Liên quan đến tình huống cụ thể của sự việc này thì thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, một trong những lý do dẫn đến chuyện này là do tôi say rượu mất trí nhớ, thứ hai là do cái hẻm nhỏ đó quá tối, tôi vừa vào đã nghe thấy tiếng một đám người cãi cọ nhau, giọng một thanh niên đang chửi bới và tiếng rít gào của một người phụ nữ, tôi căn bản không thể nhìn xem Trương Trạng đang ở đâu, tôi hoàn toàn bất đắc dĩ vén tay áo lên nhập chiến cuộc, trước đó tôi định bụng kéo Trương Trạng ra đã rồi tính tiếp, nào ngờ sức chiến đấu của tôi mạnh quá, kẻ duy nhất còn đứng vững được cuối cùng lại còn có mỗi mình tôi...
Sau đó tôi nhìn một bóng đen bò dậy từ dưới đất lên ném cho mình một đống bột phấn: "Tô Diêm, từ trước đến nay anh đánh nhau không bao giờ biết phân địch ta à..."
Tôi tỉ mỉ nhớ lại thì cái người mà tôi vừa mới quật ngã hình như sờ rất giống người Trương Trạng thật, mà tôi cũng chẳng nhớ đã đánh em ấy cái nào chưa, thế là tôi cong lưng xuống định làm nũng qua ải này, ai ngờ lưng tôi bỗng dưng lại bị chọc một dao...
Đó không phải diễn tập, tôi thật sự bị dao đâm, mấu chốt là sau khi tôi bị đâm thì mắt mũi tối sầm không còn ý thức nữa, lúc tỉnh dậy tôi đã nằm trong bệnh viện, vừa mở mắt ra đã thấy cái mặt râu ria xồm xàm của Trương Trạng...
Trương Trạng bày ra cái vẻ mặt không hiểu tôi là giống loài gì: "Chẳng lẽ không phải bởi vì anh mất máu sao?"
Tôi miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, bẻ đề tài quay trở lại: "Cho nên anh với em đã trải qua một hồi sinh ly tử biệt, rồi em phát hiện ra mình coi anh như trân bảo sao?"
"Đau lòng quá, tim anh..." Em không thể nói dối cho anh vui à? Giận!
Ừm, tôi rất hài lòng hôn nhẹ Trương Trạng: "Cả người anh sắp bay lên trời đến nơi rồi, buồn ngủ không buồn ngủ không? Chúng mình đi ngủ thôi?"
Tôi vò tóc em ấy có chút buồn bực: "Anh mua lâu rồi, vốn định chọn một ngày hoàng đạo để đưa cho em, cuối cùng lại bị em phát hiện...Thật sự không lãng mạn gì cả."
Trương Trạng mở cái hộp ra, trong đầu tôi chợt lóe sáng: "Chờ đã!"
"Là thế này, em cũng biết sáng vừa rồi cúp điện mà, sau đó anh vào phòng sách tìm được một cái rương, bên trong có vài quyển vở, anh không kìm được nên đã mở ra xem..."
"Ừ, thế anh đọc nhiều hay ít?"
Tôi liếc thấy mặt Trương Trạng có vẻ như không giống tức giận, lấy ngón tay vẽ vẽ: "Chỉ có một chút chút vầy thôi..."
"A, tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của nhau?"
"A không phải đâu, thật ra là đánh người không được đánh vào mặt..."
Tôi nâng mặt nơm nớp lo sợ nhìn Trương Trạng, chỉ lo bỗng dưng em ấy thụi cho tôi một cú vào mặt, bầu không khí chung quanh thình lình lạnh băng hết cả, đúng lúc đó Trương trạng lại nở nụ cười, đã thế còn là một nụ cười vô cùng bệnh vô cùng qủy súc*...
Tôi: "Ngộ nhỡ nó phân biệt không ra thì làm thế nào?"
"Úc~, thế ngay từ khi anh mở rương ra em đã biết rồi à?"
"Vừa mới nhìn thấy trong máy tính lúc anh ngủ." Trương Trạng nói một câu xa xôi: "Đừng tỏ ra đau khổ như thế, em tha thứ cho anh, lần sau đừng tái phạm nữa."
"Ừ." Trương Trạng đánh ngáp một cái, "Cũng không thể trách anh được, ai mà chẳng có lúc hiếu kỳ."
"Ha," tuy rằng tôi không thể tin được Trương Trạng lại có khi khoan hồng độ lượng như thế, nhưng lúc này mà không nói lảng sang chuyện khác thì đúng là quá ngu.
"Thế...Bây giờ em còn muốn đeo nhẫn của anh không?"
"Còn," Trương Trạng ngáp một cái, híp mắt xòe móng vuốt về phía tôi, tôi nắm chặt lấy cái móng vuốt nho nhỏ của em ấy mà trong lòng vẫn muốn truy đuổi cảm giác nghi thức một tẹo. Thế là tôi cúi người ôm Trương Trạng ra ban công.
Khách sạn này trang trí vô cùng màu mè, ngoài ban công còn để một tầng thảm len màu trắng, tôi cũng muốn có hoa tươi, khinh khí cầu các thứ, nhưng dẫu sao ngoài này vẫn hơn cái chỗ bày la liệt thức ăn nhanh như trong phòng.
"....Tô Diêm, sao anh cho nạm nhiều kim cương thế..."
"Như thế mới long lanh dễ nhìn a."
"Nhìn như cái nhẫn giả..."
"Nói nhảm nhiều quá, em có đeo hay không đây?"
"Đeo!" Lời Trương Trạng như thể đinh chém sắt, cũng chậm rãi quỳ gối xuống. Mắt của em ấy cứ nhìn tôi chăm chú, hiện ra vẻ dịu dàng.
Tôi và em cùng quỳ xuống, cầm lấy một chiếc nhẫn: "Em có biết vì sao của em có 17 viên còn của anh chỉ có 14 viên không?"
"Có, bởi vì Tô Diêm có 17 hoa còn Trương Trạng có 14 hoa*?"
"A," Trương Trạng chậm rãi đẩy mạnh chiếc nhẫn vào ngón giữa của tôi, trong đôi mắt em ấy chứa đựng một bầu trời đầy sao, và cả tôi nữa.
Truyện rất dễ thương. Cảm ơn bạn editor. Chúc bạn năm mới vui vẻ (ღ˘⌣˘ღ)
Trả lờiXóaCảm ơn bạn <3
XóaDễ thương đến tim nát nhừ :) ước j dàiiiiiiiiii đọc cho đã , eo bạn nhiêdu nhé 😍
Trả lờiXóaCặp này đáng yêu quá đi thôi. Cám ơn bạn rất nhiều
Trả lờiXóaMợ ơi, muốn đọc thêm phiên ngoại hay gì gì cũng được.
Trả lờiXóaMoe quá trời quá đất rồi...
truyện dễ thương lắm. Cám ơn b đã edit nhé ^^
Trả lờiXóaTruyện cưng chết mất, cám ơn bạn đã edit
Trả lờiXóaTruyện quá cưng, chủ nhà edit quá mượt ❤
Trả lờiXóarăng tui sâu rùi ;D
Trả lờiXóayêu chết mất <3
Trả lờiXóaĐáng yêu quá đi mất (•ˋoˊ•)
Trả lờiXóaQuá là dễ thương , cảm ơn edit đã đem đến bộ truyện moe chết tôi , yêu
Trả lờiXóa