Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

24 từ - từ 11 (Phần 2)

Từ mấu chốt thứ mười một - Lý do (Phần 2)

Cho nên tôi tiếp tục nói tiếp.

Thực ra ngay cả anh có cắt ngang lời tôi thì tôi cũng chẳng có ý định dừng lại.

"Hồi năm hai, xã đoàn có rất nhiều học muội đến, rất nhiều học muội đặc biệt thích nghe cậu ta kể chuyện, mỗi ngày đều quấn lấy cậu ta, nói truyện cậu ta kể hay hay quá, rất thích nghe, vì thế nên bọn họ liền cảm thấy một người có thể kể chuyện hay như thế thì con người chắc cũng phải hài hước thú vị lắm."

Mạc Kiệt vô cùng kiên nhẫn, lẳng lặng nghe tôi nói về những chuyện không hề liên quan gì đến cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi.

Tôi nói: "Các cô ấy thông qua những câu chuyện kể của cậu ta để hình tượng hóa Trần Ứng Giai, hơn nữa còn vì thế mà si mê." Tôi cảm thấy buồn cười, "Nhớ rõ là hồi chúng ta học đại học ngày nào cũng có học muội tìm đến lớp ta đúng không?" Tôi nói, "Các cô ấy theo đuổi Trần Ứng Giai thật sự rất điên cuồng."

Mạc Kiệt dừng lại một chút, vẫn không nhịn được hỏi tôi: "Em muốn biểu đạt cái gì?"

Tôi nói: "Bọn họ thích chuyện kể của Trần Ứng Giai chứ không phải bản thân Trần Ứng Giai."

Mạc Kiệt tựa hồ nghĩ nghĩ: "Em nói vậy là rất không có đạo lý." Anh nói, "Kể chuyện cũng là bản thân của cậu ấy, con người của cậu ấy có bao gồm cả những câu chuyện cậu ấy kể."

Tôi không nhịn được cười: "Ha ha, Trần Ứng Giai sau này nói cho em một cách giải quyết đào hoa hết sức đơn giản." Tôi nói, "Cậu ta đổi phong cách kể chuyện, từ hài hước khôi hài sang thâm trầm đen tối, các học muội đều nói các câu chuyện của cậu ta gần đây rất đáng sợ, nói cậu ta đừng làm vậy nữa."

Mạc Kiệt hơi mím môi: "Các cô ấy đang đợi cậu ấy trở về con người mà họ quen."

Tôi thò tay lấy cốc nước trong tay anh, cúi đầu uống một ngụm nước rồi gật đầu: "Nói cho cùng cái mà họ thích bất quá cũng chỉ là những câu chuyện chứ không phải người đã kể những câu chuyện đó."

Mạc Kiệt liếc nhìn tôi rồi nhìn cốc nước trong tay tôi, vẫn khó hiểu như trước: "Em muốn biểu đạt cái gì với anh?"

Tôi cười: "Cho đến khi Trần Ứng Giai đến xã đoàn cũng đều kể chuyện có chút đen tối khủng bố, thì ra là sau đó các học muội càng nghĩa chính ngôn từ biểu lộ anh đã thay đổi rồi, sau đó quyết đoán bỏ đi." Tôi nói, "Trần Ứng Giai cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng cậu ta vẫn là cậu ta, chẳng lẽ không đúng hay sao, học muội chỉ thích chuyện kể của cậu ta thôi, không phải thích cậu ta."

Mạc Kiệt im lặng một hồi lâu, cuối cùng đại khái cảm thấy tôi cằn nhằn liên miên một mình thê thảm quá, bắt đầu suy luận: "Nếu muốn học muội tiếp tục thích mình thì có thể tiếp tục kể những câu chuyện họ thích."

Tôi đặt cốc nước xuống, sau đó nhìn anh cười nói: "Cho nên cứ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thế có phải thích không đâu?"

Tôi thấy Mạc Kiệt ngây ra một hồi, sau đó anh hình như thoáng cười một cái: "Logic của em rất kín đáo thế nhưng quan hệ nhân quả hình như lại sai rồi."

Tôi ngưng thần nghĩ xem mình muốn biểu đạt điều gì, không phát hiện có cái gì lớn cho nên tôi nhìn anh chờ đợi anh giải thích nghi hoặc cho tôi, anh nói: "Nếu em là người kể chuyện, mà anh lại là học muội, thế thì em kể chuyện gì anh cũng thích nghe."

Tôi im lặng một lát, ý tôi muốn nói hình như không phải ý này.

Lại nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu em là học muội còn anh là người kể chuyện." Anh nói, "Từ một khắc đầu tiên anh nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ phản ứng hay cảm xúc nào của em." Anh dừng lại một chút, "Cho nên căn bản không tồn tại cái gọi là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, là anh vui vẻ chịu đựng."

Lời giải thích này dứt khoát đánh bại tôi, tôi ngây người một hồi lâu, tôi cảm thấy lời nói của tôi có quá nhiều lỗ hổng lớn khiến cho anh có thể chui vào bất cứ lỗ hổng nào.

Tôi liếc anh vài cái: "Thôi, chuyện này tạm thời không nói nữa." Tôi nói, "Nếu em là người kể chuyện, anh là người nghe chuyện, anh thích em là bởi vì các câu chuyện, điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt thôi, đúng không?"

Anh gật đầu: "Hẳn là thế."

Tôi nói: "Anh tự hình tượng hóa em trong đầu mình, sau đó thích phải chính cái hình tượng mà mình tưởng tượng ra, đến khi cái hình tượng ấy bị em phá vỡ, nháy mắt anh thích em sẽ biến mất ngay lập tức, có đúng hay không?"

Mạc Kiệt nhìn tôi hồi lâu, tôi tưởng có khả năng anh không hiểu tôi đang biểu đạt cái gì, thật ra tôi cũng hiểu phương thức biểu đạt của mình hình như tồn tại vấn đề rất lớn.

Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một hồi, hiện tại tôi cho rằng tôi hoặc là đã nói cho anh hiểu hoặc là đã thuyết phục được anh rồi.

Về phần tôi đến cùng là muốn gì ở anh, chính tôi cũng không rõ, tôi cũng không biết rốt cuộc là mình muốn kết quả sẽ như thế nào.

Tôi đoán Mạc Kiệt hẳn đã chịu đủ loại phương thức úp úp mở mở này rồi, hai tay anh nắm chặt vào nhau, trực tiếp xốc sương mù lên, "Em muốn biểu đạt điều gì?", anh nói, "Ý bảo người anh thích căn bản không phải là con người em?" Anh nhìn tôi, "Hay là anh chỉ thích em trong một nháy mắt, thế nhưng cái từ nháy mắt này căn bản không thể dài lâu được."

Tôi nghĩ bụng, ừa, khái quát rất hoàn hảo, 100 điểm.

Tôi đợi anh cho mình đáp án.

Đợi một lát, tôi nghe thấy anh nói rằng: "Đại khái là trong một nháy mắt nào đó, em khiến cho anh cảm thấy chờ mong vào cuộc sống."

Tôi hỏi: "Nháy mắt nào?" Cái từ nháy mắt này, bao giờ cũng rất nhỏ bé.

Mạc Kiệt tựa như đang suy nghĩ, anh quay đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc đến quá phận: "Mỗi một nháy mắt." Anh nói, "Sự tồn tại của em trên thế giới này chính là thứ khiến anh chờ mong vào cuộc sống."

Câu giải thích này khiến tôi có chút xấu hổ, nào có giống giải thích, nghĩ cho kỹ thì cố tình lại là một lời úp mở, tôi vẫn không hiểu được loại cảm xúc này, đơn giản là trực tiếp mở miệng hỏi: "Vì sao anh lại nhận định em như thế?"

Mạc Kiệt nói: "Đại khái là do tính cách, anh vừa thấy em đã cảm thấy em là tốt nhất."

Tôi cười: "Thế nếu sau này anh có cơ hội gặp người tốt hơn thì sao?"

Tôi thấy anh nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười nhỏ bé: "Nếu anh đã cảm giác em là tốt nhất thì anh sẽ không thấy được ai tốt hơn đâu."

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -