Thời gian hơn hai năm thật ra cũng không khiến đoạn ký ức này phai nhòa đi nhiều, bây giờ nhớ lại, Bùi Nam Yên vẫn có thể nhớ rõ Tống Miễn dạy cậu đứng thẳng thế nào, anh chọn cho cậu cây cung phù hợp ra sao, cách anh đích thân chỉ bảo cậu khi cậu nóng lòng muốn thử bắn tên trong khi ngay cả động tác cơ bản vẫn chưa thuần phục.
Có lẽ bởi vì lúc đó cậu vẫn chưa phân hóa giới tính, nhìn qua lại nhỏ người hơn bạn bè cùng lứa cho nên Tống Miễn mới coi cậu là đứa nhỏ bốc đồng, đại khái cũng cảm thấy cậu ầm ĩ không nghe lời nhưng cuối cùng anh vẫn tốt tính kiên nhẫn dạy cậu.
Hiện giờ, Bùi Nam Yên nhớ tới cái cảnh mình dựa lưng vào lồng ngực Tống Miễn để anh dạy bắn tên, bàn tay anh phủ lên trên tay cậu, khoảng khắc mũi tên được bắn ra như thể đã rẽ một đường vòng bắn ngược lại tấm bia trong lòng Bùi Nam Yên, mỗi phát đều trúng hồng tầm.
Mà cậu lúc đó thậm chí ngay cả tên Tống Miễn cũng không biết.
Đó giờ đối với bất cứ trò chơi nào Bùi Nam Yên cũng chỉ thích được dăm ba phút, đại khái chỉ tiếp xúc sơ một lúc là hết hứng thú, Bùi Đông Dư vốn cho rằng cậu đi đến đó một ngày rồi sẽ ngại mệt không muốn đi tiếp nữa, ngờ đâu đến tận ngày thứ ba, Bùi Nam Yên vẫn bảo trì sự nhiệt tình cao độ, thái độ khác thường quả thật khiến cho Bùi Đông Dư cảm thấy khó có thể tin được.
Cơ mà chờ tới sau khi Bùi Nam Yên ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, lần sau khi cậu đến Trung tâm Vân Sơn không gặp được Tống Miễn nữa thì sự thật bắt đầu chứng minh sự hiểu biết của Bùi Đông Dư đối với cậu chuẩn đến mức nào, một từ cũng không sai.
Thật ra Bùi Nam Yên không hứng thú với bắn cung lắm, cậu chỉ hứng thú với người dạy cậu bắn cung là Tống Miễn mà thôi.
"Sau đó tớ có tìm cậu," Bùi Nam Yên nhìn Tống Miễn nói, "Nhưng cậu đã không còn ở đó nữa."
Tống Miễn nhẹ nhàng ừm một tiếng, "Ngày đó sau khi về, cậu đi phân hóa giới tính đúng không?"
Buổi chiều ngày thứ ba khi Bùi Nam Yên mới học được nửa giờ thì cảm thấy cả người vô lực, nhiệt độ tăng cao, lúc đó cậu vẫn đứng trước người Tống Miễn, tay run đến độ không cài nổi tên, Tống Miễn đứng sau bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi rằng, "Cậu có ngửi thấy mùi bơ không?"
Trong ấn tượng thì đó là câu nói cuối cùng của Tống Miễn với cậu, Tống Miễn vừa dứt lời thì Bùi Nam Yên đã té xỉu.
Lúc tỉnh lại đã là hai ngày sau, người bố omega của Bùi Nam Yên ở trong phòng chăm sóc cậu, dạy cậu cách sử dụng thuốc ức chế, dịu dàng báo cho cậu biết rằng, cậu đã phân hóa thành omega, vừa rồi là thời kỳ động dục đầu tiên của cậu.
Thật ra từ lúc Bùi Nam Yên ngất ở Trung tâm Vân Sơn, cậu đã bắt đầu phân hóa giới tính rồi, may mà Tống Miễn ôm Bùi Nam Yên đến phòng nghỉ của ông chủ Tạ kịp thời nên tín tức tố của Bùi Nam Yên mới không lan ra khắp trung tâm, không tạo thành phiền phức bất ngờ gì. Bùi Đông Dư nghe tin thì chạy đến sớm nhất, lúc mang Bùi Nam Yên đi tuy rằng rất vội vàng nhưng vẫn không quên chân thành cảm ơn Tống Miễn.
Cơ mà khi đó Bùi Đông Dư quá vội, trong đầu lại chỉ lo đến chuyện phải mang Bùi Nam Yên đi ngay lập tức nên căn bản chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của Tống Miễn.
Bùi Nam Yên đỏ mặt gần đầu, mỗi lần nhớ tới chuyện này cậu đều cảm thấy lần động dục đầu tiên của mình xảy ra trong lồng ngực của Tống Miễn, điều đó khiến cho cậu thấy vừa ngượng vừa thỏa mãn không sao nói ra thành lời, "Tớ phân hóa chậm hơn so với người bình thường, cho nên thời gian hồi phục cũng nhiều hơn một tuần lễ. Sau khi trải qua thời kỳ động dục và hồi phục thì tớ lập tức đến Trung tâm Vân Sơn tìm cậu, rốt cuộc ông chủ Tạ lại nói là cậu vốn chỉ đến thay bạn cậu mấy hôm chứ không phải nhân viên ở đấy, sau khi anh hai dẫn tớ về thì bạn cậu cũng đi làm trở lại."
"Thật ra không phải đâu." Tống Miễn nói, "Sau khi cậu bị dẫn về nhà, hôm sau tớ vẫn đến Trung tâm Vân Sơn như thường, thấy cậu không đến, tớ mới xác định rằng cậu đang trong thời gian phân hóa giới tính. Vậy nên hôm sau tớ mới bảo bạn tớ đi làm lại."
"Hơn nữa, tớ chỉ đồng ý đứng lớp giúp cậu ta một ngày, chứ không phải từng đấy ngày."
Bùi Nam Yên xem xét nghĩa đen một hồi, tỉ mỉ thăm dò thâm ý trong lời của Tống Miễn, cậu không dám tin há miệng ra, run rẩy mấy giây rồi mới kéo tay Tống Miễn hỏi, "Có ý gì? Tống Miễn, cậu nói vậy là có ý gì?"
Cậu như thể một đứa trẻ khao khát được ngợi khen, ánh mắt nhìn Tống Miễn đầy vui sướng và mong chờ, như thể có ngôi sao chui vào bên trong con ngươi đen bóng của Bùi Nam Yên bởi vậy nên giờ khắc này ánh mắt cậu nhìn Tống Miễn mới sáng lấp lánh như thế. Vì vậy nên Tống Miễn cam tâm tình nguyện cho tâm nguyện của cậu được trở thành sự thật, anh nhẹ giọng đáp rằng," Chính là, nếu không phải dạy tên ngu ngốc là cậu thì cả ngày thứ hai và ngày thứ ba tớ đều không cần phải đến Trung tâm Vân Sơn."
Miệng Bùi Nam Yên không khống chế được mở thành một chữ O tròn vo, cậu vội lấy tay che lại, chốc lát sau mới ý thức được có gì đó không đúng, thế là cậu che miệng hỏi, "Nhưng mà...Nhưng hôm cậu giúp tớ kéo hành lý không phải không nhận ra tớ sao? Tối qua tớ đưa ống đựng bút của Trung tâm Vân Sơn cho cậu, cậu cũng không nhận ra mà?"
"Cậu từng hỏi tớ à?" Tống Miễn hỏi ngược lại, "Hay là tớ đã nói thế?"
Bùi Nam Yên theo bản năng há miệng ra, cuối cùng không nói thành lời.
Đều không. Trước hôm nay cậu chưa từng hỏi Tống Miễn, mà Tống Miễn cũng chưa bao giờ nói như vậy.
Nhưng nếu từ đầu Tống Miễn đã nhận ra cậu thì cớ gì phải ra vẻ lạnh nhạt như thế, suốt một thời gian dài không chủ động ám chỉ gì, hại cậu khổ sở để ý lâu như vậy làm gì?
Bùi Nam Yên càng nghĩ càng oan ức, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, "Thế cậu, cậu nhớ tớ thì sao khi đó lại không nói, sao sắc mặt cứ lạnh như thế?"
Tống Miễn kéo cái tay đang che miệng của Bùi Nam Yên xuống, cái vẻ muốn khóc nhưng không khóc được này của Bùi Nam Yên nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu, sự ác liệt trong lòng Tống Miễn bị khơi dậy lần thứ hai trong nháy mắt, khiến cho anh nảy sinh cảm giác càng muốn bắt nạt Bùi Nam Yên quá đáng hơn.
"Bởi vì tớ muốn chờ cậu bước về phía tớ trước."
"Chờ cậu mở lời với tớ trước, nói rằng cậu không hề quên tớ."
"Nhưng cậu lại không làm thế. Cho nên tớ giận."
Tống Miễn tự nhận rằng mình nói chẳng có lý tí nào, ấy vậy mà Bùi Nam Yên lại chẳng ra vẻ buồn bực gì, chỉ nghiêm túc suy tư một chốc, hỏi Tống Miễn vì sao nhất định muốn cậu chủ động tiến về phía anh trước làm gì, Tống Miễn đáp lại như thể lẽ đương nhiên, "Không phải chính cậu là người đi mà không chào trước còn gì?"
Không biết Bùi Nam Yên quá nhẹ dạ hay lời Tống Miễn thật sự có lý mà cậu lại ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nắm ngón tay của Tống Miễn, nhỏ giọng nói rằng, "Như vậy công bằng hơn thật."
Công bằng cục cớt.
Bùi Nam Yên sao cậu lại ngoan đến thế? Tống Miễn cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đột nhiên xuất hiện quá nhiều niềm vui, như thể có một chiếc kẹo bông khổng lồ rơi từ trên trời xuống, Bùi Nam Yên bị bao bọc trong sự mềm mại và ngọt ngào ấy, một chút oan ức trước đó so với chuyện này đương nhiên trở nên nhỏ bé không còn đáng kể nữa.
Cậu cúi đầu thích thú vô cùng thưởng thức ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tống Miễn, cố gắng muốn kiềm chế ý muốn cao giọng hò reo sung sướng xuống, để cho mình nhìn qua không đến nỗi quá kích động, quá bất ổn, cậu kín đáo hít sâu nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được nâng mắt lên, dùng cái giọng trong sáng nhất để nói với Tống Miễn rằng, "Tớ yêu cậu."
Bùi Nam Yên thật sự quá không làm theo kịch bản, dùng thời cơ này để thổ lộ khiến cho người ta không kịp chuẩn bị gì, Tống Miễn ngạc nhiên nhìn cậu làm càn giương khóe môi và cong đuôi mắt lên cười, vài giây sau lại nghe Bùi Nam Yên nói thêm, "Cậu đã nói rằng chỉ cần tớ tỏ tình thì cậu sẽ đồng ý với tớ, nói chuyện phải giữ lời!"
Bùi Nam Yên có hơi tùy hứng như vậy quả nhiên cũng rất đáng yêu.
Tống Miễn tự cho là đã nghe những câu tỏ tình như vậy không ít lần, mỗi lần anh nghe thấy vậy thì cảm xúc cũng chẳng thay đổi là bao —— nhưng bởi đối phương là Bùi Nam Yên, tim anh lúc này đập nhanh không sao kìm chế nổi, niềm vui bất ngờ ập đến khiến cho cõi lòng và khóe miệng Tống Miễn cùng tràn ra nét cười vui sướng.
Bùi Nam Yên quả nhiên đặc biệt.
Tống Miễn thích cảm giác tim đập mất khống chế vì cậu thế này.
"Được ——" Tống Miễn vui mừng mổ lên cánh môi mềm mại hỏi vểnh lên của Bùi Nam Yên một cái, "Như cậu mong muốn."
Tống Miễn là như vậy.
Không phải là anh không thể thổ lộ, chỉ là anh muốn Bùi Nam Yên là người thổ lộ với anh trước mà thôi.
Bởi vì, Tống Miễn cảm thấy rằng, tuy rằng tớ thích cậu nhưng cậu là người theo đuổi tớ trước nên kể cả tỏ tình cũng phải là cậu tỏ tình trước.
—— Tống · cây ngay không sợ chết đứng · Miễn.
Ôi logic của ba Tống🤦♀️
Trả lờiXóa