Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Kim chủ - 15

Chương 15: Chúng ta vượt qua thế nào

"Nhờ anh, sao em đột nhiên lại chơi chiêu khuếch đại thế!" Tôi ôm ngực ngã trên mặt đất cảm giác như thể trái tim sắp nổ tung, "Em đừng có nói cái kiểu như vậy nữa, trái tim của anh sợ rằng hỏng mất rồi."

Trương Trạng cười nằm nhoài trên người tôi chế giễu: "Sao anh lại diễn thế chứ, thật đáng ghét..."

Tôi ôm Trương Trạng lăn qua lăn lại, cọ mũi rồi hôn em ấy: "Em mới là đồ đáng ghét, mà này, có nơi nào của anh đặc biệt hấp dẫn em không?"

"Em chỉ nói một lần thôi, sau này anh không được bắt em nói nữa."

"Được được được" tôi giơ bàn tay lên thề với trời: "Anh mà nói xàm thêm một câu nữa thì sẽ chịu điếc mười năm."

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Kim chủ - 14

Chương 14: Chúng ta làm lành thế nào

Biểu tình của tôi thật sự lộ ra vẻ lúng túng như thể tái phát ung thư, nhất thời nghẹn cả họng. Trương Trạng cũng cúi đầu không biết là thờ ơ hay là động lòng, nói chung là chẳng biết làm sao.

Tôi khụ một tiếng: "Sao em lại không nói gì, không phát biểu cảm tưởng à?"

Trương Trạng vuốt hộp nhẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh như thể lãnh đạo đọc diễn văn: "Cảm ơn anh đã yêu em, Tô Diêm, chúng ta thu dọn một chút rồi đi kết hôn đi. Thế thì, nếu em mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có thể yên tâm nhắm mắt..."

Nội tâm của tôi rung mạnh, ngàn vạn lời nói bủa vây trong lòng lại hóa thành ngôn ngữ chân tay —— dùng râu đâm vào cổ Trương Trạng....

"Tuổi còn trẻ, suy nghĩ linh tinh cái gì a, phi phi phi, em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ tỉ nam sơn, khiến cho rùa ngàn năm cũng phải khom lưng..."

Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Kim chủ - 13

Chương 13: Chúng ta làm lành thế nào

Sau khi Trương Trạng sảng khoái thì bắt đầu khởi động cái tác phong bạt điểu vô tình* của em ấy, dùng chăn quấn kín cả đầu lẫn đuôi của mình không chịu ló đầu ra, tôi dở khóc dở cười đâm đâm cái cục chăn lớn: "Đi ra, lần nào xong chuyện cũng không để ý đến anh, nhân gia dùng hết □□ còn muốn nạp thêm điện đây này, em bắt nạt anh sướng rồi xong trở mặt đúng không, ra đây, chúng mình lại tới thêm lần nữa."

*Bạt điểu: nghĩa đen là rút chim, nghĩa bóng...cũng thế, đại khái là sau khi xxx xong thì trở mặt không nhận người.

Trương Trạng bao mình lại càng chặt hơn, từ trong chăn truyền đến cái giọng mất tiếng của em ấy: "Em không..."

Tôi nằm úp sấp trên người em ấy, luồn tay vào trong chăn mò: "Nhưng mà anh rất muốn rất rất muốn thêm một lần nữa, em cảm nhận thử đi, cách một lớp chăn mà cũng có thể cảm nhận được độ cứng của anh."

Kim chủ - 12

Chương 12: Chúng ta cãi nhau thế nào

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Há, sai cái gì?"

Cuối cùng đã tới lúc Trương Trạng cẩn thận từng li từng tí cúi người xuống thỏ thẻ: "Tô Diêm, chúng ta ngồi xuống nói, có được hay không?"

Tôi cau mày lại, trước tiên để cho Trương Trạng đang đu trên lưng mình tụt xuống, sau đó tự rót cho mình một cốc nước sôi, ngồi ở ở trên giường chậm rãi nhấm nháp, giận bên nọ, quạu bên kia, đến Tần Thủy Hoàng cũng không bễ nghệ thiên hạ như tôi.

"Trước tiên nói cho anh nghe xem em đến Quảng Châu làm gì?"

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

Kim chủ - 11

Chương 11: Chúng ta chạy trốn thế nào (4)

Trương Trạng cuối cùng cũng hoàn hồn, tuy rằng vẻ mặt vẫn bảo trì cái sự ngốc manh, nhưng em ấy là người biết tư duy logic: "Tô Diêm, sao anh lại ở đây..., làm sao anh lại biết em, tại..."

Tôi ngồi trên cây thay đổi tư thế thoải mái, cách một ban công nói với Trương Trạng: "Chuyện kể ra thì dài lắm, em vẫn ổn chứ?"

Trương Trạng đột ngột nở nụ cười, ba ngày không gặp mà kỹ năng nói lời đường mật tốt lên gớm: "Trước khi thấy anh thì không ổn, còn giờ thì ổn rồi."

Tôi được dỗ đến hài lòng, hỏi em ấy: "Sau đó thì em phải làm gì?"

Trương Trạng vén tay áo lên nói: "Nếu như anh không ngại thì em muốn chạy trốn cùng anh."

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

Kim chủ - 10

Chương 10: Chúng ta chạy trốn thế nào (3)

Tôi và Tô Tương đặt chân xuống sân bay Quảng Châu, lòng như lửa đốt cộng thêm khí trời đang mùa xuân nóng bức, tôi chỉ thiếu điều nóng lè cả lưỡi, Tô Tương đi thuê một cái xe, nhìn thấy chiếc hummer uy vũ suất khí mà trong tôi chẳng hiểu sao cũng cảm thấy oai vệ trong phút chốc: "Chú ngày nào theo chủ nghĩa chọn bánh mì nhỏ* mộc mạc mà sao hôm nay lại chọn chiếc lộ liễu thế?"(*Chú thích cuối chương)

Tô Tương cao thâm khó dò mỉm cười: "Vị trí định vị được của chồng anh là ở khu biệt thự xa hoa, nơi đó không phải là nơi mà bánh mì nhỏ có thể vào được. Đúng rồi, anh định làm gì?"

"Trương Trạng lừa anh nhất định là có lý do của em ấy, anh cũng không biết là người nhà của em ấy có biết anh hay không, bất quá họ biết đến sự tồn tại của anh nên mới uy hiếp ép Trương Trạng kết hôn, đúng rồi, để anh gọi điện cho em ấy, thương lượng xong đã, anh còn muốn cho em ấy một thiên kinh địa hãi."

Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

Kim chủ - 9

Chương 9: Chúng ta chạy trốn thế nào (2)

Tôi vừa đi đến cửa đã thấy một tiểu tử cốt cách thanh cao đập vào mi mắt, người này môi hồng răng trắng mặc âu phục giày da thì quả thật giống một nhân tài, nhưng tôi lại chẳng hiểu sao dưới chân nó lại xỏ một đôi dép lào....

Tô Tương bắt chuyện với tôi rồi leo lên cái xe van của nó, tôi cũng trèo lên nhìn nó khởi động xe, đoạn tôi hỏi: "Chúng ta đi đâu a?"

Tô Tương: "Sân bay."

"Chú biết Trương Trạng ở đâu à?"

"Ừ"

Tuy rằng từ nhỏ đã biết Tô Trương thiết lập hệ thống Jack Sua, cơ mà thời khắc đó tôi vẫn không thể tin được hỏi: "Làm sao chú biết?"

Tô Tương liếc nhìn tôi một cái: "Em có fan boy* ở sân bay."

*Nguyên văn: 迷弟 - mê đệ - Chỉ những người hâm mộ tương đối cuồng nhiệt, đa phần là vì vẻ ngoài chứ không phải vì những yếu tố khác, nghĩa tương đương với "mê muội" tức fangirl.

Tôi nói: "Anh còn tưởng chú hack luôn sân bay thành phố X."

Kim chủ - 8

Chương 8: Chúng ta chạy trốn thế nào (1)

Ai, chuyện như vậy quả thực không nên nhớ lại tỉ mỉ làm gì, tôi miệt thị cái đũng quần đang nhô lên của mình, ra vẻ thật sự nhớ Trương Trạng quá a, tôi cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện cho Trương Trạng để tặng cho em ấy một hồi điện thoại play làm bữa trưa, nào ngờ tôi vừa định ấn số thì cái điện thoại kia đã rung lên, tôi vui lắm, chẳng lẽ tôi và Trương Trạng đã tâm ý tương thông rồi sao? Kết quả là khi tôi nhận điện thoại, phía đầu dây bên kia đã truyền đến một cái giọng rất chi là tang thương: "Ai, chào anh...Thức ăn ngoài của anh đến rồi..."

Tôi vô cùng thất vọng nhưng cũng lấy làm vui vẻ vì có đồ ăn bỏ bụng.

Tôi dùng gối đầu lúng túng che cái nơi đang lồi lên của tôi, xuống lầu lấy thức ăn, tôi vừa nghe đã biết đó là cơm thịt bò rắc tiêu đen và trà ô long chân ái của lòng tôi rồi, Trương Trạng thật sự quá hiểu tôi!

Kim chủ - 7

Chương 7: Chúng ta đính ước thế nào (4)

Trong khi chúng tôi còn kề kề cận cận mãi chưa chán thì tôi đột nhiên lại liếc thấy một cái chân lông xù thò ra ở trong bóng tối, tôi đột nhiên nhớ tới con gấu hèn mọn bị tôi giấu đi...

Tôi buông Trương Trạng ra, che mắt em ấy lại, dẫn em ấy đi về phía trước, nhưng không biết là do tay tôi lớn hay là do mặt Trương Trạng quá nhỏ, tay tôi vừa che là nửa mặt Trương Trạng đã biến mất, hô hấp ấm áp rơi vào trong lòng bàn tay tôi, lúc em ấy nói chuyện khiến cho tôi cảm thấy ngưa ngứa: "Tô Diêm, cái anh che là mũi của em, em vẫn nhìn thấy..."

Tôi vội vàng dời tay xuống, đi một đường nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng đi được đến nơi tôi giấu con gấu, bất quá Trương Trạng so ra còn khẩn trương hơn cả tôi, tay chân em ấy cứng nhắc hỏi tôi xem đến nơi chưa, tôi nuốt một ngụm nước miếng nói em ngồi xuống đi, tay duỗi về phía trước. Trương Trạng nghe lời làm theo, tay em ấy chậm rãi giơ ra, cười nói: "Tô Diêm, thứ gì mà thấp thế, có phải anh lại chọc gì em không...Á, cái gì đấy!" Tay Trương Trạng vừa đụng vào lông con gấu thì mỗi một tế bào trên người em ấy đều rụt lại, thế nhưng em ấy lại quên mất rằng mình đang ngồi xổm, mà tôi bởi vì che mắt em ấy nên đang ngồi ở phía sau, thế nên hậu quả chính là...

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Kim chủ - 6

Chương 6: Chúng ta đính ước thế nào (3)

Hậu quả của việc tôi rượu chè ăn uống quá độ chính là sau đó tôi phải khó khăn theo sau Trương Trạng thong thả đi bộ trong công viên tiêu cơm, tôi cảm thấy tâm tình của Trương Trạng không quá tốt, căn cứ vào kinh nghiệm hơn một năm của tôi, những khi Trương Trạng sa sút thì tốt nhất là hãy im lặng, nhất là khi tôi đang cố gắng kìm nén không nôn. Tôi cho rằng mấy canh giờ nữa Trương Trạng sẽ chỉ đi lòng vòng chứ không nói chuyện với tôi, nào nghĩ tới khi chúng tôi vừa ngồi xuống hàng ghế dài, Trương Trạng đột nhiên lại hỏi tôi: "Tô Diêm, có phải anh nhìn ra rồi không?"

Một câu không đầu không cuối, thế mà tôi lại có thể nghe hiểu, tôi duỗi chân vào, một tiếng, tôi không hiểu tại sao đột nhiên Trương Trạng lại muốn nhắc đến cái chuyện thầm mến cũ rích của em ấy, tôi chưa từng thực sự trải qua ái tình vô vọng nào, bất quá do đọc rộng xem nhiều những tác phẩm truyền hình nên tôi cũng khá thấu hiểu được tâm trạng của Trương Trạng, tôi thò tay nắm lấy tay Trương Trạng nói: "Muốn nói sao, anh nghe."

Kim chủ - 5

Chương 5: Chúng ta đính ước thế nào (2)

Lúc tôi và Trương Trạng tỉnh lại thì bầu trời đã chìm đắm trong hoàng hôn, Trương Trạng thấy khát nên xuống lầu mua nước trước, nói sẽ chờ tôi ở đại sảnh, mà khi tôi thay đồ đẹp trai bước ra khỏi thang máy lại thấy Trương Trạng thế nhưng đang bị một tên đàn ông ôm xoay vòng vòng, không sai, chính là cái kiểu xoay 360° có thể khiến cho trái tim thiếu nữ nổ tung chuyên có trong mấy bộ phim thần tượng ấy!

Quả thực không thể bình tĩnh, đến tôi còn không ôm Trương Trạng như vậy, cái thằng khùng đó từ đâu chui ra vậy!

Nhưng ngay lập tức tôi đã biết hắn ta là ai, lúc tôi nghe thấy tên hắn dường như ngọn núi lửa đang ngủ mê trong tôi chực trào bùng phát, Lôi Thư Nhàn, ánh trăng sáng lóng lánh trong lòng Trương Trạng...Tôi cảm thấy nhất định là cách thức ra khỏi cửa của tôi ngày hôm nay không đúng rồi, cuộc sống quả thật không thể máu chó hơn được nữa.

Kim chủ - 4

Chương 4: Chúng ta đính ước thế nào

Nhật ký của Trương Trạng tuy rằng có rất nhiều lỗi trong câu chữ, phần lớn đều tối nghĩa khó hiểu thế mà tôi lại xem như mê như say, không thể kiềm chế nổi, cho nên đến khi cái di động tôi đặt trên bàn bên cạnh kêu lên, tôi phải đơ mất 3 giây thì mới phản ứng lại được, tôi cầm di động lên, thấy trên đó hiện hai chữ Trương Trạng, tay run một cái cúp luôn điện thoại của em ấy...

A, cúp điện thoại hoặc điện thoại bận tuyệt đối là tối kỵ của cuộc đời Trương Trạng, may là lòng dạ sắt đá với tố chất của tôi không có gì sánh kịp tốc độ của tay của em ấy, sau mười giây nhanh chóng nhận được cuộc gọi đến của Trương Trạng.

"Tô Diêm, sao vừa nãy anh lại cúp điện thoại của em?" Quả nhiên câu đầu tiên chính là câu này.

Khụ, đương nhiên là do có tật giật mình rồi.

Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

Kim chủ - 3

Chương 3: Chúng ta chung giường thế nào (2)

Sau đó tôi nhìn sang ngày tiếp theo, tôi bị hàng chữ vừa to vừa dài trên nhật ký làm cho cảm động, Trương Trạng dùng từ ngữ rất đỗi hoa lệ trau chuốt miêu tả trạng thái tôi bị một con cua dọa đến độ tè cả ra quần vô cùng sống động, hình tượng ngu ngốc phô bày hết cả trên mặt giấy....

Không sai, cái tiếng cào sàn nhà sởn tóc gáy đấy chính là tiếng của một con cua lớn vượt ngục thành công từ chậu rửa, nó bò từ phòng bếp ra ngoài, trải qua khó khăn muôn trùng rồi cắm trại ở trong góc tường phòng tôi...Đáng buồn nhất chính là, con cua sau một hồi mệt mài vất vả này cuối cùng vẫn bị tàn nhẫn bưng lên trên bàn ăn, là tôi ăn nó với tấm lòng đầy hoài kính.

Kim chủ - 2

Chương 2: Chúng ta chung giường thế nào

Tôi thật sự cảm nhận chuyện sống chung với Trương Trạng rốt cuộc là như thế nào từ khi tôi và em ấy bắt đầu ngủ chung giường.

Tôi có một tật là chắc chắn không thể ngủ chung với người khác trên cùng một cái giường, đương nhiên, chuyện này là do bản thân tôi, mẹ tôi nói rằng lúc ngủ tôi chẳng khác gì muốn lôi kéo khắp nơi thiên mã hành không, nói chung là tương đối bất kham, hơn nữa tôi cũng thường mất ngủ, người khác chỉ cần động một cái là trong tai tôi sẽ khuếch vang gấp mười lần, cho nên sau khi tôi và Trương Trạng lăn giường xong, tôi sẽ là người phụ trách việc xử lý trải ga giường, cũng bởi vì tổng giám đốc Trương tính khí trẻ con lần nào tắm xong là cũng nằm úp sấp ngủ li bì luôn.

Được rồi, phải kể nguyên do vì sao tôi với Trương Trạng lại đến nông nỗi ngủ chung trên một cái giường. Ngày ấy, cuối thu khí trời mát mẻ, trong lúc Trương Trạng phá làng phá xóm đưa ra ý kiến muốn xem một bộ phim kinh dị trong một ngày rất dỗi bình thường. Ở đây thì phải giải thích thêm là sao tự dưng Trương Trạng lại rảnh rỗi như thế, bởi vì sau khi tôi lây cảm mạo cho Trương Trạng thì bản thân khỏi hết trong vòng hai ngày như kỳ tích, còn Trương Trạng thì phải ở công ty sống dở chết dở cả một tuần, nội tâm tôi đương nhiên cảm thấy hổ thẹn, vì vậy tôi bưng trà rót nước khom gối đấm lưng, tranh thủ cho Trương Trạng hưởng thụ đãi ngộ y như Chúa đất. Bất quá, sau này Trương Trạng từng nói, hồi đó quả thật là sống một ngày như thể một năm, từ sáng sớm đã bị tôi vực dậy, tôi còn đè em ấy ra đấm đấm bóp bóp, khiến cho cái thứ ảm đạm của em ấy bị sờ đến độ thi thoảng còn có phản ứng...Đúng, đây chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chuyện Trương Trạng muốn xem phim với tôi ――  em ấy muốn tìm chuyện để ổn định tôi.

Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

Kim chủ - 1

Chương 1: Chúng ta sống chung thế nào

Sáng sớm hôm nay khi tôi rời giường thì phát hiện bị mất điện, đi ra ngoài hỏi thăm một lát mới được báo rằng cáp điện đang bảo hành nên cả khu mất điện nửa ngày, vì vậy tôi ôm nỗi đau không có wifi chỉ có thể đi vào phòng sách tìm một cuốn sách để trau dồi cảm xúc.

Trong phòng sách có rất nhiều sách, mà tất cả đều thuộc về một người khác, trên danh nghĩa là bao dưỡng, ngay cả bản thân tôi cũng thuộc về em ấy. Đúng rồi, tên em ấy là Trương Trạng.

Được rồi, hiện giờ tôi có một nhiệm vụ rất chi là khó khăn ―― tôi muốn tìm ra một quyển sách tôi có thể đọc và có ý nghĩa trong cả đống sách vô vị đang nằm nghiêm chỉnh trên vách tường, bất kể là kinh dị huyền nghi, võ hiệp huyền huyễn tôi đều có thể đọc được hết.

Chọn một vòng tôi đành hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, gì thì gì cũng phải ban cho tôi một quyển viết chữ Hán chứ....

Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

[Mục lục] Khi tôi xem trộm nhật ký kim chủ

KHI TÔI XEM TRỘM NHẬT KÝ KIM CHỦ

Tên gốc: Đương ngã khán liễu kim chủ nhật ký 

Tác giả: 2 Ám Bạch

Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại, chủ công, 1x1, điềm văn, HE


Dịch: QT

CP: Tô Diêm(tôi) x Trương Trạng

Edit: Phùng Điệp

Tình trạng bản gốc: Hoàn - 16c

Tình trạng bản edit: Hoàn thành

VĂN ÁN
(Trích chương 1 - theo Phùng Điệp)

Sáng sớm hôm nay khi tôi rời giường thì phát hiện bị mất điện, đi ra ngoài hỏi thăm một lát mới được báo rằng cáp điện đang bảo hành nên cả khu mất điện nửa ngày, vì vậy tôi ôm nỗi đau không có wifi chỉ có thể đi vào phòng sách tìm một cuốn sách để trau dồi cảm xúc.

Trong phòng sách có rất nhiều sách, mà tất cả đều thuộc về một người khác, trên danh nghĩa là bao dưỡng, ngay cả bản thân tôi cũng thuộc về em ấy. Đúng rồi, tên em ấy là Trương Trạng.

Được rồi, hiện giờ tôi có một nhiệm vụ rất chi là khó khăn ―― tôi muốn tìm ra một quyển sách tôi có thể đọc và có ý nghĩa trong cả đống sách vô vị đang nằm nghiêm chỉnh trên vách tường, bất kể là kinh dị huyền nghi, võ hiệp huyền huyễn tôi đều có thể đọc được hết.

Chọn một vòng tôi đành hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, gì thì gì cũng phải ban cho tôi một quyển viết chữ Hán chứ....

Chỉ còn tầng cao nhất trên giá sách là tôi chưa tìm, tôi ngước đầu, đột nhiên nhớ tới một tuần trước tôi có vào phòng sách gọi Trương Trạng ra ăn khuya, thì thấy em ấy thả một hàng sách lên tầng cao nhất của giá sách, thấy tôi bỗng dưng xông vào thì biểu tình khi đó của em ấy có chút hoang mang hiếm thấy. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy nói không chừng lúc đó em ấy đang lén lút xem cái gì mờ ám mà không muốn tôi biết, nếu không thì tại sao lúc đó mặt em ấy lại đỏ lên?

Tôi bò lên thang tìm thử, ngón tay xẹt qua từng cái gáy sách đóng bìa cứng ngắc, nhưng rồi tôi phát hiện ra có một hàng sách được sắp xếp không đúng lắm, tôi thử giật chúng ra ngoài, kết quả hóa ra đó chính là một cái rương được làm giả thành một hàng sách! Cái rương rất nặng đã thế còn có cả mật mã 4 chữ số. Tôi lúc ấy vừa tràn trề tinh thần khám phá vừa cứ có cảm giác có tật giật mình bất an, ấy vậy mà tay đã xoay mật mã rương rồi, không thử một lần thì tôi thấy không cam lòng lắm, thế là tôi thử nhập ngày tháng hôm nay vào...

Cái rương thế mà lại mở ra.

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

24 từ - từ 23

Từ mấu chốt thứ hai mươi ba - Cuộc sống

Sự tình có chút khó giải quyết, tôi hỏi ba mẹ tôi một chút, đại khái là tôi thật sự là một đứa con hay khiến cho người ta phiền lòng nên bọn họ dùng cái kiểu vô lực tỏ vẻ rằng -- cuộc sống của anh thì là của anh, tự anh quyết định đi.

Làm ở cương vị này sắp được mười năm, vất vả lắm mới bò lên được vị trí tiểu lãnh đạo, hiện tại mà làm lại từ đầu thì thật đúng khiến cho người ta đau lòng.

Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn bắt đầu lại từ con số không, thật đúng là khiến cho người ta thổn thức.

Chuyện này từ đầu đến chân tôi đều chưa nói cho Mạc Kiệt biết, chủ yếu đại khái là do lúc tôi hạ quyết định này cũng không quá kiên quyết, nhăn nhăn nhó nhó mấy ngày liên tiếp đều muốn suy nghĩ lại. Chung quy hơn ba mươi tuổi rồi mà muốn bắt đầu cuộc sống lại từ đầu thì phải cần đến dũng khí rất lớn, tôi vạn nhất lại buông tay giữa đường thì sẽ khiến anh thất vọng, thế thì không hay.

24 từ - từ 20

Từ mấu chốt thứ hai mươi - Say rượu

Năm ấy tôi ngốc ở nhà Mạc Kiệt ba ngày liền, con người ông anh cũng giống như anh, bất cẩu ngôn tiếu*, thế nhưng đối với tôi có thể coi là miễn cưỡng có thể trưng vẻ mặt ôn hòa.

*tính cách nghiêm túc, không hay nói cười.

 Chính là người già rồi, tai mắt có chút không dễ dùng, nói chuyện đều phải nói thật to, nhà bọn họ tối hôm ba mươi đặc biệt náo nhiệt, cả một đám nhóc con líu ra líu ríu vây quanh.

Trong nhà anh cũng nhiều thân thích, anh hẳn là nói với họ rằng tôi là bạn anh cho nên thi thoảng sẽ có vài ba cô ba bà sáu chạy đến hỏi tôi sang năm mới tết đến mà lại không về nhà, còn hỏi thăm xem tại sao Mạc Kiệt đến giờ vẫn chưa thấy có bạn gái.

24 từ - từ 24 [HOÀN]

Từ mấu chốt thứ hai mươi tư - Chuyện cũ tình yêu

① Cảm ơn

Chờ đến khi hai chúng tôi im lặng nằm trên giường đã là mười hai giờ đêm, trong phòng đặc biệt tĩnh lặng, tiếng anh hít thở gần trong gang tấc, độ ấm thân thể anh ngay trong tầm tay.

Ngón tay luồn qua khe hở ngón tay của tôi, một ngón rồi lại một ngón, bao kín kẽ lấy anh, anh lặp đi lặp lại vô số lời cảm ơn.

Tôi mở mắt ra trong bóng tối, có ánh sáng tờ mờ của thiết bị sạc pin, tôi thật sự cảm thấy kì quái khi anh cứ biểu lộ tình cảm biết ơn nhiều như thế: "Cảm ơn cái gì?" Tôi cười, "Dù sao ở nhà ba mẹ em cũng xem em không vừa mắt, em đây là chạy trốn ấy chứ."

Anh thò tay ôm lấy tôi: "Cảm ơn em nhiều lắm."

Tôi cũng thò tay ôm lấy anh, buồn cười: "Con người anh thật sự kỳ quái." Tôi nói, "Anh làm vì em nhiều chuyện như thế, em đều bị động nhận, thế mà hiện tại anh lại cảm ơn ngược lại em."

24 từ - từ 22

Từ mấu chốt thứ hai mươi hai - Khoảng cách - Phần 1

Ở nhà nghỉ ngơi chưa được hai ngày đã nhận được điện thoại của bạn học trung học nói cuối ngày có buổi họp lớp, cơ bản gọi được ai thì gọi.

Tôi đáp lại là được rồi tao đi, nghĩ nghĩ rồi hỏi thêm xem có dẫn người đi cùng được không, bên kia tiện hề hề nói rằng mang người nhà chứ gì, được chứ.

Tôi nói là bạn học đại học đang đến chơi.

Thế là tôi mang theo Mạc Kiệt đi tham gia họp lớp, gặp được giáo viên chủ nhiệm hồi đó, tàm tạm, cũng già đi không ít.

Liệu có phải con người khi càng có tuổi thì càng già nhanh hơn hay không?

24 từ - từ 21

Từ mấu chốt thứ hai mươi mốt - Lý tưởng - Phần 1

Tôi nhớ rõ hình như mình có kể qua rồi, sau khi tốt nghiệp đại học tôi từ chối công việc do thân thích an bài mà mẹ giới thiệu cho, cắn răng mò đến một thành thị duyên hải.

Đàn ông ở một thời điểm nào đó có lẽ sẽ đều như vậy, có cảm tưởng như bản thân có thể vứt bỏ tất cả để đi thay đổi thế giới.

Còn lâu mới cần phải xu nịnh bu quanh trên con đường mà người khác đã vạch sẵn ra.

Lúc đó thật sự là quá trẻ tuổi, nên quên mất tự hỏi mình xem thế thì sẽ dựa vào cái gì.

Buổi tối tôi từ nhà Mạc Kiệt trở về nhà mình, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy mệt muốn chết, về đến nhà cái là đổ phịch xuống giường mặt mày xám tro ngủ của một buổi chiều.

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

24 từ - từ 19

Từ mấu chốt thứ mười chín - Tố lý chi vãng (Phần 1)

Mạc Kiệt có mua cho ông mình một căn hộ ở trong thị trấn, thế nhưng ông anh lại thích ở trong căn nhà cũ hơn, cho nên căn hộ mua xong trang hoàng đầy đủ mà vẫn chẳng có ai đến ở, lúc tôi cùng anh bước vào đó thì cảm thấy bên trong ngay cả một chút nhân khí cũng không có.

Thời gian không còn sớm, ông cụ phỏng chừng đã ngủ mất rồi, thế là Mạc Kiệt quyết định sáng mai sẽ đi sang bên đó thăm ông anh sau.

Sau đó anh lại nói với tôi rằng ngồi xe cả ngày hẳn là mệt lắm, nên đi tắm rửa thôi, tôi còn chưa đáp lời anh đã thản nhiên hỏi tôi có đói bụng hay không, có muốn anh làm chút đồ ăn nhẹ cho tôi hay không.

24 từ - từ 17

Từ mấu chốt thứ mười bảy - Tư thế cơ thể

Lần đó Mạc Kiệt trở về làm việc, tôi ở lại nhà anh ngây ngốc hai ngày, vài ngày sau anh được nghỉ thế là lại bay đến nhà tôi, anh nằm trên giường tôi còn có chút do dự hỏi: "Ngày mai anh đi gặp ba mẹ em, không sao chứ?"

Lúc đó tôi còn đang bắc hai chân anh sang hai bên vùi đầu làm, thuận miệng hỏi có chuyện gì cơ, anh lại ra vẻ lo lắng hỏi tới hỏi lui chuyện này chuyện nọ.

Thế là tôi không vui, xoa ngực anh bắt đầu dùng lực.

Anh hừ hừ hai tiếng, sau đó không hỏi chuyện này chuyện nọ nữa.

Anh vốn là người làm việc đặc biệt khéo léo, lúc đến nhà tôi dùng cơm tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy anh có tật xấu gì, ba mẹ tôi cơm nước xong thì chẳng cằn nhằn gì mà chỉ nói làm việc vất vả thôi thì về nghỉ sớm đi.

24 từ - từ 18

Từ mấu chốt thứ mười tám - Tin tưởng

Lúc anh trở về thì tôi lái xe đưa anh đi ra sân bay, khi tôi rẽ vào đường cao tốc, anh kéo cửa sổ xuống để từng đợt gió khô nóng thổi vào.

Tôi nói lạnh muốn chết rồi, anh cúi đầu cười, tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Lần này anh ở lại hơn mười ngày lận." Anh nghĩ nghĩ, "Còn phải xem công việc có bận rộn không nữa."

Tôi nói tôi không đi thăm anh đâu. Công việc của tôi không bận rộn cho nổi, làm nhiều năm như vậy, muốn bận rộn cũng đã bận rộn đến cực hạn rồi, ai dè tôi mới ba mươi tuổi đầu đã lâm vào cuộc sống ăn không chờ chết.

Nghĩ nghĩ rồi tôi có chút cảm thán.

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

24 từ - từ 16

Từ mấu chốt thứ mười sáu - Cãi nhau

Tôi và Mạc Kiệt sống cùng nhau vài năm, tôi miễn cưỡng có thể nhớ được một lần có thể gọi là cãi nhau đại khái là vào một hôm tan tầm, tôi đang định về nhà thì bị Trần Ứng Giai bắt được.

Cậu ta cãi nhau với vợ, mời tôi đi uống rượu giải sầu.

Vẫn là tới ba cái loại bar ầm ĩ.

Cậu ta ngồi trên quầy bar nói với tôi là hôm nay nhất định không say không về, tôi tỏ vẻ trong nhà tôi còn có người, vẫn phải về thôi.

Cậu ta nhìn tôi há mồm nói: "Hai người tụi mày là cự ly sinh mĩ*, một tháng gặp nhau hai lần, mỗi lần gặp mặt đều mật lý điều du**."

*Cự ly sinh mĩ: Ý nói khoảng cách khiến cho tình cảm gắn kết hơn.
**Mật lý điều du: 蜜里调油, ẩn dụ để chỉ sự gần gũi của người với người.

Tôi đưa ra đề nghị với cậu ta: "Bằng không mày với vợ mày cũng thử phương pháp này xem?"

Cậu ta nói Thử cái em gái mày.

Cậu ta cúi đầu uống một ngụm rượu lạnh, chắc là tâm tình cũng không tốt lắm, tôi tốt tính rót cho cậu ta thêm một cốc nữa: "Làm sao?"

24 từ - từ 15

Từ mấu chốt thứ mười lăm - Không thể đối kháng

Tôi nói với ba mẹ rằng thứ bảy Mạc Kiệt sẽ đến, mẹ tôi hỏi xem anh có kiêng ăn cái gì không, tôi nói rằng anh không ăn quá cay, mẹ tôi lại hỏi anh là người phương nào, gia cảnh thế nào, làm người ra sao.

Một đống lớn câu hỏi, tôi thấy buồn cười, nói cho bà nghe từng điều trong phạm vi của mình.

Tôi nói với Mạc Kiệt rằng tôi cảm thấy anh hình như rất mong chờ lần gặp mặt người nhà này, hơn nữa anh còn rất khẩn trương.

Chỉ cần chúng tôi gọi điện là anh nhất định sẽ hỏi xem ba tôi thích gì, mẹ tôi thích gì.

Mua nào thuốc lá nào rượu nào trà rồi mua cả thực phẩm bồi bổ sức khỏe, đồng hồ vòng ngọc vòng bạc, mỗi ngày một dạng.

Tôi hoàn toàn không có cách nào.

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

24 từ - từ 14

Từ mấu chốt thứ mười bốn - Áp lực

Tôi come out với mẹ xong thì trong một thời gian dài khoảng nửa năm cơ hồ không hề gặp mặt Mạc Kiệt, lúc gọi điện thoại đều cẩn thận dè chừng như thể đang yêu đương vụng trộm.

Mẹ tôi sưu tầm rất nhiều tư liệu trên mạng, cũng xin giúp đỡ ở trên đó, thậm chí còn liên hệ với cả thầy thuốc.

Tôi thấy tôi còn ổn, chỉ là cuộc sống tự do có chút bị khống chế quá đà.

Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

24 từ - từ 13

Từ mấu chốt thứ mười ba - Come out

Tôi và Mạc Kiệt liền cứ bảo trì mối quan hệ đó trong vài năm, con của Trần Ứng Giai đã ba tuổi, da thịt ú nu ú nần mặt mũi tươi cười gọi tôi là chú ơi chú, sau khi Trần Ứng Giai kết hôn thì thời gian cậu ta có thể gặp mặt trò chuyện với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trọng tâm cuộc sống của cậu ta đều đặt ở gia đình.

Tôi nghĩ rằng ai kết hôn xong cũng đều như vậy nhỉ?

Công việc của Mạc Kiệt tương đối bận rộn, một tháng đại khái chỉ gặp nhau được có mấy ngày, tôi trái lại chẳng để tâm mấy, đều là hai người đàn ông, dính nhau quá làm gì.

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017

24 từ - từ 12

Từ mấu chốt thứ mười hai - Người yêu và được yêu

Buổi tối hôm đó tôi làm tình cùng anh, hoàn toàn là do hưng trí mà ra, khiến tôi muốn hôn anh.

Tôi ở trong thân thể anh, tay xoa nắn ngực anh, loại cảm giác này đột nhiên khiến tôi yêu thích không buông tay, tôi để hai cái đùi anh quấn lấy eo mình, liếm liếm vành tai anh.

Tôi thấy anh mím môi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mặt mũi ửng đỏ, tôi ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh kêu ra đi, em muốn nghe."

Đôi mắt anh khép hờ lướt mắt nhìn mặt tôi một vòng, sau đó tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ bé khàn đặc, tôi cảm thấy rất thú vị, hai tay vừa xoa vừa ấn đùi anh, động tác dưới háng tăng lên, quan sát biểu tình của anh dần dần trở nên chết lặng.

Tôi thấy anh nhíu nhíu mi, tôi chạm vào chỗ nào đó khiến anh chợt mở to hai mắt, há miệng liều mạng hô hấp mấy ngụm, đột nhiên nâng tay ôm lấy tôi, giọng anh như thể động vật nhỏ đang thoi thóp nức nở mở miệng nói bên tai tôi: "Chậm, chậm một chút." Anh nói, "Xin em."

Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

24 từ - từ 11 (Phần 2)

Từ mấu chốt thứ mười một - Lý do (Phần 2)

Cho nên tôi tiếp tục nói tiếp.

Thực ra ngay cả anh có cắt ngang lời tôi thì tôi cũng chẳng có ý định dừng lại.

"Hồi năm hai, xã đoàn có rất nhiều học muội đến, rất nhiều học muội đặc biệt thích nghe cậu ta kể chuyện, mỗi ngày đều quấn lấy cậu ta, nói truyện cậu ta kể hay hay quá, rất thích nghe, vì thế nên bọn họ liền cảm thấy một người có thể kể chuyện hay như thế thì con người chắc cũng phải hài hước thú vị lắm."

Mạc Kiệt vô cùng kiên nhẫn, lẳng lặng nghe tôi nói về những chuyện không hề liên quan gì đến cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi.

Tôi nói: "Các cô ấy thông qua những câu chuyện kể của cậu ta để hình tượng hóa Trần Ứng Giai, hơn nữa còn vì thế mà si mê." Tôi cảm thấy buồn cười, "Nhớ rõ là hồi chúng ta học đại học ngày nào cũng có học muội tìm đến lớp ta đúng không?" Tôi nói, "Các cô ấy theo đuổi Trần Ứng Giai thật sự rất điên cuồng."

24 từ - từ 11 (Phần 1)

Từ mấu chốt thứ mười một - Lý do (Phần 1)

Về phần đề nghị của Trần Ứng Giai dành cho tôi tựa hồ như chính là thái độ của cậu ta đối với cuộc đời vậy.

Cậu ta nói Tiêu hãy sống cho hiện tại đi.

Chớ lãng phí thời gian a.

Sợ hãi rụt rè sợ đông sợ tây, sống mỗi ngày đều như thể bước đi trên một lớp băng mỏng là vì cái gì chứ.

Lúc nào muốn yêu thì hãy cứ quyết đoán yêu đi, không yêu được thì đừng vương vấn đông tây, không có cái gọi là cùng lắm thì.

Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

24 từ - từ 10

Từ mấu chốt thứ mười - Thâm quỹ

Mùa hè lúc Mạc Kiệt tốt nghiệp từ nước ngoài trở về mối quan hệ giữa tôi và Trần Ứng Gia đã tốt đến độ có thể xem là vô cùng khoa trường.

Chúng tôi ngồi trong phòng thuê nói chuyện phiếm không dứt, có đôi khi còn nói chuyện đến độ không thiết đi ngủ.

Lúc Mạc Kiệt gọi điện báo với tôi là đã về tới thành phố hai người tôi và Trần Ứng Giai đúng là như trứng chọi đá, cảm tưởng như thể cốt nhục lâu ngày không gặp ấy.

Cho nên sau khi anh gọi đến nói muốn mời cơm, tôi lập tức gọi cho Trần Ứng Giai gọi cậu ta đến cọ cơm.

Buổi tối hôm đó chúng tôi ăn lẩu.

Vài năm không gặp Mạc Kiệt cũng không có biến hóa gì rõ ràng, đại khái càng trầm ổn hơn một chút, cũng ít nói cười hơn chút.

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

24 từ - từ 9

Từ mấu chốt thứ chín - Xem mắt

Mạc Kiệt trở về nhà vào sáng ngày ba mươi, vốn sắp sang năm mới, tôi cũng muốn đi chung quanh thăm người thân, anh ở lại nhà tôi vài ngày, trừ buổi tối ra trái lại chúng tôi chẳng có mấy dịp gặp mặt nhau.

Tối ba mươi năm nay tôi đến nhà bà nội ăn cơm tất niên, biếu cho bà một bao lì xì chúc bà khỏe mạnh trường thọ.

Mấy vị trưởng bối ngồi trên bàn cơm bắt đầu bận tâm chuyện chung thân đại sự của tôi, cuối cùng bà tôi tiến lại vỗ vỗ lưng tôi nói: "Tiểu Bảo à, sang năm nhớ tìm cháu dâu đến cho bà nghe chưa, có được hay không?"


24 từ - từ 8 (Phần 2)

Từ mấu chốt thứ tám - Tinh thần và thể xác (Phần 2)

Hỏi xong câu này thì vẻ mặt anh lại lạnh xuống, tôi bất tri bất giác cảm thấy lời vừa nãy sai rồi.

Đã thấy anh đột nhiên đứng dậy cúi đầu nhìn tôi một hồi lâu, sau đó đột nhiên tách hai chân ra ngồi trên đùi tôi.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, tuy rằng anh không nhẹ nhưng miễn cưỡng vẫn trong phạm vi tôi có thể thừa nhận, thế là không đẩy anh ra.

Anh ngồi trên đùi tôi cọ cọ, cúi đầu ấn một chuỗi hôn trên mặt tôi, một bàn tay sờ soạng bên trong quần áo, dừng ở chỗ quần, nhét tay vào, trực tiếp lướt qua quần dài và quần lót của tôi để chạm vào nơi tận cùng nhất.

Tôi bị anh làm cho lạnh run.

24 từ - từ 8 (Phần 1)

Từ mấu chốt thứ tám - Tinh thần và thể xác (Phần 1)

Về việc giải quyết vấn đề về tinh thần và thể xác là vào cái lúc Mạc Kiệt được nghỉ đông.

Anh nghỉ đông liền mười ngày, hơn nữa nhà anh còn cách nhà tôi cự ly nửa cái bản đồ, thế nên công ty anh vừa cho nghỉ cái là anh phong trần mệt mỏi đuổi tới nhà tôi.

Tôi mở cửa ra thấy anh xách vali nhỏ đứng ở cửa nhà tôi, mặt uể oải lắm.

Ánh mắt châu tử nặng nề nhìn tôi, một lát sau anh nhẹ giọng hỏi tôi: "Có thể ôm một chút không?"

Tôi định đóng cửa lại nhưng rồi lo nghĩ vẫn thò tay ôm lấy anh, nghe anh than nhẹ bên tai tôi: "Cảm giác như mấy ngày nay là việc cho mấy tháng ấy, mệt chết."

Đầu anh dán vào hõm vai tôi, tôi cảm thấy có chút dính người nhưng nom anh thật sự mệt mỏi nên tôi không có đẩy anh ra.

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

24 từ - từ 7

Từ mấu chốt thứ bảy - Tình ái

Tối hôm Trần Ứng Giai  kết hôn tôi bị chuốc đến độ thần hồn điên đảo, cũng không biết là người phương nào, dễ thân lại nhiệt tình như vậy, bên này kính bên kia lại kính lại, Trần Ứng Giai còn cố ý tiếp đón muốn chiêu đãi tôi thiệt ngon.

Tôi tự nhận là tửu lượng không kém thế mà cuối cùng cũng mơ màng bị Mạc Kiệt khiêng về nhà.

Anh sờ soạng túi áo tôi nửa ngày mới lấy được chìa khóa, cuối cùng cho rằng tôi say đến độ không có ý thức nên ghé vào tai tôi nói rằng: "Anh có nên đi đánh thêm chìa khóa vào phòng em không nhỉ?"

Tôi muốn cười, thế nhưng hành động lại không nghe theo đầu óc khống chế, nửa ngày cũng không phun nổi một câu chế nhạo anh.

Sau đó nghe thấy anh thản nhiên ra quyết định: "Không nói lời nào coi như em đồng ý rồi nha."

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

24 từ - từ 6

Từ mấu chốt thứ sáu - Kết hôn

Hôm Trần Ứng Giai kết hôn, tôi làm phù rể, 5 giờ sáng đã phải rời giường đi đến nhà cô dâu để đón cô ấy về cùng cậu ta.

Bị đám phù dâu nhét vào tay vô số hồng bao nói vô số lời hay ý đẹp, cửa vừa mở là chúng tôi đã nhanh chóng giấu đi.

Trần Ứng Giai vào cửa cõng cô dâu chân trần đang ngồi trên giường lên lưng, cười tủm tỉm xuống lầu.

Tôi nghe được chung quanh có tiếng cười, tiếng hò reo vang lên không ngừng, không hiểu sao lúc đó tôi lại muốn cười quá.

24 từ - từ 5

Từ mấu chốt thứ năm - Thời cơ

Lúc Trần Ứng Giai nói cho tôi nghe về chuyện cậu ta rơi vào bể tình là vào buổi tối hôm cậu ta vừa kết thúc chuyến công tác kỳ hạn nửa tháng, hôm đó vừa về đã hẹn tôi ra ngoài uống rượu.

Cả người đen như hòn than, ít nhất phải gầy mất hơn mười cân.

Thế nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt tỏa sáng vạn dặm của cậu ta là đủ biểu hiện cuộc sống của cậu ta có bao nhiêu nóng hổi thương yêu rồi.

Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

24 từ - từ 4

Từ mấu chốt thứ tư - Plato.

Kể về quá trình quen biết giữa tôi và Trần Ứng Giai thì hẳn có thể gọi là có chút đáng cười.

Bốn năm đại học bọn tôi đều học cùng lớp, thế nhưng lại từng nói với nhau không quá mười câu.

Cậu ta có bạn bè của cậu ta thì tôi cũng có bạn bè của mình, không có quan hệ gì với nhau cho nên cũng chẳng có gì để trò chuyện.

Năm tốt nghiệp tôi cắn răng đến thành phố duyên hải, lúc tìm phòng tra vi tính mới phát hiện cậu ta cũng ở thành phố ấy.

Thế là lập tức gõ phím cùng nhau thuê phòng đi.

Phòng thuê đầu tiên của chúng tôi có hai phòng ngủ, tuy rằng phòng bếp và nhà vệ sinh đều nhỏ hẹp đến độ không xoay người nổi nhưng ít ra cả hai đều có không gian cá nhân.

Quan hệ giữa bọn tôi vẫn không mặn không nhạt như trước.

Kinh doanh phần mình sinh sống phần mình.

Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

24 từ - từ 3

Từ mấu chốt thứ ba - Hôn nhân

Từ Nam Kinh trở về không được bao lâu thì Trần Ứng Giai liền kết hôn, cậu ta bận ơi là bận mà vẫn có thời gian rỗi rãi mang mấy bình rượu tìm đến của nhà tôi.

Vừa vào phòng cậu ta đã bòn thuốc từ bao cửa tôi, mở bình rượu qua đưa cho tôi, kỳ quái hỏi: "Không hút Lợi quần* à?"

*Hãng thuốc lá, mình không chắc hãng này có trùng với hai hãng ở chương 1 hay không vì thực sự mình không rành.

Tôi nhận bình rượu, đột nhiên thấy buồn cười.

Cái năm tốt nghiệp đại học, tôi vừa đi làm vừa cảm thấy mình như thể bị nô dịch, áp lực đến độ cả người khó chịu vô cùng. Chính là cái cảm giác mà khi bạn vừa tốt nghiệp xong thì cảm thấy sau này mình nhất định sẽ cứu vãn được thế giới, sau đó chỉ cần mò mẫn lăn lội được một thời gian thì bạn sẽ nhận ra bạn mẹ nó chỉ có thể đợi thế giới này diệt vong thôi.

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

24 từ - từ 2

Từ mấu chốt thứ hai - Hi vọng

Tôi ngây ra một lúc, cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ về cái hồi tôi lên đại học thuê phòng sống cùng anh ở ngoài.

Nhớ tới cái hôm đấy hai bọn tôi đứng ngoài ban công treo quần áo, nhớ tới cái cảnh một loạt quần lót tung bay trên đỉnh đầu mình.

Nhớ tới những khi rạng sáng mà phố xá vẫn sầm uất như ban ngày, trên mặt đất bẩn thỉu có một cô gái đạp lên đôi giày cao gót đi qua.

Nhớ tới khuôn mặt buồn ngủ của chị gái trong siêu thị tiện lợi 24 giờ.

Nhớ tới anh bao giờ cũng có ý lấy từ trong bao thuốc lá của tôi ra một điếu để châm.

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

24 từ - từ 1

Từ mấu chốt thứ nhất - Dân dao.

Thời tiết hôm nay rất tốt, tự nhiên lại muốn kể về chuyện xưa của mình.

Thật ra cũng không tính là chuyện xưa.

Nào có nhiều chuyện xưa để nói vậy đâu.

Chẳng là vài năm trước lúc tôi làm chuyến đi Nam Kinh xem liveshow của Bức ca, cùng vô số người bên dưới la hét không biết xấu hổ, khàn giọng cùng họ gào lên "Tình yêu bất quá chỉ là cái rắm của đời, giày vò tôi và giày vò em*"

*Lời bài hát "Thiên Không Thành" của Lý Chí, nhấn vào đây để nghe thử.

Hôm đó lạnh lắm nhưng tôi lại nóng bừng hết cả người.

Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

[Mục lục] 24 từ mấu chốt

24 TỪ MẤU CHỐT

Tác giả: Không biết

Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại, 1x1, niên hạ, muộn tao thụ, thụ truy công, hỗ sủng, HE.

Nguồn: Lâm Phong

CP: Quan Dịch Tiêu (tôi) x Mạc Kiệt (anh ấy)

Biên tập: Phùng Điệp

Tình trạng bản gốc: 24 chương - Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn thành

VĂN ÁN
(Trích chương 2 - theo Phùng Điệp)

Anh cứ để trần nửa người trên như thế đứng trước mặt tôi, cúi người nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng.

Tôi hỏi anh làm gì đấy?

Anh ông nói gà bà nói vịt trả lời rằng Trần Ứng Giai sắp kết hôn rồi.

Tôi liếc mắt nhìn anh, vươn một ngón tay ra trước mặt anh, sau đó nói rằng: Em thẳng tắp, anh biết mà.

Anh cúi người xuống mặt không chút thay đổi thò tay bẻ cong ngón tay tôi, sau đó đáp lại tôi rằng: Em không thẳng.

MỤC LỤC:

























TOÀN VĂN HOÀN

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

Lục Tử Hề - 33 [Toàn văn hoàn]

☆, [Chương kết] Làm bạn

Lục Bạch trở về Linh Châu cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng chẳng phải chuyện to tác gì cho nên y không hề khua chiêng gõ trống báo cho tất cả mọi người trong phủ Thượng thư, chỉ có một số nha hoàn tiểu tư hầu hạ y và anh em Lục Tử Tấn Lục Nguyệt là biết chuyện.

Ngày ấy, Lục Bạch biến mất khỏi kinh thành.

Ngày ấy, Tống Cáp bởi lo lắng cho Lục Bạch nên tìm đến phủ Thượng thư, ấy thế mà lại chẳng thấy người trong lòng đâu.

Hắn lo lắng nôn nóng không thôi, vẫn chưa có ai nói cho hắn biết suy nghĩ trong lòng của y nên hắn bắt đầu suy nghĩ miên man, Tử Hề có tâm bệnh, cho nên mới nằm lâu như thế, người có thể khiến cho y mắc phải tâm bệnh không phải mình thì còn có thể là ai?!

Nay Tử Hề không thấy đâu, nhất định là do y không muốn gặp mình cho nên mới đi, sự quyết tuyệt như vậy khiến cho hắn ngay cả một tia phòng bị cũng không có.

Lục Tử Tấn không ở trong phủ, Tống Cáp bèn đi tìm Lục Nguyệt, sốt ruột hỏi Lục Bạch đi đâu rồi.

Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

Lục Tử Hề - 32

☆, Tâm ý sáng tỏ

"Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được."

"Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình. Nhất định là như vậy, chẳng lẽ tướng quân có người mình thích rồi?!"

"Trời ơi. Tướng quân mua, màu lục nhạt, một hồi nữa ta đi hỏi lão bản xem hình dạng thế nào."

"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đợi đến khi biết hình dạng trâm ngọc tướng quân chọn thì đến Tiết Hoa Thoa, ta sẽ chú tâm tìm xem là tiểu thư nhà nào lợi hại như vậy, thế nhưng lại có được tâm của Huyền Vũ đại tướng quân."

"Thì ra tướng quân chỉ mua một cây ngọc trâm thuần thể, thế mới nói mắt ta tốt vậy mà sao lại không nhìn thấy hoa văn trên đó?"

Những lời Tử Tấn nói một tháng trước như thể lặp lại trong đầu y, Lục Bạch ngẩn ra, nhìn hoa văn trên cây trâm ngọc.

Trên đầu trâm có khắc ba phiến lá trúc, hình dáng khăng khít gắn bó, chạm trổ nhẵn nhụi, ngay cả hoa văn lá trúc cũng đẹp mắt vô cùng, Lục Bạch nhìn kỹ, trong hai phiến lá đó có khắc hai chữ.

Hề, Cáp.

Lục Tử Hề - 31

☆, Dần dần thành ma

Tống Cáp  nhìn trái nhìn phải xem có cái gì ăn ngon hay không, cố tình Lục Bạch vừa rồi lại đã ăn rồi, lúc này chỉ đi theo bên người hắn chứ chẳng nói chẳng rằng gì.

Trên đường cực kì phồn hoa náo nhiệt, khắp nơi đều là người cười nói rôm rả.

Tống Cáp khí phách lăng nhiên, lúc này lại khẽ mỉm cười mang theo khí chất thiết sách, quần áo trên người hoa quý, vừa thấy đã biết là không phải dạng người tầm thường. Những người đã biết hắn là tướng quân lại càng bị hắn hấp dẫn hơn cả.

Có rất nhiều cô nương vừa vặn đi qua người Tống Cáp thì cười với hắn, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại dâng lên một cái hoa thoa, Tống Cáp với ai cũng lắc đầu không nhận.

Có rất nhiều cô nương làm vậy, cứ vây quanh hắn thành bầy, bắt đầu oanh ngôn mềm giọng.

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

Lục Tử Hề - 30

☆, Ớt hoành thánh

An Tề Viễn nói phương pháp tốt nhất là tặng quà, khiến cho người ta có cảm giác mình rất thương yêu người ta, sau đó thừa dịp người ta không chuẩn bị để xuống tay.

Tống Cáp nói quà ta đã tặng rồi.

An Tề Viễn hỏi tặng cái gì?

Tống Cáp đáp là một thùng sách.

An Tề Viễn 'phụt' một tiếng phun hết nước trong miệng ra: "Tặng sách là tốt nhưng lại không thể hiện được ngươi coi trọng cậu ta từ trong ra ngoài, ngươi phải tặng cái gì mà cậu ta đem theo bên người được ấy, đúng rồi, sắp tới có tiết Hoa thoa đấy, ta chỉ gợi ý vậy thôi, ngươi cân nhắc cho cẩn thận."

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

Lục Tử Hề - 29

☆, Ngắm tuyết cùng ngươi

Lục Bạch mỉm cười, "Ngươi có từng nghe đến một truyền thuyết không?"

"Truyền thuyết gì?"

"Thần Tuyết ấy, ngươi đã nghe đến bao giờ chưa?" Lục Bạch cười nói với hắn.

Tống Cáp dùng ngón tay vê một bông hoa tuyết, tinh tế vuốt nó cho đến khi nó hóa thành một giọt nước rồi tan đi không thấy nữa, "Ngươi kể cho ta nghe xem nào."

Lục Bạch lục lọi lại hồi ức: "Truyền thuyết kể rằng Thần Tuyết thi thoảng sẽ chạy lên một ngọn núi, mỗi lần đến nơi là sẽ có những bông tuyết mềm mại như tơ rơi xuống từ trên trời cao, tuyết thật sự rất rất nhỏ, phải chạm được vào mới cảm nhận được. Chỉ cần ngươi đếm từng bông từng bông một, Thần Tuyết sẽ cho ngươi tiến vào mộng đẹp, thành toàn cho ngươi một giấc mơ tròn vẹn."

Tống Cáp thắc mắc: "Ngươi nghe ai kể?"

Lục Tử Hề - 28

☆, Tướng quân leo núi

Đi xuyên qua những ngã tư phồn hoa trong kinh thành, rồi đi về phía bắc hoàng cung, ở đó có một ngọn núi do dân gian góp vốn sửa sang lại, dùng để phục vụ việc leo núi cường kiện cơ thể, bất quá đệ tử nhà giàu trong kinh được nuôi chiều từ bé đều không hề bén mảng đến đây, trái lại không thiếu dân chúng tiến đến du ngoạn mỗi ngày.

 Tống Cáp thường xuyên tới đây leo núi nên rất có kinh nghiệm.

Ngồi bên trong kiệu, cúi đầu nhìn Lục Bạch ra vẻ buồn ngủ mê mang, nhéo nhéo mặt y gọi, "Tử Hề, dậy đi, Tử Hề?"

Lục Bạch chậm rãi mở to đôi mắt ra, dụi dụi mắt một lát rồi liếc mắt nhìn Tống Cáp phía trên, y chậc lưỡi, hỏi: "Đến đâu rồi....?"

Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ nên giọng y mềm mềm mại mại, thậm chí còn kéo dài âm cuối, tạo ra một cảm giác rất dỗi dịu êm. Tống Cáp nghe mà ngây cả người.