Bùi Nam Yên vẫn chưa động dục nhưng giờ đây cậu động tình hơn bao giờ hết.
Cậu mặc bộ ngủ hình thỏ, quỳ gối trên chiếc giường trong phòng ngủ của mình mười mấy năm nay chịu đựng những cú thúc vừa mạnh vừa hung ác của Tống Miễn.
Khóa của áo ngủ đi từ dưới đuôi lên trên, Tống Miễn chỉ kéo mở từ đuôi đến bụng Bùi Nam Yên, chút không gian ấy đủ để cho anh đưa dương vật của mình vào trong cơ thể Bùi Nam Yên từ phía sau. Do phía sau áo ngủ của Bùi Nam Yên có hai cái tai màu hồng nhạt nên anh được chứng kiến cảnh tượng đáng yêu khi hai cái tai bình thường dịu ngoan rũ xuống nay lại lay động không ngừng theo mỗi lần rút cắm của anh, cõi lòng như nhũn cả ra không sao kiềm chế nổi nhưng cũng nảy ra ý nghĩ càng ác liệt hơn.
Tống Miễn sờ eo Bùi Nam Yên, anh dựa vào đầu giường, cố gắng điều chỉnh dương vật của mình chốc chốc lại mài điểm mẫn cảm của Bùi Nam Yên, khiến cho cậu không nhịn nổi rên rỉ, như thể một con mèo phát xuân run rẩy nằm trong lồng ngực Tống Miễn mềm mại ngâm nga.
—— Thật sự quá đáng yêu.
Tống Miễn cảm thán thật lòng thêm một lần nữa. Quá chăng chỉ là lén thu nhặt ảnh của cursh để ảo tưởng thôi mà Bùi Nam Yên đã cảm thấy mình quá kỳ cục, quá biến thái rồi, vậy nếu cậu biết Tống Miễn đã làm những gì thì liệu cậu sẽ nghĩ gì đây?
"Bùi Nam Yên, " Giọng Tống Miễn có hơi khàn, dương vật chôn trong hành lang ấm áp của Bùi Nam Yên, cảm nhận cảm giác sảng khoái khi thịt huyệt mềm mại chặt chẽ bao lấy mình, "Giữa chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ cậu chưa từng cảm thấy quá trùng hợp hay sao?"
Bùi Nam Yên thở dốc từng hồi khiến cho dương vật của Tống Miễn bị vạ lây, miệng huyệt khẩn trương co rút khiến cho Tống Miễn tê cả da đầu. Hô hấp của Tống Miễn trùng xuống, anh dùng sức thúc lên một cái, Bùi Nam Yên không kịp chuẩn bị đã bị anh đột nhiên cử động khiến cho kêu ra thành tiếng, âm điệu uyển chuyển ngọt ngào khiến cho tâm tình Tống Miễn rất tốt, anh bám lấy cái eo thon của Bùi Nam Yên, để cho hai người càng dính sát vào nhau hơn.
Chóp mũi cao thẳng của Tống Miễn cọ nhẹ lên lưng áo ngủ xù lông của Bùi Nam Yên, "Tại sao tớ lại biết địa chỉ nhà trọ của cậu, tại sao tớ lại xuất hiện đúng lúc khi cậu bị Chu Dịch lừa, tại sao lần nào tớ cũng có thể mua cho cậu những thứ hợp khẩu vị, trước giờ chẳng lẽ cậu chưa từng nghi ngờ hay sao, hả?"
Tống Miễn nói nhiều như vậy, dù Bùi Nam Yên có ngu ngốc đến mấy thì giờ phút này cũng không đến nỗi nghe không hiểu. Bọn họ là do Bùi Nam Yên bị chuốc thuốc ю bào chế khiến cho động dục nên mới yêu nhau, dù đã làm nhiều lần nhưng Tống Miễn rất khi dùng tư thế từ phía sau để tiến vào cơ thể cậu, ấy vậy mà hôm nay ngay từ đầu anh đã dùng tư thế này, không nhìn thấy mặt Tống Miễn khiến cho Bùi Nam Yên không hề có cảm giác an toàn. Nếu như Tống Miễn cứ im lặng thì cậu sẽ chịu đựng không dám mở miệng ra nhưng giờ đây lời Tống Miễn như thể đã bật công tắc dũng khí của cậu lên, Bùi Nam Yên cảm thấy bản thân mình thật ra là một kẻ được voi đòi tiên, bằng không tại sao cậu lại thừa cơ tận dụng ám chỉ trong lời Tống Miễn để ngập ngừng làm nũng với anh, thành thật nói ra khẩn cầu muốn được nhìn thấy mặt anh làm gì?
May là Tống Miễn cũng chấp nhận dung túng cậu, không do dự ba lâu đã đẩy cậu nằm ngửa trên mặt giường có hoa văn nền màu xanh da trời, tùy ý để cậu vừa dụi vào người mình vừa cuống cuồng đặt câu hỏi. "Tống Miễn, tại sao thế? Cậu, cậu nói cho tớ đáp án, có được không..."
Bùi Nam Yên nằm ngửa, hai mắt ướt nhẹp ửng đỏ lấp lánh nhìn Tống Miễn, sợi tóc đen bị cái mũ trắng tinh làm rối, hai cái tai thỏ thật dài lộ ra, trên mặt cậu không giấu được sự ỷ lại và ái mộ, thoạt nhìn thật sự giống một chú thỏ ngây thơ dễ bị ức hiếp. Tống Miễn ung dung vươn tay vê một cái tai thỏ, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt ửng đỏ của Bùi Nam Yên, chầm chậm mở miệng nói, "Ngốc quá."
"Đương nhiên là bởi vì có người cung cấp những thông tin liên quan đến cậu cho tớ rồi." Tống Miễn nghiêng người hôn lên chóp mũi hồng hồng của Bùi Nam Yên một cái.
Hai tay mềm mại của chú thỏ dưới thân đặt lên trên lồng ngực của Tống Miễn, nghi hoặc hỏi, "Ai thế?"
"Bạn cùng phòng của cậu."
Bùi Nam Yên ngơ ngác nhìn Tống Miễn, kiên định lắc lắc đầu đáp lại, "Cậu đừng gạt tớ...Xa Xa không phải rất sợ cậu sao?"
Khóe môi của Tống Miễn cong lên, trong cổ họng anh phát ra một tiếng cười khẽ, "Không sai, cậu ta sợ tớ. Cơ mà đó là bởi vì cậu ta không cẩn thận làm lộ bí mật cậu thích tớ, sợ tớ tìm cậu đối chất, sợ cậu giận cậu ta."
Tống Miễn còn lâu mới có thể tâm lặng như nước, vô dục vô cầu như trong tưởng tượng của Bùi Nam Yên.
Sau khi anh gặp lại Bùi Nam Yên, kiên trì chờ hơn một tháng mà vẫn không thấy Bùi Nam Yên có bất cứ động tĩnh gì, khó tránh khỏi bắt đầu suy đoán không biết có phải Bùi Nam Yên đã có đối tượng hẹn hò hay là người trong lòng rồi hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Miễn quyết định tìm Phong Dao nhìn qua có vẻ có mối quan hệ tốt nhất với Bùi Nam Yên để tìm hiểu, nào ngờ Phong Dao vừa thấy anh hẹn ra gặp riêng đã tưởng rằng "Tống Miễn có ý với mình", cậu ta rõ ràng là người hiểu Bùi Nam Yên nhất, cũng là người quan tâm đến Bùi Nam Yên nhất, đương nhiên không thể cướp người cậu ấy thích được. Lúc đó Tống Miễn còn chưa kịp hỏi những vấn đề liên quan đến Bùi Nam Yên thì người bạn chí cốt Phong Dao đã nhanh mồm nhanh miệng từ chối nghe Tống Miễn nói, không cẩn thận còn làm lộ tin tức quan trọng "Tống Miễn chính là người Bùi Nam Yên thích".
Nguyên văn lời của Phong Dao lúc đó là, cậu là người mà bạn tôi thích. Nhưng ở trường Phong Dao dường như chỉ cùng đi cùng về với Bùi Nam Yên, ai cũng thấy được họ là bạn thân cốt cán, Tống Miễn đương nhiên cũng vì thế mà xác định được người bạn thích mình trong miệng Phòng Dao chính là Bùi Nam Yên.
Ban đầu khi Tống Miễn nói ra tên của Bùi Nam Yên, Phong Dao còn cao giọng phủ nhận, mãi đến tận khi Tống Miễn nói muốn hỏi đích thân Bùi Nam Yên, Phong Dao mới bất đắc dĩ thừa nhận đồng thời khẩn cầu Tống Miễn đừng nói cho Bùi Nam Yên biết chuyện này, họa cậu ta gây ra thì cậu ta sẽ tự giải quyết, Tống Miễn đừng giận chó đánh mèo lên Bùi Nam Yên vô tội.
Tống Miễn đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo Bùi Nam Yên, anh làm bộ miễn cưỡng đồng ý thỉnh cầu của Phòng Dao nhưng điều kiện trao đổi chính là Phong Dao nhất định phải báo cáo tất cả những chuyện liên quan đến Bùi Nam Yên cho anh mỗi ngày.
Cho nên anh mới có thể dễ dàng biết được Bùi Nam Yên có về nhà hay không, có được địa chỉ chi tiết của Bùi Nam Yên, biết Bùi Nam Yên đi đâu gặp ai, nắm rõ sở thích của Bùi Nam Yên trong lòng bàn tay.
Cho nên so với những hành động của anh thì chút việc quái lạ của Bùi Nam Yên nhỏ bé đến độ không hề đáng kể.
Tống Miễn thật ra chẳng hề hy vọng xa vời rằng Bùi Nam Yên có thể thông cảm cho anh, anh nói ra những chuyện này chỉ là muốn Bùi Nam Yên bị bóc trần bí mật có thể vơi đi cảm giác tội ác một chút—— đồng thời để cậu có thể hiểu mình hơn một chút.
Trong mắt Tống Miễn những việc Bùi Nam Yên làm thật sự rất đáng yêu, anh thích còn không kịp, nào nỡ nhẫn tâm trách móc cơ chứ.
Bùi Nam Yên ôm chặt cổ Tống Miễn, cái hôn nóng bỏng mềm mại chốc chốc lại rơi lên gáy và xương quai xanh của Tống Miễn, cậu vừa hôn vừa gọi tên Tống Miễn, ra vẻ yêu lắm nhưng lại chẳng biết thể hiện thế nào nom đáng yêu cực kỳ. Tống Miễn yên lặng thở dài, sau đó hôn cái cằm có dính một ít nước mắt Bùi Nam Yên một cái, sau đó trao cho cậu một nụ hôn triền miên dịu dàng.
"Cậu không có sai, người mưu đồ đã lâu là tớ."
Tống Miễn tốt tính dỗ cậu: "Cho nên đừng tự trách, nha?"
Con ngươi đen như đá quý của Bùi Nam Yên như thể bị dính hơi sương, chứa đầy tình ý nhìn chăm chú ngũ quan sắc nét của Tống Miễn, Tống Miễn bị ánh mắt ướt át của cậu làm cho thay lòng đổi dạ, ấy vậy mà Bùi Nam Yên vẫn điếc không sợ súng lắc mông cọ cọ ngậm lấy dương vật của anh.
"Tống Miễn..." Bùi Nam Yên không rảnh suy nghĩ, khóe mắt cậu ửng đỏ, thở hổn hển gọi tên Tống Miễn, "Làm tớ..."
Sợi dây lý trí trong đầu Tống Miễn đứt phựt, anh nắm chặt eo Bùi Nam Yên tàn nhẫn va chạm, không hề có chút ý định buông tha cho cậu.
Đây là do Bùi Nam Yên tự tìm.
Trên thực tế so với Bùi Nam Yên, bí mật của Tống Miễn còn nhiều hơn.
Anh không chỉ bắt Phong Dao báo cáo những chuyện liên quan đến Bùi Nam Yên cho mình mà còn lén liên lạc với Bùi Đông Dư nữa.
Chuyện trong phòng Bùi Nam Yên có giấu ảnh của anh, đêm đó khi Tống Miễn xuất hiện ở buổi triển lãm của khách sạn Galaxy mặt dày dò hỏi Bùi Đông Dư chuyện của Bùi Nam Yên, Bùi Đông Dư đã nói cho anh rồi. Lại còn căn dặn anh phải đối xử tốt với Bùi Nam Yên nữa.
Đêm nay anh xuất hiện ở cổng lớn nhà họ Bùi cũng là Bùi Đông Dư gửi địa chỉ đến cho anh, quan hệ giữa anh và Bùi Đông Dư thật ra rất tốt, ít nhất bây giờ anh đã đạt đến trình độ tặng quà sinh nhật cho Bùi Đông Dư với thân phận là bạn của Bùi Nam Yên.
Còn có một bí mật lớn hơn nữa, có lẽ nếu Bùi Nam Yên mà biết thì sẽ vui nhưng do sợ cậu bị quá nhiều chuyện nhấn chìm cảm xúc nên Tống Miễn không dự định tiết lộ bí mật này cho cậu biết luôn——
Tống Miễn từ khi sinh ra đã mắc chứng rối loạn khứu giác với tín tức tố của omega.
Từ khi anh được phân thành alpha đến nay, ngoại trừ mùi tín tức tố của Bùi Nam Yên, anh căn bản không ngửi thấy bất cứ mùi gì trên người các omega, đây cũng chính là lý do khi Bùi Nam Yên té xỉu trong lồng ngực anh, anh suy nghĩ kết hợp với kiến thức trong sách giáo khoa rồi mà vẫn không dám đưa ra kết luận Bùi Nam Yên là omega.
Tín tức tố omega đối với người có bệnh như Tống Miễn mà nói, quả thật có thể hình dung là không mùi không vị, bằng không ban đầu khi ngửi thấy mùi bơ trên người Bùi Nam Yên anh đã không tưởng rằng là do nhân viên nào đó trong Trung tâm mang bánh ngọt hương bơ theo.
Mãi cho đến tận ngày báo danh, Tống Miễn lại một lần nữa ngửi thấy mùi bơ trong veo trên người Bùi Nam Yên, dù không có căn cứ nào nhưng anh rốt cuộc cũng xác định, Bùi Nam Yên chính là kỳ tích duy nhất khiến cho chứng bệnh của anh tự lành.
Xưa này Tống Miễn không phải người có kiên nhẫn, nhưng anh đã chờ Bùi Nam Yên rất lâu nhưng Bùi Nam Yên lại đi quá chậm khiến cho tất cả kiên nhẫn trong lòng anh tiêu hao hết, anh đã sớm không thể chờ được nữa, nếu mà cứ đợi Bùi Nam Yên thì cũng chẳng biết là phải đợi đến bao giờ.
Dường như anh và Bùi Nam Yên là hai người không hiểu điều tiết bước đi dẫn đến tình yêu nhất trên thế giới này nhưng bọn họ cũng là hai người duy nhất trên thế giới này hiểu một người có thể khoan dung đối phương đến mức nào, họ an ủi lẫn nhau, quyến luyến lẫn nhau, là một đôi do trời đất tác thành.
Cho nên cách làm không được đúng lắm cũng không phải là vấn đề kinh khủng không có hướng giải quyết, dẫu Bùi Nam Yên có đi chậm một chút thì Tống Miễn vẫn có thể chấp nhận được, nếu thật sự không thể đợi được nữa thì anh sẽ chủ động tiến lên một bước, nếu tiến một bước không đủ, vậy thì anh sẽ lại tiến thêm một bước nữa —— luôn có biện pháp để họ tiến lại gần nhau hơn dựa vào nỗ lực không ngừng rút ngắn khoảng cách của Tống Miễn, cuối cùng chặt chẽ không thể tách rời.
Ánh mắt Tống Miễn sâu lắng, tận sâu dưới đáy mắt là sự dịu dàng không thể lường trước. Ngoài cửa, ánh trăng sáng bạc, vì sao rực rỡ, mà Bùi Nam Yên trong sáng như tuyết lại đang hòa tan ở trong lồng ngực anh.
Hừng đông chở đầy yêu thương và hy vọng đang tới.
Thầm thiết lập: Rối loạn khứu giác omega (lần mò).
Chương 21: Lời cuối sách
"Mưu đồ đã lâu" kết thúc rồi.
Thật ra lúc đầu tôi định viết chuyện về homophobia công x kiêu ngạo (? có lẽ vậy) thụ cơ. Đại khái viết được hơn hai vạn chữ thì chuyện về Tống Miễn và Bùi Nam Yên đột nhiên lại chen ngang. Bởi trong đầu tôi đã hình dung ra tình tiết của hai nhân vật đặc thù đó nên khi nhận thấy quyển này khá đặc biệt hơn so với bản gốc, cho nên đành viết "Mưu đồ đã lâu" trước.
Lúc viết xong chương cuối cùng, tôi đột nhiên phát hiện, hình như lần này hình như tôi đã tạo ra hai người có hơi kì lạ nhỉ?
Cách suy nghĩ, cách sống, tất cả đều có chút quái.
Cơ mà trách thì cứ trách nhưng họ vẫn là người thích hợp nhất với đối phương, cũng là người yêu đối phương nhất.
Cùng với Bùi Nam Yên nhìn như giấu diếm nhưng trên thực tế đã thể hiện ra tất cả, Tống Miễn thuộc dạng yêu thương sâu đậm nhưng lại vẫn muốn bắt nạt đối phương một chút. Thật ra anh ta rất nặng tình, chỉ có điều cách thức biểu đạt có chút đặc biết.
Cùng may là Bùi Nam Yêu yêu thương anh ta, yêu tất cả những điểm kỳ quái của anh ta, thậm chí còn cho đó là đáng yêu, là bình thường, đã vậy còn chăm sóc chấp nhận tất cả của Tống Miễn, vui vẻ chịu đựng.
Mặc dù người kể chuyện đặt bút kết thúc vào thời điểm này nhưng tình yêu của họ, câu chuyện của họ vẫn sẽ tiếp tục hướng tới ánh sáng trong những trang sách.
—— Bởi vì bọn họ mãi mãi trẻ trung, mãi mãi yêu nhau, mãi mãi không ngừng tiến lên phía trước.
Đương nhiên, tôi cũng mãi mãi thích họ.
Cảm ơn tất cả những người đã theo dõi truyện của tôi trong suốt thời gian qua.
Cảm ơn tất cả những người đã thích Tống Miễn và Bùi Nam Yên.
Cảm ơn tất cả những người đã tìm ra hoặc chú ý đến nhà văn hành văn xxs Quyền Vô Tri.
Nghiêng mình.
——25/09/2019
Quyền Vô Tri
HOÀN
Phùng Điệp. 23/03/2020
./.
Hay quá hay quá hay quá ಥ_ಥ. Cảm ơn nhà đã edit ��
Trả lờiXóaCảm ơn bạn ^^
Trả lờiXóaCám ơn bạn chủ nhà đã ed bộ này nhé (ღ˘⌣˘ღ)
Trả lờiXóa😍❤🤩🥰
Trả lờiXóa😘😘😘😘
Trả lờiXóaTruyện dễ thương lắm. Cảm ơn bạn đã edit truyện nhé.
Trả lờiXóa