Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

Mưu đồ - 10

Chương 10:

Cũng không có cảnh lúng túng như trong dự đoán, lúc Phong Dao trở lại phòng trọ thì chỉ dùng ánh mắt hóng hớt và nụ cười ám muội để đùa giỡn Bùi Nam Yên một chốc chứ không hề nói bất cứ lời thừa thãi nào.

Chuyện Bùi Nam Yên thích Tống Miễn, Phong Dao đã biết từ lâu. Cậu ta và Bùi Nam Yên vốn là bạn rất thân từ thời trung học cơ sở, có điều hai người lại học hai trường cấp ba khác nhau, việc học ngày càng nặng nề nên cả hai bất đắc dĩ mới cắt đứt liên hệ. May mà duyên phận giữa họ chưa cạn, đã cùng thi đỗ một trường đại học thì chớ, ngay cả khoa cũng giống nhau, lúc gặp lại họ cũng chẳng cảm thấy tình bạn đôi bên nhạt đi tí nào, vẫn tự nhiên thân thiết với đối phương như trước như thể muốn nói gì với nhau thì cứ nói, chẳng phải bận tâm điều gì.

Lúc mới ở chung, Phong Dao đã nói cho Bùi Nam Yên biết mình bí mật yêu đương, lúc đó Bùi Nam Yên cũng đang chìm trong sự sung sướng khi bất ngờ gặp lại Tống Miễn, thế nên cứ cái gì không rõ là cậu lại chạy đến học hỏi Phong Dao so ra có kinh nghiệm yêu đương hơn mình.

Chỉ có điều chưa kịp đợi đến khi cậu áp dục kỹ năng yêu đương Phong Dao dạy vào thực tế, lời đồn Tống Miễn đã có đối tượng đã truyền khắp đại học T.

Cơ mà mấy chuyện này giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, cậu hiện giờ phải nắm chắc cơ hội theo đuổi Tống Miễn một lần nữa.

Đây là sự cho phép độc nhất của Tống Miễn.

Ngày đó Tống Miễn cùng Bùi Nam Yên ăn cơm tối xong, thấy cậu thật sự không tăng nhiệt độ nữa thì mới an tâm đi về. Đêm đó Phong Dao ngồi ở nhà bạn trai đợi đến khoảng mười một giờ mới về, Bùi Nam Yên vừa trải qua thời kỳ động dục nên thân thể vẫn còn suy yếu, tinh thần lại phấn khởi phát sợ. Phong Dao vốn là một con mèo đêm, hiếm khi thấy nửa đêm nửa hôm mà Bùi Nam Yên vẫn không buồn ngủ nên bèn chủ động đề nghị không bằng mượn cơ hội này để nói chuyện phiếm đi.

Chờ Phong Dao tắm rửa xong, hai người họ trốn vào trong chăn tâm sự, tuy rằng Phong Dao có lòng bày cách cho Bùi Nam Yên, nhưng bất đắc dĩ chuyện tình của cậu ta lại đổi ngược lại là bạn trai theo đuổi nên nói tới nói lui chỉ có thể gợi ý Bùi Nam Yên tặng quà, mời đi xem phim bình thường thôi.

Bùi Nam Yên thì đang trong giai đoạn háo hức muốn thử, bất kỳ gợi ý nào dưới cái nhìn của cậu đều có thể thử được, dù có là theo đuôi mù quáng đi chăng nữa thì đối với cậu mà nói cũng không phải là không thể thử. 

Tống Miễn cũng rất mong chờ cách thức theo đuổi của Bùi Nam Yên, nào ngờ đã mấy ngày trôi qua, Bùi Nam Yên chỉ dừng lại ở giai đoạn tặng cho anh đồ uống và đồ ăn mà anh thích, đơn giản quê mùa đến đáng yêu khiến cho người ta bất đắc dĩ. Rõ ràng hôn hay chuyện thân mật gì cũng đã làm rồi mà ngay cả khi Bùi Nam Yên đến đưa trà sữa cho anh cũng không dám đối diện với anh quá lâu, thường xuyên đưa đồ vào tay Tống Miễn cái là lập tức xoay người chạy, nếu không phải Tống Miễn nhiều lần chủ động ngồi cạnh cậu trên lớp thì sợ rằng Bùi Nam Yên sẽ tiếp tục duy trì hình thức "Theo đuổi" đến học sinh trung học cũng chê này.

Cũng chẳng phải Tống Miễn suy nghĩ tiêu cực, chỉ là anh thật sự cảm nhận rằng, nếu chỉ dựa vào cách theo đuổi này của Bùi Nam Yên, chỉ sợ đến mùa hè sang năm giữa bọn họ vẫn không hề có bất cứ tiến triển nào mất.

Chỉ có điều hai người vốn một năm nay không hề có giao du gì, thậm chí còn rất coi thường nhau trong mắt người khác nay đột nhiên lại bắt đầu tiếp xúc với nhau, với đám bạn học sở hữu tinh thần hóng hớt mãnh liệt mà nói, thì tình cảnh này quả thật là muốn bao nhiêu kì cục thì có bấy nhiêu kì cục.

Nhưng Bùi Nam Yên lại không hề để ý đến cái nhìn của người khác thế nào, từ một năm trước khi có người phỏng đoán rằng quan hệ giữa cậu và Tống Miễn bất hòa, cậu cũng chưa từng biện giải gì cả, trái lại chuyện này đối với cậu mà nói, chẳng quan trọng gì.

Niềm khổ não duy nhất của Bùi Nam Yên chính là "Tống Miễn thể thể chấp nhận trình độ theo đuổi nào".

Đây là lần đầu tiên cậu theo đuổi người khác, đã thế lại là một người quan trọng như Tống Miễn, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Bùi Nam Yên nghe lời gợi ý thật lòng của Phong Dao, đến thư viện mượn mấy tập san bí kíp yêu đương, dẫu biết chẳng đáng tin cậy tí nào. Bùi Nam Yên thật sự muốn biết tất cả định hướng của Tống Miễn, dẫu bằng cách nào đi chăng nữa, cậu sẽ cố gắng hết sức để được đến gần anh hơn. Có thể Tống Miễn mặc dù được coi là một người phong nhã lễ độ nhưng thật ra anh chẳng có người quen hoặc người bạn thân nào trong trường, điều ấy khiến cho Bùi Nam Yên muốn xin trợ giúp cũng chẳng biết tìm ai.

Tống Miễn là một người ưu tú, cao lãnh, vô cùng hấp dẫn, anh vừa có thể giữ khoảng cách và vừa có thể cư xử phải phép với người xung quanh, điều này đối với Bùi Nam Yên mà nói, thật sự cũng được coi là một năng lực đáng gờm. Bởi vì bản thân cậu không làm được như vậy, tuy rằng cậu và Tống Miễn đều có hình ảnh cao lãnh giống nhau, nhưng bên cạnh anh luôn có bạn học chạy theo, còn cậu thì không như thế, ở đại học T, cậu chỉ quen mỗi Phong Dao.

Bùi Nam Yên cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng Tống Miễn làm mặt lạnh nhìn qua chẳng dễ ở chung tí nào, ấy vậy mà sao mọi người lại cảm thấy Bùi Nam Yên khó tiếp cận hơn ta?

Cơ mà cũng không sao, Bùi Nam Yên vốn là một người có hơi ngốc trong giao tiếp, tình huống như thế trái lại cũng phù hợp với tính cách thích yên tĩnh của cậu, nếu nói có hạn chế gì, đại khái chính là ở hoàn cảnh này, người giúp cậu bày mưu tính kế chỉ có mình Phong Dao mà thôi.

Trải qua đắn đo suy nghĩ, Bùi Nam Yên quyết định lo liệu nguyên tắc cầu thắng vững vàng đối với đối tượng theo đuổi là Tống Miễn —— Tống Miễn uống đồ uống Bùi Nam Yên mua cho suốt mười ngày liên tục rồi mà vẫn không chờ được hành động tiếp theo của cậu, không thể không bất đắc dĩ cúi đầu với một Bùi Nam Yên thật sự không hề có thiên phú trong chuyện theo đuổi người khác. Vào ngày thứ mười một, khi Bùi Nam Yên đưa chai nước chanh ngũ cốc xanh lét đến trước mặt anh, Tống Miễn tiện tay nắm lấy tay cậu, mặt không chút thay đổi nói, "Bùi Nam Yên, chừng nào cậu mới mời tôi ăn cơm?"

Bùi Nam Yên nghe vậy thì ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Miễn, trên khuôn mặt lạnh lẽo dù đã cố gắng nhịn nhưng vẫn lộ ra một chút ý cười, Bùi Nam Yên còn tưởng rằng mình kiên trì suốt mười ngày qua cuối cùng cũng có được sự chấp thuận của Tống Miễn, phút chốc cảm thấy có hơi được chiều quá sinh sợ, "Có thể sao? Tớ có thể mời cậu đi ăn được à?"

Tống Miễn thật sự không ngờ omega thông minh nhất khoa bọn họ nay đã lưu lạc tới hoàn cảnh đáng thương là phải tự tay mình dạy cậu ta cách theo đuổi mình, không nhịn được thầm thở dài trong lòng một cái, trên mặt thì vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra: "Có thể."

Sau khi Tống Miễn tỏ rõ rằng có thể mời anh đi ăn thì Bùi Nam Yên bắt đầu mời Tống Miễn đi ăn ở những quán mà cậu thích, quán xá gần trường rất nhiều quán ngon, cậu thì vốn tham ăn, mỗi khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì việc cậu và Phong Dao thường làm nhất chính là đi khắp nơi tìm tòi món ngon, đối với những cửa hàng mà cậu tâm đắc, Bùi Nam Yên tin chắc rằng có thể thỏa mãn được Tống Miễn.

Chỉ là cậu quá quy củ, bất kể là tặng đồ uống hay là mời cơm, đều nghiêm ngặt khống chế trong thời gian đi học từ thứ hai đến thứ sáu, vô cùng tự giác không chiếm thời gian cuối tuần của Tống Miễn, ngay cả nhắn tin cũng rất ít, ngoại trừ mấy tin máy móc đúng giờ "Chào buổi sáng Tống Miễn", "Tống Miễn ngủ ngon nha", Bùi Nam Yên dường như không hề có lời nói thừa thãi nào với Tống Miễn.

Quả thật quy củ đến độ khiến cho người ta tức điên.

Tối thứ sáu sau khi hai người nói lời từ biệt, Tống Miễn không khỏi rơi vào trầm tư, có phải ngay từ đầu mình không nên đồng ý cho Bùi Nam Yên chơi cái trò dần theo đuổi mình mà nên trực tiếp nhốt người vào trong phòng mình luôn thì không phải đã xong việc rồi không.

Tống Miễn đau đầu không thôi, lúc mười một giờ Bùi Nam Yên đúng giờ nhắn tin tới, Tống Miễn mặt lạnh mở khung chat ra, không ngờ lần này không phải tin nhắn chúc ngủ ngon mà là một tin thoạt nhìn còn khiến cho người ta ngủ ngon hơn cả câu chúc ngủ ngon.

Bùi Nam Yên: Tống Miễn, cuối tuần cậu rảnh không? Tớ có thể mời cậu đi xem phim chứ?

Rõ ràng trong phòng không có người khác vậy mà Tống Miễn vẫn cố gắng duy trì khuôn mặt lạnh như băng, nhưng khóe miệng không cách nào giấu được ý cười đã bán đứng việc anh chuyển biến tâm tình tốt trong nháy mắt, anh nhìn đi nhìn lại mười sáu chữ nào rồi mới nhắn lại cho Bùi Nam Yên một chữ "Ừ".

Tống Miễn hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ xem ra Bùi Nam Yên cũng có thể coi là không quá dốt nát, cuối cùng cũng tiến bộ một chút, tạm thời anh có thể dùng thời gian mấy ngày để bình tĩnh theo dõi thêm.

Bùi Nam Yên thật ra cũng không vội, chỉ là so với chuyện lập tức xác định quan hệ yêu đương với Tống Miễn thì cậu lưu ý một chuyện khác hơn.

Cậu hi vọng rằng trước khi chính thức hẹn hò với Tống Miễn, anh có thể nhớ ra lần đầu gặp gỡ của họ.

Không phải là vào một ngày trước khai giảng, khi Tống Miễn thấy cậu kéo không nổi hành lý thì chủ động giúp đỡ mà còn sớm hơn nữa cơ.

Vốn hôm báo danh đó Bùi Đông Du quyết ý muốn đích thân đi làm thủ tục với Bùi Nam Yên, nhưng Bùi Nam Yên cảm thấy mình bị anh hai chiều đến độ muốn chống đối anh, cậu dầu gì cũng đã là người trưởng thành rồi, đi báo danh vào trường đại học cũng phải có anh hai theo giúp, điều này chẳng phải thể hiện cậu rất kém thông minh hay sao, thế nên nhất quyết tự đi một mình. Với thái độ kiên quyết của cậu, Bùi Đông Dư tuy rằng rất lo lắng nhưng vẫn phải nhường một bước, anh chỉ lái xe đưa Bùi Nam Yên đến cổng trường đại học T, rồi chiều theo mong muốn của cậu, cho cậu cơ hội tự mình làm thủ tục.

Mặc dù vì sự an toàn cá nhân của sinh viên và cũng thuận tiện hơn cho việc quản lý, nhà trường khuyến nghị rằng alpha và omega thuê phòng trọ bên ngoài thì nên tìm những căn hộ đặc biệt chuyên cung cấp cho hai giới tính này, còn ký túc xá chỉ chấp nhận đơn đăng kí của beta, nhưng bởi sinh viên năm nhất cần phải tham gia kì học quân sự kéo dài nửa tháng cho nên họ được bố trí ở tạm trong một khu nhà dành cho sinh viên học quân sự trong khuôn viên nhà trường, nơi đó có ba khu riêng biệt, alpha, beta và omega mỗi giới tính một tòa nhà.

Bùi Nam Yên làm thủ tục nhập học xong xuôi thì nhận hành lý của mình rồi đi, trực tiếp từ chối luôn ý tốt muốn giúp của Bùi Đông Du. Nhưng vừa đi được một hồi Bùi Nam Yên đã hối hận, đường vào khu kí túc xá của cậu có một đoạn dốc cao khiến cho lực cản tăng lên, vali của Bùi Nam Yên cũng không tính là nhẹ, cậu nỗ lực đi mấy bước thì đã cảm thấy mình sắp bị cái vali rộng 29 inch này kéo tuột về sau rồi. Ngay khi cậu mệt đến độ sắp ngã thì một bàn tay thon dài đẹp đẽ đột nhiên duỗi đến từ phía sau, đúng lúc bắt được quai vali của Bùi Nam Yên, Bùi Nam Yên mệt đến choáng váng theo phản xạ có điều kiện ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay trắng nõn thấy rõ được từng đường gân xanh ấy. Giây phút bốn mắt nhìn nhau, Bùi Nam Yên hoàn toàn giật mình

Khuôn mặt này, hai năm trước Bùi Nam Yên đã từng được thấy, từ đó về sau chưa từng gặp lại một lần nào.

Cõi lòng Bùi Nam Yên có chút kích động, vì duyên phận bất ngờ, vì khuôn mặt mà trước nay cậu chưa từng quên, khóe môi trời sinh có hơi vểnh của cậu giương lên độ cong không sao không chế nổi, ấy vậy mà cảm xúc ấy cũng không duy trì được bao lâu, chỉ một chốc lát sau Bùi Nam Yên đã tự giác thu nụ cười có hơi ngốc ấy lại, cảm giác hưng phấn cũng lạnh đi từng chút từng chút.

—— Nhìn cái mặt tỉnh bơ ấy xem, nhìn đôi mắt không hề có nhiệt độ ấy xem, ông tướng này căn bản không hề nhận ra Bùi Nam Yên a.

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -