Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 12

Chương 12:

Cuối tuần này Phong Dao ở nhà bạn trai, sau khi Bùi Nam Yên tắm xong thì vẫn còn kích động, rất muốn tìm ai đó để chia sẻ niềm vui nhưng suy nghĩ một chút thì lúc này Phong Dao chắc chắn đang anh anh em em với bạn trai, Bùi Nam Yên không đến mức không có mắt như vậy. Cậu mím môi nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại thơm hương, có lẽ là do hơi nóng của phòng tắm nên sắc mặt của cậu ửng đỏ, mãi mà vẫn chưa tan.

Hình ảnh hôn môi với Tống Miễn cứ tái hiện đi tái hiện lại trong đầu Bùi Nam Yên, ngây thơ lãng mạn khiến cho Bùi Nam Yên muốn rít gào, nhưng cậu cố gắng kìm chế lại, chỉ ngây ngốc cuốn chăn lăn vài vòng trên giường, muốn dọn dẹp mớ cảm xúc đang cuồn cuộn không ngừng trong lòng mình.

Có phải mình quá chủ động rồi không? Tống Miễn chỉ nói muốn một nụ hôn ngủ ngon, có lẽ ý anh chỉ là một cái hôn trán hoặc hôn má mà thôi, tại sao mình lại lập tức hôn môi anh?! Như vậy liệu Tống Miễn có cảm thấy mình quá mạnh rạn hay không!!! Thế nhưng...Thế nhưng, chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm với Tống Miễn rồi, chắc anh sẽ không nghĩ như vậy đâu ta? Nói đi nói lại, mình hôn Tống Miễn rồi, vậy bước tiếp theo không phải chính là nhanh chóng xác định quan hệ với Tống Miễn hay sao? Nếu không, chẳng phải mình sẽ trở thành một omega cặn bã chơi xong không chịu trách nhiệm hay sao?

Càng ngày càng có nhiều vấn đề nhảy vào đầu Bùi Nam Yên, quấy nhiễu tinh thần đang phấn khởi cực độ của cậu, đây là lần đầu tiên Bùi Nam Yên trải qua việc bị cảm xúc kịch liệt quấn quanh nên khó có thể khôi phục bình tĩnh ngay được, cậu mím môi, cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Bùi Đông Dư.

Bùi Đông Dư bắt máy ngay, anh còn chưa kịp mở miệng đã bị một câu "Anh hai" ngoan ngoãn của Bùi Nam Yên dọa cho sợ thiếu chút nữa mất ngủ tối nay.

Dù sao Bùi Nam Yên cũng chỉ gọi anh là anh hai khi gây ra chuyện hoặc có việc gì cần anh giúp đỡ thôi, còn lúc vui hay buồn thì đều lôi cả họ cả tên anh ra gọi.

"Em đừng làm anh sợ cục cưng ơi," Bùi Đông Dư nói, "Gây chuyện gì?"

"Cút."

Quả nhiên giọng điệu lãnh khốc vô tình này vẫn nghe thoải mái hơn.

Bùi Đông Dư cũng không muốn thật sự chọc giận em trai bảo bối, chỉ tùy ý đùa một chút thôi, "Sao thế? Gọi cho anh có việc gì?"

"Chính là, chính là cái kia," Bùi Nam Yên hiếm khi có lúc ấp úng như vậy, "Em hỏi anh chút, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ, anh làm thế nào thế? Chính là, làm sao để xác định quan hệ?"

Bùi Đông Dư nghe vậy thì dừng lại một chút, "Cục cưng có người mình thích rồi à?"

"...Anh trả lời câu hỏi của em."

"Em thích ai, anh hai giúp trói người về."

Bùi Nam Yên thật sự hoảng sợ, "Bùi Đông Dư anh là thổ phỉ à?!"

Bùi Đông Dư cây ngay không sợ chết đứng, "Không phải, nhưng em trai anh là một omega thông minh đẹp đẽ như thế, oắt con nào mắt mù nào dám để em theo đuổi ngược thế?"

"Bùi Đông Dư, sao anh dám mắng ảnh!" Bùi Nam Yên không ngờ Bùi Đông Dư đã không giúp được gì mà còn dùng mấy câu "Mắt mù" với "Oắt con" để sỉ nhục Tống Miễn, sau khi tức giận thì lại chần chờ, "Anh, không lẽ anh...Sau khi vừa mắt anh Hề Vũ thì trói anh ấy mang về thật đó chứ?!"

"..." Bùi Đông Dư lúc này lại cảm thấy hình như em mình cũng không thông minh đến vậy đâu, cách suy nghĩ khiến anh thật bất đắc dĩ, "Sao em lại nghĩ anh hai em như thế? Hề Vũ với anh là hai bên tình nguyện, ăn cơm ăn cơm, nắm tay nắm tay đi xem phim, đến bên nhau tự nhiên biết bao. Từ lúc anh theo đuổi anh ấy đến lúc bọn anh ở bên nhau, chẳng phải chính em là người nhìn rõ toàn bộ quá trình hay sao, còn cả ngày ghét bỏ bọn anh chán ngán."

Xem chừng chính Bùi Nam Yên cũng cảm thấy mình nghĩ xấu anh hai mình quá nên tạm thời ngại mở miệng. Bùi Đông Dư tận tình khuyên nhủ và càm ràm vài câu, muốn cậu tự chăm sóc mình thật tốt, lúc không có chuyện gì làm thì nhớ gọi điện thoại cho ông bố đang xuất ngoại nghỉ phép của họ, còn phải nhớ xem kỹ hạn sử dụng của thuốc ức chế, đừng có dùng mấy đồ đểu không đảm bảo chất lượng hạn dùng có mấy ngày như lần trước nữa.

Chuyện thuốc ức chế thật ra là Bùi Nam Yên mượn cớ do lúc trước cậu động dục bất ngờ trước mặt Bùi Đông Dư, nguyên nhân thật sự còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cậu dùng phải thuốc ức chế quá hạn. Cơ mà do đã được Tống Miễn giúp giải quyết nên Bùi Nam Yên không muốn nhắc lại nữa, không anh hai cậu lại khó chịu.

Dù sao Bùi Đông Dư bây giờ đang kính dâng nhân sinh cho sự nghiệp của họ Bùi, suốt ngày phải gặp những đại nhân vật có nguy cơ hói đầu, thật sự rất bận, rất khổ cực.

Đã không hỏi được gì mà còn phải nghe Bùi Đông Dư lải nhải suốt hai mươi phút, Bùi Nam Yên hiếm khi không chê Bùi Đông Dư nói nhiều, ngoan ngoãn nghe xong còn bình tĩnh chúc ngủ ngon với anh, rồi mới cúp điện thoại.

Bùi Nam Yên có hơi lạc lõng, cậu tùy tiện lướt điện thoại di động thì một bản tin đột nhiên xuất hiện.

"2019 sắp kết thúc rồi! Mong ước năm nay đã thực hiện được chưa?"

Bùi Nam Yên có hơi ngỡ ngàng với tiêu đề này, sau đó mở lịch ra, có hơi ngoài ý muốn phát hiện hết thứ ba này chính là ngày 31 tháng 12.

Nhanh thật đó.

Bùi Nam Yên khẽ thở dài, tầm mắt rơi xuống chiếc cặp sách màu đen trên ghế salon, con ngựa màu nâu buộc làm móc khóa trông có vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, thế là cậu không ngoài dự đoán bắt đầu nhớ tới người đưa cho cậu thứ đồ chơi đáng yêu này, Tống Miễn.

Thi thoảng trong một tích tắc, Bùi Nam Yên đột nhiên rất muốn hỏi Tống Miễn xem liệu anh có nhớ Trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn hay không, thật ra vào hai năm trước, hai người họ đã từng gặp nhau rồi. Nhưng dẫu Bùi Nam Yên có muốn biết đáp án đến mức nào, cuối cùng cậu vẫn không mở miệng hỏi.

Bùi Nam Yên kiêu ngạo từ nhỏ đã quen rồi, thật ra cậu rất sợ đáp án sẽ khiến cho mình thất vọng, trước sau cậu vẫn không thể thuyết phục bản thân mình quên cái dáng vẻ lạnh như băng của Tống Miễn khi hai người gặp lại nhau, cho nên rất nhiều lần, lời nói đã đến miệng rồi vẫn bị cậu nuốt trở vào.

Cậu không sẵn lòng tiếp nhận chuyện "Nghỉ hè năm lớp 11 ấy, Bùi Nam Yên đã từng gặp Tống Miễn ở Trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn" là chuyện chỉ có mình cậu nhớ mãi không quên.

Trung tâm Vân Sơn? Bùi Nam Yên bỗng ngồi dậy, không nói hai lời xuống giường, ngồi xổm xuống cạnh bàn học mở hộp chứa đồ linh tinh ra. Tất cả những thứ bên trong đều là những món đồ chơi nhỏ Bùi Nam Yên không nỡ vất đi, cậu mím môi tìm mười phút, rốt cuộc cũng tìm được thứ mình muốn tìm.

Lúc đó khi cậu đến Trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn chơi, huấn luyện viên có quen biết với Bùi Đông Dư nên đã cho cậu một ống đựng bút do Trung tâm Vân Sơn sản xuất, bốn phía ống đựng bút đều được gắn mô hình cái cung bằng nhựa nho nhỏ, tạo thành một cái ống đựng bút hình vuông bất quy tắc, dưới đế tròn có in bảy chữ thiếp vàng Trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn.

Hồi lớp 12, Bùi Nam Yên rất thích ống đựng bút này, lúc nào cũng để nó ở trên bàn học trong phòng ngủ, có lẽ đây chính là vật khóa ký ức nên tướng mạo của Tống Miễn mới lưu giữ trong đầu cậu lâu đến thế, khiến cho cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Miễn ——  cơ mà dẫu không có nó thì cũng không sao, dù sao tướng mạo của Tống Miễn xuất chúng như thế, đại khái rất ít người có thể quên được sau khi đã từng gặp anh.

Hồi Bùi Nam Yên học năm nhất vẫn còn dùng ống đựng bút của Trung tâm Vân Sơn, cho đến về sau khi biết Tống Miễn có đối tượng hẹn hò rồi, Bùi Nam Yên mới cảm thấy ái tính mà mình chưa có cơ hội bày tỏ đã bị thực tế tàn nhẫn bóp chết, thế nên mới nản lòng thoái chỉ ném cái thứ chỉ khiến cho cậu nhớ tới Tống Miễn này vào cái hộp đựng đồ linh tinh.

Nhắm mắt làm ngơ. Cậu có chút lừa mình dối người mà nghĩ.

Nào ngờ ở trong này một năm mà ống đựng bút vẫn y nguyên không bị hư hỏng gì, Bùi Nam Yên lấy giấy ăn trên bàn rồi lau nó thật kĩ, thầm nghĩ ngày mai phải ra ngoài mua một hộp quà phù hợp mới được, lớp bọn họ có hoạt động vào đêm giao thừa, đến lúc đó nếu thấy Tống Miễn thì cậu sẽ đưa ống bút này cho anh.

Như vậy có thể nhân cơ hội thăm dò Tống Miễn xem anh có nhớ Trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn hay không, nếu như anh còn nhớ, Bùi Nam Yên sẽ thuận miệng hỏi xem anh có nhớ lúc đó anh đã từng dạy một người cùng lứa hay không, cứ thế, Bùi Nam Yên sẽ mượn chuyện này để thẳng thắn nhắc cho Tống Miễn nhớ ra hai người từng gặp nhau thế nào.

Còn nếu Tống Miễn không nhớ, thì...

Vậy thì làm sao bây giờ? Bùi Nam Yên nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra xem ngộ nhỡ mình đối mặt với tình huống như thế thì sẽ phải làm sao.

Có lẽ sẽ chẳng làm gì cả, chỉ có thể thất vọng trống rỗng thôi...Nhưng ít ra, chắc là sẽ không buồn khi nhận được câu nói phủ nhận đâu nhỉ.

Ai biết được.

Bùi Nam Yên chớp chớp đôi mắt có hơi mỏi, sự mông lung không ngừng lan rộng ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -