Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018

Bao tử - 20

Chương 20: Vào đội

Mục Hành gật gật đầu, nhẹ nhàng đập cái tay có chút lạnh lẽo của Đậu Thiến, "Chào cô."

Đậu Thiến quái dị thu tay, lại cười nói: "Em dẫn anh đi tham quan nhé, thuận tiện làm quen mọi người luôn, về sau tất cả mọi người đều sẽ cùng một đội."
*Một thành ngữ tiếng Hán ý chỉ trời cao sẽ đền đáp xứng đáng
cho những người cần cù chăm chỉ

Phòng làm việc vừa mới dọn vào nhưng đã có kích thước nhất định, bên trong đặt vài bài công tác, vách tường treo một bức viết bốn chữ 'Thiên đạo thù cần*' rồng bay phượng múa, chữ viết lưu loát, treo ngay ở bên phải cửa ra vào, đẩy cửa thủy tinh ra là có thể vào phòng riêng của Mục Hành.

Thoạt nhìn vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ, một ghế da rộng rãi thoải mái, đối diện có sô pha và bàn trà, rèm cửa thanh lịch màu xanh nhạt, góc tường có đặt một bồn cây xanh mướt, chạc cây đã qua cắt tỉa, bày ra vẻ xinh đẹp chỉnh tề.

Đậu Thiến kéo bức màn ra để ánh mặt trời đi vào.

"Những thứ này là do em bố trí, anh cảm thấy thế nào?"

"Tốt lắm."

Đậu Thiến cười rộ lên khiến cho người khác có cảm giác rất thoải mái, "Em chưa rõ lắm về sở thích của anh cho nên còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị, anh có đề nghị gì không?"

"Cứ làm theo ý cô đi."

Ấn tượng Đậu Thiến dành cho Mục Hành rất tốt, hắn cơ hồ không tìm ra nửa điểm tỳ vết nào, vô luận là kế hoạch Đậu Thiến sắp xếp cho hắn hay là trọng tâm phát triển sau này, mọi lời nói cử chỉ thoạt nhìn đều không thể soi mói được.

"Quyền mưu" bắt đầu quay cùng ngày Mục Hành vào đội, ấy thế mà hắn lại bị toàn thể đoàn làm phim xa lánh, một mặt vì họ không phục Mục Hành, mặt khác là do vụ Trần Tề khiến cho họ hoang mang lo sợ trong lòng, không dám trêu chọc Mục Hành.

Chỉ có thể lựa chọn đứng nhìn từ xa.

Mục Hành vốn là người ít nói, cũng không phải hạng hạ mình để lấy lòng người khác, bởi vậy nên trừ lúc diễn xuất và chụp hình ra thì hắn rất ít khi trò chuyện với người khác, càng miễn bàn đến chuyện có bất cứ ai thân thiết với mình.

Mà Chu Mục Hải vốn cũng là người đặc biệt độc lập cho nên rất thích cách làm người của Mục Hành, theo suy nghĩ của gã thì Mục Hành rất có ý tứ.

Mục Hành từ chối cho ý kiến với nhận định này, đây không phải lần đầu Chu Mục Hải nói thế nhưng hắn thật sự không tìm thấy bất cứ cái gọi là ý tứ trong con người mình.

Mục Hành khi xưa vốn cao ngạo, cho dù bây giờ đã biết con người trong thiên hạ thời nay ai cũng ngang hàng, không phân tôn ti nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận chuyện hạ mình nịnh hót lấy lòng người khác, cho dù đối tượng nịnh hót sẽ mang lại ích lợi cho hắn.

Lúc Chu Mục Hải hướng dẫn còn đặc biệt nhắc đến chuyện này với Mục Hành, "Tôi có hướng dẫn kỹ càng thế nào thì cũng không bằng mọi người lén tự tập với nhau, phải làm quen thì đến lúc diễn thật mới dễ được, bọn họ không có địch ý gì đối với cậu, nói thật trông cậu thế này vô cùng khó gần."

Đây là những lời từ tận đáy lòng, thân thể này khi bị nguyên thân khống chế thì có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt nhưng dưới sự khống chế của Mục Hành thì lại khiến cho người ta cảm thấy áp bách.

Loại cảm giác này rất khó hình dung, đại khái là giống khi không khỏe lại đụng phải thầy giáo hoặc khi đến trễ lại gặp phải sếp.

Những lời này lại chẳng lọt vào tai Mục Hành, ngày tiếp theo hắn vẫn cứ làm theo ý mình, người khác không bắt chuyện với hắn thì hắn cũng lười bắt chuyện với người khác, được cái là thiên phú của hắn cực cao, lại từng làm hoàng đế, không khó để lột tả được những hành vi cử chỉ được miêu tả trong kịch bản, số lần NG thế nhưng lại ít ngoài dự đoán.

Đó cũng là một điều mà các diễn khác trong đoàn nghĩ mãi không ra.

Bọn họ vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Mục Hành ê mặt NG, không nghĩ tới từ khi bắt đầu quay phim, sự thể hiện của Mục Hành lại vượt xa người thường, thậm chí suýt nữa lấn áp cả một nghệ sĩ hạng hai.

Nghệ sĩ hạng hai này có tên Nghiêm Kiều, vai diễn là thị vệ bên người Lục hoàng tử, ngoài mặt thì tận tâm trung thành với Lục hoàng tử chứ thật ra là người do Nhị hoàng tử phái đến nằm vùng, chuyên trộm truyền tin trở về.

Nghiêm Kiều rất bất mãn với Mục Hành, trong mắt anh ta thì Mục Hành bất quá chỉ là một bình hoa di động không có tài năng, ngay cả mình cũng không bằng, vậy thì dựa vào cái gì mà có thể được diễn nam chính của Quyền mưu, đây mẹ nó chính là quy tắc ngầm điển hình, chắc chắn là do Mục Hành bò lên giường đạo diễn thì mới có được vai diễn này.

Tưởng tượng như vậy nên Nghiêm Kiều càng khinh thường Mục Hành hơn.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng diễn xuất của Mục Hành thế nhưng lại át được cả mình.

Với quy tắc trong nghề, người thường xem náo nhiệt. Diễn xuất tốt không có liên hệ quá lớn gì với nhân vật mà mình sắm vai, cho dù ảnh đế có diễn một người qua đường giáp đi chăng nữa thì cũng có thể dễ dàng chiếm được sự nổi bật của nhân vật chính, bởi vậy nên cho dù có xuất chúng hay không thì vẫn phải nhìn diễn xuất, có thể khiến cho người xem nhìn mình mà quên đi tất cả, vùi đầu chú tâm vào nội dung phim, đó mới là cảnh giới cao nhất của nghiệp diễn.

Nghiêm Kiều không phục lắm, anh ta nhận định Mục Hành bất quá là do may mắn, hơn nữa lúc ấy anh có hơi không phản ứng kịp cho nên mới có thể xảy ra chuyện đối phương vừa nổi giận quát một cái mà đầu óc anh đã trống rỗng.

Anh ta NG liên tục sáu lần, càng về sau càng luống cuống khiến cho đạo diễn tức giận chỉ vào mũi mắng to.

Nghiêm Kiều cắn răng nắm chặt tay, mãi sau đó mới miễn cưỡng qua được màn đó.

Anh ta luôn chờ một cơ hội để đánh trả, chỉ cần nắm được trong tay là Nghiêm Kiều sẽ cho Mục Hành nếm thử sự lợi hại của mình, tìm về tất cả mặt mũi đã mất trước đó.

Nghiêm Kiều cuối cùng cũng chờ được cơ hội, đây là cảnh diễn cuối cùng của anh ta trong "Quyền mưu", là cơ hội duy nhất để trọng trấn hùng phong.

Nội dung cảnh đó chính là thân phận của thị vệ do Nghiêm Kiều thủ vai bị bại lộ, liều chết ám sát Lục hoàng tử, sau khi thất bại thì chết trong tay ám vệ.

Máy quay chuẩn bị xong, đèn để ở đúng chỗ, đạo diễn làm một thủ thế OK, hô: "Action."

Lục hoàng tử điều tra khắp nơi, cuối cùng cũng bắt được kẻ nằm vùng bí mật bên người.

Một thân hắn mặc áo bào màu đỏ sậm, tóc giả bó gọn trong ngọc quan, giận tím mặt căm tức nhìn thị vệ bên người, sau khi nghe thấy tín hiệu, nghiên mực bên tay hung hăng bay về phía thị vệ.

"Ngụy Lăng ơi Ngụy Lăng, bổn vương đối đãi với ngươi không tệ, trăm triệu lần không nghĩ tới ngươi lại phản bội ta!"

Giọng của Lục hoàng tử ép đến thấp nhất, mang theo sự kinh ngạc và phẫn nộ, khí tức thô bạo bao trùm cả không gian chỉ trong khoảng khắc.

Nghiên mực đáp xuống vị trí cách đầu thị vệ không xa, phát ra tiếng vang đáng sợ.

Nghiêm Kiều theo bản năng nghiêng người tránh, nghiên mực bay đến trước mặt khiến cho anh ta căng thẳng thần kinh, đại não dấy lên tín hiệu nguy hiểm.

Vì thế nên NG.

Nghiêm Kiều hùng hổ đứng lên, trừng Mục Hành cả giận nói: "Cậu muốn giết tôi sao!"

Mục Hành thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Kiều một cái, cả người còn mang theo uy nghi của hoàng tử, cực kỳ trấn định nói: "Tôi có chừng mực, sẽ không làm anh bị thương."

Nghiêm Kiều cả bụng tức giận, đương nhiên không bỏ qua như thế, buồn cười, cậu nói sẽ không bị thương là không sao chắc!

Khi anh ta còn muốn tranh cãi thêm nữa thì đạo diễn Chu ngồi cạnh như có điều suy nghĩ bỗng nhiên không kiên nhẫn xen vào: "Thôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa, làm lại một lần, anh đừng có tránh."

Đạo diễn Chu chẳng những không chỉ trích Mục Hành trái lại để tâm đến chuyện anh tránh né.

Cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ dung túng hành vi nguy hiểm của Mục Hành hay sao.

Nghiêm Kiều chỉ đành nuốt cục tức xuống bụng nhưng đáy lòng sớm đã ghi hận chuyện này, thế nên sau đó khi rút kiếm đâm về phía Mục Hành, anh ta đã cố ý tăng thêm lực.

Kiếm chưa khai vỏ nhưng đâm mạnh vào ngực vẫn khiến cho người ta cảm thấy đau đớn bén nhọn.

Mục Hành nhíu mày, đáy mắt nhìn về phía Nghiêm Kiều tràn đầy lệ khí, lạnh như băng tuyết. Hắn không kêu dừng mà chịu đựng đau đớn y như trong kịch bản, nắm chặt lấy mũi kiếm, ngay khi kiếm chưa kịp chạm vào thân thể đã đạp mạnh một cái khiến cho Nghiêm Kiều bay về phía sau.

Gậy ông đập lưng ông, Mục Hành tuy rằng không tán gẫu bát quái với người khác trong đoàn làm phim không có nghĩa là hắn không nghe thấy tin đồn, Nghiêm Kiều nhiều lần ác ý châm ngòi quan hệ giữa hắn và Chu Mục Hải, nói hắn dùng quy tắc ngầm mới giành được vai diễn, còn nói hắn có thể diễn không NG nói không chừng là do được đạo diễn Chu lén dạy trước.

Những lời đó vô cùng ngoan độc, Mục Hành ghi tạc trong lòng, đã sớm muốn tìm cơ hội giáo huấn Nghiêm Kiều.

Không nghĩ tới Nghiêm Kiều lại tự đưa mình đến cửa.

Bởi vậy Mục Hành không nương tay chút nào, đế giày đánh mạnh vào lồng ngực của Nghiên Kiều, biến hành động miêu tả trong kịch bản thành sự thật.

Cho dù dây treo coi như giảm xóc nhưng Nghiêm Kiều vẫn bị đạp đến choáng váng đầu óc, vị trí ngực hơi hơi đau, trái lại không có bất cứ ngoại thương rõ ràng nào.

Anh ta lảo đảo bò dậy, lần này triệt để bạo phát, mang theo phẫn nộ cùng khuất phục, dù cho trên thân vẫn còn dây treo nhưng vẫn cần chuôi kiếm đánh về phía Mục Hành, may mà lúc ấy có rất nhiều nhân viên xung quanh nên ngay khi Nghiêm Kiều vọt đến trước mặt Mục Hành, mọi người đã kịp ngăn anh ta lại.

Nghiêm Kiều chỉ vào Mục Hành cuồng loạn quát: "Mày cố ý đúng không?! Mọi người có nhìn thấy không, một cước này của nó đá tôi có bao nhiêu mạnh! Vừa rồi ném nghiên mực cũng thế, vốn nó định ném chết tôi nhưng kết quả là trượt đó!"

"Tôi cố ý đá anh thì sao!"

Biểu tình Mục Hành không có bất luận biến hóa gì, nói như thể đúng lý hợp tình.

Lời hắn vừa thốt ra thì mọi người lập tức lên một cái, nhưng không đợi bọn họ tìm lời nói bình phẩm thì trong mắt đã đã tỏ hết suy nghĩ của mình.

Mục Hành tiếp tục nói, "Bất quá là do anh động thủ trước, các vị nếu không tin thì có thể kiểm tra chứng cớ thực hư, khi anh ta đâm tôi cũng dùng sức rất mạnh, tôi bất quá chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi."

Chu Mục Hải cũng nghe được lời đồn trong đoàn làm phim, gã vốn là người quang minh lỗi lạc không sợ người khác nói xấu, nhưng vậy không có nghĩa là gã sẽ cảm thấy cao hứng.

Nghiêm Kiều nên bị trừng phạt, giống như thái độ tự cho là đúng của anh ta đã định trước là chỉ có thể trở thành một cục đá cho người khác đạp chân lên.

Nghe xong lời giải thích của Mục Hành, tầm mắt của Chu Mục Hải lập tức chuyển hướng sang Nghiêm Kiều, nghiêm khắc nói: "Có phải thế hay không?"

Nghiêm Kiều nhất thời nói không ra lời, "Tôi..."

Anh ta vốn không cần phải giải thích, bởi những người ở đâu đã nghiệm chứng tất cả sự thật, vốn Nghiêm Kiều chỉ muốn trừng phạt Mục Hành một chút, ai dè Mục Hành lại ra tay hung ác như thế, không hề sợ mọi chuyện sẽ gây ảnh hưởng cho đoàn làm phim.

Sau khi kết thúc công việc, Chu Mục Hải bình tĩnh ra mặt, không chút lưu tình lạnh nhạt nói: "Nghiêm Kiều đúng không? Anh có thể đi rồi, sau này tôi sẽ không dám hợp tác với người nhiều thủ đoạn như anh nữa."

Chỉ bằng một câu nhẹ nhàng bâng quơ mà đã chặt đứt vô số con đường sau này của Nghiêm Kiều.

Sắc mặt Nghiêm Kiều trắng bệch trong nháy mắt, không thể tin nổi Chu Mục Hải lại làm như thế, anh bất quá chỉ đùa giỡn chút đỉnh mà thôi.

Còn những diễn viên tận mắt chứng kiến một màn này thì lại rất rõ ràng, đạo diễn Chu đang giết gà dọa khỉ, gã đang cảnh báo những người khác, tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai.

Dẫu dùng thủ đoạn trong lúc quay phim hay là tung lời đồn đãi ảnh hưởng đến danh tiếng của người khác sau lưng họ.

Tất cả mọi người đều nhớ kỹ lời cảnh báo này, đồng thời ghi thêm một cái lũy thừa lên sự nguy hiểm của Mục Hành, dù sao chuyện này xảy ra cũng vì hắn.

Nếu trước đây bọn họ chỉ dám đứng nhìn Mục Hành từ xa thì hiện tại trở thành quá ư sợ hãi, nếu đã không thể trêu vào thì chúng ta chẳng bằng hãy trốn thật xa.

Người này yếu đuối dễ bắt nạt chỗ nào? Chính xác là một diêm vương đời thực đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -