Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 6


Chương 6:

Chủ nhật, Bùi Nam Yên đứng cạnh người Tống Miễn, sắc mặt cậu thờ ơ khiến cho Tống Miễn thầm bối rối, ước chừng do được dạy dỗ từ hôm trước nên Bùi Nam Yên theo anh rất sát, nhưng tay không còn khoát lên trên khuỷ tay Tống Miễn nữa.

Không biết Tống Miễn có ảo giác hay không, anh vô tình đã tiếp nhận được cảm giác mang tên "Bùi Nam Yên đang tận lực tránh nghi ngờ".

Bùi Nam Yên cúi thấp đầu, lặng im quan sát những món đồ trong xe đẩy của Tống Miễn, chỉ là một chút ít đồ dùng hàng ngày, một ống kem đánh răng, một gói sữa rửa mặt, một gói bột giặt khô quần áo còn lại là hai gói ngũ cốc với hai vị khác nhau.

Rõ ràng chuyến đi hôm nay không phải là để mua những thứ trong danh sách mà họ đã quên, Bùi Nam Yên cũng không biết Tống Miễn mua mấy thứ này để cho anh dùng hay là mua cho Từ Lăng,  chẳng qua cậu cảm thấy ngực có hơi tức, cảm giác bị Tống Miễn trêu đùa quá rõ ràng, mặc dù Bùi Nam Yên không có cách nào để bày tỏ sự bất mãn với Tống Miễn, nhưng cũng phải mím chặt môi.

Bùi Nam Yên không nói nhiều, nhưng bình thường miễn cưỡng cũng được coi là thuộc dạng mồm mép lanh lợi, nhưng ở trước mặt Tống Miễn cậu lại thường ăn nói vụng về không biết nói sao. Cho nên cho dù cậu muốn chất vấn Tống Miễn thì cũng bởi chẳng biết biểu đạt dạo đầu thế nào nên cũng tự bỏ cuộc.

Chỉ là Bùi Nam Yên không hiểu, tại sao Tống Miễn muốn đi mua đồ dùng cá nhân lại mượn cớ của Từ Lăng để gọi mình ra đây, tại sao Tống Miễn lại đứng ở quầy thuốc mua thuốc ức chế cho Từ Lăng hay một omega nào khác mà mình đang đứng cạnh anh, tự nhiên phải nghe nhân viên bán hàng giải thích chào mời chung chứ.

Mọi chuyện diễn ra quá kì lạ khiến cho cậu cảm thấy không khỏe.

Tống Miễn cố gắng kéo dài thời gian chọn đồ, trên thực tế, những thứ Từ Lăng muốn mua đã được hoàn thành từ hôm qua hết rồi, chuyến đi hôm nay quá chăng cũng bởi anh muốn gặp Bùi Nam Yên mà thôi. Tống Miễn vốn tưởng rằng Bùi Nam Yên sẽ thấy vui vì có cơ hội gặp nhau, tối qua lúc anh gửi tin nhắn cho Bùi Nam Yên, anh thậm chí còn nghĩ xem Bùi Nam Yên hôm nay sẽ có bao nhiêu biểu tình. Dù thế nào, ít nhất cũng không phải cái kiểu rầu rĩ không vui trước mắt này.

Thật bất ngờ.

Huống hồ Bùi Nam Yên thoạt nhìn còn có chút muốn đi về thật nhanh, Tống Miễn thu biểu hiện của cậu vào trong mắt, sau khi xách túi đồ ra khỏi siêu thị, anh trực tiếp kéo Bùi Nam Yên vào trong quán ăn kiểu Tây dưới lầu.

Nếu đã muốn vậy thì Tống Miễn càng không để cho cậu toại nguyện.

Loại tranh chấp không có ý nghĩa này thật ra rất ấu trĩ, tâm lý Tống Miễn lại đang khó chịu muốn chết, vậy nên anh không đoán được ý của Bùi Nam Yên, cuối cùng chỉ đành cố gắng kéo dài thời gian ở bên Bùi Nam Yên.

Cảm xúc này tựa như bình vỡ không sợ mẻ, cực đoan đến độ không thể hiểu nổi.

Thường ngày Bùi Nam Yên rất thích mì ống kem và súp nấm của nhà hàng này, ấy vậy mà hôm nay cậu lại bất ngờ nuốt không trôi. Cậu luôn phỏng đoán tất cả động cơ của Tống Miễn nên cảm thấy món ngon trước mặt này nhạt như nước ốc. Cậu ăn rất ít, chỉ một chốc sau đã cầm khăn tay trắng lên lau miệng, vừa ngẩng đầu lên đã phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị của Tống Miễn.

Ánh mắt không mang theo nhiệt độ của Tống Miễn luôn làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt, theo bản năng Bùi Nam Yên muốn tránh né, nhưng mà nghĩ lại, cậu đã đánh đổi bằng một đêm mất ngủ, vất vả lắm mới ngầm hạ được quyết tâm, vì vậy nhanh chóng ngước mi mắt vừa rũ xuống lên, vờ trấn định nhìn lại Tống Miễn.

Bất kể có phải Bùi Nam Yên tự ảo giác hay không, nói chung là dưới cái nhìn của cậu, lúc này giữa cậu và Tống Miễn đang có một chút ám muội, nếu như Tống Miễn còn độc thân thì chuyện này đối với Bùi Nam Yên có thể nói là mong còn không được. Nhưng Tống Miễn lại không phải, anh đã có đối tượng —— người này có xác suất lớn chính là cô giáo Từ Lăng của khoa bọn họ, một khi đã có chuyện đó thì dù rằng Bùi Nam Yên có thích Tống Miễn đi chăng nữa thì cậu cũng không thể để mặc ám muội sinh sôi, khiến cho sai lầm càng nhiều hơn được.

Không, chính bởi vì Bùi Nam Yên quá thích Tống Miễn nên mới biết rõ rằng không thể tiếp tục như thế được.

Dẫu cho trong lòng Tống Miễn đang nghĩ thế nào thì Bùi Nam Yên cũng tự nhận là phải có trách nhiệm nhắc nhở anh dừng lại đúng lúc.

—— Tống Miễn là người cao lãnh, tự phụ, là con cưng của ông trời không nhiễm khói bụi trần gian trong mắt mọi người, trong sạch hoàn mỹ, cao cao không thể với tới, bởi cậu nên anh mới bị nhiễm một chút tro bụi bùn bẩn.

Tâm lý Bùi Nam Yên biến hóa một hồi, Tống Miễn ngồi đối diện thì vẫn chẳng mở lời. Lông mày của anh cau lại, đang muốn trách Bùi Nam Yên ăn quá ít thì lại nghe được cậu lạnh lùng hờ hững nói.

"Tống Miễn, " Bùi Nam Yên nói, "Sau này, chúng mình trở lại làm bạn học xa lạ đi."

Hai tay đang cầm dao dĩa của Tống Miễn khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nam Yên toát ra sự hoài nghi vô cùng hiếm thấy, như thể anh đang tự hỏi xem có phải lời này xuất phát từ miệng Bùi Nam Yên hay không.

Vẻ mặt của Bùi Nam Yên lạnh lạnh lùng lùng, đôi mắt chớp động tỏ ý vô tội, "Chuyện thuốc ю là bất ngờ ngoài ý muốn, lúc đó cảm ơn cậu đã giúp. Tôi tin rằng cậu dính phải loại chuyện như vậy cũng không quá tình nguyện đâu ha, với tình huống đó thì thật sự không có cách nào cả, cho dù không gặp cậu, tôi cũng tìm người khác giúp đỡ, cho nên, cậu đừng để bụng chuyện này, cũng đừng đặt nặng trong lòng làm gì cả."

"Có ý gì?" Tống Miễn mặt không hề thay đổi thả bộ dao dĩa xuống bàn, "Ý của cậu là, nếu lúc đó đổi thành alpha khác đến cứu cậu thì cậu cũng lên giường với hắn ta sao?"

Đương nhiên Tống Miễn biết giọng điệu và thái độ của mình lúc này rất không phải phép, cũng hiểu rằng dưới tình huống lúc đó, Bùi Nam Yên không còn lựa chọn nào khác, nhưng những lời Bùi Nam Yên thật sự đã chọc giận anh. Anh thấy sắc mặt Bùi Nam Yên bởi câu nói đó của anh mà trở nên tái nhợt, lại cố tình muốn cử động cơ mặt cứng nhắc tạo ra một nụ cười lừa mình dối người đầy giả tạo.

"Chuyện tình một đêm mà thôi, rất bình thường đối với AO thành niên mà."

Bình thường? Tống Miễn không nhịn được cười nhạo, nhưng những lời quá đáng đều bị anh nuốt ngược trở vào khi thấy vẻ mặt vờ vịt của Bùi Nam Yên nứt ra.

"Tôi về trước đây." Bùi Nam Yên không hề phát giác ra cậu có hơi giận vì thấy Tống Miễn im lặng, đứng dậy chào Tống Miễn mà mặt vẫn lạnh tanh, cậu như trở lại thành một người xa cách lễ độ với Tống Miễn như thể chuyện đêm đó chưa từng xảy ra, trước khi đi cậu vẫn nhẹ giọng nói nhỏ một câu chúc phúc.

"Chúc phúc cho cậu và cô Từ."

Tống Miễn nhiều lần suy nghĩ vẫn chẳng tỏ tường được câu này của Bùi Nam Yên, bỗng chốc mất hết hứng ăn. Nhớ tới Bùi Nam Yên vứt lại mấy câu này rồi không thèm quan tâm đến phản ứng của anh, cứ thế lầm lũi quật cường bỏ đi thì không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Chúc phúc cho anh và Từ Lăng? Rốt cuộc thì Bùi Nam Yên có hiểu lầm thế nào đối với quan hệ của bọn họ mà lại nói những lời này? Tống Miễn chìm vào nghi hoặc, không nhịn được nhớ lại tất cả phản ứng của Bùi Nam Yên khi gặp hoặc nghe thấy anh nhắc đến Từ Lăng, không biết từ đâu tìm ra được một khe hở. Tống Miễn như thể tìm thấy một nút thắt trong quả cầu lông rối loạn, anh vê đầu nút một cái là tất cả manh mối sẽ bung ra một cách rõ ràng, sương mù quỷ dị bắt đầu tiêu tan, hình ảnh sáng chói từ từ hiện ra ngoài.

Rốt cuộc Bùi Nam Yên đang miên man suy nghĩ cái gì?

Đương lúc đáp án dần hiện lên, nỗi tức giận quanh quẩn trong ngực cứ thế chậm rãi nhạt dần, thay vào đó là sự bất lực không thể nói hay làm được gì. Khóe môi mím chặt của Tống Miễn nhếch lên một cái rồi không sao kiềm chế được nữa, anh hận không thể xách Bùi Nam Yên trở lại ngay lập tức, cẩn thận nhìn xem cấu tạo đầu óc cậu ta kiểu gì, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu xem tại sao cậu ta lại có óc tưởng tượng kinh khủng khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười thế này.

Nhưng cuối cùng Tống Miễn vẫn chẳng thể thực hiện được suy nghĩ đó, anh vừa bước ra khỏi nhà hàng đã nhận được điện thoại của bố, bố anh muốn Tống Miễn về nhà một chuyến, muốn anh có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn.

Sắc trời hãy còn sớm, chuyện tìm Bùi Nam Yên để tính sổ cũng chẳng cần vội vã, Tống Miễn bình thản không nhanh không chậm xuống tầng hầm lấy xe.

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -