Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 13



Chương 10:

Sáng thứ hai Bùi Nam Yên có tiết học, cách thời gian tan học gần mười phút thì cậu nhận được tin nhắn của Bùi Đông Dư nói rằng sẽ đợi cậu ở cổng trường, trưa nay dắt cậu ra ngoài ăn cơm, còn mang theo cả bánh trứng do dì Tô làm. Một chốc sau anh lại gửi một bức ảnh chụp phong cảnh tới, tỏ rõ ý rằng mình đang đứng đợi gần thư viện.

Khoảng cách các tiết của Bùi Nam Yên hôm nay rất gần nhau, Bùi Nam Yên vừa xuống tầng thì đi ngay về phía thư viện, lát sau đã nhìn thấy Bùi Đông Dư mặc âu phục màu xám bạc dựa vào thân xe hút thuốc.

Vênh váo* thì vênh váo chứ chuyện anh hai mình đẹp trai xuất chúng, Bùi Nam Yên vẫn phải thừa nhận.

*Nguyên văn: 骚包 

"Bùi Đông Dư, có phải anh lén xem thời khóa biểu của em không?" Bùi Nam Yên vừa tới gần đã ném cặp sách vào tay Bùi Đông Dư.

"Trong tay anh có cả một quyển sổ tay ghi lại thời khóa biểu của em, nhưng anh vẫn chưa nhớ hết." Bùi Đông Dư cười nhận cặp sách của Bùi Nam Yên, dập thuốc lá đi.

Bùi Nam Yên ghét bỏ bĩu môi, cậu biết từ nhỏ Bùi Đông Dư đã rất quan tâm đến cậu, cũng chẳng hiểu anh làm kiểu gì mà mỗi khi cậu tan học sẽ vừa vặn tới đón, thời gian phải sát giờ tan học của cậu nhất, địa điểm cũng là chỗ đỗ xe gần lớp học của cậu nhất.

Bùi Đông Dư không đứng thẳng, vươn tay kéo bả vai của Bùi Nam Yên lại, "Bạn cùng phòng của em về trước rồi à?"

"Cậu ấy động dục, xin nghỉ."

Bùi Đông Dư cố ý đùa cậu, "Vậy Nam Nam của chúng ta chẳng phải mấy ngày nay sẽ chỉ có một thân một mình hay sao? Thật đáng thương, có cần anh hai thuê phòng cho ở mấy ngày không?"

"Biến." Bùi Nam Yên lãnh khốc vô tình đáp lời. Có lẽ hai người họ quá chói mắt nên bạn học qua lại đều dõi mắt về hướng này, Bùi Nam Yên bị người ta nhìn tới khó chịu, nhẹ nhàng huých cùi chỏ Bùi Đông Dư một cái, không nhịn được chép miệng, "Vào xe đi."

"Đứng cùng anh hai một chốc, để mùi khói tan đi đã," Bùi Đông Dư nắm vai Bùi Nam Yên, cố định cậu cạnh mình, "Đón em xong thì đón anh Hề Vũ, anh ấy vừa lên xe là bắt đầu nhắc anh bỏ thuốc."

Bùi Nam Yên bất mãn lườm anh một cái, "Đáng đời, ai bảo anh cứ đứng đây tinh tướng làm gì."

Bùi Đông Dư than nhẹ một tiếng, "Thật ra cũng không phải anh sợ Hề Vũ nói anh bỏ thuốc lá, chủ yếu là anh muốn đứng ở đây lâu hơn một chút, xem hôm nay có may mắn được gặp nhãi thỏ con mà cục cưng thích hay không."

Bùi Đông Dư vừa dứt lời đã bị Bùi Nam Yên bịt miệng, trong mắt anh đầy ý xấu hổ và đùa cợt Bùi Nam Yên, ngay khi Bùi Nam Yên đang định mở miệng nói chuyện thì một giọng nói thiên về thanh lãnh đột nhiên lại chen vào.

"Bùi Nam Yên."

 Bùi Nam Yên đang đối mặt với Bùi Đông Dư nghe thấy thế thì động tác tay khựng lại, ánh mắt hoảng loạn của cậu bị Bùi Đông Dư thu hết vào đáy mắt, anh nhướng mày, thầm nghĩ không khỏi trùng hợp quá, xem ra đây chính là chú thỏ chết bầm mà em trai bảo bối của mình thích đến độ muốn thỉnh giáo cách chủ động theo đuổi người ta đây mà.

Bùi Nam Yên thu tay về, quay người hướng mặt về phía người kia, Bùi Đông Dư thuận theo tầm mắt của cậu mà nhìn, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc cao cao đứng gần này có chút quen mắt.

Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Bùi Đông Dư, anh vỗ vỗ bả vai Bùi Nam Yên nói: "A, cục cưng, vị này không phải trong phòng em...A a a!"

Bùi Nam Yên luống cuống tay chân bịt kín cái miệng rộng của Bùi Đông Dư lại, trong lòng run sợ nhìn Tống Miễn sắc mặt quái lạ, sợ mình che miệng Bùi Đông Dư không kịp.

Tống Miễn nghe rõ xưng hô của Bùi Đông Dư với Bùi Nam Yên, có chút nghi ngờ hỏi, "Anh ta gọi cậu là...Cục cưng?"

Bùi Nam Yên nhìn sắc mặt của Tống Miễn, nghĩ thầm chẳng lẽ Tống Miễn hiểu lầm quan hệ giữa mình và anh hai? Cơ mà vẻ ngoài họ vốn không có điểm nào giống nhau, Bùi Đông Dư giống bố alpha nhiều hơn còn vẻ ngoài của Bùi Nam Yên lại giống bố omega, cho nên nếu nhìn từ vẻ ngoài, chỉ cần hai người không nói rõ thì sợ rằng chẳng ai nghĩ họ là anh em ruột.

Bùi Nam Yên lập tức giải thích: "Anh hai tớ toàn gọi linh tinh như thế."

Tống Miễn nghe vậy thì nhẹ nhàng híp mắt lại, sắc mặt căng thẳng rõ ràng tốt hơn một chút. Bùi Đông Dư thu tất cả biểu tình của hai đứa nhỏ vào trong mắt, là một người từng trải, hơi quan sát một chút là đã biết tỏng mọi chuyện. Anh cười kéo cái tay đang che miệng mình của Bùi Nam Yên xuống, thấy Tống Miễn bình thản chào mình thì anh cũng cười híp mắt gật gật đầu đáp lại.

"Là bạn học của Nam Nam nhà tôi hả?" Bùi Đông Dư hỏi.

Tống Miễn gật đầu, "Vâng, cùng khoa."

Nụ cười của Bùi Đông Dư nhìn qua rất dễ mến, quả thật khiến cho Bùi Nam Yên sợ đến nổi cả da gà, cậu chỉ lo Bùi Đông Dư nhiều lời tiết lộ bí mật của mình, trợn mắt nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh, không còn sớm nữa đâu."

Bùi Đông Dư rũ mắt nhìn cậu, cười đến càng dịu dàng hơn, vui vẻ nhìn về phía Tống Miễn, "Anh tới đón Nam Nam ra ngoài ăn trưa, lần này thật sự vội quá, lần sau có cơ hội, bạn học có thể đi ăn cơm với anh và Nam Nam được không?"

"Anh ——" Mặt Bùi Nam Yên đỏ bừng, cậu chỉ hy vọng anh mình mau ngậm miệng lại.

Trái lại Tống Miễn lại phối hợp với Bùi Đông Dư, nghe vậy thì cười, "Được, sau này có cơ hội thì nhất định sẽ đi."

Bùi Đông Dư gật đầu, ra hiệu cho Bùi Nam Yên lên xe rồi mỉm cười với Tống Miễn, "Vậy bọn anh đi trước đây."

Bùi Nam Yên phiền phiền chán chán vòng qua đầu xe đi tới ghế phó lái, nghĩ tới hộp quà màu xanh nhạt tối qua mình gói, do dự mấy giây mới hỏi, "Tống Miễn, cậu...có biết lớp cậu đón năm mới thế nào không?"

Tống Miễn gật đầu, "Đi KTV Số 0 hát karaoke, nghe nói lớp cậu cũng thế?"

Bùi Nam Yên ừm một tiếng, hắn biết ngày mai Tống Miễn phải ra ngoài một chuyến với Từ Lăng nên sẽ không đi học, vậy nên cậu nói, "Thế, hẹn tối mai gặp."

"Ừ, tối mai gặp."

Bùi Đông Dư im lặng nổi một một thân da gà trong không khí sóng ngầm ám nguội, ấy vậy mà vẻ mặt thoạt nhìn vẫn tự nhiên lắm, anh kéo mở cửa xe cho Bùi Nam Yên rồi nhét cặp sách của cậu vào trong xe, sau đó chuẩn bị lên xe, nhưng ngay khi anh định khép cửa xe lại thì Tống Miễn lại nhẹ giọng gọi "Ngài Bùi", Bùi Đông Dư dừng tay lại đáp một tiếng, nghe Tống Miễn hỏi tiếp: "Xin hỏi tối nay ngài có tham gia buổi đấu giá được tổ chức tại khách sạn Galaxy không?"

Bùi Đông Dư nhìn Tống Miễn đầy thâm ý, một chốc sau mới đáp lại "Sẽ đi", Tống Miễn nghe thế thì không nói gì nữa, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó tao nhã lễ phép tạm biệt Bùi Đông Dư.

Bùi Đông Dư ỷ vào Bùi Nam Yên sẽ giữ mặt mũi cho mình trước mặt Hề Vũ, nên mỗi khi có mặt Hề Vũ là sẽ thỏa thích trêu Bùi Nam Yên. Nhìn đứa em ngày thường với ai cũng thẳng thắn không kiêng dè vì một người nào đó mà chỉ biết đỏ mặt thẹn quá hóa giận kêu Bùi Đông Dư, thật là quá thú vị.

Tâm ý của Bùi Nam Yên đối với Tống Miễn bị Bùi Đông Dư liếc mắt một cái đã nhận ra, đã thế còn bị anh nhân cơ hội trêu chọc vài câu khiến cho cậu vừa tức vừa xấu hổ, mạnh miệng nhìn ra ngoài cửa sổ không muốn để ý tới Bùi Đông dư nữa.

Cơ mà cảm xúc của Bùi Nam Yên đến nhanh và đi cũng rất nhau, sau khi ăn xong thì cậu cũng quên tiệt chuyện vừa rồi, Hề Vũ sau đó phải trở lại làm tiếp, anh em nhà họ Bùi cùng đưa anh tới công ty rồi sau đó mới đưa Bùi Nam Yên về được.

Đường về phòng trọ của Bùi Nam Yên cũng không xa, không tắc đường thì đại khái chỉ mất mười mấy phút là có thể về đến nhà. Bùi Nam Yên mở cái hộp màu vàng óng ra, cái miệng nhỏ ăn bánh trứng Bùi Đông Dư mang tới phồng lên nom như một chú sóc, đáng yêu vô cùng. Bùi Đông Dư liếc mắt nhìn, đột nhiên chẳng hiểu sao lại nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Tống Miễn, cõi lòng đầy dịu dàng và chiều chuộng phút chốc hóa thành cảm giác phiền muộn không rõ ràng.

—— Cây cải thìa đẹp đẽ lung linh của họ Bùi bọn họ cứ thế mà cong.

Cũng không phải Bùi Đông Dư có bất kỳ bất mãn nào với Tống Miễn, dù sao anh cũng là người thấy rõ trình độ động lòng của Bùi Nam Yên với cậu ta hơn ai hết, chẳng qua là anh cảm thấy Bùi Nam Yên tốt quá, ưu tú quá, đẹp đẽ quá, nếu lùi 10 ngàn bước mà nói, anh vẫn không cho rằng với điều kiện của em trai bảo bối của anh mà lại thích một người đến mức phải chủ động theo đuổi.

Thật không logic.

Nhưng Bùi Đông Dư phiền muộn thì phiền muộn chứ quyết định của Bùi Nam Yên thì anh vẫn ủng hộ vô điều kiện. Chẳng sao cả, chỉ cần Bùi Nam Yên thích là được...

Không, trái lại anh vẫn không thể rộng rãi như thế, sau khi Bùi Nam Yên xuống xe thì Bùi Đông Dư không nhịn được mở miệng nói: "Cục cưng, em muốn theo đuổi người ta thì được, nhưng em nghe anh nói, không được cho đi quá nhiều, nghe chưa?"

Bùi Nam Yên xác cặp, ôm một hộp bánh trứng màu đỏ thắm trong ngực mình, cậu nghe xong lời khuyên của Bùi Đông Dư thì dừng lại một chút, sau đó thoáng ngoẹo cổ về phía Bùi Đông Dư cười nói, "Anh hai, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ, anh cũng suy tính thiệt hơn như vậy sao?"

Đương nhiên là không.

Anh sẽ hận không thể bày toàn bộ tình yêu thương của mình ra trước mặt người anh thích, muốn thành kính dâng cõi lòng rực lửa của mình lên tay người đó, tốt nhất là khiến cho người đó cảm nhận được thật rõ, dành cho người đó sự yêu thương nhiều nhất có thể, khiến cho người đó có cảm giác an toàn, tin tưởng chân thật nhất ở mình.

Khi đã thật sự yêu thích một người thì sẽ chỉ muốn làm sao để đối xử với người nọ một cách tốt nhất, nào có tính toán đến chuyện thiệt hơn bao giờ?

Bùi Đông Dư ngơ ngác vì câu hỏi ngược lại của Bùi Nam Yên, sau khi tỉnh ra thì gỡ nụ cười thoải mái trên môi xuống, anh giơ tay lên, khẽ khàng xoa mái tóc đen đang đắm mình trong ánh nắng chiều đông của Bùi Nam Yên, dịu dàng nói: "Thế bọn anh phải tiếp nhiên liệu cho cục cưng rồi."

Cơ mà cái thằng nhóc lạnh như băng đó xem chừng cũng rất thích em.

Bùi Đông Dư nhịn không được nói thêm một câu ở trong lòng mình.

1 nhận xét:

  1. Là song phương thầm mến mà Nam Yên nhà ta cứ tưởng đơn phương mới cưng chứ😅

    Trả lờiXóa

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -