Bùi Nam Yên chạy quá nhanh, trong đầu chỉ có Tống Miễn, cho nên không rảnh bận tâm đến gì khác, mãi đến khi cậu nhận thấy ý trêu đùa trong ánh mắt Tống Miễn thì mới phát giác ra mình đang mặc cái gì ——
Bộ ngủ trắng như tuyết! Bùi Nam Yên kinh hoảng sờ đầu mình, thầm vui mừng là mình không đội mũ tai thỏ hồng nhạt lên do vừa rửa mặt xong, bằng không thì càng mất thể diện hơn!
Tống Miễn như cười như không quan sát khuôn mặt ửng đỏ lên của Bùi Nam Yên, Bùi Nam Yên thì quẫn bách đến độ tê cả da đầu, quay người muốn chạy lên lầu, nào ngờ vừa chạy được một bước đã bị nắm lấy cái đuôi phía sau, Tống Miễn im lặng kéo một cái, Bùi Nam Yên như thể một chú thỏ sững sờ bị anh kéo vào trong lồng ngực.
... Bùi Nam Yên chưa bao giờ căm hận thiết kế kém thông minh của bộ quần áo như lúc này.
Bộ áo ngủ này là do Bùi Đông Dư năm ngoái mua về thuần túy để trêu cậu, lúc mua cũng không nhìn kỹ, về nhà đưa cho Bùi Nam Yên rồi mới phát hiện ra đó là một bộ áo ngủ thỏ bông, hình dạng đuôi lại hệt như đuôi mèo. Mặc dù Bùi Nam Yên cảm thấy khó lòng tin tưởng với thường thức của người thiết kế nhưng sau khi mặc lên người lại phát hiện chất liệu vải rất thoải mái, mùa đông mặc trong nhà rất ấm, hơn nữa các bố lại không chế nhạo cậu, trái lại còn khen cậu nhìn đáng yêu, thế nên Bùi Nam Yên cũng vui vẻ hưởng dụng món quà vốn không hề có ý tốt của Bùi Đông Dư.
Ở trước mặt người nhà thì Bùi Nam Yên sẽ không để ý đến chuyện hình tượng, được người nhà khen đáng yêu Bùi Nam Yên thậm chí còn có chút đắc ý, nhưng giờ cậu dùng bộ dạng ngu xuẩn này để xuất hiện trước mặt Tống Miễn thì cậu chỉ muốn tìm khe nứt để chui vào ngay lập tức.
"Đi đâu?" Tống Miễn đứng ở huyền quan*, ôm Bùi Nam Yên trong lồng ngực mình, anh hơi cúi đầu, lúc anh nói chuyện thì hơi thở đều phả lên làn da sau gáy lộ ra của Bùi Nam Yên, "Bé thỏ."
*Huyền quan: Khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.
Bùi Nam Yên vừa tắm xong, trên gáy chưa kịp dán miếng ức chế, cũng không mang vòng cổ, hơi thở của Tống Miễn như xuyên qua làn da sau gáy cậu rồi chui cả vào trong thân thể, tê dại đến độ khiến cho dòng máu của cậu nóng lên, tứ chi như nhũn ra.
"Tống Miễn," Ngay cả giọng Bùi Nam Yên cũng mềm ra, "Cậu trước hết để tớ lên thay quần áo đã."
Tống Miễn vờ suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Cậu để tớ chờ một mình ở đây thì khác gì lạnh nhạt với khách đâu? Có phải quá không lễ phép không?"
Bùi Nam Yên suy nghĩ một chút thì cảm thấy Tống Miễn nói cũng có lý, nhưng cậu thật sự không muốn mặc cái bộ ngủ ngu ơi là ngu này trước mặt Tống Miễn đâu, chưa nghĩ ra cách toàn vẹn đôi đường thì Tống Miễn đã cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói rằng, "Cơ mà tớ có thể lên đó cùng cậu."
Bùi Nam Yên trong lòng tràn ngập ý muốn thay đồ còn chưa kịp tỏ thái độ thì đã bị Tống Miễn dắt đuôi đi về phía cầu thang. Tống Miễn hẳn cũng vừa tắm xong, anh mặc T shirt trắng và áo khoác bò màu xanh nhạt, rõ ràng rất bình thường nhưng đặt trên người Tống Miễn nhìn qua lại vô cùng gọn gàng, đẹp đẽ. Bùi Nam Yên trầm mê trong sắc đẹp đi lên cầu thang trước Tống Miễn, thi thoảng còn quay đầu lại nhìn Tống Miễn, mãi đến khi lên gần đến tầng ba, Bùi Nam Yên mới hồi phục tinh thần vội vàng dừng lại, dưới ánh mắt dò hỏi của Tống Miễn, cậu đổi ý nói, "Cậu...Nếu không, cậu đứng đây chờ tớ một chút, tớ thay nhanh thôi."
Trên cửa phòng ngủ trong nhà Bùi Nam Yên đều có treo một tấm biển gỗ ghi tên chủ của nó, họ đang cách tầng ba chỉ bốn, năm cái bậc thang, phòng của Bùi Nam Yên lại nằm ngay cạnh cầu thang, Tống Miễn liếc mắt một cái là nhìn thấy cái tên trên biển gỗ, anh ôn hòa cười với Bùi Nam Yên một cái, sau đó không nói hai lời trực tiếp nắm chặt cái đuôi trắng trên bộ ngủ của Bùi Nam Yên về phía cửa phòng, dùng ánh mắt ra hiệu Bùi Nam Yên vẻ mặt né tránh mở cửa.
Bùi Nam Yên vẫn muốn tìm cái cớ hợp lý để thuyết phục Tống Miễn chờ cậu ở ngoài, Tống Miễn như thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, sắc mặt đột nhiên lạnh đi không ít, mở miệng nói rằng, "Dẫn bạn trai vào thăm phòng mình mà khó như vậy sao? Hay là..."
Mặt Tống Miễn ghé sát hơn một chút, trong con ngươi màu nâu chiếu lên vẻ mặt hoảng hốt đáng yêu tựa như một chú thỏ con của Bùi Nam Yên, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ muốn đùa cợt cậu, "Bên trong có bí mật gì ghê gớm lắm?"
Bùi Nam Yên nghe vậy thì đôi mắt không kìm được mở lớn lên, cậu cố gắng hít thở vững vàng nhưng vẻ mặt không còn bình tĩnh đã bán đứng sự chột dạ của cậu. Trong phòng của cậu quả thật có bí mật, lại còn liên quan đến Tống Miễn nữa, cơ mà cậu tự cảm thấy mình đã giấu khá kĩ, nếu Tống Miễn chỉ vào một chút thì hẳn cũng không phát hiện đâu...
Cậu không nên sốt sắng như vậy, bằng không Tống Miễn sẽ thật sự nhìn ra kẽ hở mất.
Thiên thần và ác quỷ trong lòng Bùi Nam Yên giao chiến một hồi, cuối cùng vẫn ôm hy vọng may mắn, mở cửa cho Tống Miễn.
Mà sau khi Tống Miễn vào phòng Bùi Nam Yên vẫn nắm chặt cái đuôi xù lông của cậu, dường như đã quên những gì vừa nói trước cửa. Bùi Nam Yên hơi hơi giãy dụa, nhắc nhở rằng cậu còn phải thay quần áo, Tống Miễn chỉ nhếch khóe miệng rồi kéo cậu lại gần hơn, nhẹ giọng nói rằng, "Cứ như vậy đi, đáng yêu mà. Dẫn tớ tham quan phòng cậu trước đã."
Thật ra cũng không có gì đẹp đẽ, phòng ngủ của Bùi Nam Yên ở nhà Bùi có phong cách tương đồng với nhà trọ của cậu, đồ dùng và giường có màu sáng, tủ đầu giường, bàn học, giá sách, tủ quần áo đều làm bằng gỗ, ghế sa lon màu đen, quy luật trang trí giống như như đúc.
Khác biệt rõ ràng duy nhất là trên mặt tường trắng tinh cạnh giá sách có nhiều hơn một bức tranh sơn dầu có kích thước bằng máy tính xách tay.
So với các vật dụng tinh xảo xung quanh, bức tranh đó bình thường đến độ có chút khó có thể tin nổi, thật sự còn không xứng với bốn chữ tác phẩm nghệ thuật, ngay cả tranh trang trí cũng không xứng, nhìn qua càng giống thứ chuyên dùng để che chắn giấu diếm gì đó hơn.
Tống Miễn đứng cạnh giá sách một lúc lâu, Bùi Nam Yên chỉ có thể khẩn cầu Tống Miễn đừng quá chú ý đến bức tranh sơn dầu đó trong lòng, tốt nhất là tham quan phòng ngủ cậu nhanh nhanh lên rồi chủ động đưa ra kiến nghị muốn xuống tầng.
Bùi Nam Yên rũ mắt đứng cạnh Tống Miễn, trái tim bởi vì quá sốt sắng nên đập loạn cả lên, vất vả lắm mới nghe thấy bước chân của Tống Miễn di động, cậu còn chưa kịp thở phào đã bị hành động kinh khủng tiếp theo của anh khiến cho cứng người lại.
—— Tống Miễn lấy bức tranh đó xuống.
Bùi Nam Yên giật mình, trong đầu vang lên ầm ầm, cậu không thể tìm được từ ngữ chính xác để hình dung tâm trạng của mình lúc này, chỉ biết ngoài suy nghĩ muốn trốn thì cậu chẳng nghĩ được gì thêm.
Nhưng cậu trốn không được, đuôi của cậu vẫn còn nằm trong tay Tống Miễn kia kìa.
Tống Miễn gỡ khung tranh xuống rồi đặt lên trên mặt bàn, sau đó giữ nguyên tư thế kéo Bùi Nam Yên đến cạnh bàn học, hai thân thể dán sát vào nhau, Tống Miễn ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi, "Bùi Nam Yên, đây là gì thế?"
Sống lưng gầy của Bùi Nam Yên thẳng tắp, gió lạnh ngoài cửa dường như đã len vào phòng ngủ của cậu, lạnh đến độ khiến cho cậu không tự chủ bắt đầu run rẩy trong lồng ngực Tống Miễn.
Sự thật trần trụi đã hiện ra trước mắt Tống Miễn, sao anh còn phải hỏi lại nữa? Bùi Nam Yên lo lắng sợ hãi chờ đợi phán quyết của Tống Miễn, cậu cắn chặt môi dưới của mình, sợ mình nói ra bất cứ câu giải thích không nên nào.
Khung tranh giấu đầu hở đuôi bị tháo xuống, ẩn dấu dưới đó là tầng tầng lớp lớp ảnh chụp của Tống Miễn, đây là thành quả thu thập bí mật của Bùi Nam Yên suốt một năm trời, giờ khắc này chúng hiện ra trước mặt Tống Miễn mà không hề được báo trước, đã không còn là bí mật nữa rồi.
Hoàn toàn xong rồi.
Bùi Nam Yên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Lặng im thật lâu, hương bạc hà mà Bùi Nam Yên quen thuộc giờ hoàn toàn không còn kiều diễm như trước nữa. Cõi lòng cậu như tro nguội quyến luyến sự dịu dàng của Tống Miễn, như thể một người thủy tinh lảo đà lảo đảo giữa không trung, ấp ôm một trái tim lo lửng, chờ đợi giây phút Tống Miễn bỏ chạy không còn chống cho cậu nữa, cậu sẽ mất đi sợi tơ cứu mạng, cuối cùng chật vật rơi xuống nhận kết cục tan xương nát thịt.
Thế nhưng không có.
Cảnh tượng tàn khốc trong dự kiến chưa từng xuất hiện.
Bùi Nam Yên chờ đến độ khóe mắt có hơi ướt, trên mặt bỗng nhiên nhận được một cái hồn mềm như cánh hoa, sau đó cậu nghe thấy Tống Miễn dịu dàng nói bên tai cậu.
"Cho nên mới bảo ngay từ đầu cậu trực tiếp câu dẫn tớ có phải tốt hơn không."
"Muốn gặp tớ thì tới tìm tớ, muốn ảnh tớ thì cứ thế mà chụp."
"Chứ mấy việc như xé giấy chứng nhận hay trộm in ảnh trên tieba làm gì có tác dụng gì đâu."
Ngay từ đầu Bùi Nam Yên đã biết hành vi của mình không hề bình thường.
Buổi tối cuối cùng của kỳ học quân sự năm nhất, cậu như bị ma xui quỷ khiến lén lút xé giấy chứng nhận thành tích có bức ảnh Tống Miễn với vẻ mặt nhạt nhẽo nhưng tuấn mỹ trên bảng thành tích của khoa Tài Chính xuống rồi nhét vào trong cặp, sau kỳ quân sự cậu tìm một quán photo hẻo lánh để ép nhựa tờ giấy có hơi nhàu nhĩ đó, sau đó hài lòng dùng dây thừng màu lúa mạch xuyên qua lỗ nhỏ, trịnh trọng treo lên vách tường đối diện giường trong phòng của mình.
Như vậy là mỗi ngày trước khi Bùi Nam Yên nằm xuống và sau khi tỉnh dậy, đều có thể toại nguyện nhìn thấy mặt Tống Miễn.
Bằng cách thức đê hèn kì lạ này.
Theo thời gian, Bùi Nam Yên phát hiện bản thân càng càng càng trầm mê trong sự ngọt ngào hư cấu do mình tự tạo ra này, cậu tải những bức ảnh của Tống Miễn trên tieba đại học T xuống, đi in chúng ra, mỗi ngày cậu treo một bức lên, để chúng cạnh tờ giấy chứng nhận màu xanh kia, mỗi ngày đều tự tạo cho mình thêm một chút ảo giác nữa.
Suốt cả quá trình, Bùi Nam Yên vẫn luôn hiểu rõ rằng Tống Miễn không thuộc về mình.
Trước ngày hôm nay, người biết bí mật khó có thể nói thành lời này của Bùi Nam Yên chỉ có một mình Bùi Đông Dư. Cũng bởi thấy Bùi Đông Dư lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy những bức ảnh lẫn lộn chồng chất lên nhau nên Bùi Nam Yên mới bắt đầu nảy ra cảm xúc phỉ nhổ với hành vi khó thể tin được này của mình.
Cho nên cậu mới mua một bức tranh đủ lớn để che giấu tất cả chúng, sau đó chuyển ra khỏi nhà, thật giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Bùi Nam Yên cho rằng sau khi Tống Miễn biết tất cả, nghiêm trọng thì sẽ nghĩ cậu là biến thái, nhẹ hơn một chút thì sẽ cảm thấy hành vi của cậu quái dị, nhưng Tống Miễn lại không thế.
Tống Miễn hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu một cái, cánh môi khô ráo hơi lạnh hạ lên mí mắt khẽ run của Bùi Nam Yên khiến cho cậu cảm thấy có chút ngọt ngào.
Tống Miễn nói với cậu rằng anh không biết Bùi Nam Yên lại sợ anh biết chuyện này như thế, anh rất xin lỗi, nhưng anh chỉ muốn thấy tất cả bằng chứng chứng minh Bùi Nam Yên yêu anh thôi.
Tống Miễn nói bằng giọng điệu ướt át như không khí ẩm ướt ngày mưa, Bùi Nam Yên, cậu đáng yêu lắm.
(•‿•)٩( ╹▿╹ )۶
Trả lờiXóa