Nghe Tống Miễn nhắc, Bùi Nam Yên mới nhận ra rằng hôm nay đúng thật là không thấy Chu Dịch đi học, mà "giải quyết" trong miệng Tống Miễn cụ thể là có ý gì, Bùi Nam Yên chỉ có hơi nghi hoặc một chút thôi.
"Cảm ơn cậu." Bùi Nam Yên nhẹ giọng cảm ơn, ngừng một chút mới quyết định hỏi rõ, "Xin hỏi là cậu giải quyết như thế nào thế?"
"Thuốc ю bào chế là thuốc cấm, nguyên việc giao dịch trái phép thứ này đã đủ để nó ngồi mấy năm tù, huống chi nó còn có ý bỏ thuốc omega." Ngữ điệu của Tống Miễn và vẻ mặt của anh đều rất lạnh, trực tiếp nói thẳng sự thật, không tiết lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào, "Nhà Chu có giở thêm vài thủ đoạn cứu giúp, nhưng ít nhất trong vòng mười năm tới cậu sẽ không nhìn thấy tên rác rưởi Chu Dịch lảng vảng ở thành phố T."
Tống Miễn không có ý định kể tỉ mỉ quá trình giải quyết, Bùi Nam Yên cũng không phải là không biết danh tiếng của họ nhà Tống ở thành phố T, nghe giọng điệu của Tống Miễn, hẳn là anh đã vận dụng quan hệ của gia đình để giải quyết. Theo lý thuyết, Tống Miễn không có nghĩa vụ giúp cậu giải quyết phiền phức do cậu chọc ra, dù sao bọn họ thật sự không quen biết gì cả, Bùi Nam Yên vốn định nói với người nhà một tiếng, anh hai cậu kiểu gì cũng ra mặt cho cậu, ấy vậy mà Tống Miễn lại yên lặng giải quyết hết phiền phức trước rồi, Bùi Nam Yên vừa thấy kích động, vừa có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn cậu, thật đấy."
Bùi Nam Yên nói cảm ơn anh lần thứ hai, Tống Miễn cũng chẳng đáp lại rằng không cần khách khí hay đừng bận tâm. Anh chỉ lười biếng nhướng mắt nhìn Bùi Nam Yên, lơ là nói, "Lá gan của cậu cũng lớn thật."
Bùi Nam Yên nghe cái câu không đầu không đuôi này của anh ta thì theo bản năng nhíu mày một cái, nghi hoặc viết cả lên mặt. Tống Miễn nói tiếp, "Loại người như Chu Dịch, omega nào mà không đi đường vòng khi thấy nó? Cậu lại dám một thân một mình ra ngoài chơi với nó."
Nghe hiểu ý tứ của Tống Miễn, Bùi Nam Yên lập tức giải thích, "Cậu ta nói với tôi rằng tôi ăn với cậu ta một bữa thì sẽ không lằng nhằng với tôi nữa..."
Tống Miễn bỗng nhiên cười nhạo không lễ phép một cái, cắt ngang lời cậu, "Nó nói vậy mà cậu cũng tin?"
Tuy rằng sau đó Bùi Nam Yên cũng tự trách mình một hồi, cho rằng mình quá nhẹ dạ cả tin, thế nhưng bị Tống Miễn vạch mặt trực tiếp như thế thì trong lòng khó tránh khỏi thấy không thoải mái. Vẻ mặt vốn lạnh như băng nay được thay bằng cái vẻ giận hờn, Bùi Nam Yên cảm thấy chuyện mình bỗng dưng lên giường với Tống Miễn đã rất lúng túng, bởi tâm tình đang xoắn xuýt nên ngữ điệu của cậu cũng có thêm chút cứng nhắc, buồn chán, "Phải, trái lại, tôi đã cảm ơn cậu rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm phiền Tống tiểu thiếu gia nữa, giờ mở cửa đi, tôi muốn xuống xe."
Thường thấy cái vẻ thanh lãnh kiêu ngạo của Bùi Nam Yên, đây là lần đầu tiên thấy cậu tỏ lộ ra cái vẻ khác lạ, đương nhiên là Tống Miễn cảm thấy có chút đáng yêu không sao nói rõ được, tiện đà anh không che giấu cười khẽ một cái, là nụ cười tỏ ý đang vui.
Tống Miễn cởi đai an toàn, nghiêng người vươn qua, Bùi Nam Yên theo bản năng trốn về phía sau, cả người dường như kề sát cửa xe. Tống Miễn tuy rằng đang cười nhưng thoạt nhìn vẫn lạnh nhạt lắm, trong không gian kín càng làm rõ thêm mùi tín tức tố như có như không, Bùi Nam Yên cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nhũn ra, hương bạc hà lành lạnh bao chặt lấy cả người cậu, khiến cho cậu bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Bùi Nam Yên, cậu cảm ơn tôi vì gì?" Mặt Tống Miễn cách cậu chỉ có mấy cm lộ ra ý cười trêu tức tà khí, "Vì cứu cậu, hay là vì ngủ với cậu?"
Dù cho trên cổ tay Tống Miễn có dán miếng dán ngăn tín tức tố của anh tràn ra nhưng Bùi Nam Yên vẫn kìm lòng không đặng thấy hoảng loạn dưới sự cường thế của alpha, cuống họng của cậu thấy khát, hai mắt mông lung, Tống Miễn bỗng kéo cậu vào trong lồng ngực, tay trái dịu dàng vuốt ve sau gáy đang bị áo lông bao lấy của Bùi Nam Yên, trên tuyến thể của cậu có dán miếng ức chế, thậm chí còn cẩn thận đeo cả vòng cổ, dù cho Bùi Nam Yên có hai lớp bảo vệ như thế nhưng khi Tống Miễn lại gần cậu, anh vẫn có thể ngửi thấy hương bơ thơm ngọt như ẩn như hiện.
Mặc dù Tống Miễn chỉ động vào lớp áo nhưng Bùi Nam Yên trong lồng ngực anh vẫn không thể kìm nổi sự run rẩy, kí ức của đêm ấy ùa về toàn bộ, cảm giác khi đầu lưỡi ẩm ướt của Tống Miễn liếm gáy mình và cả cảm giác sợ hãi khi hàm răng sắc nhọn của anh cắn tuyến thể của mình, từng chi tiết nhỏ đều hiện lên trong đầu cậu, ký ức chưa từng phai đi.
Tống Miễn ghé vào lỗ tai mẫn cảm của cậu, nhẹ nhàng hít vào một hơi tín tức tố của Bùi Nam Yên, thấp giọng nói, "Sau này không làm phiền tới tôi nữa là có ý gì, cậu cho rằng cậu đang chơi gái chắc?"
Tống Miễn nở nụ cười rất nhẹ, "Mơ đi."
Do giọng của Tống Miễn đang ở quá gần nên đầu óc Bùi Nam Yên trống rỗng hết, trì trệ đến triệt để, nhịp tim vốn cũng không quá đều đặn nay bắt đầu điên cuồng gia tốc, bỗng chốc, trong cái đầu trống rỗng của Bùi Nam Yên hiện lên một câu đỏ chót.
—— "Hình như mình xong đời rồi."
Thật ra Bùi Nam Yên cũng không rõ ý của Tống Miễn lắm.
Tống Miễn nói xong cái câu ám muội đó thì cởi đai an toàn cho Bùi Nam Yên, thậm chí còn xuống xe vòng sang ghế phụ, tự mình mở cửa xe cho Bùi Nam Yên nữa.
Bùi Nam Yên hoảng loạn bước ra khỏi xe của Tống Miễn, cho dù hai chân có chút nhũn thì cậu vẫn cắm đầu chạy không dám quay đầu lại. Mãi đến tận khi cửa thang máy đóng lại, Bùi Nam Yên mới ý thức được rằng, lúc mình vào thang máy thậm chí còn quên chú ý xem trong thang máy có alpha hay không, cứ thế bất chấp xông vào thôi.
Cậu không phải là một omega không tự giác, trái lại, cậu vẫn luôn chú trọng việc tự bảo vệ an toàn cho bản thân, trước đây mỗi khi chờ thang máy, chỉ cần thấy có alpha đứng ở trong đó là cậu sẽ làm bé ngoan đợi lần sau.
Đều do Tống Miễn cả. Cơ mà may rằng đứng chung thang máy với cậu chỉ có hai omega thanh tú thôi, tóm lại cậu sẽ không đến nỗi chủ quan gây họa đâu.
Cả đêm Bùi Nam Yên bị Tống Miễn làm cho tâm ý hoảng loạn, lúc về thậm chí còn quên truy hỏi Phong Dao sao lại bỏ mình chạy lấy người như thế. Đã lâu rồi Bùi Nam Yên không mất ngủ, mãi tới ba giờ sáng mới khó khăn vào giấc, trong mơ cũng mơ thấy Tống Miễn, cảnh tượng hỗn loạn một nùi khiến cho Bùi Nam Yên trằn trọc không ngủ nổi bốn tiếng đồng hồ.
Rõ ràng buổi sáng không có lớp ấy vậy mà Bùi Nam Yên vẫn phải dậy sớm bởi cái tình cảnh xấu hổ khó có thể giải thích lúc sáng sớm, tỉnh rồi thì không có tâm tình ngủ nữa, cậu đứng dậy lấy quần áo vào buồng tắm nhẹ nhàng khoan khoái tắm một hồi, tiện thì rửa sạch toàn bộ những hình ảnh kiều diễm trong đầu mình luôn.
—— từ hôm nay trở đi, cách Tống Miễn xa một chút là được rồi.
Mà nguyên tắc "Giữ khoảng cách với đối phương" của Bùi Nam Yên thì hình như chỉ có một mình cậu tự giác tuân thủ thì phải, Tống Miễn như thể chẳng cảm nhận được xíu xiu sự né tránh và nghi ngờ của cậu, vừa vào lớp liếc mắt nhìn thấy Bùi Nam Yên cái là ra vẻ thản nhiên đi đến đặt mông ngồi cạnh Bùi Nam Yên luôn.
Bùi Nam Yên tưởng như bản thân mình vẫn còn đang ở trong giấc mộng.
Nhưng tín tức tố mờ ảo của Tống Miễn cứ quanh quẩn quanh người Bùi Nam Yên, đôi mắt màu nâu đẹp đẽ gần ngay trước mắt, chúng nhìn thẳng vào cậu không chớp mắt khiến cho tim của Bùi Nam Yên đập mất kiểm soát. Lúc Tống Miễn bày sách giáo khoa lên bàn học, mu bàn tay không cẩn thận cọ nhẹ Bùi Nam Yên một cái, nhiệt độ cao hơn so với tay Bùi Nam Yên một chút, mặc dù chạm vào cậu trong tích tắc vô cùng ngắn ngủi nhưng dù chỉ với một giây đó thôi, Bùi Nam Yên vẫn cảm nhận được chắc chắn rằng.
—— đây là hiện thực.
—— Tống Miễn đang ngồi cạnh cậu.
—— Tống Miễn chủ động ngồi cạnh cậu.
Tình huống này cứ thế xảy ra với Bùi Nam Yên, kỳ diệu đến khó có thể tin nổi.
Trong đoạn thời gian cậu chấp nhất lặng lẽ dõi theo Tống Miễn, Tống Miễn chưa từng nhìn thẳng vào cậu, dù cho cậu nỗ lực hết sức để thành tích của mình xếp hạng sát sau tên Tống Miễn, hao tổn tâm tư tạo ra một lớp quan hệ giả tạo hư cấu với anh nhưng vẫn chưa từng được Tống Miễn chú ý đến bao giờ.
Lúc này quá chăng cậu chỉ ma xui quỷ khiến ngủ với Tống Miễn một đêm vậy mà đã nhận được sự chủ động tiếp cận của anh rồi hay sao?
Chuyện được Tống Miễn ưu ái đơn giản vậy thôi sao? Không cần bất cứ cảm tình nào, chỉ cần tiếp xúc da thịt cũng có thể nhanh chóng sa vào tín tức tố và thân thể của đối phương, chẳng lẽ bất cứ cặp đôi AO nào cũng không thể tránh khỏi cái định luật khuất phục đáng thương dưới tình dục này được hay sao?
Cậu thích Tống Miễn lâu như vậy cũng bởi vậy ư?
Bùi Nam Yên nhìn lén Tống Miễn đang ngồi cạnh mình như thể một giấc mơ đẹp, gò má của anh vẫn ưu việt tuấn mỹ như trước, biểu tình vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng chỉ bằng một giây lơ lãng chạm vào anh đã khiến cho trái tim Bùi Nam Yên vừa nhảy lên kịch liệt, đồng thời tỉnh táo lại ngay vào thời khắc đó.
Nực cười quá nhỉ? Tưởng niệm kiều diễm trong lòng Bùi Nam Yên biến mất trong nháy mắt hầu như chẳng còn lại gì, chua xót, thất vọng dâng lên, cậu nhìn chăm chú vào sách giáo khoa trước mặt, tầm mắt chẳng có tiêu điểm gì, giọng giảng của thầy giáo trên bục giảng rơi vào trong tai, Bùi Nam Yên cảm thấy một chữ mình cũng không nghe hiểu.
Đây là lần đầu tiên Bùi Nam Yên thất thần hoàn toàn trong lớp, tâm trạng phập phù tứ tán không thể khống chế nổi, cuối cùng như thể đóng băng tất cả mọi thứ khiến cho Bùi Nam Yên lạnh đến độ dòng máu cũng bị không thể lưu chuyển.
—— nhưng mà, Tống Miễn có đối tượng rồi mà.
Đây chẳng phải chính là lý do hồi trước khiến mình quyết định sẽ tự thích thầm chứ không đi quấy rầy đối phương hay sao?
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, tiếng gõ trong đầu Bùi Nam Yên cũng vang lên một hồi khiến cho hai tiếng lanh lảnh đó chồng lên nhau, đối với một Bùi Nam Yên đang hoảng loạn, quả thực có thể xem là ồn muốn điếc tai.
Ám muội như sương mù vào giây phút này đã bị một bàn tay vô hình xua đi, tưởng bở, si tâm vọng tưởng của Bùi Nam Yên vào giờ khắc này, đã tỉnh ngộ hoàn toàn.
😍
Trả lờiXóa