Thứ Hai, 23 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 16


Chương 16:

Tống Miễn híp lại mắt, đồng tử màu nâu được tia sáng chiết xạ tạo ra cảm giác sâu lắng dịu dàng không nói thành lời, anh vừa suy nghĩ thâm sâu vừa nhìn chăm chú vào Bùi Nam Yên đang thấp thỏm lo âu, đột nhiên mất đi kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

Ngay ngày hôm nay, anh muốn nói cho Bùi Nam Yên biết chi tiết những điều mà cậu ấy muốn biết, loại bỏ tất cả bất an và do dự của Bùi Nam Yên.

Nếu còn chờ thêm, Tống Miễn cảm thấy anh khó có thể chịu đựng nổi nữa.

Bùi Nam Yên lúc này tựa như nai con lạc đường, ngồi trong chăn trợn tròn mắt bất an nhìn khuôn mặt không hề có cảm xúc của Tống Miễn. Trong đầu Tống Miễn suy nghĩ đến những lời của Bùi Nam Yên nói đêm qua, sau đó tùy ý bắt lấy một câu, rồi mặt dày tính sổ với Bùi Nam Yên vô tội.

"Là tớ đáng ghét." Tống Miễn duỗi tay nắm chặt cằm Bùi Nam Yên, sắc mặt khó đoán, âm điệu vững vàng, "Hồi Giáng sinh đã không ở bên cậu."

Bùi Nam Yên xấu hổ quá, biết rõ lúc đó Tống Miễn không thể phân thân, tối qua mình còn không hiểu chuyện nói vậy, sắc hồng trên gương mặt cậu đậm thêm một chút, không có sức lắc lắc đầu nói: "Do tớ không hiểu chuyện...Cậu, cậu hãy quên đi."

"Tớ còn bắt nạt cậu trong mơ." Tống Miễn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tự trách

Bùi Nam Yên ngượng muốn chết, hận không thể chui tọt vào chăn, nhưng Tống Miễn giữ chặt cằm cậu, cậu cũng chẳng dám tránh, cậu không thể làm gì khác hơn ngoài né tránh ánh mắt của Tống Miễn theo bản năng, "Không phải, không phải, cậu không..."

"Tớ có." Tống Miễn cứ khăng khăng như vậy khiến cho Bùi Nam Yên càng rơi vào xấu hổ hơn, anh chấp nhận tất cả chỉ trích tối qua của Bùi Nam Yên rồi ghé sát vào hơn một chút, hài lòng thấy Bùi Nam Yên hồi hộp đến độ mi mắt cũng run run, phản ứng rất đáng yêu, đoạn nói tiếp, "Tớ còn tự ý hôn cậu mà không hỏi ý cậu trước."

Bùi Nam Yên tự biết rằng sau khi mình uống say thì cả hành vi lẫn cử chỉ đều có chút tùy hứng, quả thật đã phá hủy hình tượng ngoan ngoãn mà bấy lâu nay cậu cố sức xây dựng trước mặt Tống Miễn. Dẫu Tống Miễn lúc này chỉ đang nhắc lại những lời nói hưu nói vượn của cậu hôm qua, cậu cũng chỉ biết lắc đầu phủ nhận theo bản năng. Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng gì Tống Miễn đã tiến lại gần hơn, cánh môi man mát mềm mại cứ thế in lên, vừa chạm vào rồi tách ra, ngón tay vốn đang giữ cằm Bùi Nam Yên lui lại êm ái vuốt ve cánh môi hồng hào hơi vểnh lên của cậu, giọng anh khàn khàn như thể đang kìm nén, "Giống như vậy."

"Thế nhưng," Ngón tay đang đặt trên môi Bùi Nam Yên đột nhiên ấn mạnh thêm một chút, như thể đang yên lặng trừng phạt cậu, "Tại sao cậu lại có thể cảm nhận rằng tớ không có ý với cậu chứ? Cậu cho rằng tớ sẽ tùy tiện hôn một người mà mình không thích, ngủ với một omega mà mình không thích hết lần này đến lần khác hay sao?"

Bùi Nam Yên sững sờ nhìn về phía Tống Miễn sắc mặt vẫn không hề thay đổi, toàn bộ suy nghĩ của cậu đã bị hai câu hỏi ấy chiếm cứ, cậu suy xét nhiều lần, muốn tìm ra ý tứ sâu nhất giấu trong đó.

Tống Miễn nói rằng anh ấy thích mình sao? Tống Miễn thật sự sẽ thích mình sao?

Đầu óc lộn xộn của Bùi Nam Yên bị những suy nghĩ liên quan đến Tống Miễn chiếm cứ, như thể muốn đình chỉ sau chỉ một giây, không sao suy nghĩ được gì nữa. Tống Miễn cách cậu gần đến thế, mỗi lần anh chớp mắt là như thể một lần câu hồn phách cậu đi, do Bùi Nam Yên hoảng loạn nên cơ thể cứng còng nhanh chóng nhũn ra trong ánh mắt sâu không lường được của Tống Miễn, lúc cậu mở miệng mới phát hiện ngay cả giọng mình cũng không tự chủ bắt đầu phát run, "Ý cậu là...Cậu thích tớ sao?"

"Cậu cảm thấy thế nào?" Tống Miễn nhíu mày hỏi, "Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ cần nhìn thấy omega uống thuốc ю bào chế là tớ sẽ dẫn về nhà hết à?"

"Không phải sao?" Bùi Nam Yên nhỏ giọng hỏi, cũng chẳng biết rốt cuộc là mình đang suy nghĩ thế nào, cậu hoảng loạn chỉ biết lặp đi lặp lại, "Thật sự không phải sao?"

Tống Miễn cong môi nở nụ cười, đôi mắt trời sinh phong tình của anh nhìn thẳng vào Bùi Nam Yên không chớp mắt, "Tớ chẳng có sở thích giúp người vậy đâu, là cậu mới mang về thôi."

"Bùi Nam Yên," giọng Tống Miễn trầm xuống khi gọi cậu, ngũ quan tuấn mỹ rõ ràng gần trong gang tấc khiến cho Bùi Nam Yên tự dưng lại nhớ tới nam hồ ly tinh trong truyện xưa, "Cậu thật sự cảm thấy chuyện tình một đêm là rất bình thường với AO hay sao? Cảm thấy bất cứ alpha nào cũng có thể giúp cậu giải thuốc ю bào chế à?"

Bùi Nam Yên cản bản không hề biết cái câu vốn do mình không biết lựa lời trước đây lại khiến cho Tống Miễn canh cánh trong lòng, anh dùng chính nó hỏi ngược lại làm Bùi Nam Yên đau lòng vô cùng. Cậu hốt hoảng lắc đầu phủ nhận, Tống Miễn nghiêng người đè cậu lên giường, đôi môi màu hồng nhạt ghé vào bên tai Bùi Nam Yên, chậm rãi nói, "Tớ không thoải mái như cậu, tớ chỉ ngủ với omega của tớ thôi."

Câu "Omega của tớ" của Tống Miễn như một ngọn lửa nhỏ khiến cho từ lỗ tai đến huyết dịch toàn thân của Bùi Nam Yên đều cháy lên, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng lửa tanh tách bên tai, khiến cho cậu kích động đến độ cả người nóng rực lên.

Chú nai trong lòng Bùi Nam Yên lăn ra bất tỉnh nhân sự, tiếng tim đập mất đi nhịp điệu khiến cho cậu mừng rỡ không thôi, tất cả những chuyện này thật không thể tin nổi, thậm chí Bùi Nam Yên tcòn nghi ngờ không biết có phải mình vẫn còn đang ở trong giấc mộng hay không. Hai tay của cậu run rẩy vươn ra sau gáy Tống Miễn, bờ môi mềm mại học theo cách thức của anh ghé bên tai anh, nhẹ giọng nói, "Cậu cũng vậy...Cậu là alpha duy nhất của tớ..."

"Những lời đó là tớ nói linh tinh hết đấy, cậu quên đi nhé?" Bùi Nam Yên rất hài lòng với thái độ nhận sai của mình, cậu biết bộ dạng nhỏ nhắn của mình rất dễ khiến cho người ta mềm lòng, nhưng với tình huống đặc biệt này thì cũng phải có biện pháp xử lý đặc biệt, thế nên cậu cố ý giảm âm điệu của mình xuống, "Xin lỗi cậu, đừng giận tớ."

Giọng Bùi Nam Yên vừa mềm vừa ngoan, như hương hoa giữa trưa hè, khiến cho bầu không khí thoáng chốc rơi vào trạng thái yên ắng. Tống Miễn nhẹ nhàng kéo tay Bùi Nam Yên xuống, mặt không chút thay đổi ngồi dậy, xưa nay Bùi Nam Yên luôn không thể đoán được suy nghĩ của Tống Miễn, thấy anh không trả lời, vẻ mặt cũng lạnh nhạt thì kinh hoảng bất an ngồi dậy theo, cậu căng thẳng nhìn chăm chú vào Tống Miễn, không dám dời mắt dù chỉ một giây

Rõ ràng bình thường dẫu cậu có làm sai điều gì thì chỉ cần ngữ khí như vậy nói chuyện với anh hai và bạn bè thì họ đều sẽ mềm lòng, tại sao Tống Miễn lại không như vậy?

Bởi không có ai mở miệng nên trong không gian kín bưng chỉ còn vang lên tiếng hít thở và tiếng kim đồng hồ treo trên tường, Bùi Nam Yên lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc từng giây, đến đến giây thứ mười năm Tống Miễn cuối cùng mới mở miệng phá vỡ sự im lặng, "Bùi Nam Yên, cậu thật sự muốn theo đuổi tớ sao?"

Bùi Nam Yên bị câu hỏi của Tống Miễn khiến cho ngẩn cả người, sau khi hồi phục lại tinh thần thì nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên rồi, tớ hiện tại không phải vẫn đang theo đuổi cậu hay sao?"

"Bùi Nam Yên," Tống Miễn than nhẹ một tiếng, "Cậu có biết bước quan trọng nhất khi theo đuổi người mình thích là gì hay không?"

Bùi Nam Yên suy tư không ra đáp án, vậy nên cậu ngoan ngoan đặt câu hỏi, "Là gì thế?"

"Tỏ tình." Tống Miễn nói, "Thật ra từ khi cậu hỏi có thể bắt đầu theo đuổi tớ hay không đến nay, tớ vẫn chờ câu tỏ tình của cậu, chỉ cần cậu tỏ tình thì tớ sẽ đồng ý."

Bùi Nam Yên có chút không dám tin, miệng cậu không tự chủ mở ra, tự kinh ngạc mất mấy giây mới phản ứng lại được, "Chỉ cần tớ thổ lộ là cậu sẽ đồng ý sao? Cậu thật sự sẽ đồng ý với tớ dễ dàng như vậy sao?"

"Dễ dàng ư?" Tống Miễn mở lớn mắt, trong con ngươi nhạt màu như thể xuất hiện một vòng xoáy màu mật ong, điều đó khiến cho Bùi Nam Yên không phòng bị cuốn vào trong đó, "Nhận ra tớ từ một năm trước, chờ đến tận bây giờ, cậu cảm thấy thế là dễ dàng ư?"

Tống Miễn thả xuống một quả bom nặng kí, nổ đùng một cái tạo ra một cái động sâu không thấy đáy trong đầu Bùi Nam Yên, Bùi Nam Yên muốn thu thập một ít manh mối liên quan nhưng cậu ngạc nhiên phát hiện ra rằng, cậu căn bản không biết mình phải tìm từ đâu, cũng chẳng biết rốt cuộc mình muốn tìm cái gì.

Lần đầu Bùi Nam Yên gặp Tống Miễn là vào mùa hè năm mười bảy tuổi.

Vào kỳ nghỉ hè đó, Bùi Nam Yên rảnh rỗi không có việc gì làm nên cùng Bùi Đông Dư đến Trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn chơi, cậu, Bùi Đông Dư và ông chủ Tạ của Trung tâm Vân Sơn đi dạo trong Trung tâm một hồi thì bỗng nhiên cậu lại thấy hứng thú với bắn cung. Lúc đó Bùi Đông Dư còn đang thực tập trong công ty họ Bùi nên không có quá nhiều thời gian để chơi cùng Bùi Nam Yên, hơn nữa Bùi Nam Yên vẫn chưa phân hóa giới tính, là đối tượng mà người nhà coi trọng bảo vệ mọi lúc mọi nơi, cho nên lúc đầu Bùi Đông Dư đương nhiên không chịu đồng ý dắt cậu đi. Nhưng anh không chịu nổi Bùi Nam Yên làm nũng tỏ vẻ đáng thương nên không thể làm gì khác hơn ngoài nhượng bộ, xin hai bố suốt mấy ngày giúp cậu, cuối cùng cũng đổi được hai giờ đồng hồ đến Trung tâm Vân Sơn chơi vào ban ngày.

Bùi Nam Yên được phụ huynh đồng ý, sau giờ ngủ trưa hôm thứ hai thì hứng thú dạt dào ra ngoài, ông chủ Tạ đã được Bùi Đông Dư nhờ từ trước nên tự mình dẫn Bùi Nam Yên đến sân huấn luyện chọn huấn luyện viên cho cậu, Bùi Nam Yên rất chi là lo lắng đề phòng với những huấn luyện viên có thâm niên tướng mạo thô kệch. Từ trước đến giờ cậu luôn ra vẻ nghiêm túc học hỏi, vì vậy ngay khi ông chủ Tạ dặn dò xong từng chi tiết nhỏ, chuẩn bị rời đi thì Bùi Nam Yên chợt kéo ông lại, nhanh chóng đánh giá bốn người mặc quần áo bắn cung đang tập cách đó không xa, tùy ý chọn người trẻ nhất trong đó, người nọ là một nam sinh tuy rằng lạnh nhạt nhưng ít ra nom không dữ dằn lắm, cậu nói với ông chủ Tạ, "Cháu có thể học với bạn này không?

Ông chủ Tạ liếc mắt nhìn nam sinh trẻ tuổi một cái, thầm nghĩ người cùng lứa có thể khiến Bùi Nam Yên tin tưởng theo học hơn một chút, vì vậy nên ông đồng ý với yêu cầu của Bùi Nam Yên, không kiên trì muốn cậu học cùng vị huấn luyện viên lâu năm kia nữa.

Dù sao yêu cầu duy nhất của Bùi Đông Dư cũng là "Gì cũng được miễn là Bùi Nam Yên vui", có học được hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là bảo đảm an toàn cho Bùi Nam Yên.

Ông chủ Tạ đi rồi, Bùi Nam Yên ngoan ngoãn ngồi cạnh chờ đợi, chờ vị kia đi gọi nam sinh mà cậu chọn về giúp, 1 giờ chiều tháng tám, Bùi Nam Yên nhìn vị kia dắt theo một thiếu niên đẹp trai cầm cây cung lớn đi về phía mình, lần đầu tiên trong đời nghe thấy tiếng tim mình đập gia tốc.

Thiếu niên mặc đồ bắn cung màu trắng ngồi xuống cạnh cậu, cầm đồ bảo vệ lên tỉ mỉ đeo cho Bùi Nam Yên, con ngươi cậu ấy hơi rủ xuống, lông mi chớp chớp tựa như cánh bướm vỗ về, mỗi lần đều như thể lướt qua mặt Bùi Nam Yên khiến cho gò má của cậu ngứa tới phát nóng, cảm nhận tươi đẹp đến khó có thể hình dung.

"Trước tiên tôi dạy cậu cách đứng và gương cung."

Đây là câu đầu tiên Tống Miễn mười bảy tuổi nói với Bùi Nam Yên năm đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -