Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 8


Chương 8:

Dù Tống Miễn có thừa nhận hay không thì không nghi ngờ gì nữa, Bùi Nam Yên chính là người có thể dễ dàng khiến cho anh bỏ qua nguyên tắc của mình. Trên đường tới chỗ Bùi Nam Yên, trong đầu anh từng xuất hiện ít nhiều phương án hoàn hảo khiến cho Bùi Nam Yên chủ động cúi đầu. Vậy nhưng lúc anh đẩy cửa bước vào, bắt gặp đôi mắt mờ mịt đen bóng của Bùi Nam Yên, tất cả dòng suy nghĩ đều hóa thành sương khói, bị anh ném cả ra sau đầu.

Quần áo Tống Miễn vẫn chỉnh tề như trước, chỉ kéo séc quần tây xuống thôi, còn Bùi Nam Yên đang điên cuồng động đậy trên người anh thì trần như nhộng, cái tay vốn đang mềm mại khoát lên ngực Tống Miễn bắt đầu không an phận gỡ cái cà vạt của anh ra, mỗi khi cởi được một xíu thì lại bị Tống Miễn thúc cho một cái không hề nhẹ, chỉ nguyên việc gỡ một cái cà vạt thôi mà đã như muốn rút đi toàn bộ sức lực của cậu. Khi cậu gian khổ lắm mới tháo được cái cà vạt đen có điểm hoa xanh vướng víu xuống, chỉ một giây sau đã bị Tống Miễn cướp mất, thuận tiện trói chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu mà không tốn chút sức lực nào, không cho Bùi Nam Yên cơ hội tiếp tục chạm vào nữa.

Khoái cảm vừa mãnh liệt vừa rõ ràng khiến cho Bùi Nam Yên thành thật thở dốc rên rỉ, Tống Miễn như thể đã quyết tâm sẽ khiến cho cậu ngoài mình ra thì không dám tiếp tục lại gần một alpha nào khác nữa nên nhiều lần thúc vào đến cùng, khiến cho người nhận không thể chịu nổi phát ra những âm tiết khó nín.

Bùi Nam Yên nhẹ nhàng dựa vào cái gối mềm ở đầu giường mà Tống Miễn đã chuẩn bị cho, còn Tống Miễn thì mặt không cảm xúc giữ chặt lấy eo cậu dùng sức đung đưa, như thể chuyện này cũng đã làm tiêu hao toàn bộ tâm lực của Tống Miễn, khiến cho anh không rảnh âu yếm, hôn hít thừa thãi với Bùi Nam Yên nữa. Khoái cảm sảng khoái cháy hừng hực trong cơ thể ấm áp của Bùi Nam Yên, nhưng vẻ mặt lạnh lùng không có tình người của Tống Miễn thì lại khiến cậu ấm ức, chua xót đến đòi mạng, cậu đang bị dương vật hung hãn của Tống Miễn khiến cho phát ra những tiếng ngâm dâm đãng, đồng thời có cả những hàng nước mắt dài không dứt.

Cũng không bao lâu sau, nơi mẫn cảm nhất lại bị Tống Miễn thúc khiến cho cậu nghênh đón một đợt cao trào mới.

Bùi Nam Yên khóc đến lợi hại, miệng huyệt ướt nhẹp phía sau cũng co rút đến lợi hại, vách ruột vừa mềm vừa nóng bao chặt lấy dương vật của Tống Miễn, theo từng tiếng khóc thút thít của chủ nhân mà gặm cắn vật cứng của Tống Miễn vô cùng có quy luật.

Tống Miễn mềm lòng, anh cúi người lại gần, hôn lên mí mắt sưng tấy của Bùi Nam Yên, khàn giọng nói, "Đúng là bại dưới tay cậu."

Thật ra, Tống Miễn rất thích cái vẻ Bùi Nam Yên khóc vì mình, nói ra thì có thể có chút quái gở, nhưng chuyện ấy quả thật khiến cho Tống Miễn hưng phấn. Cơ mà Tống Miễn cũng chẳng muốn thấy Bùi Nam Yên lộ ra vẻ mặt thương tâm vô cùng vì mình, loại vẻ mặt ấy sẽ chỉ khiến cho anh đau lòng theo mà thôi.

Những nụ hôn nhỏ vụn hạ từ mắt xuống đến chóp mũi cao cao, cuối cùng rơi vào đôi môi màu đỏ tựa như hoa anh đào. Tống Miễn nhẹ nhàng hôn hai lần, trong lúc Bùi Nam Yên đang lẩm bẩm chưa đủ thì lui ra một chút, nhìn dáng vẻ cậu nhếch miệng lên tiếp tục đòi hôn thì thấy sao mà đáng yêu quá, nhịn không được anh bật cười, vẻ mặt lạnh lùng vốn đang duy trì vỡ ra, "Sao chỗ nào cũng nhiều nước như vậy chứ?"

Omega dưới thân đang chìm trong bể dục, dính người yếu ớt vô cùng, mặt Bùi Nam Yên thấy Tống Miễn giơ tay lau nước mắt cho mình thì nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay của anh, như thể một chú mèo đang làm nũng với chủ nhân của mình, cậu giơ hai tay bị cà vạt ghìm đau lên trước mặt Tống Miễn, dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, nhỏ giọng lên án, "Đau quá, cởi ra đi..."

—— Đáng yêu thật, nào ai có thể tưởng tượng nổi một Bùi Nam Yên thường ngày thanh lãnh cao ngạo lại có một mặt như thế này đâu.

Thái độ của Tống Miễn dịu xuống triệt để, nhưng vẫn không muốn để cho Bùi Nam Yên cảm thấy anh rất dễ mềm lòng, thế nên cố ý ngừng lại vài giây mới lên tiếng, "Không được, cậu rất không ngoan."

"Ngoan." Bùi Nam Yên lập tức phản bác.

Tống Miễn làm ra vẻ mặt nghi vấn, Bùi Nam Yên thấy thế thì vội vã cuống cuồng lặp lại đáp án, Tống Miễn cố nín ý cười, lạnh lùng nói, "Gọi tôi."

"Tống Miễn..." Thủy triều động dục lại tới nữa rồi, miệng huyệt của Bùi Nam Yên bắt đầu lấy lòng Tống Miễn, cậu thậm chí đã biết tự ngậm lấy dương vật của Tống Miễn rồi xoay eo cọ cọ.

Tống Miễn lãnh khốc đè cậu lại, tiếp tục ra lệnh, "Hôn tôi."

Bùi Nam Yên bị anh đè thành tư thế nằm ngửa, Tống Miễn cũng tới gần, Bùi Nam Yên chỉ cần hơi hất cằm lên là có thể hôn được lên môi Tống Miễn. Ấy thế nhưng anh lại cố ý không cho cậu toại nguyện quá nhanh, cứ một giây trước khi cậu chạm được vào môi anh thì anh lại xoay mặt đi, omega trong thời kỳ động dục vừa yếu ớt vừa thiếu kiên nhẫn, chỉ một lát sau là bắt đầu ấm ức rên hừ hừ, Tống Miễn nghe cậu rên cũng có chút khó chịu, vì vậy không đùa quá đáng nữa, Bùi Nam Yên rướn người lên một lần nữa thì được anh cho phép dán lên môi mình, còn hoàn lòng từ bi hôn trả lại cậu nữa.

Nụ hôn dài kết thúc, cái cà vạt trói tay Bùi Nam Yên cũng đã nằm chỏng chơ trên giường, sau khi hai tay trở về trạng thái tự do thì Bùi Nam Yên bắt đầu không an phận, cậu chạm vào khuy áo sơ mi của Tống Miễn, Tống Miễn nhanh chóng bắt được cái tay trắng ngần của cậu, trầm giọng nhắc nhở, "Vừa nãy ai nói mình ngoan cơ?"

Mặc dù Bùi Nam Yên có đang sa vào dục vọng không có cách nào chống lại được nhưng cũng mơ hồ cảm thấy một Tống Miễn quần áo phẳng phiu so sánh với bản thân mình không mảnh vải che thân thì quá không công bằng, nhưng người nói mình ngoan đúng thật chính là bản thân cậu, dù cho đang trong trạng thái ý loạn tình mê thế nhưng Bùi Nam Yên vẫn nghiêm túc tuân thủ quy tắc nói chuyện giữ lời.

Cậu dừng hành động cởi nút áo của Tống Miễn lại, thấy Tống Miễn buông lỏng tay mình ra thì vội ôm lấy cổ Tống Miễn, dùng cách này để rút ngắn khoảng cách với anh, Tống Miễn bị Bùi Nam Yên dùng hai tay vịn gáy xuống thì không thể không hạ người xuống, ngoài dưới thân Bùi Nam Yên đang không thành thật cọ anh ra thì biểu hiện của cậu đều ra chiều ngoan ngoãn lắm, cậu ôm chặt cổ Tống Miễn, hơi thở ấm áp đều phun cả bên tai anh, "Tớ ngoan thế này...Vậy cậu ưm, ôm tớ nhé..."

Hô hấp của Tống Miễn cứng lại, cái kiểu vừa ngây thơ vừa dâm đãng này của Bùi Nam Yên khiến anh chịu không nổi, anh nâng cái cằm của Bùi Nam Yên lên để nhìn vào đôi mắt hồn nhiên mơ màng của cậu, nhếch môi lên, thân dưới bắt đầu va chạm bất chấp, những tiếng rên rỉ của Bùi Nam Yên đều bị anh chặn lại, cái mông mềm mại của cậu bị xương hông cứng rắn của Tống Miễn va đến ửng đỏ, trong không gian len lỏi tia sáng yếu ớt tràn ngập những tiếng bành bạch không ngừng nghỉ, rõ là khiến người ta đỏ mặt.

...

Khi kỳ động dục sóng gió của Bùi Nam Yên rút đi, trời đã tờ mờ sáng, Tống Miễn bế omega mặt mũi ửng đỏ lên sa lon, tự dọn dẹp ga giường lộn xà lộn xộn, dứt khoát thay sạch sẽ tất cả đồ vật trên giường, lúc anh đi lại trong phòng, ánh mắt của Bùi Nam Yên vẫn cứ đuổi theo anh, tầm mắt ướt át vô cùng.

Mặc dù sau khi động dục qua đi omega sẽ trở về trạng thái tỉnh táo nhưng tinh thần và thân thể vẫn tương đối ỷ lại vào alpha, Tống Miễn ôm Bùi Nam Yên trở lại giường rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài lấy dịch dinh dưỡng, vừa mới xoay người đã bị Bùi Nam Yên tha thiết kéo tay trở về, vẻ mặt đầy bất an chỉ lo Tống Miễn đi mất. Tống Miễn không chịu nổi nhất chính là ánh mắt ướt sũng này của cậu, cúi người nhẹ nhàng mổ lên môi cậu một cái rồi nhẹ giọng dụ dỗ rằng: "Ngoan nhé, tôi ra phòng khách lấy dịch dinh dưỡng, sẽ về ngay thôi."

Bấy giờ Bùi Nam Yên mới lưu luyến buông tay ra. Sau khi Tống Miễn bê nước ấm và dịch dinh dưỡng vào thì kiên nhẫn bón cho Bùi Nam Yên uống, đợi đến khi Bùi Nam Yên lắc đầu không chịu uống thêm nữa, Tống Miễn mới để chỗ còn thừa lên khay trà đặt cạnh ghế sa lon.

Lúc Tống Miễn trở lại giường, thấy Bùi Nam Yên ra vẻ mâu thuẫn vừa muốn lại gần vừa muốn tránh xa, trong lòng biết rằng cậu đã khôi phục lí trí, khôi phục cũng được, Tống Miễn nén cả bụng câu chữ, đang muốn chờ thần trí cậu tỉnh táo để từ từ nói chuyện đây.

"Bùi Nam Yên," Tống Miễn dùng ánh mắt cương quyết kéo người vào trong lồng ngực mình, ngữ khí rất lạnh, "Cậu chúc phúc cho tôi và chị Lăng là có ý gì, giải thích một chút đi."

Cả căn phòng ấm áp vì xuất hiện cái tên Từ Lăng mà trở nên lạnh như băng ngay lập tức, sắc mặt ửng đỏ của Bùi Nam Yên thoắt cái trở nên tái nhợt, sau khi nghĩ kĩ thì sự hổ thẹn và xấu hổ ùa tới, "Lời nói đúng tâm sự" đã chỉ ra sai lầm nghiêm trọng của Bùi Nam Yên. Cảnh tượng trước mắt như một cái tát tàn nhẫn, lập tức đánh cho Bùi Nam Yên tỉnh lại, cậu run rẩy đẩy Tống Miễn quần áo lộn xộn, lộ cả lồng ngực ra nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào, Tống Miễn với sắc mặt khó hiểu thậm chí còn ôm lấy cậu chặt hơn, như thể anh không hề cảm nhận được sự chống cự của Bùi Nam Yên vậy.

"Trả lời tôi." Tống Miễn nói.

Thái độ của Tống Miễn cứng rắn, trong mắt Bùi Nam Yên thì anh lúc này rất hùng hổ dọa người, hình như anh không hề nhận ra đôi môi Bùi Nam Yên đã không còn sắc hồng, chỉ chấp nhất với việc Bùi Nam Yên phải trả lời anh. Bùi Nam Yên bị anh giam chặt trong lồng ngực không sao động đậy được, giãy dụa vô ích một hồi rồi cuối cùng mới cố trả lời câu hỏi của Tống Miễn.

"Chúc hai người...hạnh phúc trăm năm." Bùi Nam Yên mới lên giường với Tống Miễn tự nhận là không có tư cách để nói lời này, vậy nên mới ép giọng mình nhỏ nhất, không lắng nghe thì sẽ không nghe rõ cậu đang nói gì.

Do Bùi Nam Yên khóc nhiều, dù đã uống chút nước nhưng giọng nghe vẫn có hơi khàn. Viền mắt cậu đỏ chót, trên mặt không che dấu vẻ tự trách và hối hận, thoạt nhìn lại giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì đang bối rối không biết làm sao, ánh mắt Tống Miễn cẩn thận miêu tả cái mặt không dám ngẩng đầu lên của Bùi Nam Yên, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng cười.

"Bùi Nam Yên," Tống Miễn không định nín cười nữa, nâng cằm Bùi Nam Yên khiến cho cậu ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của mình, khóe môi cũng cong lên, "Trí tưởng tượng của cậu gì mà đáng sợ thế?"

Bùi Nam Yên chết lặng nhìn anh nhưng lại không nghe hiểu ý trong lời nói của anh, trong đôi mắt vẫn còn sự ẩm ướt chưa tan, nhìn qua đáng yêu và ngoan ngoãn vô cùng. Cuối cùng Tống Miễn không nhịn được nữa, anh cúi đầu hôn lên khóe mắt ửng hồng của cậu, thấp giọng lên tiếng: "Cậu có biết mình đang nói linh tinh cái gì không?"

"Từ Lăng là chị ruột của tôi mà."

2 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -