Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 4

Chương 4:

Tâm lý Bùi Nam Yên đang bất an nên không biết dù rằng bên ngoài Tống Miễn ra vẻ nghiêm túc nghe giảng nhưng trên thực tế toàn bộ tâm lý đều đặt trên người Bùi Nam Yên đang ngồi bên tay trái mình. Từ lúc anh ngồi xuống, cứ ít nhất 3 phút là Bùi Nam Yên sẽ giấu đầu hở đuôi giương mắt, khẽ run mi hoặc vô cùng thành thật tiết lộ sự bất an căng thẳng của cậu, da thịt trắng nõn đỏ ửng không sao che giấu được, tóc đen hơi dài vén ra sau tai, khiến cho lỗ tai tinh xảo đáng yêu hơi hơi hồng nhạt của cậu lộ ra rõ ràng.

Mấy phút trước khi tan học, vẻ ửng đỏ mỏng manh trên khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của Bùi Nam Yên chợt biến mất, kể cả biểu tình căng thẳng nhỏ vụn trước đó cũng không còn sót lại gì, chỉ còn dư lại cái vẻ lạnh lùng thường thấy.

Tháng 11 ở phía nam cũng không phải quá lạnh, chỉ là mưa nhiều, cây phong cạnh phòng học bắt đầu cho rụng lá bay lả tả, những phiến lá khô vàng bị nước mưa làm ướt, trải ra khắp mặt đất màu xám đậm, nhìn như một tấm thảm màu vàng trải dài không điểm dừng, mỗi khi dẫm lên sẽ vang lên tiếng vang nhỏ vụn. Lá khô bay xuống theo mưa bụi, không khiến người ta thấy ghét nhưng lại khiến con người nảy sinh vài phần phiền chán mỗi khi nhìn thấy chúng.

Bùi Nam Yên thuộc dạng người vô cùng dễ cảm lạnh, mưa dầm một cái là cậu dính bệnh ngay không ngạc nhiên chút nào, bởi đầu óc buồn bã và tâm lý tránh né Tống Miễn nên Bùi Nam Yên xin nghỉ ốm hai ngày, ngoan ngoãn ở trong phòng trọ nghỉ ngơi.

Lá phong dưới đất dính lẫn cả nước mưa và bùn đất, Bùi Nam Yên cố gắng đi dưới ô trong mưa, di chuyển cẩn thận từng li từng tí, dù cho nửa khuôn mặt đã bị khẩu trang màu trắng che khuất nhưng hai đầu mày xoắn tịt vào nhau đã đủ để chứng minh cậu không thích chuyện này chút nào.

Trên đường rất nhiều người lui tới, nhưng lại chẳng có ai nhận ra Bùi Nam Yên đang bước đi khó khăn thế nào, Phong Dao đứng cách Bùi Nam Yên tầm năm mét, xoay người chờ cậu đang chậm rì rì bước tới, thấy cậu nhăn mặt thì bật cười.

Nhưng mới chỉ cười được một lát, Bùi Nam Yên vừa chầm chậm đến cạnh vừa nhíu mày nhìn Phong Dao đang cười nhạo mình, biểu tình của Phong Dao rơi vào mắt cậu, đang là một nụ cười sung sướng sảng khoái đột nhiên cứng lại trong vòng một giây, nụ cười chưa kịp thu về cứ thế mang theo cái vẻ mất tự nhiên, thoạt nhìn đến là quái dị.

Bùi Nam Yên còn chưa kịp dò hỏi xem Phong Dao bị làm sao, bước chân bỗng nhiên dừng lại, lập tức cậu cũng cảm thấy cảm giác ngột ngạt quen thuộc từ alpha.

Tóm lại là không biết là do miếng dán ức chế của Tống Miễn không có tác dụng hay là do thể chất của Bùi Nam Yên quá mẫn cảm mà cậu cứ cảm thấy bản thân mình có thể cảm nhận được tín tức tố của Tống Miễn một cách rất rõ ràng? Nhưng Bùi Nam Yên rõ là đang bị nghẹt mũi nghiêm trọng do cảm lạnh, mới nãy tan học cậu cùng Phong Dao đến phòng rửa tay giúp cậu ấy thay miếng dán trên cổ, cách Phong Dao một khoảng rất gần, lúc đó cậu căn bản không hề ngửi thấy mùi hoa bách hợp trên người Phong Dao.

“Giáo sư Từ.” Phong Dao nhìn phía sau Bùi Nam Yên, chào hỏi theo quy củ.

Bùi Nam Yên nghe thế thì xoay người lại, thấy giáo sư Từ Lăng dạy lớp Kinh Doanh đang mỉm cười nhìn về phía cậu và Phong Dao, Tống Miễn mặt không hề có cảm xúc che ô đứng cạnh cô ấy.

Lá phong và mưa bụi bay xuống, Tống Miễn mặc áo đen và Từ Lăng mặc váy đỏ cùng che một chiếc ô màu đen dưới mưa, hình ảnh ấy đẹp tựa như những bức ảnh được cắt ra từ những quyển tạp chí.

Chuyện Tống Miễn đã có đối tượng, tháng đầu tiên của năm nhất Bùi Nam Yên đã được nghe kể, không nói toàn bộ đại học T, ít nhất cả khoa Tài Chính bọn họ không ai là không biết chuyện này. Mà Tống Miễn từ khai giảng tới nay vẫn luôn rất thân cận với Từ Lăng, không chỉ một người từng thấy một Tống Miễn luôn duy trì hình tượng cao lãnh lại thoải mái nói giỡn trước mặt Từ Lăng, thật sự không cần Bùi Nam Yên tự tưởng tượng, lời đồn đại dấy lên nhiều lần ấy xem chừng đã sớm là sự thật rồi.

Huống chi hình ảnh hai người bọn họ đứng cạnh nhau quá mức tươi đẹp, kẻ hèn tự dưng sinh ra một chút đố kị, ấy nhưng lại không thể phản bác, chỉ đành lực bất tòng tâm.

Cuống họng Bùi Nam Yên bỗng dưng có hơi ngứa, cậu ho nhẹ một tiếng dằn sự mỏi mệt của mình xuống, mặt mày lộ ra sự tôn kính phải phép, nhẹ giọng chào giáo sư Từ một câu.

Từ Lăng mỉm cười đáp lại, tùy ý vé mái tóc dài màu xanh lam ra sau tai, đây là màu tóc mà cô mới nhuộm trước học kỳ này, đại khái là do giá trị sắc đẹp nên màu tóc này càng tôn lên khí chất dịu dàng ngọt ngào của Từ Lăng.

Ánh mắt Từ Lăng nhìn Bùi Nam Yên rất dịu dàng còn tầm mắt của Tống Miễn đứng cạnh cô lại rất mãnh liệt, Bùi Nam Yên bỗng nhớ tới trước đây không lâu mình mới cùng lên giường với Tống Miễn, tuy rằng không phải là do cậu cố ý nhưng lúc này bốn mắt nhìn nhau với Từ Lăng, Bùi Nam Yên khó có thể kìm được việc nảy sinh sự chột dạ và áy náy.

Cậu cảm thấy mình như thể một kẻ không biết liêm sỉ.

Bệnh trạng cảm lạnh như thể tăng lên trong nháy mắt, Bùi Nam Yên cảm thấy đến cả hô hấp của mình cũng không quá thông thuận, cậu rũ mắt xuống muốn tạm biệt Từ Lăng, ấy vậy mà giọng Từ Lăng đã vang lên bên tai cậu trước một bước.

“Tiểu Bùi, tiện cô cũng đang có việc cần em giúp, vốn còn định đợi đến khi về thì gửi mail thông báo cho em, ngờ đầu gặp được em ở đây thì tốt quá.” Từ Lăng nói, “Không phải tuần sau là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ta sao? Bên cô đã tạo được danh sách mua sắm quà cáp, nhưng cô lại chẳng có thời gian, có thể phiền em cuối tuần tới giúp cô không?”

Vẻ ngoài của Từ Lăng rất đẹp, ngữ khí khi tìm người giúp đỡ không hề có một chút vẻ hất hàm vênh mặt sai khiến nào, lúc cô thương lượng với Bùi Nam Yên, đôi mắt dịu dàng như nước không dời khỏi mặt cậu một giây phút nào, quả thực khiến cho người ta không đành lòng từ chối.

Bùi Nam Yên vì một tiếng Tiểu Bùi của cô mà đỏ bừng cả mặt, không biết có phải bởi vì đang cảm thấy áy náy khó có thể giải thích hay tâm lý đang không ổn định hay không mà cậu còn không thèm suy nghĩ xem tại sao Từ Lăng không tìm người quen giúp mà lại đi nhờ sinh viên, cứ thể ngơ ngác đồng ý luôn.

Mà khi Bùi Nam Yên nghe theo lời dặn của Từ Lăng, chín giờ sáng thứ sáu xuống tầng, khi cậu bất ngờ bốn mắt nhìn nhau với Tống Miễn đang đứng dựa vào thân xe màu đen, thì nghi hoặc trong lòng cậu chính thức kéo dài đến vô hạn, cuối cùng biểu tình trấn tĩnh vờ vịt của Bùi Nam Yên cũng vỡ ra một chút.

Thấy cậu đi ra từ tiểu khu, Tống Miễn chỉ lạnh nhạt nhướng mày ra hiệu cho cậu lên xe, sau đó tự nhiên kéo mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái.

Lúc Bùi Nam Yên kiên trì đi về phía xe của Tống Miễn thì trong lòng đang hối hận khôn xiết, sớm biết bạn học cùng đi mua đồ với cậu trong lời Từ Lăng là Tống Miễn thì hôm đó chắc chắn có nói gì cậu cũng không nhận lời giúp cô.

Mấy ngày nay cậu đã nghĩ tất cả biện pháp để trốn tránh Tống Miễn, bây giờ không nói đến kiếm củi ba năm đốt một giờ, thái độ này của Tống Miễn rõ ràng là đã nhận ra sự chống cự của cậu đối với anh, bằng không anh ấy sẽ không cố ý hành động trái ngược hẳn với hành động thân sĩ trước đây của mình. (*Nhắc đến hành động tháo dây an toàn và mở cửa xe giúp Bùi Nam Yên của Tống Miễn trước đó)

Giây phút Bùi Nam Yên kéo mở cửa xe ra sự lúng túng đã tràn ra khắp không khí rồi, lúc cậu ngồi lên ghế sự lúng túng trực tiếp tăng mạnh theo cấp lũy thừa, Bùi Nam Yên tay chân cứng đờ đeo xong đai an toàn, để ngừa bản thân bị sự lúng túng nồng nặc làm cho nghẹn thở, bèn nói dăm ba câu gợi chuyện.

Đại khái giáo dưỡng của Tống Miễn rất tốt hoặc có thể anh nhận ra Bùi Nam Yên lúng túng nên sau khi anh mặt không chút thay đổi khởi động xe, trong cổ họng phát ra một vài âm tiết không rõ ràng, xem như đang đáp lời Bùi Nam Yên.

Bùi Nam Yên nóng lòng muốn thoát khỏi bầu không khí quỷ dị này nên cậu không ngừng cố gắng, chủ động tiếp lời, “Thiếu chút nữa quên mất, tôi còn chưa có danh sách đồ phải mua của giáo sư Từ, để tôi gọi cho cô.”

“Không cần.” Tống Miễn mở miệng nói, cầm điện thoại lên mở khóa rồi đưa cho Bùi Nam Yên, “Tôi có. Cậu thêm bạn tôi rồi tôi gửi cho.”

Vẻ mặt của Tống Miễn quá lạnh, giọng điệu tuy rằng nghe rất bình thản nhưng lại có thêm một chút cường thế, Bùi Nam Yên không biết vì sao lại biến thành tình cảnh thêm bạn lẫn nhau, cũng chẳng có can đảm nói không. Cậu mang biểu tình có chút ngốc nhận lấy điện thoại di động của Tống Miễn, ngoan ngoãn thêm bạn tốt với Tống Miễn rồi giúp trả di động của anh ấy về vị trí cũ, "Rồi."

Mắt Tống Miễn vẫn nhìn về phía trước, gật đầu tỏ vẻ mình nghe thấy rồi, sau đó nhân lúc đợi đèn đỏ thì gửi danh sách mua sắm cho Bùi Nam Yên.

Trong danh sách là đồ ăn vặt và đồ dùng hàng ngày có thể mua được trong siêu thị, tuy rằng liệt kê tất cả tên vật phẩm ra thì thoạt nhìn rất nhiều, mỗi cái lại mua với số lượng lớn tám mươi tám cái, trùng khớp với số lượng sinh viên trong khoa Tài chính bọn họ, nhưng may rằng những thứ cần mua đều là vật nhẹ, Bùi Nam Yên vừa đếm nhẩm các loại đồ đạc, vừa thầm vui mừng rằng trọng lượng và thể tích của chúng không lớn, vậy thì chỉ có cậu và Tống Miễn đi mua cũng không thành vấn đề.

Xe Tống Miễn đỗ trong nhà xe dưới hầm siêu thị, anh xuống xe thì đi lấy xe đẩy ở phía trước không xa, lúc Tống Miễn đẩy xe thì Bùi Nam Yên chậm rãi đi theo anh, cậu tận lực duy trì khoảng cách hai mét, để cho mình và Tống Miễn thoạt nhìn xa cách một chút.

Sau khi thêm bạn Tống Miễn, suốt cả dọc đường cậu đều len lén xem vòng bạn bè của Tống Miễn, tuy rằng nhìn sơ qua thì thật sự không phát hiện ra bất cứ chứng cớ giao du gì giữa Tống Miễn và Từ Lăng, nhưng tóm lại lời đồn không thể không có lửa mà lại có khói được, bây giờ Từ Lăng tin tưởng cậu như thế, còn để cậu với Tống Miễn đi mua sắm cùng nhau, lẽ ra cậu nên thức thời một chút, tự giác bảo trì khoảng cách an toàn với Tống Miễn mới đúng.

Do Bùi Nam Yên cứ cúi đầu nghĩ bậy bạ không tập trung nên đã không cẩn thận va vào người khác.

Người đó là một alpha to cao, mặc đồ kinh doanh, không dán miếng ức chế, cũng không hề thu liễm tín tức tố, mùi bia rất nồng.

Tuy rằng Bùi Nam Yên cảm thấy đối phương thân là alpha mà ra chỗ công cộng lại không dán miếng ức chế là rất không phải phép, nhưng nói thế nào thì cũng là do mình va phải người ta, cho nên cậu mới đứng lại xin lỗi. Đối phương trái lại không hề lộ ra vẻ tức giận, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng nói với Bùi Nam Yên rằng không sao cả, mắt thấy đối phương tiến tới gần mình, Bùi Nam Yên bất giác lùi về sau, bất giờ tay lại bị giữ.

"Nắm chặt tay tôi." Sắc mặt Tống Miễn không có vẻ gì, liếc mắt nhìn alpha thấy Bùi Nam Yên cúi đầu nên cố tình va vào cậu ấy một cái, sau đó kéo tay Bùi Nam Yên đang sững sờ lên khuỷu tay mình, không biết là dịu dàng hay là cương quyết nhìn cậu chăm chú, "Mới chỉ không trông chừng cậu một lúc mà sao đã va phải người lạ rồi?"

Bùi Nam Yên bị anh hỏi thế thì bỗng nhiên có ảo giác làm sai chuyện. Cậu có chút luống cuống lắc đầu với Tống Miễn, theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Tống Miễn giữ càng chặt hơn.

"Nắm chặt tay tôi." Tống Miễn chậm rãi lặp lại một lần, nghe ra có chút uy hiếp ẩn trong giọng anh. Anh híp mắt lại nhìn chằm chằm alpha đối diện, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, sự phiền chán hiện cả lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh không chút che dấu nào.

"Không thì chút nữa lại va phải tên kỳ quái nào thì làm sao bây giờ?"

2 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -