Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

Bao tử - 8

Chương 8: Lời mời

Phần đề cập đến Triệu Qua trong nhật kí vô cùng nhỏ, chỉ dùng vài câu ít ỏi rồi bỏ qua, nội dung phần nhiều là kể xem hắn ta quen biết Lâm Doãn Khanh thế nào, yêu đương rồi chịu khổ ra sao, cuối cùng là phẫn hận sau khi bị đá thế nào.

Mục Hành nhanh chóng đọc xong phần về Triệu Qua, vẫn cảm thấy đầu óc có chút lơ mơ, từ tự thuật của nguyên thân thì hắn ta căn bản không có chút tình cảm nào với Triệu Qua, nội dung nhật ký cũng không đề cập đến tiếp xúc thân thể hay gì, điều này khiến cho Mục Hành thoáng thở nhẹ ra.

Khép nhật kí lại, Mục Hành đứng dậy giãn gân cốt, lúc này mới ngửi được mùi hương khó ngửi trên cơ thể mình, thế là hắn nhanh chóng tìm một bộ quần áo đi tắm rửa. Bên ngoài phòng không có ánh sáng nên tối đen kịt, là cơ hội tốt cho Mục Hành thử nghiệm một phen.

Không tìm được nước ấm, cũng không cách gì để nấu nước, Mục Hành đành phải ứng phó tắm bằng nước lạnh, sau đó cả người run lẩy bẩy vọt vào trong chăn bao kín lấy mình, mỗi một tế bào trong cơ thể hắn đều đang run rẩy.

Nhiệt độ cơ thể có hơi ấm lên một chút, Mục Hành ra khỏi đệm chăn lật xem sách Triệu Qua đưa, vừa nhìn đã bị hấp dẫn, tầm mắt không thể rời khỏi trang sách được nữa.

"Năm nghìn năm phát triển", "Những phát minh thay đổi thế giới", "Đại điển phân loại nghề nghiệp của cộng hòa nhân dân Trung Hoa". Mỗi một quyển sách đều rất nặng, chữ viết chen chút như thể một tổ kiến, nhưng Mục Hành lại đọc vô cùng nghiêm túc, những suy nghĩ không ngừng vây lấy hắn đã biến mất cả.

Vài ngày sau, Mục Hành trừ khi ăn cơm thì cứ lủi ở trong phòng, cha Mục có giận đến mức nào cũng không thể để đứa con ruột thịt của mình chết đói. Hoàng Mi bởi vậy mà oán giận quanh co lòng vòng không ít, nhưng tất cả đều không lọt vào đường nhìn của Mục Hành, còn về Mục Tử Mặc ——

Từ khi cậu ta không sai Mục Hành nấu mì cho mình được, sau đó bị Mục Hành ngay cả bát ăn cơm cũng không chịu chia, khiêu khích đánh nhau liên tiếp cũng chẳng thành công do cuối cùng vẫn là mình chịu khổ, thế là từ đó về sau cứ nhìn thấy Mục Hành là đành phải ngoan ngoãn đi đường vòng.

Trong lúc Mục Hành ngồi trong phòng tiếp thu tri thức, Triệu Qua làm nhà đầu tư cho "Chim di cư" đang ngồi chán đến độ đẩy đi đẩy lại giọt nước trên bài hội nghị, từ các nhà sản xuất đến các bên đầu tư, tất cả mọi người đều dõng dạc giận dữ chỉ trích Mục Hành đã diễn kém mà thái độ làm việc còn không tốt, ai cũng muốn đá Mục Hành ra khỏi đoàn làm phim "Chim di cư", lăn càng xa càng tốt.

"Còn chưa kí hợp đồng mà cậu ta đã đùa cợt rằng không muốn diễn thế sau này ký hợp đồng xong xuôi cả rồi mà cậu ta vẫn khư khư nói không muốn diễn thì phải làm sao, chẳng lẽ quay lại toàn bộ?"

"Trước khi thử vai thì mất tích, xử lý tin tức truyền thông cũng không tốt, bây giờ người ngoài mắng Mục Hành ghê lắm, nhân cách và diễn xuất đều tệ, ngoài cái mặt ra thì chẳng có chỗ nào hay."

"Tề Tiệm Đường thì khác hẳn, anh ta được đề cử nhiều nhất trên mạng, cứ để anh ta diễn "Chim di cư" đi, vừa có nhân cách vừa có tài năng, lớn lên cũng chẳng kém Mục Hành là bao, chúng ta đều là người làm ăn, lợi nhuận là hàng đầu, ai có thể mang đến cho ta lợi nhuận tốt nhất thì chúng ta chọn —— tổng giám đốc Triệu, anh nói có đúng hay không?"

Tầm mắt của mọi người dồn về phía Triệu Qua, Triệu Qua vẫn ra vẻ chẳng để ý gì, "Mục Hành không có nhân cách cũng không có tài năng, nhưng cậu ta có tôi làm núi dựa chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao."

Ngữ khí của anh nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại chẳng khác gì sấm đánh bên tai khiến người ta không ai dám khinh thị.

Đạo diễn không cam lòng nói, "Tổng giám đốc Triệu, không có ai làm khó Mục Hành hết mà chính mồm anh ta nói rằng không muốn diễn."

Từng chữ từng chữ của Triệu Qua tăng thêm ngữ khí: "Cậu ta nói anh chết thì anh cũng chết sao?"

Đạo diễn: "..."

Triệu Qua chậm rãi đứng dậy, cảm giác áp bách khiến cho phòng họp lạnh ngắt như tờ, đôi mắt hẹp dài của anh mang theo lệ khí thản nhiên, nhưng ngữ điệu nghe lại không thấy khác thường gì, vẫn rất bình tĩnh, "Tôi không quan tâm các anh làm thế nào, nhân vật chính của "Chim di cư" chỉ có thể là Mục Hành, khuyên cậu ấy cũng được, xin cậu ấy cũng được, đó là chuyện của các anh, tuy rằng tôi có góp phần đầu tư vào "Chim di cư" nhưng các anh vẫn có thể đổi người khác."

Anh nói xong thì hơi dừng lại, vuốt cằm mỉm cười nhìn mọi người, trong giọng không có chút độ ấm nào, "Nhưng đây là lần đầu tiên họ nhà Triệu hợp tác với các anh, chỉ mong sẽ không phải là lần cuối cùng."

Triệu Qua nói xong thì không thèm nhìn sắc mặt của người khác, đoạn đi theo lối nhỏ ra khỏi phòng họp, thư ký chờ sẵn ở ngoài phòng họp, thấy Triệu Qua là nhanh chóng tiến đến trình bày kế hoạch làm việc tiếp theo trong ngày.

Phòng họp im lặng một hồi lâu, sau đó sôi trào lên lần thứ hai.

Triệu Qua và thư ký cùng xuống lầu, chợt nhớ tới cái gì đó: "Chu Mục Hải về nước từ bao giờ?"

"Một tuần trước, anh ta dẫn theo một đoàn đạo diễn từ Mỹ về, xem ra đang tìm diễn viên thích hợp."

"Phim gì thế?"

""Quyền mưu", đề tài cổ đại tranh quyền đoạt vị."

Triệu Qua khẽ nhíu mày, chuỗi Phật châu trên cổ tay mơ hồ càng trở nên đỏ tươi hơn.

Sớm không về muộn không về, cố tình lại chạy về nước ngay lúc này, Chu Mục Hải muốn làm gì.

Khách quý gõ cửa xin gặp, thái độ của Hoàng Mi biến đổi 180 độ, giống như quỷ nghèo khó ki bo kẹt xỉn đột nhiên lại bị ném vào trong kho vàng, bà ta vui mừng ra vẻ ân cần pha một ấm trà ngon để tiếp đãi, chỉ sợ để khách quý đợi lâu.

Trà chỉ có một cốc, hiển nhiên không có phần cho Mục Hành, Mục Hành thế nhưng lại chẳng trách cứ gì, hắn vốn còn muốn chấn chỉnh lại gia quy nhưng nề hà cha lại sợ vợ, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần Hoàng Mi không trêu chọc đến hắn thì cả hai có thể chung sống bình yên.

Mục Hành đang xem phần miêu tả máy tính trong sách nên không muốn dây dưa ở đây lâu, "Có chuyện gì sao?"

Chu Mục Hải giao cốc trà lại cho Mục Hành, cười nói: "Tôi thật sự không có cách gì để liên hệ với cậu nên mới đành phải tìm đến đây —— tôi có ấn tượng sâu sắc với cậu từ hôm thử vai..."

"Tôi nói rồi, tôi không diễn*"

*Ở đây mình cho Mục Hành xưng "tôi" vì anh đã đọc sách học thêm tri thức nên có thể xem là đã thích nghi với map hiện đại rồi nghe.

"Đừng vội từ chối, tôi không nói "Chim di cư", cậu có hứng thú diễn vai chính của "Quyền mưu" không?"

Mục Hành không khách khí bưng cốc trà lên uống một ngụm, quả nhiên có hơi nhạt, hương trà không bằng một phần nghìn trà cống nạp trước đây hắn uống.

Lạnh nhạt nói: "Khác gì sao?"

Chu Mục Hải rút kịch bản ra đưa cho Mục Hành, "Cậu không bận thì xem qua một chút rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục."

Mục Hành không nhận, "Tôi không muốn đóng phim."

"Nguyện vọng trước đây của cậu là đóng phim, bây giờ có cơ hội mà lại bỏ qua hay sao?" Chu Mục Hải từ từ thuyết phục, ""Quyền mưu" khác với "Chim di cư", "Chim di cư" sẽ khiến cho cậu bị người đời chửi mắng nhưng "Quyền mưu" thì lại có thể khiến cho cậu thay hình đổi dạng thậm chí có thể mượn cơ hội này để nổi tiếng, không có nghệ sĩ nào có thể từ chối việc đứng trên đỉnh vinh quang, giữa sự tung hô và ngưỡng mộ sùng ái của vô số người."

"Nổi tiếng là tôi có thể làm bậy làm bạ theo ý mình sao?"

"Đại khái, không được."

"Nếu như vậy thì tôi nổi tiếng làm gì, đứng ở nơi tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rất nguy hiểm."

Mà hiện giờ không có ai giúp đỡ hắn được.

Lời nói của Chu Mục Hải bị nghẹn trong cuống họng, chắc là chưa từng gặp ai không biết phân biệt đến thế, nhưng gã ta thật sự thích cái khí thế của Mục Hải, cậu ta có cái sự duy ngã độc tôn uy nghiêm mà gã cần.

Vị đạo diễn tiếng tăm lẫy lừng khắp thế giới phá lệ đi thuyết phục người ta, mà người được gã thuyết phục lại là một diễn viên nho nhỏ vừa không biết cách làm người vừa không biết diễn mà ai nghe tên cũng phải cười nhạt.

"Để tôi đoán nhé, tôi rất thích tính tình của cậu, chuyện này không liên quan đến đánh giá của người ngoài đối với cậu nhưng tôi cảm thấy hiểu biết của cậu rất hạn hẹp, nếu không may thì sau này sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng cậu có biết cái còn nguy hiểm hơn nữa là gì hay không, chính là Triệu Qua, chuyện cậu nổi hay không có liên quan trực tiếp đến hắn ta, dẫu cho hai người là chân tình hay là giả ý, với quan hệ hiện tại của hai người thì cậu vĩnh viễn không chiếm được đường nhìn thẳng của hắn ta chứ đừng nói là địa vị ngang hàng, hắn ta có thể tùy tiện nhào nặn cậu vào trong lòng bàn tay ——"

Mục Hành im lặng, sau khi đọc xong cuốn sách về nghề nghiệp, hắn đã có kiến thức với về con hát, thật không ngờ con hát hèn kém của Đại doanh, ở đây lại có địa vị cao đến thế.

Mà Chu Mục Hải cũng nói đúng tâm sự của hắn, Mục Hành hiện giờ lo nhất là chênh lệch địa vị với Triệu Qua.

Hoàng đế bệ hạ nghiêm túc suy xét một hồi lâu, châm chước nói: "Tôi có thể diễn mà không khúm núm nịnh hót người khác được không?"

Chu Mục Hải kinh ngạc nhìn về phía Mục Hành, kinh ngạc vì thứ đối phương quan tâm nhất lại không phải là thù lao. Đoạn hưng trí càng đậm cười rộ lên, "Cậu không cần phải làm thế."

Lại nói tiếp: "Vai cậu diễn là Lục hoàng tử, sau này sẽ trở thành hoàng đế."

Lúc này Mục Tử Mặc trốn sau góc tường nghe trộm nửa ngày không kìm nổi xen mồm vào một câu: "Anh Chu ơi, em là Mục Tử Mặc, em vẫn sùng bái anh đó giờ, nhưng anh tìm Mục Hành để diễn vai hoàng đế thì chắc chắn là tìm lộn rồi, từ đầu đến đuôi anh ta không có điểm nào giống hoàng đế hết, diễn thái giám còn miễn cưỡng được."

Tiếp đó tận lực tiếp thêm tự tin cho bản thân, "Này này, anh Chu ơi, anh cảm thấy em thế nào? Chắc chắn là em giỏi hơn Mục Hành, anh tìm anh ta không bằng tìm em đây này, em so với anh ta còn khá khẩm hơn!"

Chu Mục Hải nhìn nhìn Mục Tử Mặc, lại nhìn nhìn Mục Hành, chỉ cười chứ không nói. Trái lại Mục Hành nghe thế thì liếc Mục Tử Mặc một cái lạnh buốt, rõ ràng ánh mắt ấy vẫn như bình thường nhưng lại khiến cho Mục Tử Mặc bỗng cảm thấy khí lạnh nhập cốt, máu chợt rơi chậm lại, không khí chung quanh còn có dấu hiệu đóng băng.

Tim cậu ta đập nhanh đến khó hiểu, cái đầu như tổ chim im lặng rụt vào trong phòng, cậu ta giơ ngón tay giữa lên thừa dịp Mục Hành không để ý, về đến phòng mà vẫn quan sát cẩn thận xung quanh rồi mới yên tâm.

Chu Mục Hải cười, "Em trai cậu à?"

"Ừ."

"Rất có ý tứ."

Mục Hành nói: "Trong mắt anh chuyện gì cũng có ý tứ à?"

Chu Mục Hải nắm hai tay lại, đẩy kịch bản về phía Mục Hành, nói: "Đương nhiên không phải rồi, cậu là người có ý tứ nhất mà tôi gặp từ trước đến giờ —— cậu nghiêm túc đọc kịch bản đi, ngày mai thử vai, nhớ là không được đến trễ."

Tầm mắt Mục Hành dừng trên quyển kịch bản, đại não không ngừng suy tư đến chuyện khác, "Tôi muốn tự chọn nội dung thử vai."

"Tùy cậu thôi."

"Anh có thể gọi Triệu Qua tới không?"

Chu Mục Hải kỳ quái hỏi: "Cậu không có số hắn ta à?"

Sự im lặng của Mục Hành thay cho câu trả lời thuyết phục, cũng chẳng có ý nói rõ cho Chu Mục Hải nghe, điện thoại của nguyên thân toàn những số cơ bản, hắn không tìm thấy số của Triệu Qua.

Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc nhưng Chu Mục Hải vẫn bấm số của Triệu Qua, còn đưa điện thoại di động cho Mục Hành ý bảo hắn tự gọi đi.

Lập tức thay đổi tư thế suy ngẫm về hành vi cử chỉ của Mục Hành, thật không ngờ Mục Hành lại đề cập đến Triệu Qua mà chẳng kiêng nể gì, vẻ mặt còn rất vô tư không hề nhăn nhó một tí nào.

Mục Hành tránh người ngoài nên ra ban công nghe, vị trí của hắn có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố phồn vinh đồ sộ, trên đường xe cộ như nước chảy, biển người đông đúc.

Triệu Qua đuổi kịp một giây cuối cùng trước khi hồi chuông cuối kết thúc, ngữ khí lạnh nhạt mang theo chút không kiên nhẫn: "Nói."

Mục Hành nói: "Ta là Mục Hành ——" tạm dừng hai dây, không biết Triệu Qua có nghe thấy hay không nên hắn lặp lại một lần nữa, "Ta là Mục Hành."

Triệu Qua trong điện thoại im lặng đến quỷ dị, Mục Hành đoán rằng lúc này chắc anh đang nhăn chặt hai đầu lông mày, "Em ở cùng Chu Mục Hải?!"

"Anh ta mời diễn "Quyền mưu"."

Đôi mày của Triệu Qua có hơi giãn ra.

"...Là nam chính, trước làm Lục hoàng tử, sau này đăng cơ làm hoàng đế, ngươi có thấy quen thuộc lắm không?"

Cái mày vừa giãn ra lả Triệu Qua lại nhăn tịt lại.

Mục Hành nói tiếp: "Ngày mai "Quyền mưu" thử vai, ta có quà tặng cho ngươi, ngươi nhất định phải tới đó."
____________________

Zô: Đến hẹn lại lên, chào mừng các bạn đến với phần hóc búa nhất trong mỗi một bộ truyện: Xưng hô.
Hôm bữa mình đăng lên fanpage nhưng chẳng ai rep mình hết, mình thực sự không biết phải để xưng hô sao đây, về lý thì vì Mục Hành là người cổ đại nên xưng "ngươi-ta" nhưng Mục Hành suy cho cùng vẫn phải thích nghi với thế giới mới nên đổi xưng hô sang "tôi-anh/cô/dì/chú/bác" là điều tất nhiên. Cái khó là xưng hô giữa Mục Hành và Triệu Qua, mình vốn định sẽ đổi xưng hô cho hai người sang thể hiện đại tức "anh/tôi-em" thuần túy, cơ mà cả hai đều cổ xuyên kim nghen, tức là họ có quen nhau trong cổ đại và sau này sẽ ngả bài nhận người, thế nên mình mới loạn thấy mẹ luôn, không biết làm sao hết. Hiện tại mình vẫn để xưng hô theo ý mình, không hợp lý chỗ nào thì các bạn báo lại cho mình sửa nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -