấu hổ một tờ giấy, rõ là đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi Bùi Nam Yên rằng tại sao mọi người lại nói chỉ cần uống trà sữa là mặt cậu sẽ đỏ lên, sau đó nhận lại được ánh mắt nhắc nhở không hề khí thế Bùi Nam Yên. Anh không hề kiêng kị phủ tay mình lên trên bàn tay đang đặt dưới ghế của cậu rồi vui vẻ nghiệm thu phản ứng đáng yêu của người ngồi cạnh khi mặt cậu càng ngày càng ửng hồng lên.
Hoặc là lúc ở thư viện vắng người tầng 4, anh đè Bùi Nam Yên dựa vào giá sách, thấp giọng dò hỏi cậu xem tại sao mọi người đều nói Bùi Nam Yên chẳng bao giờ nhìn anh, thật ra nào có ai rõ chân tướng sự việc hơn anh đâu, nhưng anh vẫn cứ nhất định phải nghe chính miệng Bùi Nam Yên nói.
Tất cả mọi người đều cho rằng từ trước đến giờ Bùi Nam Yên không bao giờ nhìn thẳng vào người đứng đầu bảng khoa tài chính, Tống Miễn. Chỉ có mỗi Tống Miễn tự biết rằng, không phải là Bùi Nam Yên ngoảnh mặt làm ngơ với anh, mà là bởi vì cậu xấu hổ quá, căn bản không dám đối diện với anh.
Bùi Nam Yên thích thầm Tống Miễn, bí mật này Tống Miễn đã biết từ lâu.
Thời gian cứ thế trôi đi, Bùi Nam Yên chìm trong tình yêu ngày nào cũng dát lên mặt một lớp ánh sáng không hề tầm thường.
Tới gần cuối kỳ, Bùi Nam Yên hầu như dành đa phần thời gian sau khi tan học để ngâm mình trong thư viện, trước đây vì muốn cố gắng tạo ra mối liên quan giả tạo giữa mình và Tống Miễn nên Bùi Nam Yên dẫu có dốc hết sức cũng phải khiến cho tên mình theo thật sát sau tên Tống Miễn, còn bây giờ khi cậu thật sự đang trong mối quan hệ sáng nhớ chiều mong với Tống Miễn nên đương nhiên càng cần phải theo sát sau anh hơn, cố gắng để trở thành một người tài giỏi, từ đáy lòng mình cậu muốn trở thành một omega ưu tú để xứng với Tống Miễn.
"Omega của Tống Miễn", Bùi Nam Yên chỉ cần nghĩ tới mấy chữ này là cảm thấy trong lòng ấm áp ngọt ngào đến phát run.
Tống Miễn thuộc dạng học sinh có thiên phú nên trên phương diện học tập Bùi Nam Yên phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn một chút. Lúc cậu ngồi trong thư viện học thuộc lòng sách, Tống Miễn sẽ ở cạnh cậu, thi thoảng giải thích cho cậu đôi chỗ còn thường là anh sẽ lười biếng nằm nhoài lên mặt bàn ngắm gò má của Bùi Nam Yên. Đôi khi lúc không có ai, anh sẽ dựng thẳng sách giáo khoa lên lén hôn Bùi Nam Yên mấy cái.
Thứ sáu sau khi rời khỏi thư viện, Bùi Nam Yên và Tống Miễn chọn một nhà hàng gần nhà trọ của Bùi Nam Yên để giải quyết bữa tối, trên đường tản bộ trở lại nhà trọ, Bùi Nam Yên nắm chặt lấy ngón tay Tống Miễn, chủ động báo cáo lịch trình cuối tuần với anh, "Ngày mai tớ phải về nhà một chuyến, tổ chức sinh nhật cho anh hai."
Tống Miễn gật đầu, sáng mai anh cũng phải ra ngoài nói chuyện làm ăn với Tống Minh Lỗi, không thể gặp Bùi Nam Yên được, "Tối trước khi về phòng trọ thì gọi điện cho tớ, tớ tới đón cậu."
"Được." Bùi Nam Yên vui vẻ trả lời, lúc đi tới bóng cây đa của nhà trọ, cậu không nhịn được ngửa mặt hôn lên cánh môi hơi lạnh của Tống Miễn một cái.
Tống Miễn nương theo giữ chặt lấy eo Bùi Nam Yên, dụ dỗ Bùi Nam Yên không quá tự nhiên há miệng ra, tiện đà làm sâu hơn nụ hôn Bùi Nam Yên chủ động dâng tới.
-
Để ăn mừng sinh nhật hai mươi chín tuổi của Bùi Đông Dư, dì Tô tỉ mỉ đặt một bàn cơm, bởi hai ông bố hiện vẫn còn đang chu du ở Châu Âu nên anh chỉ mời Bùi Nam Yên và Hề Vũ về nhà cũ của họ Bùi ăn cơm thôi.
Dì Tô làm xong việc thì ra về, sau bữa tối Bùi Đông Dư còn muốn ra ngoài với Hề Vũ, vài người bạn đã đặt trước tiệc sinh nhật cho Bùi Đông Dư, biết họ muốn ra ngoài uống rượu, không cần Bùi Đông Dư căn dặn, Bùi Nam Yên đã chủ động thể hiện rằng mình không muốn đi, còn chúc Bùi Đông Dư và Hề Vũ đi chơi vui vẻ nữa.
Suốt cả học kỳ này Bùi Nam Yên chưa từng ở lại nhà, sau khi Bùi Đông Dư và Hề Vũ đi thì cậu vào phòng ngủ của mình, cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy phả vào mặt cậu, cõi lòng Bùi Nam Yên bỗng nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn vui sướng không sao nói rõ được.
Hạnh phúc khi được trở về nhà từng chút từng chút tăng lên, tràn đầy cõi lòng Bùi Nam Yên.
Bùi Nam Yên lười biếng nằm trên giường, đột nhiên có chút không muốn đi, nhưng cậu lại rất muốn gặp Tống Miễn. Đây cũng là thứ sáu đầu tiên hai người không gặp nhau từ lúc hẹn hò, Bùi Nam Yên có cảm thấy hơi cô đơn, bởi nhớ kỹ rằng Tống Miễn có dặn khi nào muốn về phòng trọ thì phải gọi cho anh nên Bùi Nam Yên đang muốn ở lại nhà chợt thấy mâu thuẫn lắm. Cậu lăn qua lăn lại trên giường lớn, không biết làm như nào cho phải.
Rất nhiều lúc Bùi Nam Yên cảm thấy bản thân không có tí thiên phú vào trong chuyện yêu đương, rõ ràng cậu cũng không ngu dốt, năng lực học tập cũng không tính là kém, nhưng chỉ cần nhắc đến yêu đương thì dù chỉ một chữ thôi cậu cũng đau hết cả đầu. Cậu biết Tống Miễn đang xây dựng cảm giác an toàn cho cậu từng tí một, cũng chính tai cậu đã nghe Tống Miễn bày tỏ thích mình, tình cờ không nói lý thì cũng có thể chấp nhận được nhưng Bùi Nam Yên lại luôn lùi bước ở thời điểm mấu chốt, sợ bàn tay mình nắm không chắc, chữa lợn lành thành lợn què.
Cậu quá yêu Tống Miễn, thật sự mà nói, dù cho có nắm trong tay đầy đủ chứng cớ rằng Tống Miễn rất yêu mình, Bùi Nam Yên vẫn không dám hành động.
Lúc tiếng chuông điện thoại của Tống Miễn vang lên, Bùi Nam Yên còn đang đi ra từ phòng tắm, tiếng chuông vừa vang lên nhẹ nhàng một tiếng, cái tên Tống Miễn sáng loáng vừa hiện lên màn hình một cái là Bùi Nam Yên đã ấn nghe ngay lập tức, cái tay vốn đang dùng khăn lau khô tóc không biết đã ngừng lại từ lúc nào, cậu chỉ biết toàn tâm toàn ý trò chuyện với Tống Miễn thôi.
Cậu phát ra một tiếng alo rất nhẹ, giọng hơi khàn khàn của Tống Miễn vang lên, "Sao giờ mới nghe điện thoại? Vừa làm chuyện xấu hả?"
"Không có đâu." Bùi Nam Yên phản bác, "Tớ vừa mới tắm xong."
Tống Miễn ồ một tiếng, âm cuối cao lên như có như không, không biết có phải ảo giác của Bùi Nam Yên hay không mà cậu cảm thấy lời đáp này của Tống Miễn có hơi ám muội, như thể là đang cố gắng xuyên tạc ý của Bùi Nam Yên.
Bùi Nam Yên vốn chỉ đang nói sự thật, bị Tống Miễn ồ một tiếng như thế thì bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, cậu đỏ mặt đứng dậy mở cửa sổ ra, tùy ý để gió đêm thổi vào, nhờ đó từ từ tản nhiệt độ vừa tăng lên đi.
"Cậu ăn tối chưa?" Bùi Nam Yên vừa nói xong thì nghiêng mặt nhìn đồng hồ điện tử trên tường hiện lên con số hai mươi mốt giờ ba mươi phút, cậu lập tức ý thức được rằng mình vừa hỏi một câu rất phí lời.
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười nhẹ, Bùi Nam Yên không nhìn thấy Tống Miễn nhưng cậu có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc này, hẳn là khóe môi bên trái của anh đang cong lên, nhìn qua có vẻ hờ hững nhưng điêu luyện lắm. Hiện tại Tống Miễn thi thoảng sẽ bật cười trước mặt cậu, nhìn ánh mắt chan chứa ý cười của anh khi nhìn mình, Bùi Nam Yên quả thật không biết nên vui hay là nên buồn.
Cơ mà Tống Miễn khi cười rộ lên có thói quen cong khóe môi trái lên cao nhất, điều đó khiến Bùi Nam Yên rất động lòng, khi đó Tống Miễn nhìn qua có thêm một loại khí chất mơ hồ rất đặc biệt.
"Ăn rồi," Tống Miễn nói, "Đói thì không đói, chỉ có hơi lạnh, chân cũng hơi mỏi rồi."
"Tại sao?" Bùi Nam Yên nghi hoặc đặt câu hỏi.
"Cậu không mở cửa cho tớ a." Tống Miễn không để ý nói.
|
*Hình minh họa |
Lỗ tai Bùi Nam Yên đang đứng cạnh cửa sổ đỏ ửng lên, không biết là do gió thổi hay âm thanh trong điện thoại khiến cho động lòng mà cậu run lên vài giây, sau đó cậu rướn người ra. Cửa sổ phòng ngủ của cậu đối diện với cổng lớn dưới lầu, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy trước cánh cổng màu đen thật sự có một chiếc Volvo* mà Tống Miễn vẫn thường dùng đang đỗ. Mặc dù không hề nhìn thấy bóng dáng Tống Miễn đứng ngoài xe nhưng Bùi Nam Yên vẫn có thể cảm thấy tim và tín tức tố của mình hỗn loạn cả lên, cậu chẳng biết nói gì, chỉ lo chạy xuống lầu mở cửa cho Tống Miễn.
Trong điện thoại vang lên giọng Tống Miễn trầm thấp an ủi cậu đi chậm thôi, Bùi Nam Yên lại chẳng thể kìm nổi bước chân mình. Cậu chỉ muốn đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, đi về phía Tống Miễn đang đợi cậu dưới ánh trăng.
❤
Trả lờiXóa