Bùi Nam Yên thật sự là một omega không có ý thức tự giữ an toàn.
Cho dù suốt cả buổi mua sắm, Bùi Nam Yên luôn ngoan ngoãn nắm chặt khủy tay của Tống Miễn, nghe lời phục tùng như vậy nhưng Tống Miễn vẫn kiên quyết không thay đổi suy nghĩ này về Bùi Nam Yên.
Vì sao Bùi Nam Yên thân là omega mà lại ngờ nghệch đến vậy? Cậu ta vừa xuống xe cái là đã có biết bao alpha quay sang nhìn, thế mà cậu ta lại chẳng biết gì cả, không hiểu chuyện theo sát mình đã đành, đằng này ngay cả khi tên alpha có mùi bia kia rõ ràng cố tình xáp lại gần mà cậu ta còn ngu dốt đứng xin lỗi người ta, vẻ mặt còn ra chiều hổ thẹn đuối lý lắm nữa chứ.
Thật sự quá ngốc.
Tống Miễn nhanh chóng đắp thêm một ấn tượng mới về Bùi Nam Yên trong lòng mình.
Mua xong đống đồ đã gần đến chiều, Tống Miễn và Bùi Nam Yên tìm một tiệm pizza thoạt nhìn cũng không đến nỗi tệ ở lầu ba để giải quyết bữa trưa. Trong lúc dùng bữa Bùi Nam Yên vẫn thi thoảng giương mắt quan sát Tống Miễn, mãi đến khi có thể cảm nhận rằng anh đã không còn khó chịu như lúc cùng đi mua đồ nữa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Nam Yên biết mình đã rước lấy phiền phức cho Tống Miễn, bắt đầu từ khi cậu va phải alpha xa lạ ở lối vào siêu thị, sắc mặt của Tống Miễn nhìn qua đã không quá tốt, lúc dặn Bùi Nam Yên theo sát mình, ngữ khí cũng không quá bình tĩnh, hẳn là không hy vọng cậu lại gặp phải chuyện dư thừa nào nữa, cho nên mới ép cậu đặt tay lên khủy tay anh. Bùi Nam Yên cũng là một người rất ghét phiền phức, cho nên cậu có thể hiểu được thái độ này của Tống Miễn, bèn tự giác theo sát anh, không làm ra những chuyện gây lãng phí thời gian của Tống Miễn nữa.
Nếu như có thể, Bùi Nam Yên hy vọng rằng Tống Miễn có thể thích cậu, nhưng trước mắt thì mong đợi này sợ rằng khó có thể thành hiện thực được.
Vậy ít nhất cậu nên cố đừng khiến Tống Miễn ghét mình.
Bùi Nam Yên hy vọng rằng Tống Miễn không phiền ghét cậu.
Lúc quay lại hầm lấy xe, Tống Miễn nhận được điện thoại từ Từ Lăng, cô ấy nói rằng cô suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất, trường T còn đặt con dấu logo trường để tặng cho đám sinh viên nữa, bên đó yêu cầu người phụ trách phải đến nhà xưởng lấy, Từ Lăng nói qua với Tống Miễn một câu rồi gửi cho anh vị trí nhà xưởng, bảo anh tiện đường qua đó lấy về luôn.
Bùi Nam Yên vùi mình trên ghế phó lái yên lặng chờ Tống Miễn gọi điện thoại xong, rồi kể vắn tắt lại cho cậu nghe. Tống Miễn không thể không thay đổi kế hoạch đưa Bùi Nam Yên về phòng trọ, trước đó, bọn họ cần phải đi thêm một chuyến đến nhà xưởng sản xuất con dấu đã.
Địa chỉ của nhà xưởng ngược hướng với hướng về nhà Bùi Nam Yên, đường đi cũng không được xem là quá ngắn, Bùi Nam Yên tra hướng dẫn một hồi, từ siêu thị tới đó, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Cả ngày nay Tống Miễn rất yên lặng, Bùi Nam Yên lại có thói quen ngủ trưa, hơn nữa đêm qua cậu ỷ vào "ngày mai là cuối tuần" nên thức đến tận hai giờ sáng mới đi ngủ, cho nên dù cậu có tâm tâm niệm niệm muốn trò chuyện dọc đường với Tống Miễn, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự đột kích của cơn buồn ngủ, thuận theo tự nhiên chìm vào giấc ngủ trong buồng xe chạy vững vàng.
Lúc Tống Miễn mua xong nước khoáng trở lại xe, Bùi Nam Yên vẫn chưa tỉnh.
Trên xe không mở đèn, Tống Miễn lo rằng sẽ làm Bùi Nam Yên thức mất nên không bật, màn đêm buông xuống, ánh đèn đường bên đường chiếu lên những tia sáng vừa phải, đủ để cho Tống Miễn thưởng thức rõ ràng hoàn chỉnh cái vẻ lúc ngủ của Bùi Nam Yên.
Da trắng trẻo mà mỏng, hai mắt nhắm tịt, đuôi mắt hơi ửng đỏ, hàng lông mi vừa dày vừa dài bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành hai bóng râm nhỏ, khiến cho cả người cậu thoạt nhìn càng thêm sạch sẽ, xinh đẹp. Đôi môi của Bùi Nam Yên so với người thường thì có hồng tươi hơn một chút, màu sắc đẹp đẽ và dáng môi đầy đặn dễ dàng cướp đi tầm mắt của người khác, khiến cho người ta không thể không chú ý đến gương mặt đẹp đẽ này của cậu.
Dưới ánh đèn đường, Bùi Nam Yên khi ngủ yên tĩnh vô hại, như thể dùng cách thanh thuần nhất để quyến rũ Tống Miễn hôn xuống đôi môi mềm mại đỏ thắm của cậu.
Ánh mắt của Tống Miễn vẽ lại dáng dấp của Bùi Nam Yên không chút kiêng kị nào, anh đột nhiên cảm thấy mình càng khát hơn, thế là anh bèn vặn nắp chai nước ra, im lặng không lên tiếng uống một ngụm, lúc vặn nắp trở lại thì phát hiện Bùi Nam Yên đang cố gắng mở mắt ra.
"Tỉnh rồi à?" Bùi Nam Yên giống như chưa tỉnh ngủ, cái vẻ trợn mắt nhìn Tống Miễn thoạt nhìn có hơi ngốc, Bùi Nam Yên bị cái kiểu này của cậu moe đến không nhẹ, ấy vậy nhưng vẫn nhịn ý cười xuống, thấp giọng nói chuyện với cậu.
"A...Vâng." Bùi Nam Yên trợn tròn mắt như thể hãy còn ngái ngủ, sau khi nhẹ giọng trả lời thì lại sợ Tống Miễn không nghe thấy, thế nên nhanh chóng gật gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa nhỏ, suýt chút nữa thì Tống Miễn đã nhịn không được đưa tay ra xoa xoa đầu Bùi Nam Yên.
Ánh đèn ngoài cửa xe sáng choang, tầm nhìn đi đến cửa lớn của một tiểu khu. Bùi Nam Yên liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần bảy giờ rưỡi. Cậu cảm thấy vừa ảo não vừa có lỗi khi lãng phí thời gian của Tống Miễn do mình ngủ quên, mặt đầy ý xin lỗi nói, "Sao cậu không gọi tôi dậy? Cậu chờ lâu lắm rồi nhỉ? Xin lỗi cậu, tôi không biết vì sao lại thế này, lăn ra ngủ..."
"Không sao đâu." Tống Miễn nói, anh mở đèn xe lên, lấy ra một thứ nho nhỏ trong ngăn kéo, đó là dây chuyền kỉ niệm tặng cho giáo viên của đại học T. Lúc Tống Miễn vào nhận con dấu thì quản lý nhà xưởng có cho anh thêm một cái, anh đưa cho Bùi Nam Yên, "Cho cậu."
Bùi Nam Yên có hơi được chiều quá hóa hoảng, cậu cầm dây chuyền nhìn kỹ một hồi, bên trên có hình một con ngựa nhỏ màu nâu đậm đang chạy băng băng, tạo hình rất chân thực, bản thân cậu vốn rất thích những đồ có hình động vật nhỏ đáng yêu, thứ này làm móc treo cho cái cặp sách màu đen mới mua của cậu thì rất phù hợp. Điều này khiến cho cậu khó nén được vui sướng bật cười, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với Tống Miễn.
Cuối cùng Tống Miễn mới chịu lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày của mình, rất nhỏ rất nhạt, nhưng Bùi Nam Yên lại cảm nhận như thể trong lòng mình hiện lên một đám mây, nhẹ nhàng, đắc ý vô cùng. Cậu nghe thấy Tống Miễn dịu dàng nói với cậu rằng hôm nay vất vả rồi, còn giục cậu mau đi ăn cơm tối nữa.
"Cậu cũng vậy." Bùi Nam Yên nói.
Tống Miễn liếc nhìn mấy túi thành quả mua sắm lớn và hòm con dấu nghiêm chỉnh phía sau, "Tôi phải mang đồ đến nhà chị Lăng trước đã."
Chỉ bởi một câu này, đám mây trong lòng Bùi Nam Yên lại bị gió lớn cuốn bay, sự đắc ý và mừng rỡ đều tan vỡ, tâm sự trong cõi lòng tụ về trạng thái nặng trình trịch, rơi thẳng từ trên trời cao xuống, chìm xuống đáy biển, rơi vào bùn lầy.
Rốt cuộc là mình đang vọng tưởng cái gì thế này?
Bùi Nam Yên không nhịn được bắt đầu cười nhạo mình.
Đại khái là ngủ đến hồ đồ mất rồi, thế nên mới quên mất chuyện Tống Miễn và Từ Lăng đang quen nhau, may là có Tống Miễn tự nhắc đến, cậu mới có thể biết rằng chuyện Tống Miễn có thể tùy ý ra vào chỗ ở của Từ Lăng là sự thật, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân mình rằng, đừng có tưởng bở nữa.
Bùi Nam Yên quá khó chịu, vậy nên không nhận ra lúc sắc mặt cậu cứng nhắc khi nghe thấy Tống Miễn nhắc đến tên Từ Lăng thì khóe môi anh có nở một nụ cười bí ẩn. Cậu thầm điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng nở một nụ cười ra vẻ không có chuyện gì, trước khi mở cửa xuống xe cũng tự dặn mình phải quản lý biểu tình cho tốt, ít nhất phải để cho mình thoạt nhìn thật bình tĩnh rồi chào tạm biệt Tống Miễn.
Khi Tống Miễn đến nhà Từ Lăng, do có quá nhiều thứ nên Từ Lăng chủ động xuống lầu phụ xách mấy túi đồ ăn vặt có trọng lượng nhẹ lên, tránh cho Tống Miễn phải vận chuyển quá nhiều đồ một mình.
Một vài cái túi còn lại bị Tống Miễn đặt vững lên trên hộp giấy, cao đến độ che cả mặt Tống Miễn, ngăn tầm mắt anh lại, Từ Lăng đứng cạnh anh, ngẩng mặt là có thể nhìn thấy rõ khóe miệng hơi vểnh lên của Tống Miễn, nào còn độ cong lạnh nhạt như thường ngày nữa đâu.
"Xem ra hôm nay thuận lợi ha." Từ Lăng đụng vào cánh tay Tống Miễn, giữa khuôn mặt tú lệ tràn ngập ý chế nhạo, "Phải cảm ơn chị đã tìm cơ hội cho chứ?"
Tống Miễn không tỏ rõ ý kiến, chỉ là trong con ngươi màu nâu có tăng thêm mấy phần nhiệt độ, anh nhẹ nhàng nâng hộp giấy lên, trực tiếp bước vào thang máy, "Có mà chị phải cảm ơn em mấy ngày nay giúp chị làm mấy việc nhàm chán này ấy."
Từ Lăng theo sau Tống Miễn, cực kỳ khoa trương Oa một tiếng, ra vẻ khoái chí giúp anh mở cửa ra, "Cái thằng không lương tâm này! Phí công chị làm cơm tối đền cho em!"
-
Bùi Nam Yên không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn vài miếng canh thịt bò của Phong Dao sau đó về phòng rửa mặt. Có thể bởi vì ban ngày đi mua đồ nên mệt hoặc là do có tâm sự nên sau khi Bùi Nam Yên sấy khô tóc thì nằm im trên mặt giường rộng rãi ngẩn người. Trong phòng có ánh đèn ấm áp, đèn trần tinh xảo trên trần nhà rơi vào tầm nhìn của Bùi Nam Yên, như thể chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của cậu, nhưng trên thực tế, trong con ngươi đen bóng của Bùi Nam Yên không hề có chút tiêu điểm nào, ánh mắt cậu tan ra, khuôn mặt đẹp đẽ nhìn qua chẳng có chút sự sống nào, khiến cho cả người cậu trông như một con rối hoàn mỹ nhưng không hề có độ ấm.
Tiếng tin nhắn đột ngột vang lên khiến cho tâm tư bay bổng của Bùi Nam Yên trở lại, cậu chậm chạp nghiêng mặt, ánh mắt nóng lên một lần nữa.
Bùi Nam Yên cầm lấy điện thoại đang sáng lên ở cạnh gối, thông báo trên khóa màn hình xuất hiện cái tên Tống Miễn, mười giờ bốn mươi lăm phút tối, Tống Miễn gửi tin nhắn cho cậu.
"Mua thiếu mấy thứ rồi, hai giờ chiều mai tôi đến đón cậu."
anh công tâm cơ vl :)))) (ᅌᴗᅌ* )
Trả lờiXóa