Với Bùi Nam Yên mà nói thì thật ra các hoạt động tập thể đều chẳng có ý nghĩa gì, hai mươi, ba mươi con người tuy rằng cùng lớp nhưng trên cơ bản chẳng chơi với nhau mấy cùng nhau đi bơi hoặc đi ăn, rõ là rất kì quái. Ấy vậy mà vẫn có những người tham gia những vụ thế này mãi không chán, Bùi Nam Yên không thể hiểu nổi, nhưng dẫu sao cậu cũng không muốn thể hiện rằng mình tách biệt nên thi thoảng cũng có tham dự vài lần. Huống hồ lần tổ chức này là cả hai lớp cùng bí mật tổ chức, nếu cậu mà không tham dự thì khó trách sẽ khiến cho họ cảm thấy mình không theo số đông.
Thật ra Bùi Nam Yên chỉ là không quá thích ứng với bầu không khí không dễ chịu trong đó thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nếu coi như đây là một chuyến đi tặng quà cho Tống Miễn, sau đó tiện đường tham gia buổi gặp mặt này thì cậu cảm thấy dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
Trong phòng karaoke rất ồn ào, Phong Dao vẫn đang trong thời kỳ động dục nên Bùi Nam Yên lúc này chẳng có ai để chơi cùng, thế nên cậu yên lặng trốn trong một cái góc không gây chú ý để chơi điện thoại, nghe tiếng hát như thể tiếng gào khóc thảm thiết và tiếng người ồn ào cười đùa, cậu cảm thấy tẻ nhạt đến muốn ngáp.
Thật ra có không ít alpha liên tục dò xét về phía Bùi Nam Yên, chỉ là Bùi Nam Yên quá trầm mê vào việc lướt mạng internet, lúc cậu không cười thì nhìn qua rất lãnh khốc, ra vẻ người sống chớ lại gần, đủ để trực tiếp đá những hảo cảm dù nhạt hay đậm của họ bay xa ngàn dặm.
Trước khi ra ngoài Bùi Nam Yên đã nhắn tin cho Tống Miễn, hỏi cậu đã đi chưa, tớ có chuyện muốn nói với cậu, nhưng Tống Miễn lại không trả lời. Chín giờ tối, tin nhắn của Tống Miễn gửi đến, hẳn là anh vừa tới KTV, anh hỏi số phòng của Bùi Nam Yên.
"3023." Bùi Nam Yên trả lời, chợt nhớ có lẽ Tống Miễn không muốn gặp mình trước mặt nhiều người như vậy, thế nên cậu vội vàng bồi thêm một câu, "Để tớ ra ngoài, đặt ghế riêng hoặc phòng nghỉ rồi chờ cậu."
Lúc Tống Miễn tìm đến phòng nghỉ, Bùi Nam Yên mặt tỉnh bơ đang ôm cái cặp có móc treo hình con ngựa nâu của cậu vùi mình vào cái ghế sô pha màu đỏ tươi đẹp đến chói mắt.
Tư thế ngồi của cậu thì ngoan ngoãn nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng, Tống Miễn nghĩ bụng, tính chất mâu thuẫn đó ở trên người Bùi Nam Yên, kết hợp bổ sung cho nhau, không quá đột ngột trái lại có cảm giác hài hòa và đáng yêu đến lạ.
Anh đúng thật là vừa mới đến, do đi nhanh nên khi xuất hiện trước mặt Bùi Nam Yên, sợi tóc hơi dài của anh có chút lộn xộn, nhưng dưới con mắt của Bùi Nam Yên, Tống Miễn như vậy đúng thật là người đẹp nhất thế gian.
"Sao thế?" Cả người Tống Miễn mang theo khí lạnh đêm đông, điều này khiến cho Bùi Nam Yên càng xác định thêm rằng việc đầu tiên khi Tống Miễn tới đây là đến gặp mình, cậu ngửi cả được mùi bạc hà nhè nhẹ quen thuộc trên người Tống Miễn, thế là đôi mắt không tự giác dấy lên ý cười.
Bùi Nam Yên mở khóa cặp ra, dùng hai tay dâng hộp quà lên, "Đưa cho cậu món quà năm mới."
"Bởi không biết muộn hơn chút nữa có thể gặp được nhau hay không cho nên tớ mới muốn đưa cho cậu từ sớm." Bùi Nam Yên giải thích, dù sao quan hệ của Tống Miễn cũng quá tốt, sau khi đi vào phòng riêng của lớp, chỉ sợ sẽ chẳng nhàn rỗi như mình, nhất định sẽ có một đám người vây quanh anh, hoặc là mời hát, hoặc là mời rượu, hoặc là chơi trò chơi, đại khái rất khó rời đi.
Nhưng Bùi Nam Yên làm vậy trái lại cũng không hoàn toàn là bởi một nguyên nhân này, nguyên nhân còn lại là tư tâm của Bùi Nam Yên nên cậu không muốn nói rõ.
Cậu biết Tống Miễn nhất định sẽ nhận được rất nhiều món quà năm mới, nhưng nếu cậu đưa cho anh vào lúc này, vậy thì cậu sẽ là người đầu tiên tặng quà cho anh.
Bùi Nam Yên có chút chấp nhất với chuyện này, cậu tự định nghĩa mấy chữ "Người đầu tiên tặng quà cho Tống Miễn" có ý nghĩa đặc thù.
"Cảm ơn." Khóe môi Tống Miễn hơi cong lên, tỏ ý xin lỗi nói, "Mà tôi sơ ý quá, không chuẩn bị quà."
"Không sao." Bùi Nam Yên lắc lắc đầu, lấy sợi dây chuyền có hình chú ngựa nhỏ ra trước mắt Tống Miễn, "Coi như đáp lễ cái này đi."
"Cậu mở ra xem nhé?" Bùi Nam Yên có hơi không chờ nổi nữa, muốn biết phản ứng của Tống Miễn khi nhìn thấy món quà của mình. Do quá hiếu kỳ, ban ngày mỗi khi không được gặp Tống Miễn, Bùi Nam Yên sẽ không tự chủ nhớ tới anh, nhưng cậu vẫn chưa đoán ra được liệu Tống Miễn sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào.
Tống Miễn cũng ngồi xuống ghế salon màu đỏ, ưu nhã mở nơ bướm trên hộp quà màu xanh lam, sau đó anh mở nắp, lấy ống đựng bút nằm ở giữa bọt biển và giấy vụn màu lúa mạch ra.
Qúa chăng chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng trái tim của Bùi Nam Yên đã đập loạn tùng phèo, cậu ngưng thở, chăm chú nhìn Tống Miễn, mãi khi thấy Tống Miễn cười nhạt nói ra một câu "Thật đặc biệt, dễ nhìn", sự chờ đợi và hồi hộp được xây dựng cả ngày trong lòng Bùi Nam Yên sụp đổ trong phút chốc.
—— Cái gì thế, cậu ấy căn bản chẳng nhớ gì cả.
Bùi Nam Yên nghe thấy trong đầu mình vang lên một câu mang theo ngữ khí oán giận. Thật ra cậu cũng hiểu rõ rằng Tống Miễn không có nghĩa vụ phải nhớ kỹ những ký ức ấy, chỉ có tự cậu cứ nhớ mãi không quên thôi, còn Tống Miễn không nhớ thì cũng không phải lỗi của cậu ấy. Chẳng qua khi cảnh tượng tốt đẹp mà mình tưởng tượng không xảy ra, Bùi Nam Yên vẫn bị sự thất vọng đánh úp đến độ khó có thể chấp nhận nổi.
Điện thoại của Tống Miễn vang lên đột ngột, Bùi Nam Yên rũ mắt điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cậu nghe thấy Tống Miễn đáp lại đầu dây bên kia rằng mình đã tới, qua liền đây thì biết là bạn cùng lớp của anh gọi điện thoại giục. Bùi Nam Yên tập trung vào sự cáu kỉnh của mình, vì vậy nên cậu bỏ lỡ mất ánh mắt luôn dừng trên người mình của Tống Miễn, cũng bỏ lỡ mất khóe môi cong lên của anh.
Tống Miễn tự nhiên cúp điện thoại, Bùi Nam Yên nhanh chóng giấu kỹ tâm trạng, cậu đeo cặp sách trống rỗng lên vai, không tỏ vẻ gì nhìn Tống Miễn một cái, "Vậy, gặp lại sau."
"Bùi Nam Yên." Bùi Nam Yên vừa mới đi được hai bước đã bị Tống Miễn gọi lại, cậu không biết giờ khắc này cậu phải quản lý biểu cảm thế nào, chỉ sợ để lộ nên không dám quay đầu lại, cậu chỉ đứng đó, chờ Tống Miễn mở miệng.
Tống Miễn đi tới, ngoài dự liệu của Bùi Nam Yên, anh kéo khóa cặp của cậu ra, Bùi Nam Yên không hiểu gì nghiêng mặt nhìn, thấy Tống Miễn thả hộp quà màu xanh nhạt trở lại cặp của mình, sau đó tỉnh bơ kéo khóa cặp lại.
Bùi Nam Yên không hiểu ý của Tống Miễn, chỉ mở to hai mắt nhìn anh, thấp thỏm bất an như thể đang chờ đợi phán quyết.
Thấy vẻ mặt của cậu nhìn qua quá mức nghiêm túc căng thẳng nên Tống Miễn ôn hòa cười nói, "Tạm thời gửi chỗ cậu trước nhé, lát nữa tôi tìm cậu lấy lại."
Bùi Nam Yên như thể chưa phản ứng lại được, chỉ mở to đôi mắt đen láy chứ không đáp lại anh. Tống Miễn không nhịn được giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi đi trước, lát nữa tới đón cậu."
Bùi Nam Yên giấu cả một bụng chữ, cuối cùng nghẹn hết nơi cổ họng. Cậu buồn buồn đáp lại một tiếng rồi trở lại phòng KTV của lớp.
Hôm nay lớp Bùi Nam Yên đặt chỗ tại một quán lẩu bên ngoài trường, trước khi đi gặp Tống Miễn, biểu cảm của Bùi Nam Yên tuy rằng rất nhạt, nhưng ít nhất vẫn được coi là tinh thần sung mãn, sau khi cậu đầy mong chờ đi gặp Tống Miễn, lúc trở về phòng, cả người trở nên mỏi mệt, nhìn qua càng không dám đến gần cậu hơn.
Bùi Nam Yên thật ra không thể không bị ảnh hưởng bởi sự thật "Tống Miễn không nhớ cậu", không bị ảnh hưởng thế quái nào được, cậu không thể thuyết phục bản thân đi làm một người dẫu có thích ai cũng chẳng cần người đó đáp lại được, người như vậy quá vĩ đại, một kẻ ích kỷ, yếu ớt như Bùi Nam Yên căn bản không làm được chuyện đó.
Có lẽ trước đây cậu miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng giờ may mắn từng được Tống Miễn thi thoảng đáp lại một chút nên Bùi Nam Yên đã thay đổi, cậu trở nên tham lam, trở nên không biết tự lượng sức mình, bởi một chút ánh sáng hy vọng ngộ nhận mà cảm thấy bản thân mình đủ dũng khí để tưởng bở thêm một lần nữa.
Có lẽ Tống Miễn không thích cậu nhiều bằng cậu thích anh, cũng có thể là anh sẽ thích cậu chậm một chút, thế nhưng nếu muốn cậu toàn tâm toàn ý chờ đợi mà không có được sự đáp lại, chuyện tàn khốc như thế Bùi Nam Yên bây giờ không thể chịu đựng nổi nữa.
Dẫu Bùi Nam Yên có thừa nhận hay không, cậu thật sự khát vọng Tống Miễn có thể chấp nhận tâm ý nặng trịch của cậu, khát vọng Tống Miễn yêu cậu.
Chuyện Tống Miễn không nhớ cậu thật sự khiến cho Bùi Nam Yên cảm thấy thất bại vô cùng, điều này Bùi Nam Yên không thể tự dối gạt mình được.
Thật ra nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút, ngay từ đầu Bùi Nam Yên căn bản đã cho rằng "Tống Miễn nhớ mình", bằng không cậu sẽ không âm thầm tính toán một mớ kế hoạch ở trong đầu, sẽ không lên mạng tìm không ít những câu tỏ tình, tự cho rằng ngày hôm nay chúng có thể phát huy tác dụng. Nào ngờ tình huống khiến người ta thất vọng này lại diễn ra, cậu không ý thức được mình rốt cuộc đã lạc quan mù quáng đến chừng nào.
Những lời này chỉ thủ thỉ trong bụng, Bùi Nam Yên dằn bí mật xuống, tất cả những gì cậu cảm nhận được lúc này là vị chua ngọt của cocktail nơi cuống họng, cay đến đau xót, cuối cùng tập hợp tại viền mắt nóng hổi của Bùi Nam Yên.
Bùi Nam Yên cảm thấy bản thân mình đã uống quá nhiều rồi, bằng không sao lại xuất hiện cả ảo giác? Cậu thế nhưng lại thấy Tống Miễn đẩy cửa phòng lớp cậu ra, trong tiếng bàn tán xôn xao và vẻ mặt khó tin của bạn học, anh híp mắt lại, hình như có hơi tức giận đi về phía cậu, cuối cùng anh cúi người xuống ôm ngang cậu lên, dẫn cậu rời di.
May mà là ảo giác chứ, không thì chuyện cậu rơi nước mắt khi vừa nhìn thấy Tống Miễn đẩy cửa bước vào đã bị anh phát hiện rồi.
Thế thì mất thể diện quá.
Poor tiểu Yên nhà ta quá đi, được sủng mà không dám tin
Trả lờiXóa