Thứ Hai, 8 tháng 1, 2018

Bao tử - 1


Chương 1: Chiêu hồn

Nghiêu Nguyên năm thứ sáu, đại doanh Nghi Hoa cung.

Giữa đêm, cung điện nguy nga ẩn mình trong bóng đêm tối đen không một tia ánh sáng, thoạt nhìn thâm trầm đáng sợ, cuồng phong gào khét khiến cho nhánh cây lay động xào xạt, chợt nghe có tiếng giống như oan hồn của ai đang khóc rên khe khẽ. Từ xa xa trong hành lang đi qua Nghi Hoa cung vang lên tiếng bước chân, là mấy cung nữ mặc áo quần màu lam nhạt run lẩy bẩy, một tay cầm một chiếc đèn lồng, một tay đặt hương nến, rải tiền vàng trong giỏ,

"Nghe nói hôm nay Thượng thư đại nhân lại ăn trượng."

"Ai, nói mau lên."

"Nghe bên điện Thái Hòa kể lại, hôm nay thượng thư đại nhân tấu xin bệ hạ tuyển phi, còn nói xấu tiên hoàng hậu* nữa, bệ hạ giận dữ, gọi người lôi xuống ngay giữa buổi triều."


*Nguyên văn: 先皇后 - Tiên hoàng hậu là 'Hoàng hậu đầu tiên' chứ không phải là tên riêng


"Bệ hạ chẳng lẽ muốn bỏ không hậu cung à?"

"Hiện giờ bệ hạ chỉ có một đứa con, các đại thần sao có thể không gấp, lúc tiên hoàng hậu còn tại thế được bệ hạ chuyên sủng, mẹ đẻ của Thái tử cũng đã mất sớm, hậu cung chỉ còn là cái thùng rỗng, lấy ai để sinh hạ hoàng tử cho bệ hạ bây giờ, sau này chủ của Đông Cung chỉ còn có thể là..." "Văn tỷ tỷ, tỷ vào cung sớm, đã từng gặp tiên hoàng hậu chưa?"

Văn tỷ tỷ được gọi như thế thì khẽ nhếch cằm, ngạo mạn nói: "Đâu có chỉ từng gặp, ta còn từng hầu hạ tiên hoàng hậu cơ."

"Nghe đồn tiên hoàng hậu hiền lương thục đức, khuynh quốc khuynh thành?"

Văn tỷ tỷ giật mình, khó có thể tìm được từ ngữ đáp lại, "...Tiên hoàng hậu là nam tử, sao có thể nói là hiền lương thục đức được, có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ, đương nhiên phải là khí vũ hiên ngang, anh tuấn phi phàm, nhưng nếu luận về dung mạo thì nghe nói bệ hạ nom đẹp mắt hơn, mà người có vẻ cũng không giống người nằm dưới thân người khác, ngay cả bệ hạ cũng không dám trêu chọc."

"Nếu như thế thì sao bệ hạ lại hạ chỉ ban chết cho tiên hoàng hậu?"

Nghi Hoa cung không có thị vệ trông coi, vài cung nữ hợp lực đẩy cánh cửa điện bằng gỗ sơn màu đỏ thắm ra, bên trên cửa điện khắc hoa văn hoa mỹ thậm màu, đủ để thấy tiên hoàng hậu lúc còn tại thế nhận được ân sủng sâu đến nhường nào.

Nhưng sau khi tiên hoàng hậu qua đời, bệ hạ liền hạ chỉ đóng cửa Nghi Hoa cung, mỗi ngày trừ khi quét tước thì người ngoài cấm được đi vào, ngày xưa ngoài điện cũng luôn có thị vệ đứng gác. Nghi Hoa cũng hồi đó cực kỳ xa hoa, hiện giờ chẳng qua chỉ còn là một tòa điện chết, trống rỗng không nghe được âm thanh nào, bởi vậy khi có người thắp lửa đốt đèn lồng nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ thấy nơi đó đầy tử khí, âm trầm đáng sợ.

Văn tỷ tỷ ỷ vào lá gan thò đầu vào đánh giá bên trong điện, đang định đáp lại câu hỏi của tiểu cung nữ thì lại thấy có một bóng đèn trong điện, bóng dáng đó phiêu du giữa không trung, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới như quỷ làm.

"A! ! Có quỷ a a a a ——!"

Văn tỷ tỷ nhảy dựng lên muốn chạy ra ngoài, cung nữ bên cạnh thấy thế thì cũng hét chói tai, mấy người xô đẩy lẫn nhau, chỉ muốn chạy thoát thân khỏi tòa cung điện toàn sát khí ấy, lồng đèn rơi đầy xuống đất, hương nến biến nơi đó thành một đống hỗn độn.

Các nàng còn chưa lao ra đến cửa điện đã nghe thấy bên trong nội điện có một tiếng gầm lên: "Làm càn! Bệ hạ đang ở đây, ai dám cả gan giả thần giả quỷ!" Người nọ còn chưa dứt lời đã thấy mười mấy người trong cấm quân từ khắp nơi hùng hổ chạy đến vây quanh các cung nữ đang sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.

Cấm quân khôi ngô hung hãn, trong tay cầm lợi khí lãnh liệt khiếp người. Các cung nữ sao đã gặp cảnh như vậy bao giờ, nhất thời sợ đến mức hồn rời khỏi xác, chỉ lo liều mạng cầu xin tha thứ.

Thái giám tổng quản tự mình đến hỏi chuyện, đoạn khiêm nhường khom thắt lưng đáp lời, "Bệ hạ, là thái hậu tưởng niệm tiên hoàng hậu, đặc biệt cho người trong cung đến tế bái, không biết là hoàng thượng đã đích thân tới nên mới vỗ lễ xúc phạm bệ hạ."

"Mẫu hậu có tâm, đều lui ra cả đi —— để cho họ tế bái ngoài đó, không được phép vào điện." Một tiếng nói bao hàm sự uy nghiêm vang lên, khàn khàn nghe không ra bất cứ cảm xúc dư thừa nào.

Văn tỷ tỷ cả gan khẽ ngẩng đầu, nhờ khe hở để nhìn lén hoàng đế cửu ngũ chí tôn đại doanh. Ánh mắt của nàng vừa chạm đến hình dáng của bệ hạ thì đã giật mình quên cả hô hấp, trái tim đập loạn thình thịch.

Đồn đãi rằng hoàng đế đại doanh hung thần ác sát, bạc tình quả nghĩa, là kẻ tài sát tiên hoàng để đăng cơ xưng đế, một năm sau khi hắn xưng đế thì điên cuồng quét sạch dư đảng của tiên hoàng, còn khiến cho sinh mẫu của tiên hoàng thắt cổ tự tử trong Phàn Lam cung, sau này trong Phàn Lam cung vẫn còn nghe thấy tiếng kêu khóc của oan hồn suốt ngày đêm, dọa điên rồi đuổi vài vị hậu phi đi.

Nhưng vị hoàng đế trước mặt này vừa không có mặt mũi hung tợn, cũng không hung thần ác sát, nếu thật sự muốn dùng từ ngữ để hình dung thì đại khái khinh vi thiên nhân* chính là từ thích hợp nhất. Bệ hạ chính trực tráng niên, một thân long bào minh tú hoàng kim, đế vương uy nghi đủ để trấn áp được kim long ngũ trảo trên long bào, thực khó tưởng tượng nổi vị đế vương này lại gần yếu đến thế, trên khuôn mặt hờ hững của hắn có khí thế duy ngã độc tôn, hình dáng ngũ quan rõ ràng, vì ánh nến hắt lên mặt khiến cho nét mặt của hắn thoáng tái nhợt, độ cung của cằm vừa phải, khiến cho người ta có cảm giác khó có thể thân cận.

*Nguyên văn: 惊为天人 - có nhiều nghĩa nhưng chủ yếu thường dùng để chỉ những người có dung mạo đẹp đến độ mà chỉ có thần tiên mới có được.

Đúng lúc này, một người trong cấm quân kích động chạy đến, tổng thái giám hơi hơi cúi người với bệ hạ, chạy bước nhỏ lại hỏi xem cấm quân sao lại bối rối thế, nghe xong cấm quân bẩm lại thì ông ta cũng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng xin thứ lỗi rồi chạy tới chỗ bệ hạ thì thầm nói.

"Bẩm bệ hạ, Thái tử điện hạ tới."

Khuôn mặt lạnh lùng của bệ hạ cuối cùng cũng có sự thay đổi, có vẻ hắn rất lấy làm phiền não nhăn mặt lại, xoay người bước nhanh tới nội điện.

Trong cửa đại điện, Thái tử điện hạ dẫn thị vệ giằng co với cấm quân, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, mắt thấy song phương sắp động thủ đánh nhau. Thống lĩnh cấm quân là nam nhi bảy thước, võ nghệ cao siêu, lại là hồng nhân trước mặt hoàng đế, cả triều văn võ không ai là không lễ nhượng anh ta ba phần, cố tình vị đến gây hấn lại là Thái tử điện hạ, khiến cho anh ta cúi đầu đứng một bên gấp đến độ sắp khóc.

Thấy Hoàng đế bệ hạ đi tới từ phía xa, cấm quân và cả thị vệ đều quỳ xuống. Thái tử điện hạ mặc một thân thường phục màu vàng có thêu hình rồng màu đỏ, có chút ảo não hành lễ, "Bái kiến phụ hoàng."

Bệ hạ —— Mục Hành trừng Thái tử điện hạ, hừ lạnh một tiếng, "Hồ nháo!"

"Hôm nay là ngày giỗ của phụ quân, nhi thần đến lễ bái, hồ nháo chỗ nào?" Tiểu Thái tử đứng thẳng lưng, biện giải đúng tình hợp lý. Thái tử năm nay mới chín tuổi thế mà cả người đã có phong phạm thái tử, nó nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại khoanh tay đứng đó, quả thật là có thể dọa người.

Mục Hành nghiêng đầu ngắm nhìn nội điện, thị vệ giơ đèn Cửu Long chiếu lên khuôn mặt tái nhợt suy sụp của hắn. Thái tử điện hạ thấy thế thì kinh ngạc nhìn chăm chú vào phụ hoàng của mình, nó nhớ khi phụ quân còn tại thế, phụ hoàng có khi nào bừa bãi như vậy đâu.

Mục Hành không giận mà uy nói: "Trong lòng Tuần Nhi có phụ quân là đủ rồi, tế bái chỉ là nghi thức xã giao, con muốn đến chỗ nào trong Nghi Hoa cung cũng được nhưng nội điện thì tuyệt đối không được bước chân vào."

Thái tử điện hạ ngẩng cổ, "Phụ quân khi còn sống ở trong nội điện, nhi thần muốn vào điện tế bái thể hiện thành ý."

"Không thể là chỗ nào khác ngoài nội điện sao?"

Mục Tuần không chút thoái nhượng nào, "Không thể là chỗ nào khác ngoài nội điện."

Mục Hành cúi đầu đối diện với Thái tử, ngồi lâu trên địa vị cao khiến cho hắn có bệnh chung của các đế vương —— duy ngã độc tôn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thái tử liền cảm thấy một cỗ khí thế phô thiên cái địa không thể chống đỡ đánh úp lại, tay của Thái tử nắm chặt đến độ xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch, thế mà nó vẫn bướng bỉnh không chịu lui nửa bước.

Mục Hành đi đến trước mặt Thái tử, hơi hơi xoay người nhìn chăm chú vào con trai mình, "Tại triều đường, trẫm là hoàng đế, con là Thái tử, ở nhà, trẫm là phụ hoàng con là nhi thần, Thái tử thân là thái tử một nước thế mà ngay cả đạo quân thần và luân thường phụ tử cũng không nắm rõ hay sao?"

Bọn họ đứng đến quá gần, Thái tử thuận tay bắt lấy cánh tay Mục Hành, dùng ngữ khí không có chút nào xứng với tuổi đển nói rằng: "Phụ hoàng dùng đủ cách để cản nhi thần, có phải là do ngài muốn gọi hồn phách của phụ quân về đúng không?"

Sắc mặt của Mục Hành lạnh xuống, chân mày nhíu càng chặt hơn.

Mục Tuần lại nói: "Phụ hoàng nếu đã hạ chỉ ban chết cho phụ quân thì hà tất phải gọi hồn phách của phụ quân về, làm thế phụ quân dù chết cũng không thể an bình được.

"Làm càn!" Mục Hành gầm lên một tiếng.

Mục Tuần nhếch môi, ỷ vào lá gan thấp giọng nói: "Phụ hoàng từ nhỏ đã giao nhi thần cho phụ quân nuôi nấng, cũng không biết phụ quân giáo dục nhi thần thế nào?"

Vẻ mặt Mục Hành túc mục*, cũng không quay đầu lại mà phát lệnh với thống lĩnh cấm quân: "Trần Tuấn, hộ tống Thái tử hồi cung, không có lệnh của trẫm thì không được bước khỏi Đông Cung một bước!"

*Nguyên văn: 肃穆 - vẻ nghiêm trang, thành kính không phải ai cũng có được

Trần Tuấn lĩnh chỉ, xin lỗi Thái tử điện hạ: "Thái tử điện hạ, thần đắc tội." Vài tên cấm quân nghe lệnh tiến lên, thái độ cường ngạnh ngăn chặn đường lui của Thái tử, nhưng Thái tử thân phận tôn quý, bọn họ không dám tiến lên bắt người.

Ngón tay Mục Tuần dùng sức nắm chặt cánh tay Mục Hành, nói tiếp: "Phụ quân dạy nhi thần thế nào là đoạt đế vị, phụ quân muốn cưới đi đế vị của ngài, người muốn giam cầm ngài, khiến cho ngài không thể gặp bất cứ kẻ nào ngoài người ra."

Mục Hành phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ là ngữ khí càng cường ngạnh thêm vài phần, "Đưa Thái tử hồi cung!"

Trần Tuấn bỗng dưng cảm thấy sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì đây, tự nhiên anh lại kẹp giữa hai người là hoàng đế và thái tử, nhưng hoàng mệnh không thể trái, ánh mắt hung ác của thái tử làm cho người ta sợ hãi lắm nhưng anh cũng chỉ có thể tuân chỉ ngồi xổm xuống, dễ dàng bế Thái tử điện hạ lên.

Thấy thân thể đột nhiên bay lên không trung khiến cho Mục Tuần tức giận đến độ cổ đỏ bừng, nó dương tay tát mạnh Trần Tuấn một cái, nổi giận đùng đùng quát lớn: "Lớn mật! Làm càn! Dám to gan phạm thượng Thái tử điện hạ! Mau bỏ ta xuống, ngươi muốn tìm chết sao tên khốn này!"

Trần Tuấn bị đánh đến là oan, nhưng người đánh anh chính là Thái tử điện hạ, bởi vậy nên không dám hé răng câu nào. Mục Hành bất mãn nhìn chằm chằm hành vi lỗ mãng của Thái tử điện hạ, vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu, "Mau ôm nó đi, đừng để nó làm phiền trẫm nữa." Thằng con này đúng là biết có thể gây sức ép cho người khác, y hệt ai đó!

Thái tử điện hạ hiển nhiên không cam lòng rời đi như vậy, hai chân nó bị Trần Tuấn ôm chặt, thân trên bèn dùng sức đánh bả vai Trần Tuấn, ánh mắt như là lửa nóng nhìn chằm chằm vào Mục Hành, nó duỗi dài cánh tay ra gào thét.

"Làm một lần thì sẽ làm thêm nhiều lần nữa, ngài còn tìm người ấy làm gì!"

"Ngài cho rằng con không biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm hay sao, buông bổn vương ra! Nếu bổn vương mà muốn thì đầu của tất cả các ngươi sẽ rơi xuống đất hết!"

"Nhi thần đã không còn phụ quân, phụ hoàng chẳng lẽ lại muốn nhi thần trở thành cô nhi hay sao!"

"—— đây không phải là việc người làm cha làm mẹ nên làm!"

Mục Hành chấn động nên làm, ánh nến làm nổi bật hai gò má không còn một giọt máu nào của hắn, một cỗ mê muội đánh mạnh vào trong óc khiến cho thân thể hắn thoáng chao đảo, được tổng quản thái giám đứng cạnh nâng lên.

Thái giám tổng quản đã phụng dưỡng tân đế sáu năm, cực kỳ hiểu tính nết của hoàng đế, ông cung thắt lưng đỡ lời cho Thái tử điện hạ, "Bệ hạ, Thái tử nhỏ tuổi, tính tình lại thẳng thắn thành khẩn, ngài ngàn vạn lần chớ để trong lòng."

Mục Hành xua tay, xoay người đi vào nội điện, thoạt nhìn vẫn có chút thất thần, "Ngươi cũng hiểu rằng hoàng hậu chết bởi vì trẫm đúng không?"

"Chuyện này..." Thái giám tổng quản ứng phó nở nụ cười đơn thuần, không dám dễ dàng buông lời bình phẩm về những chuyện cung đình mà người ngoài kiêng kị.

Cấm quân gắt gao canh giữ ở ngoài cửa nội địa, chỉ có thái giám tổng quản là theo Mục Hành đi vào nội điện. Nội điện hoàn toàn bất đồng với ngoại điện, ánh vào mi mắt đều là nến đỏ, mỗi một chiếc nến đều dùng một một đồng tiền có một sợi dây đỏ xuyên qua, vốn lúc này đang là đêm khuya tối đen, ánh nến đỏ càng làm nổi bật lên sự âm thầm quỷ sắc, thái giám tổng quản không khỏi nắm chặt áo quần, cứ cảm thấy nội điện âm trầm khiến cho lòng người sợ hãi.

Thế gian này chẳng lẽ thật sự có quỷ thần?

Nội điện bày rất nhiều nến đỏ nhưng càng đi sâu vào trong thì lượng nến đỏ ngày càng ít đi, mỗi cây đều dùng đồng tiền và dây đỏ đan vào nhau tạo thành kết cấu giống như mạng nhện. Nến đỏ ở giữa cắm trên một pháp đàn, bên ngoài pháp đàn có cắm chín cây chiêu hồn phiên*, chiêu hồn phiên đong đưa trong gió, phát ra tiếng vang xé tai. Ở giữa pháp đàn có cái quan tài thủy tinh, vách ngoài quan tài có khắc rất nhiều chú văn cổ phức tạp mà nằm trong quan tài là một thiếu niên vừa mới qua đời không quá hai ngày, ngày sinh tháng đẻ đều trùng với tiên hoàng hậu.

Trước quan tài một thước còn đặt một pho tượng chiêu hồn đỉnh*, thân đỉnh cực kỳ cổ xưa, bên ngoài còn có chút thanh đồng bong tróc, càng thêm vẻ xưa cũ từ hàng ngàn năm trước.

Vài tên lão giả mặc đạo bào ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cầm phất trần trong tay lẩm bà lẩm bẩm, cung cảnh nhìn dọa người vô cùng. Mục Hành vừa bước chân vào nội điện đã có đạo sĩ hành lễ mời vào: "Bệ hạ, pháp trận sắp mở rồi, mời đi theo bần đạo."

Mục Hành khẽ gật đầu, đạo sĩ theo sau cầm nến đỏ cắm vào giữa lối đi, bọn họ cầm dây đỏ giăng kín lối đi, như thế thì hồn phách mới không rời khỏi phạm vi nội điện.

Mục Hành đi theo bậc thang lên pháp đàn, ánh mắt nhìn thoáng qua quan tài thủy tinh rồi dời mắt. Đạo sĩ cầm đầu cung kính nói: "Làm phiền bệ hạ ngồi ở bên cạnh, đợi trận pháp mở ra thì đốt ngày sinh thái đẻ của tiên hoàng hậu rồi bỏ vào trong đỉnh, sau đó thắp ba nén hương, đợi đến khi hương nến mở lối âm dương, ngài có thể nhìn thấy thông hồn sử, ngài cần phải nhớ rõ rằng phải trở về trước khi hương tắt, vô luận thông hồn sử có tìm được hồn phách của tiên hoàng hậu hay không, ngài không nên chấp niệm quá sâu, mọi chuyện đều có nhân quả, nếu buông được thì đành phải buông thôi."

Mục Hành vuốt cằm, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, hắn khoanh chân ngồi xuống cạnh quan tài thủy tinh, nhìn chằm chằm thi thể có sắc mặt thảm đạm, tử khí trầm trầm bên trong.

Sau đó, chiêu hồn phiên không có gió mà cũng tự lay động, những ngọn nến đỏ trước đó bị cuồng phong thổi cũng không tắt ấy vậy mà giờ lại chập chờn kịch liệt, mạng nhện bằng dây đỏ tác động lên tiền đồng, thoạt nhìn như bị một lực lượng vô hình nào đó sử dụng. Đạo sĩ đột nhiên đứng dậy, một tay vẽ ra đủ thứ phú chú phức tạp nhìn như chữ gà bới, một tay phẩy phất trần sử dụng phù chú, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm như trước, chỉ có thanh âm niệm chú càng lúc càng nhanh, càng gấp hơn thôi.

"—— Lách tách!" Lúc này phù chú đột nhiên dấy lên, ánh lửa chói mắt nhưng lại không mang đến ánh sáng, âm khí phản sử càng lúc càng đậm.

Đạo sĩ giống như khí lực bị hút cạn, thân thể loạng choạng khoanh chân ngồi xuống một lần nữa, lúc này Mục Hành mới thấy rõ trong tay lão đang cầm một cái chuông đen như mực, cứ lay động qua lại nhưng lại chẳng nghe thấy nửa điểm thanh âm nào.

"Mời bệ hạ."

Tay Mục Hành cầm một sợi dây đỏ, dây đỏ có buộc thành vô số kết, nhìn kỹ lại thì trên mỗi cái kết đều có tràn ngập phù chú, một đầu kia của sợi dây thì buộc vào di vật của tiên hoàng hậu —— một lọn tóc cũ. Mục Hành đến gần chiêu hồn đỉnh, đốt phù chú có viết ngày sinh tháng đẻ của tiên hoàng hậu rồi bỏ vào đỉnh, phú chú trước khi rơi xuống đáy đỉnh đã bị đốt thành tro, nhưng tro vừa chạm vào đáy đã biến mất vào hư không!

Mục Hành kinh ngạc trong lòng, ấy vậy mà động tác tay lại không hề dừng lại, hắn châm ba nén hương, cắm cả vào hương tro trong đỉnh. Hương nến vừa chạm vào hương tro, Mục Hành đã cảm thấy một trận gió âm đánh úp lại, dây hồng trong tay như thể bị người ta dùng lực kéo vào trong đỉnh đến nỗi khiến cho sợi dây bị kéo thẳng tắp, mấy phù chú trước đó viết lên dây lại phát sáng lên trong đêm tối.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy đôi mắt mình bị ai đó che lại, đôi tay ấy không phải vật có thật nhưng lại có thể khiến cho trước mắt hắn chìm vào một mảng tối đen không thể nhìn thấy gì.

"Ai ——?"

Không có ai trả lời.

"—— là A Qua sao?"

"Ngươi ở đâu?"

"Trẫm tới tìm ngươi đây !"

Mục Hành liều mạng hô tên hoàng hậu, nhưng thủy chung vẫn không có ai đáp lại hắn, bốn phía vẫn cứ im lặng tĩnh mịch như trước, ngay cả tiếng niệm chú cũng không nghe thấy, hắn không thể phân rõ rốt cuộc là mình đang ở đâu, thậm chí là có còn ở nhân thế hay không.

Ngay tại khi Mục Hành gần như tuyệt vọng, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét kinh hồn thảm thiết: "Má ơi! Nhiều quỷ quá——! ! A a a a a ————! ! !"

Sau đó Mục Hành cảm giác sau lưng mình bị ai đó đẩy mạnh một phen, hắn thậm chí còn không kịp phản kháng, đại não nhanh chóng tắt ngấm, bất tỉnh nhân sự.

*Nguyên văn: 招魂幡


**Nguyên văn: 招魂鼎 - Chiêu hồn đỉnh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -