Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 15


Chương 15:

Sau khi Bùi Nam Yên uống rượu thì mặt nóng đỏ cả lên, rõ ràng đang ngủ nhưng vành môi mím chặt lại hơi rủ xuống, thoạt nhìn tủi thân vô cùng.

Tống Miễn dùng khăn sạch dấp nước ấm, sau khi vắt khô thì nhẹ nhàng lau mặt cho Bùi Nam Yên, có lẽ do trong phòng ngủ có mở đèn, ánh sáng chói mắt khiến cho Bùi Nam Yên vốn luôn ngủ trên xe của Tống Miễn giờ lại nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra trên giường Tống Miễn.

"Tỉnh rồi?" Tống Miễn lấy một cái khăn mặt mới sạch sẽ, nhẹ nhàng lau vài giọt nước nhỏ trên trán Bùi Nam Yên, "Có muốn đi tắm không?"

Bùi Nam Yên không hề trả lời, chỉ mở to đôi mắt ướt át mông lung ra nhìn Tống Miễn, một hồi lâu sau mới nhấc tay trái lên che viền mắt đỏ chót của mình, méo miệng nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi.

"Tớ ghét cậu."

—— Xem ra chưa tỉnh, vẫn say.

Tống Miễn cũng chẳng vội trò chuyện với ma men, anh còn muốn nghe xem Bùi Nam Yên mượn rượu tỏ tình cái gì đây này.

"Tớ rất muốn đón lễ Giáng sinh với cậu, thế mà sao cậu lại đòi đi đại học C tham gia đánh bóng gì đó."

Tống Miễn chơi bóng rổ không tồi, tuần trước có cùng đội của trường đi giao lưu với trường đại học của thành phố C, lịch thi đấu vừa vặn từ thứ hai đến thứ tư, ngày thứ năm trở về đúng vào ngày cuối cùng của lễ Giáng sinh. Tuy rằng ngoài miệng Bùi Nam Yên không nói nhưng thì ra là không hài lòng thế này, Tống Miễn nhìn cái miệng dẩu lên của Bùi Nam Yên, im lặng nở nụ cười.

Bùi Nam Yên khịt khịt mũi, rầu rĩ nói, "Cậu còn chẳng nhớ tớ...Tớ tìm ống đựng bút của Trung tâm Vân Sơn tới tặng cậu...Cậu lại không nhớ."

Bùi Nam Yên nói mãi rồi lấy cánh tay đang ngăn trở tầm mắt mình xuống, đôi mắt ướt nhẹt nổi giận nói: "Tớ cũng không muốn nhớ cậu nữa."

Tống Miễn đáp lời: "Vậy cậu thử xem."

Có lẽ vẻ mặt và giọng điệu của Tống Miễn quá lạnh nên Bùi Nam Yên ấm ức lườm anh một cái, sau đó lại giơ tay lên che mắt mình một lần nữa, lẩm bẩm lên án, "Thật sự đáng ghét, trong mơ cũng bắt nạt tớ."

Cái vẻ này của cậu chẳng khác gì học sinh tiểu học tủi thân nên lén lút tức giận, Tống Miễn khẽ cười thành tiếng, ôm tâm tình sung sướng ngồi bên giường nhìn chăm chú omega ngây thơ giận lấy nhất quyết không chịu nhìn mình, sự dịu dàng, yêu thương không ngừng cuồn cuộn trong lồng ngực, toàn bộ căn phòng màu xám trắng như thể được năm sắc màu sửa sang lại từng chút từng chút, trong không khí phiêu đãng hương bơ trong veo.

Sau khi uống say thì Bùi Nam Yên thoải mái hơn một chút, ít nhất cũng không cẩn thận, dè dặt như ngày thường mỗi khi đối mặt với Tống Miễn. Hai từ "Câu nệ" đặt trên người Bùi Nam Yên thật ra cũng không đúng lắm, nhưng Tống Miễn đã từng thấy cái vẻ cậy chiều nên kiêu ngạo trước mặt Bùi Đông Dư của cậu, cũng đã từng thấy cậu xấu xa làm nũng với Phong Dao, đó mới là dáng vẻ đáng yêu nhất, sinh động nhất của Bùi Nam Yên.

Giờ khắc này Bùi Nam Yên "lộ nguyên hình" vì uống rượu cũng rất đáng yêu.

Trong lòng Tống Miễn thậm chí còn có một suy nghĩ có hơi hoang đường rằng —— Nếu như sau này ở trước mặt anh Bùi Nam Yên cứ tỏ vẻ như đang đi trên một lớp băng mỏng nữa thì ngày nào anh cũng bắt Bùi Nam Yên uống chút rượu, khiến cho cậu say khướt chạy theo sau mình làm nũng, quậy phá hoặc thậm chí cả cáu giận cũng được.

Bùi Nam Yên không cần phải cẩn thận, Bùi Nam Yên có thể thỏa thích là chính mình.

Không tỉnh táo thì không tỉnh táo nhưng thói quen thích sạch sẽ của Bùi Nam Yên thì cậu lại không hề quên, cậu chậm chạp ngồi dậy, tỉ mỉ đeo dép lê đặt cạnh giường rồi mới xuống giường, do bị ảnh hưởng bởi chất cồn nên bước đi của cậu cũng không quá vững vàng. Phòng ngủ của Tống Miễn đối với cậu là một nơi xa lạ, cậu lảo đảo đi hai vòng trong phòng, do mãi vẫn không tìm thấy nơi mình muốn tìm nên tức giận giẫm giẫm chân.

Lúc Bùi Nam Yên đi lại trong phòng ngủ, Tống Miễn vẫn đứng ở đó dương dương tự đắc nhìn cậu chăm chú, mãi đến tận khi Bùi Nam Yên gấp đến độ giậm chân, Tống Miễn mới không nhịn được bật cười.

Một tiếng rất nhẹ nhưng Bùi Nam Yên vẫn nghe được, cậu chậm rãi quay đầu lại lườm Tống Miễn, hai mắt ửng hồng nên thoạt nhìn chẳng có khí thế gì, ngay cả bộ dáng lúc dữ dằn nhìn qua cũng thấy dễ thương, "Cậu cười cái gì!"

"Nào có." Tống Miễn đến gần cậu, "Đang tìm gì thế?"

Đại khái do bị rượu ảnh hưởng đến tư duy nên Bùi Nam Yên thoạt nhìn rất ngơ ngác, tốc độ nói chuyện cũng chậm lại, "Phòng tắm, muốn đi tắm."

Vì vậy nên Tống Miễn dẫn cậu vào trong phòng tắm, mãi đến khi Tống Miễn tìm được cho Bùi Nam Yên một cái quần lót và áo ngủ mới mà Bùi Nam Yên vẫn nằm trong bồn tắm không chịu đi ra, cậu đổ quá nhiều sữa tắm, nhiệt độ trong bồn tắm trôi nổi toàn bọt đã giảm đi không ít. Do Bùi Nam Yên nằm chơi trong bồn tắm nên cả vai và cổ lộ ra đều dính đầy bọt. Tống Miễn lo cậu ngâm người lâu quá sẽ bị cảm lạnh, sau khi khuyên không được, anh trầm mặt kéo người lên, lấy vòi hoa sẽ rửa sạch bọt trên người Bùi Nam Yên, sau đó như thể phụ huynh đứng giám sát trẻ nhỏ mặc quần áo, đứng cạnh đó chờ Bùi Nam Yên.

Sau khi Bùi Nam Yên ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế thì bước nhỏ từng bước đến trước mặt Tống Miễn, rõ ràng hai người bằng tuổi nhưng áo ngủ cậu mặc lên người rất rộng, cậu ngửa mặt lên nhìn Tống Miễn, bộ dạng như thể đứa trẻ đòi người lớn thưởng cho. Da thịt trên mặt cậu có hơi ướt, trên lông mi dài cũng có giọt nước đọng, hơi ấm từ phòng tắm phả ra khiến cho mọi thứ trở nên có hơi mộng ảo. Tống Miễn quá chăng chỉ nhìn lâu hơn một tí, thế mà lại nhịn không được cúi đầu mổ nhẹ lên cái môi do có hơi ẩm nên thoạt nhìn càng trở nên tươi đẹp hơn của Bùi Nam Yên.

Như thể cắn được một miếng trái cây mềm mại chua ngọt.

Rõ là rất thích cảm xúc mềm mại đó nhưng khi lùi lại Tống Miễn lại nói một đằng làm một nẻo đả kích Bùi Nam Yên rằng, "Toàn là mùi rượu, thúi chết."

Tống Miễn mới vừa lui ra, Bùi Nam Yên đã hoảng hốt che miệng lại, cũng không phải là bởi lời nói của Tống Miễn, cậu thậm chí còn chẳng nghe rõ Tống Miễn nói gì do phản ứng quá trì độn, ở tình huống này, nguyên việc hiểu suy nghĩ của mình thôi cũng đủ làm khó Bùi Nam Yên rồi. Con ngươi đen như mực của cậu bị ánh đèn hắt lên một lớp màu vàng mỏng, ánh vàng đó ánh lên sự khó có thể tin, lời nói bởi có lòng bàn tay che nên trở nên vô cùng mơ hồ, "Cậu không thích tớ thì sao lại hôn tớ?"

"Ngay cả trong mơ cũng không được..."

"Tớ, tớ sẽ hiểu lầm mất..."

-

Ánh sáng chói rực xuyên qua cửa thủy tinh chiếu xuống mặt đất, bao kín cả căn phòng. Mặc dù Bùi Nam Yên nhắm tịt mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt trời sáng ngời thậm chí còn lưu  một xíu nhiệt độ ở trên người mình.

Bùi Nam Yên tỉnh được một hồi, tuy rằng sau khi mở mắt phát hiện Tống Miễn đã không còn ở trong phòng nữa, nhưng khi đầu óc cậu dần rõ ràng hơn, cậu vẫn tiếc nuối không thôi nhắm mắt mình lại một lần nữa.

Tại sao tối qua lại uống rượu? Tại sao uống rượu xong lại có bộ dáng như ma men thế kia? Tại sao Tống Miễn tốt bụng dẫn mình về nhà mà mình lại nói ra những lời dại dột và hành động liều mạng như thế?

Rốt cuộc là tại sao hả trời? ! ! !

Quan trọng nhất là, những chuyện đó làm cũng đã làm rồi, tại sao khi tỉnh rượu cậu lại nhớ hếtt?! Trong ti vi có nói sau khi tỉnh rượu không nhớ gì mới là bình thường cơ mà?! Hơn nữa tại sao lúc đánh răng cậu lại ngậm nước kêu ùng ục ùng ục cho Tống Miễn nghe!? Ai cậu mẹ nó không muốn nhớ lại mấy chuyện mất mặt muốn chết này đâu!!!

Bùi Nam Yên càng không muốn nhớ, những chuyện xảy ra tối qua lại càng không kiêng kị hiện hết lên trong đầu cậu, Bùi Nam Yên bị bản thân làm cho tức đến độ mi mắt cũng rung, hận không thể ngất đi ngay lập tức, không không không! Phải gọi cho Bùi Đông Dư trước đã, cậu hôn mê xong rồi anh hai phải lập tức đến nhà Tống Miễn hốt xác mình về!

Suy nghĩ không thiết thực rõ ràng như vậy mà Bùi Nam Yên lại ảo tưởng ngày càng hăng say, đương nhiên cậu biết chuyện ấy không thể thành sự thật, nhưng giờ khắc này ngoại trừ việc trầm mê trong phương pháp trốn tránh lừa mình dối người này ra thì cậu không có lựa chọn nào tốt hơn cả, cậu phải hoàn toàn thả mình vào trong ảo tưởng, vừa trốn tránh hiện thực vừa xấu hổ và tức giận muốn chết.

Mãi đến khi tiếng mở phòng nhẹ nhàng vang lên bên tai, mùi hương bạc hà quen thuộc dần tới gần, Bùi Nam Yên bấy giờ mới không thể không tạm dừng ảo tưởng, cậu cũng không biết Tống Miễn có tức giận hay không, cậu chẳng có can đảm để mở mắt ra, khi cảm thấy giường lún xuống, Bùi Nam Yên tự khắc không thể tiếp tục trốn tránh được nữa, cậu đành mở mắt, buồn buồn mở miệng xin lỗi, "Xin lỗi cậu."

Không phải là Bùi Nam Yên không nghĩ tới việc giả vờ không nhớ gì, thế nhưng từ nhỏ cậu đã không nói dối, kỹ năng diễn xuất thì hỏng bét có thể bị vạch trần ngay lập tức. Cậu không rõ trải qua một tối hôm qua, giữa mình và Tống Miễn liệu có thật sự kết thúc hay không, thế nhưng nếu đã tự biết rằng kỹ năng diễn xuất của mình không thể tự nhiên không có kẽ hở, cậu mà làm vậy thì sẽ khiến Tống Miễn ấn tượng càng tệ hơn.

Tống Miễn ngồi bên giường, ung dung nhìn hàng lông mi dày không ngừng chớp chớp dưới ánh mặt trời của Bùi Nam Yên, hai má và cổ cậu cùng lộ ra màu phấn hồng, tuy rằng cõi lòng cảm thấy có chút buồn cười nhưng anh vẫn cố duy trì giọng nói lạnh nhạt, "Cái loại đáng ghét như tôi mới phải xin lỗi chứ."

Quả nhiên Bùi Nam Yên bị lừa ngay lập tức, cậu kinh hoảng mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Tống Miễn vừa oan ức vừa áy náy, không chút do dự nói tiếp: "Không phải, không phải đâu! Tớ mới đáng ghét! Tớ, tớ...xin lỗi cậu!"

Tống Miễn thực sự không biết Bùi Nam Yên rốt cuộc phải xin lỗi vì chuyện gì, cậu ấy một lòng muốn gợi nhớ tới ký ức liên quan đến Trung tâm Vân Sơn mà mình không đáp lại cậu ấy, thế nên cậu ấy cảm thấy ấm ức, cảm thấy không cam lòng, cảm thấy Tống Miễn đáng ghét, thậm chí còn muốn Tống Miễn xin lỗi mình, những chuyện này Tống Miễn đều thấy hợp lý, đều có thể hiểu.

Nhưng cậu ấy lại không như vậy, tuy rằng tủi thân thế nhưng chỉ do không cẩn thận nói Tống Miễn đáng ghét thôi mà thái độ của cậu ấy cứ như thể là mình đã làm ra một tội lỗi không thể tha thứ.

Bùi Nam Yên thật đúng là...

Quá ngây thơ, quá thiện lương, quá dễ lừa, quá...

Yêu anh.

1 nhận xét:

  1. Ngài Tống à, xin hãy thu liễn lại và cưng chiều con trai bảo bối nhà tôi hơn điii

    Trả lờiXóa

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -