Gần đây có rất nhiều phim mới ra rạp, Bùi Nam Yên nhìn lịch chiếu phim mà mệt lử cả người, cậu đã hỏi Tống Miễn thích thể loại gì từ trước nhưng Tống Miễn lại nói tùy cậu khiến cho Bùi Nam Yên nhức đầu không thôi, cũng không muốn chọn phải một bộ phim dở, sau nhiều lần châm chước thì cậu đành phải chọn xem bộ phim hoạt hình mà lần trước Phong Dao đi xem với bạn trai về nói rằng không tệ lắm.
Thật ra Bùi Nam Yên cũng có tâm tư nho nhỏ, cậu mua vé suất chiếu lúc bốn giờ bốn mươi phút chiều, thế thì sau khi xem phim xong, cậu còn có thể cùng ăn cơm tối với Tống Miễn. Bùi Nam Yên rất đắc chí với tâm tư nhỏ bí mật này của mình, từ lúc ngồi trên xe Tống Miễn đến khi bước vào rạp chiếu phim, khóe miệng lúc nào cũng trong trạng thái cong lên.
Tống Miễn cũng không phải thần thông quảng đại mà lần nào cũng đoán được suy nghĩ của Bùi Nam Yên, cơ mà nhìn thấy cậu dẫu hoàn toàn không thể giấu được tâm trạng hân hoan nhưng vẫn muốn dùng kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của mình để giả vở bình tĩnh thì tâm trạng của Tống Miễn cũng bị lây sự vui mừng của cậu một cách tự nhiên.
Trong phút chốc Tống Miễn đã nghĩ, anh và Bùi Nam Yên đúng là một đôi trời sinh, hai đứa đều thích diễn, dù suy nghĩ có phức tạp, đấu tranh kịch liệt đến đâu thì trên mặt nhất định vẫn phải duy trì trạng thái tỉnh bơ.
Mặc dù việc khống chế biểu tình cũng chẳng thành công lắm, đúng y như trạng thái của Bùi Nam Yên lúc này.
Hệt như đang cố chấp giữ lại tôn nghiêm cho mình vậy, thật thú vị.
Bộ phim kết thúc sau hai giờ đồng hồ, nụ cười trên mặt Bùi Nam Yên không còn sót lại gì, khóe mắt ửng hồng còn có thêm ánh nước lấp lánh đáng thương. Tống Miễn nhìn chóp mũi của cậu đỏ chót thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, mà Bùi Nam Yên thoạt nhìn vẫn đang đắm chìm trong bi thương, dưới tình cảnh mẫn cảm như thế này, Tống Miễn cũng không tiện bật cười.
Cũng không phải đợi đến khi ra khỏi rạp chiếu phim Tống Miễn mới phát hiện chuyện Bùi Nam Yên khóc, nửa đầu bộ phim đi theo con đường tấu hài, nửa sau thì xoay chuyển tình thế, đột nhiên biến thành phim cảm động, Tống Miễn luôn giữ thái độ vô cùng bình thản với các tác phẩm truyền hình nên rất ít khi tập trung vào nó, cho nên khi anh chợt nghe thấy tiếng nức nở kìm nén từ ghế bên cạnh thì mới có chút không dám tin, anh kín đáo nghiêng mặt, nhờ ánh sáng từ màn hình chiếu, thu hết cả hành động lén lút lau nước mắt của Bùi Nam Yên vào mắt.
Tuyến lệ của omega trời sinh dồi dào, điều này Tống Miễn cũng biết, nhưng nghĩ kỹ lại một chút, tất cả những omega anh gặp từ nhỏ đến giờ, bao gồm của Từ Lăng, chẳng có ai là dễ khóc như Bùi Nam Yên cả.
Ở trên giường bị thúc hơi đau một chút thì khóc đã đành, ai đời xem phim hoạt hình thôi mà cũng khóc còn dữ dội hơn cả nữ sinh omega thế này.
Rõ ràng cái mặt bình thường thanh lãnh kiêu ngạo, quật cường lắm cơ mà.
Địa điểm ăn tối là do Tống Miễn chọn, sau khi bộ phim kết thúc thì tâm trạng của Bùi Nam Yên luôn trong trạng thái không thiết ăn uống gì, Tống Miễn bèn mặc cậu ngẩn người, mãi đến tận khi dùng xong bữa tối, Bùi Nam Yên mới khá hơn một chút.
Bên cạnh nhà hàng là một con đường ven sông, buổi tối thứ sáu có biểu diễn đài phun nước theo nhạc, vừa mới ăn no xong đi tản bộ thì đúng là vẹn cả đôi đường, Tống Miễn và Bùi Nam Yên ngầm hiểu ý nhau, im lặng không lên tiếng đi dọc theo con đường.
Gió đêm có hơi lớn, Bùi Nam Yên mặc không nhiều, chỉ một chốc sau là ngón tay lạnh lẽo theo bản năng rụt vào trong ống tay áo khoác.
Đây là lần đầu tiên cậu đi tản bộ với Tống Miễn vào buổi tối, Bùi Nam Yên không nỡ để nó kết thúc quá nhanh, bèn đi thật chậm, nhưng bởi vì đi chậm quá nên lại lộ ra sự gắng sức khiến cho Tống Miễn lập tức hiểu ra tâm tư của cậu, thật sự đáng yêu, Tống Miễn cũng không đành phá vỡ. Anh bước đi cũng không quá nhanh, Bùi Nam Yên lại chậm rì rì, đi theo anh cách khoảng một hai bước, Tống Miễn đột nhiên dừng bước quay người về phía sau, sắc mặt điềm nhiên giơ tay về phía Bùi Nam Yên, "Đi nhanh chút, muộn quá thì không có vị trí đẹp để ngắm đài phun nước đâu."
Lời này cũng không phải bịa, buổi biểu diễn phun nước theo nhạc mỗi thứ sáu đều có rất người đến xem, bởi vì vị trí của đài phun nước ở giữa con sông nên tất cả mọi người đương nhiên sẽ chen chúc ở con đường ven sông này, nếu tới quá muộn, vậy thì không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn từ xa.
Tống Miễn đưa một tay ra, Bùi Nam Yên bèn theo bản năng giơ tay nắm lấy, một tích tắc khi chạm vào lòng bàn tay Tống Miễn, Bùi Nam Yên đột nhiên lại dừng lại, mở to đôi mắt còn hơi đỏ cẩn thận hỏi ý Tống Miễn, "Tớ có thể nắm tay cậu không?"
Tay Bùi Nam Yên sợ lạnh nên vẫn luôn rụt vào trong tay áo nên khi vươn tay tay cậu hãy còn đang nắm lại, Tống Miễn nhìn cái vẻ duỗi nắm tay tròn vo vào trong lòng bàn tay mình rồi dừng lại của cậu thì không khỏi nhớ tới cái tay của Doraemon. Bùi Nam Yên vội vã luống cuống nhìn anh, chờ anh cho mình một câu trả lời xác nhận, nhưng Tống Miễn chỉ tỉnh bơ nhìn cậu chăm chú, ngay khi Bùi Nam Yên ngỡ rằng mình tưởng bở đỏ mặt định thu tay lại thì lòng bàn tay của Tống Miễn lại mở ra bao lấy tay cậu, giấu toàn bộ tay lẫn tay áo của cậu vào trong lòng bàn tay trái của mình.
Không bao lâu sau Tống Miễn cảm giác được ngón tay Bùi Nam Yên nhúc nhích rồi từng cái từng cái chui ra khỏi tay áo, vì cố gắng không để Tống Miễn phát hiện nên cố ý làm thật chậm rãi, cuối cùng khi mười ngón tay đan vào nhau với Tống Miễn, cậu vẫn cố duy trì vẻ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Tay Bùi Nam Yên có hơi lạnh, Tống Miễn mang ý xấu nới lỏng lực tay ra, giả vờ rút tay về, Bùi Nam Yên hoảng sợ lập tức quấn chặt lấy tay anh, khi Tống Miễn vờ nghi hoặc nhìn về phía cậu thì thấy cậu tiếp tục duy trì cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cái mặt thì đỏ lựng lên.
Buổi biểu diễn phun nước bắt đầu bằng một bài hát sôi động, người đến đây xem thật sự rất nhiều, nhưng may rằng Tống Miễn và Bùi Nam Yên cũng không đến nỗi đi quá muộn, họ đứng cạnh vòng bảo hộ ngay bờ sông, ước chừng trong đám người có quá nhiều alpha, Tống Miễn lo tín tức tố alpha phức tạp sẽ khiến Bùi Nam Yên không khỏe, bởi vậy khi dòng người ùa tới, anh không nói lời nào mà chỉ hơi kéo Bùi Nam Yên vào lòng mình.
Bùi Nam Yên bị Tống Miễn dùng một tay che chở trong ngực, do một tay khác của anh còn đang bị Bùi Nam Yên bướng bỉnh nắm lấy. Bên tai là bài hát nhiệt huyết sục sôi, thi thoảng còn có gió đêm vương vấn bên tai, chỉ cần ngưỡng mặt lên là có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt sắc nét của Tống Miễn một cách rõ ràng, Bùi Nam Yên bỏ ngoài tai tất cả, ngay cả tâm nguyện muốn xem đài phun nước cũng chẳng còn đọng lại chút nào, chỉ có tiếng tim đập điếc tai nhức óc, mỗi lần nó nảy lên là một lần hân hoan gọi to tên Tống Miễn.
Trong hoàn cảnh chen chúc huyên náo này, Bùi Nam Yên bật ra một suy nghĩ dịu dàng bí ẩn không đúng lúc.
—— Thật muốn hôn anh.
Bắt đầu từ giây phút Tống Miễn đưa tay về phía Bùi Nam Yên, tay anh bị cậu giữ chặt không thả ra tí nào, mãi đến khi buổi biểu diễn kết thúc, khi trở lại xe Tống Miễn một lần nữa, Bùi Nam Yên mới bất đắc dĩ buông lỏng tay ra.
Đêm đông lạnh giá bị cửa xe ngăn ở bên ngoài, Bùi Nam Yên dựa lưng vào ghế dựa, vì điều hòa xe phả khí ấm nên cả người khoan khoái hẳn. Buổi tối mười giờ hai mươi hai phút, khóe miệng Tống Miễn nhếch lên, ánh mắt chuyên chú lái xe, lúc xe đi vào con đường dẫn vào phòng trọ của Bùi Nam Yên, Bùi Nam Yên bỗng nhiên lại rất muốn ăn ngọt, vì vậy nên cậu lấy từ trong túi áo ra một đống kẹo matcha cứng, là thứ Bùi Đông Dư mang về cho cậu từ hồi đi công tác. Cậu xé vỏ kẹo, lấy một viên kẹo ra, chần chờ một chút rồi đưa đến cách môi Tống Miễn mấy cm, "Ăn kẹo không?"
Tống Miễn rũ mắt nhìn một chút, ừm một tiếng rồi không hề khách khí khẽ nhếch hai cánh môi ra, Bùi Nam Yên không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy trên mặt có hơi nóng lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt viên kẹo vào trong miệng Tống Miễn.
Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, lúc rút tay về có hơi muộn một chút nên bị đôi môi đỏ nhạt đang khép lại theo bản năng của Tống Miễn như có như không ngậm mất một chút đầu ngón tay.
Như thể có dòng điện tê tê xẹt qua, Bùi Nam Yên đỏ mặt ngồi dựa vào ghế phụ, dùng ngón tay vừa chạm vào môi Tống Miễn bóc giấy gói kẹo ra một lần nữa, hai tay phát run không sao không chế nổi, Bùi Nam Yên cũng không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này thế nào, khi cậu cầm một viên kẹo vuông vuông bỏ vào miệng mình, tự nhiên theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay trỏ, nơi mới nãy không cẩn thận chạm vào môi Tống Miễn.
Có phải có chút biến thái không? Bùi Nam Yên khiếp sợ hành vi không biết xấu hổ kì lạ này của mình. Cậu có chút thẹn thùng cắn chặt môi dưới, nghiêng mặt lặng yên nhìn chăm chú vào ngũ quan lạnh lẽo của Tống Miễn dưới ánh đèn đêm chiếu xuống đan xen, cuối cùng an tâm chìm vào giấc ngủ trong buồng xe có phảng phất mùi hương kẹo ngọt thoang thoảng.
Đây là lần thứ hai Bùi Nam Yên ngủ trên xe Tống Miễn, Tống Miễn vững vàng dừng xe tắt máy, lần thứ hai cảm thán rằng Bùi Nam Yên thật sự là một người rất thiếu ý thức an toàn cho bản thân.
Làm sao có thể ngủ không đề phòng như vậy khi trên xe có alpha chứ? Cái tên này hoàn toàn không sợ mình là một alpha mang ý xấu bắt cóc cậu về nhà hay sao?
Bùi Nam Yên cũng không ngủ say, Tống Miễn dừng xe được mấy phút là cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầm bẩm hỏi, "Đến nơi chưa?"
Tống Miễn gật gật đầu, Bùi Nam Yên xoa cái mắt khô khốc, vừa nói cảm ơn với Tống Miễn vừa mở cửa xe, cậu hoàn toàn không ý thức được đai an toàn trước ngực mình còn chưa được cởi ra, vừa đẩy cửa xe ra muốn xuống đã bị đai ghìm trở lại ghế dựa. Tống Miễn dòm cái vẻ hoang mang vẫn chưa rõ đây là tình huống gì của cậu thì nhịn không được bật cười, nghiêng người vươn tay mở ra giúp cậu.
Bùi Nam Yên bị áo khoác trắng bao lấy chớp mắt nhìn anh, nép mình trên ghế dựa màu đen, thật giống như lúc này cậu không vội xuống xe. Bùi Nam Yên mặc áo khoác hiện ra vẻ nhỏ nhắn, mơ mơ màng màng khiến cho Tống Miễn cảm thấy rất dễ gạt, Tống Miễn thấp giọng gọi tên cậu, cậu ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, Tống Miễn còn nói: "Trước khi xuống xe, có phải nên hôn một nụ hôn ngủ ngon hay không?"
Tống Miễn ở rất gần, lúc nói chuyện, biểu tình thoạt nhìn có thêm vẻ nghiêm túc đầu độc lòng người, khiến cho người ta cảm thấy những gì anh nói đều là chân lý —— ít nhất là đối với Bùi Nam Yên giờ khắc này hãy còn đang lim dim thì đúng là như vậy. Cậu như thể mất đi suy nghĩ của mình, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Tống Miễn, lý trí còn chưa trở về mà đôi môi của Bùi Nam Yên đã ngoan ngoãn dán vào.
Hương matcha nhàn nhạt trên môi dịu dàng lưu luyến quanh quẩn trong hô hấp hai người, không biết là của Tống Miễn hay là của Bùi Nam Yên. Bùi Nam Yên chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào mà Tống Miễn ban tặng, bị nụ hôn thơm ngọt đầu độc đến thần trí không rõ, ấy nhưng trái tim cậu lại không hề muốn xa rời, tất cả những chuyện này đều là suy nghĩ của Bùi Nam Yên.
Cùng lúc đó, trong đầu óc hỗn loạn của Bùi Nam Yên phút chốc dấy lên một ý nghĩ cực kỳ rõ ràng: Đêm nay lúc đứng ở ven sông còn ước được hôn Tống Miễn, giờ đã được toại nguyện rồi.
Ôi Nam Yên cưng thế 😍
Trả lờiXóa