Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 7


Chương 7:

Nói là tiệc sinh nhật bạn của bố, nhưng trên thực tế lại giống đại hội kết thân hơn. Hầu như Tống Miễn đều ở cạnh Tống Minh Lỗi, thi thoảng có vài ba người mang theo con gái omega tuổi xấp xỉ Tống Miễn đến hàn huyên, tâm ý làm mai không hề che giấu chút nào, trên mặt Tống Miễn treo một nụ cười xa cách khéo léo, thái độ nhìn như thường nhưng thật ra đã sớm mắng một tràng thô tục không thể để cho các vị trưởng bối nghe thấy trong lòng.

Tuy rằng Tống Miễn không thường có mặt trong những bữa tiệc kiểu này cùng Tống Minh Lỗi, nhưng anh tập mãi cũng thành quen với cái cảnh này, ứng phó rất trơn tru. Từ nhỏ anh đã sống trong một cái vòng như vậy, tuy rằng từ trước đến nay Tống Minh Lỗi rất tôn trọng ý kiến của anh, chỉ dắt anh đến dự những bữa tiệc rượu của bạn bè tri kỉ quan trọng, nhưng kiếm chút lợi ích từ Tống Miễn thì vẫn chẳng phải việc hiếm lạ gì, đám cưới thương mại chính là chuyện thường như cơm bữa đối với những người này. Đã thế dù cho Tống Miễn năm nay mới hai mươi tuổi, nhưng thật ra từ lúc anh mười lăm tuổi vừa mới phân hóa giới tính xong đã có không ít bạn làm ăn của Tống Minh Lỗi tới đề cập đến chuyện cho con trẻ thử giao lưu với nhau để sau này thân càng thêm thân.

May mà Tống Minh Lỗi không bao giờ ép anh làm những chuyện này, ít nhất mỗi bận có người đến đề nghị gặp Tống Miễn, ông đều nói tránh sao cho vừa không mất phong độ vừa không quá lộ liễu. Đương nhiên, dù Tống Minh Lỗi có ép, Tống Miễn cũng tuyệt đối không nghe theo. Cơ mà việc Tống Minh Lỗi không thông đồng làm bậy với những kẻ đó thật sự càng khiến cho Tống Miễn tôn kính và thân cận với ông hơn.

Cái cảnh nhìn một đám người thoạt nhìn hòa thuận vui vẻ nhưng trên thực tế ai cũng mang ý xấu cho riêng mình thật sự quá nhàm chán. Tống Miễn vừa bình tĩnh ứng phó, vừa lảm nhảm với bạn tốt trên mạng, đương lúc bạn anh đang hẹn anh ra ngoài uống rượu thì Tống Miễn lại nhận được tin nhắn từ một tài khoản quen.

Cái biểu tình trước sau như một suốt cả tối nay của anh lúc này đã lộ ra một vết nứt, Tống Minh Lỗi nhận ra sắc mặt của anh thay đổi thì nghiêng mặt dùng ánh mắt tỏ ý dò hỏi chứ không nói ra miệng.

"Bố," Tống Miễn nói, "Con đi trước đây."

"Đi làm gì?" Tống Minh Lỗi hiếm khi thấy được nét dịu dàng bất ngờ trong mắt Tống Miễn, lòng hiếu kỳ trỗi dậy khiến cho ông hỏi một câu như thế.

"Làm* đối tượng." Cuối cùng Tống Miễn cũng để lộ ra một nụ cười thật lòng, Tống Minh Lỗi thấy mà cũng cười theo, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tống Miễn. Mặc dù biết không cần lo tới lễ nghi của Tống Miễn nhưng trước khi quay người hàn huyên với người khác, Tống Minh Lỗi vẫn không quên nhắc Tống Miễn nhớ tới chào người tổ chức mừng sinh nhật một câu.(*Nguyên văn: 搞 - chơi chữ)

-

Cũng không phải là Bùi Nam Yên không rõ tác dụng phụ của thuốc ю bào chế, nhưng cậu vẫn không ngờ thời kỳ động dục hỗn loạn do nó tạo thành lại đến nhanh như vậy. Chu kỳ cứ ba tháng động dục một lần từ khi phân hóa giới tính đến nay của cậu đã bị phá tan tành ——

Bùi Nam Yên đã phát tình từ lâu.

Cái kiểu phát tình ngoài ý muốn này còn đáng sợ hơn nhiều so với dự kiến của Bùi Nam Yên, thủy triều động dục tới quá mạnh, không hề giống thời kỳ động dục bình thường, nó cũng không cho omega chút thời gian nào để thích ứng, tình dục dưới bụng cứ dâng lên không hề báo trước, kéo theo sự khổ sở kinh khủng khó có thể tưởng tượng.

Trong căn phòng kín mít, Bùi Nam Yên bất lực nằm rên rỉ yếu ớt, nhiệt độ của cậu nóng rực, cơ thể nhũn ra, mỗi một tế bào trên người đều bị tình dục tra tấn, thuốc ức chế trên tủ đầu giường giờ chỉ là thứ vô dụng, nó xuất hiện ở đó trong thời khắc này chẳng khác gì đang trào phúng cậu. Cái nơi cứ giơ cao không chịu hạ xuống càng lúc càng hứng tình khiến cho Bùi Nam Yên ý loạn tình mê, tra tấn cậu vô cùng, cậu biết giờ cậu không có cách nào để được Tống Miễn giúp đỡ như lần trước nữa, cậu không thể tưởng tượng nổi mình sẽ vượt qua thời kỳ động dục đáng sợ này kiểu gì. Tâm lý của Bùi Nam Yên bị nỗi sợ khuyết đại vô hạn phá tan, cuối cùng không nhịn nổi nữa bắt đầu òa khóc, do cả người vô lực nên cậu ngã vật lên giường, run rẩy khó khăn kéo ngăn tủ đồ ra.

Lúc Tống Miễn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là cảnh "xuân" dụ người.

Trong không gian có ánh sáng nhu hòa nồng nặc hương bơ, nam sinh mặc áo cánh màu lam nhạt đẹp đẽ mở chân ngồi trên thảm trải sàn hình tròn màu trắng gạo, cổ áo mở lớn để lộ một bên bả vai nhẵn nhụi, da thịt trắng hồng hiện ra dưới ánh đèn, nhìn qua hệt như một quả đào mật núng nính, trong veo.

Tiếng cửa phòng mở ra nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng trong không gian yên tĩnh vẫn có thể dễ dàng khiến cho omega đang chìm vào sắc dục bên trong giật mình, cậu tựa như một chú thỏ kinh hoàng mở to hai mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, nước mắt dưới ánh đèn càng khiến mặt cậu nhìn ướt át hơn, đuôi mắt chóp mũi đều có sắc hồng khiến lòng người trìu mến, bên cạnh cái chân thon dài trần trụi là mấy cái áo mưa nằm toán loạn, còn ngón tay trắng trẻo của omega thì đang nắm chặt một cái toy màu hồng nhạt.

Hình ảnh trước mắt không khỏi quá mức kiều diễm động nhân, Tống Miễn nghe rõ tiếng sợi dây lý trí trong đầu mình đứt phựt một cái, cuống họng anh chợt thấy khô khốc, đầu lưỡi ấm áp của Tống Miễn liếm môi mình, cởi áo khoác âu phục màu đen ra rồi ung dung thong thả đi về phía Bùi Nam Yên sắc mặt hoang mang.

"A." Tống Miễn mới vừa cúi người ôm lấy Bùi Nam Yên thì cái mặt ướt nhẹt và nóng rực của cậu đã dụi vào bả vai Tống Miễn cọ lấy cọ để, lầm bầm nói, "Đáng sợ thật...Xuất hiện cả ảo giác."

Tống Miễn không nhịn được cười nhẹ một tiếng, thả người xuống giường rồi nghiêng thân chặn cái môi đỏ tươi do vừa khóc của Bùi Nam Yên lại, chốc lát sau thì mặt không chút thay đổi lui lại, anh không chút lưu tình đè cơ thể cứ sán lại người mình để cọ cọ như mèo của Bùi Nam Yên lại, bên trong con ngươi màu nâu hiện lên sự tức giận nguy hiểm, "Tại sao trên người cậu lại có mùi alpha?"

Do bọn họ đã phát sinh quan hệ nhờ thuốc ю nên khi Bùi Nam Yên động dục lần thứ hai vì thuốc ю thì cậu ỷ lại vào Tống Miễn cực kỳ, tín tức tố của Tống Miễn lúc này cần thiết đối với cậu không khác gì không khí, mắt thấy Tống Miễn lạnh lùng kéo dài khoảng cách với mình, Bùi Nam Yên ấm ức cau mày, suy nghĩ bị dục vọng ảnh hưởng, cậu run lên phút chốc rồi mới hiểu được câu hỏi của Tống Miễn, bèn lầu bầu nói: "Dạ, là anh hai..."

Tống Miễn nghe thế thì hơi nheo mắt lại, nhớ tới lúc anh đến Phong Dao đúng thật là có nói rằng Bùi Nam Yên ở cạnh anh hai lúc cậu ta động dục, xem ra hẳn là anh ta ôm Bùi Nam Yên về phòng ngủ. Việc làm ăn của nhà họ Bùi mấy năm nay ở thành phố T có thể coi là sung túc, Tống Miễn đương nhiên không đến nỗi chưa từng nghe nói đến vị con trưởng nhà họ Bùi mới chính thức tiếp nhận sản nghiệp gia đình mình từ năm ngoái, anh nhìn chăm chú vào omega không chịu an phận dưới thân mình, thấp giọng nói, "Bùi Đông Dư ôm cậu về?"

Bùi Nam Yên ngoan ngoãn gật đầu, thấy sắc mặt Tống Miễn hòa hoãn hơn thì giơ tay lên ôm lấy anh. Tống Miễn biết rằng Bùi Nam Yên lúc này đang bị tình dục chi phối, tất cả đòi hỏi đều xuất phát từ bản năng của omega, anh cũng thừa nhận rằng cái vẻ này của Bùi Nam Yên thật sự hấp dẫn anh, nhưng anh cũng không bởi vậy mà quên mất mục đích mình đến đây.

Vốn cảm thấy không vội tính sổ với Bùi Nam Yên, nào ngờ lại vớ bở phải chuyện này, Tống Miễn thầm nghĩ, đúng là ý trời, lời nói không bằng hành động. Anh không để tâm đến ánh mắt ỷ lại và chờ mong của Bùi Nam Yên, cũng không đáp lại sự đòi hỏi ôm ấp của cậu, chỉ lạnh mặt đứng lên, nhặt áo mưa và cái toy trên thảm để lên giường, dưới ánh mắt nghi hoặc của Bùi Nam Yên, anh đi thẳng tới salon đối diện ngồi xuống, "Không phải cậu nói dù là alpha nào cũng cũng được hay sao? Thế thì cần gì phải để tâm xem thứ cắm vào là cái gì?"

Tống tiểu công tử tự phụ tuấn mĩ thản nhiên tự đắc tựa vào ghế sô pha sau lưng, nói ra lời ngả ngớn một cách lạnh lùng, "Lúc không có alpha ở cạnh cậu xử lý thế nào thì giờ cứ thế mà làm đi."

"Công cụ đầy đủ." Tống Miễn liếc nhìn mấy thứ hỗ trợ để trên giường, nhướng mày ra hiệu.

Dù Bùi Nam Yên có đang chìm trong tình triều cuồn cuộn thì vẫn cảm nhận được giọng điệu và lời nói của Tống Miễn như một xô nước đá lạnh ngắt, dội xuống khiến cho lý trí bay bổng của cậu miễn cưỡng quay trở lại. Cậu biết tình hình của mình hiện tại không khả quan lắm, cũng biết Tống Miễn đang cố ý trả thù mình, mà cảm giác không khống chế được thân thể mình thật sự quá đáng sợ, nếu không phải còn có chút tự tôn kéo dài hơi tàn thì sợ rằng Bùi Nam Yên đã thật sự bắt đầu tự an ủi bản thân trước mặt Tống Miễn một cách không hề e ngại.

Sự tồn tại của Tống Miễn quá mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Bùi Nam Yên cũng quá sâu thẳm khiến cậu nhịn không được bắt đầu phát run, không khí cả phòng đều vương vấn mùi hương của Tống Miễn khiến cho Bùi Nam Yên mỗi lần hít thở đều cảm thấy càng động tình hơn. Dưới thân ướt hơn rất nhiều, Bùi Nam Yên thậm chí còn không thể nén nổi tiếng ưm tràn ra, cậu xấu hổ đến độ khóc không thành tiếng, toàn lực nói về phía Tống Miễn, "Cậu...Cậu đi ra ngoài đi!"

—— Ngữ khí đúng kiểu tự cho là rất hung ác, nhưng thật ra lại mềm mại, yếu đuối.

—— Thực sự khiến cho người ta càng muốn bắt nạt cậu ta hơn.

Bùi Nam Yên kiên cường ngồi dậy, cái chân vốn đang để hình chữ M giấu đầu hở đuôi kẹp chặt lại, cẳng chân hướng ra ngoài, đầu gối hơi ửng đỏ đối diện với tầm mắt Tống Miễn, Tống Miễn bị cái kiểu phô trương thanh thế này của cậu ta lấy lòng, cánh môi mím chặt cong lên, "Không đi."

Tống Miễn bình thản ung dung còn Bùi Nam Yên thì rõ ràng không nhẫn nại được nữa, cậu cố không trở thành chuyện cười trước mặt alpha, cơ thể càng trốn tránh càng nảy lên cảm giác kỳ quái muốn khóc, cậu không kiềm chế nổi bắt đầu lắc mông cọ cọ ga giường, nhìn qua có vẻ tựa như một kẻ dâm đãng khát khao khó nhịn, ấy vậy mà vẫn khó khăn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tự trách mình. Bùi Nam Yên run rẩy kéo chăn qua, cả người chui cả vào đấy, để bản thân mình chìm vào bóng tối rồi lừa mình dối người lục lọi "công cụ" bên cạnh.

Ngay khi tay phải Bùi Nam Yên nắm được một cái túi hình vuông thì tay cậu lại bị một nguồn sức mạnh giữ chặt, không gian tối tăm trước mắt bị vén lên, ánh sáng chói rọi không khiến viền mắt đỏ ửng của Bùi Nam Yên ánh lên sự hy vọng, trái lại còn khiến cho cậu hoàn toàn chìm vào cảm giác không có an toàn trong khủng hoảng.

Cậu biết mình cần phải đẩy alpha ác liệt này ra, nhưng vừa chạm vào nhiệt độ của Tống Miễn, cảm giác trống rỗng trong cơ thể Bùi Nam Yên đột nhiên được thỏa mãn vô cùng, hành hạ cả người cậu phát run, chỉ muốn càng thân cận với Tống Miễn hơn, muốn âu yếm cùng anh, nhưng lý trí đang bị ăn mòn bởi ánh mắt sâu thẳm của Tống Miễn đang không ngừng nhắc nhớ cậu rằng ——

Không được.

Một tay Tống Miễn nắm chặt tay Bùi Nam Yên, một tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu chỉ nhìn mình. Omega bị anh ôm khóc đến đáng thương như thế, như thể cậu là người khổ sở nhất thế giới này, cái vẻ cứng rắn lạnh lùng mà Tống Miễn vẫn đeo lên tan vỡ trong những giọt nước mắt và tiếng ưm không rõ của Bùi Nam Yên, người nọ đã khó chịu thành vậy mà vẫn không chịu mở miệng xin anh, điều đó khiến cho cõi lòng anh mềm mại vô cùng.

Anh thầm than một tiếng, thôi coi như mình đại nhân đại lượng, tạm thời không tính toán nhiều với Bùi Nam Yên nữa. Anh dán sát lại, Bùi Nam Yên lập tức ỷ nại thẳng lưng dựa vào, Tống Miễn rất khoái cái eo gần như đang được mình giữ trong tay, rõ ràng đã nhẹ dạ nhưng Tống Miễn vẫn cố chấp muốn hỏi cho thỏa ý mình.

"Bùi Nam Yên," Vẻ mặt Tống Miễn nham hiểm, "Tôi là ai?"

Bùi Nam Yên nước mắt lưng tròng nhỏ giọng hừ hừ, "Tống, Tống Miễn..."

Thầm bố trí: Thể chất omega vì khác người thường nên chu kỳ động dục cũng không giống nhau.

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -