Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

Bao tử - 10

Chương 10: Thân mật

Cảm giác khô nóng càng ngày càng rõ hơn theo ma sát, bụng dưới của Triệu Qua không khỏi cảm thấy như thế bị phỏng.

Triệu Qua tăng thêm lực ôm lấy thắt lưng Mục Hành, đùa giỡn ưỡn thẳng lưng, mông Mục Hành bị tây trang bó sát, hắn có thể cảm nhận được hình dạng của thứ đang áp lên người mình, nhiệt độ da thịt hai người kề sát nhau, cảm giác ngày càng nóng rực, dục niệm có được đối phương ngày càng nhiều.

Ngữ điệu của anh có chút ái muội trầm thấp, "Tôi sẽ làm đau em."

Sắc mặt Mục Hành đột nhiên lại đỏ lên, cho dù nghiêm mặt nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng, "Buông tay, ta có lời muốn nói với ngươi."

Triệu Qua vẫn chẳng động đậy gì, thậm chí còn đỡ lấy thắt lưng Mục Hành, tiếng hít thở ngày càng gấp hơn.

Trêu chọc khẽ cười nói: "Thì cứ nói đi."

"Thế này thì nói kiểu gì?"

Ngón tay Triệu Qua vuốt dọc theo hàm rồi đụng đến môi Mục Hành, bị răng nanh cứng rắn ngăn không cho vào, "Hé miệng là có thể nói mà, ngay cả điều này mà còn muốn tôi dạy em nữa hay sao?"

Phẫn nộ cũng mất thể diện xâm chiếm đại não Mục Hành, hắn gạt tay Triệu Qua xuống, tức giận mà uy nghiêm nói: "Sao giờ ngươi lại hạ lưu như thế?!"

Hoàng đế bệ hạ có tính thích sạch sẽ, cũng là một người có tư tưởng bảo thủ, trước đây hắn cam nguyện trao thân mình cho Triệu Qua rồi thì sẽ không cho phép bất cứ ai chạm vào nữa, kinh nghiệm làm tình đều là do một tay Triệu Qua dạy dỗ, nhưng trước đây Triệu Qua chưa từng thô tục như thế.

Trước đây khi Triệu Qua muốn hắn đều thật cẩn thận, chỉ sợ hắn đau, tuy rằng hai người thường xuyên ôm ôm ấp ấp nhưng chưa từng làm chuyện gì hạ lưu.

Sau khi Mục Hành đăng cơ xưng đế thì phái người đi tìm Triệu Qua rồi cưỡng chế bắt người ta vào cung, trên đường hộ tống Triệu Qua đã tìm cách đào thoát nhiều lần, có lẽ là anh cực kỳ không muốn gặp lại Mục Hành, thà rằng cứ trốn trốn tránh tránh cả đời còn hơn.

Sau khi nghe tin, Mục Hành trực tiếp bãi triều trở lại tẩm cung, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp lại Triệu Qua sau nhiều năm xa cách. Triệu Qua lúc ấy rất chật vật, trên đường chạy trốn anh đã ngã xuống dốc, mặt bị một nhánh cây cào rách chảy cả máu, cho dù có đắp thuốc cũng chẳng lành lại, để phòng ngừa Triệu Qua đánh người nên anh bị trói chặt hai tay ra sau lưng, áp giải như tù nhân vào trong tẩm cung.

Mục Hành đầy một cõi lòng chờ mong gặp lại Triệu Qua, lại bị tầm mắt lạnh như băng của đối phương dội sạch, ánh mắt đó của Triệu Qua cả đời này Mục Hành cũng không quên, lúc trước khi hắn cố gắng rời đi vứt bỏ tùy tùng phản bội Triệu Qua, Triệu Qua cũng lạnh lùng châm chọc nhìn hắn như thế.

Anh gằn từng chữ nói: "Nếu ngươi ở lại thì ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, còn nếu ngươi đi thì ta sẽ coi như ngươi chưa từng xuất hiện ở đây."

Triệu Qua nói là làm, sau khi chuyện đó xảy ra thì có có khả năng cả đời này bọn họ cũng không thể tiêu tan hiềm khích trước đó.

Cung đình dù sao cũng không phải nơi tầm thường, dù cho Mục Hành có mặc kệ Triệu Qua thì vẫn phải có quy củ. Khi đó Triệu Qua rất giận, đương nhiên là sẽ phát giận trên người Mục Hành, Mục Hành có khi sẽ phải chịu đau, thi thoảng nghiêm trọng đến độ hôm sau lâm triều hắn không thể đứng thẳng nổi.

Vì việc này mà Mục Hành vắng vẻ Triệu Qua một đoạn thời gian, hắn không biết Triệu Qua lúc ấy đang suy nghĩ chuyện gì, tóm lại sau này khi bọn họ gặp lại, Triệu Qua từ từ trở nên quy củ đúng như mong muốn của hắn.

Chuyện hắn không muốn làm, Triệu Qua cũng sẽ không cưỡng cầu.

Chứ đừng nói đến chuyện to gan lớn mật như ôm hắn khiêu khích như lúc này.

Mục Hành bị cảm giác không thể hít thở nổi kéo về hiện thực, trong miệng của hắn bị cái gì đó ngăn chặn, thiếu dưỡng khí đến độ đại não chếch choáng muốn hôn mê.

Hắn bắt đầu liều chết giãy dụa, mãi một hồi lâu sau vật kia mới rời khỏi như ý muốn, đổi lại là một trận không khí phô thiên cái địa mới mẻ ập vào.

Đầu tiên là Mục Hành thở dốc thật mạnh, sau đó vì hô hấp không thuận nên bắt đầu khó khăn, cổ họng ngứa ngáy vô cùng, khiến cho hắn họ đến độ chảy cả nước mắt.

Ngón cái và ngón trỏ của Triệu Qua nâng cằm Mục Hành lên, mặt đối phương đỏ ửng, đôi mắt ướt sũng mang theo sự hấp dẫn chọc người ta trìu mến, Triệu Qua càng xem càng thích, tầm mắt cuối cùng dừng trên cánh môi sưng tấy của Mục Hành.

—— thật muốn nếm thử hương vị bên trong.

Đến giờ Mục Hành mới khôi phục lại ý thức, bắt lấy tay Triệu Qua thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi làm chi?"

"Em thất thần." Triệu Qua giữ chặt cổ Mục Hành, trầm thấp nói, "Không làm chút chuyện hạ lưu thì sao xứng với xưng hô của em được."

"Trước đây ngươi cũng từng như vậy?"

Triệu Qua cho dù bận vẫn ung dung nhìn Mục Hành chằm chằm, đáy mắt lóe lên sự bỡn cợt sâu không lường được, bàn tay ôn hòa hiền hậu không biết đã mò xuống thắt lưng Mục Hành từ khi nào.

Mục Hành đến giờ mới nhận ra tư thế của hắn không biết đã biến thành ngồi đối mặt với Triệu Qua từ bao giờ?

"Ta đến không phải để làm lễ chu công* với ngươi."

*thông tục chỉ vợ chồng ở chung phòng, ngủ chung giường, ân ái, phát sinh quan hệ

"Lễ chu công à —— nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn làm chuyện hạ lưu, khiến cho em đau đớn, khiến cho em khóc lóc cầu xin tha thứ."

Mất thể diện đến mức Mục Hành không chịu được nữa, hắn dùng sức muốn đẩy Triệu Qua ra, nhưng Triệu Qua nào có để hắn như nguyện, hai người cứ dính vào nhau như vậy đó.

Vừa nói vừa động tay, thoạt nhìn chẳng khác gì tán tỉnh đầu giường, Mục Hành càng đẩy Triệu Qua càng sấn tới, khó tránh khỏi đụng chạm ma sát, lòng Mục Hành không có tạp niệm nhưng ánh mắt của Triệu Qua lại ngày càng nóng hơn, cảm giác như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Một tay Triệu Qua giữ chắc eo Mục Hành, một tay bắt đầu tháo thắt lưng quần tây của hắn, khó khăn lắm Mục Hành mới biết cách dùng thắt lưng.

Mắt thấy thắt lưng cũng bị rút ra, Mục Hành nhất thời nóng nảy, "Ngươi điên rồi."

"Điên? Em không muốn chắc?"

Triệu Qua rút thắt lưng ra rồi trói hai tay Mục Hành ra sau lưng, Mục Hành phản kháng đến lợi hại nhưng thứ nhất là khí lực thì chẳng bằng Triệu Qua, thứ hai là không muốn Triệu Qua bị thương, thế là để lỡ mất thời cơ.

Cởi cúc quần, kéo khóa xuống, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cho sắc mặt Mục Hành trở nên khó coi, Triệu Qua cũng không thỏa mãn như thế, bắt đầu động tay lột quần Mục Hành, ngay cả quần lót cũng bị kéo ra hơn nửa. Da thịt Mục Hành trắng nõn, do lâu ngày không gặp ánh mặt trời nên mông càng trắng càng mịn hơn.

Con ngươi Triệu Qua đen kịt, bắt đầu khởi động dục hỏa nghiêng trời lệch đếch, nào ngờ sểnh tay một cái khiến cho Mục Hành có cơ hội thoát khỏi phạm vi khống chế của anh. Mục Hành lúc này mất thể diện vô cùng, chưa từng có ai dám trêu chọc hắn đến vậy, sắc mặt hắn âm trầm khó coi vô cùng, không thể không dùng cái tay bị trói chặt sau lưng giữ quần mình lại, để phòng ngừa chuyện bại lộ thêm nhiều chỗ nữa trước mặt Triệu Qua.

Mục Hành cả giận nói: "Ngươi muốn cưỡng ép ta?!"

Triệu Qua cố nén dục vọng khó có thể áp chế xuống, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm khiến lòng người sợ hãi, giọng hơi khàn khàn khó nhịn nói: "Trước kia đều nhìn cả rồi, còn che chắn làm gì."

"Ta nói ta không nguyện ý."

"Nhưng thân thể của em lại không nói vậy, lại đây, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi."

Mục Hành khép hai chân lại muốn giấu đi phản ứng của bản năng, "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc vì sao không chịu thừa nhận thân phận?"

"Tôi còn phải thừa nhận thì em mới cho?"

Mục Hành nói đến đương nhiên: "Ngoài Hoàng hậu ra thì trẫm không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào."

Ánh mắt Triệu Qua đặc biệt quái dị đánh giá Mục Hành, có chút bất đắc dĩ, lại có thêm chút vui sướng không nói được thành lời, một lúc lâu sau mới không khỏi thờ dài: "Mục Hành, điểm này của em thật sự làm khó người ta."

Sắc mặt Mục Hành lập tức thay đổi, hai mắt của hắn sáng bừng lên ôm ấp cõi lòng chờ mong nhìn Triệu Qua chằm chằm, do quá mức chuyên chú nên lòng tay, quần tây trực tiếp rơi xuống mắt cá chân, che che đậy đậy trái lại có tác dụng trêu chọc kích thích.

Cả người Triệu Qua lại bắt đầu khô nóng, khuôn mặt chờ mong và tư thế gợi cảm của Mục Hành đánh sâu vào ý chí của anh, trong đầu anh lúc này chỉ còn suy nghĩ muốn áp đảo Mục Hành, nhấm nháp người này triệt triệt để để, muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em ấy.

Cho nên mới nói sắc làm hỏng việc.

Tay Mục Hành vẫn đang bị trói, chỉ có thể ấm ức ngồi xổm xuống, hắn ngửa đầu tiếp tục nhìn Triệu Qua, giống như một con thú cưng nằm phơi bụng trên mặt đất làm nũng với chủ nhân của mình.

Lửa trong cơ thể của Triệu Qua như thể đã cháy lan khắp cả đồng cỏ, thản nhiên nói: "Em thắng."

Mục Hành nở nụ cười, "A Qua."

Triệu Qua lại nói: "Hiện tại ngoài muốn em ra thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa."

"Được, nhưng em muốn tâm sự với anh."

Triệu Qua từ chối cho ý kiến, ngoắc tay như thể gọi thú cưng: "Lại đây."

Mục Hành vẫn là cảm thấy tổn hại tôn nghiêm, nhưng lúc nên lui thì phải lui, thế là hắn nhăn nhó đi đến sô pha, đang định thương lượng bảo Triệu Qua về giường thì đã bị Triệu Qua không kiên nhẫn kéo một phen.

Mục Hành ngã lên đùi Triệu Qua, mắt thấy Triệu Qua hung tàn xé quần lót mình thì vừa ngượng vừa ấm ức. 

Đành phải chôn đầu vào trước ngực Triệu Qua, mắt không thấy thì tâm không phiền, dù sao thì hắn cũng có dục vọng với Triệu Qua.

Triệu Qua tuy rằng nhẫn nại cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn làm đủ tất cả công tác chuẩn bị. Mục Hành trộm liếc một cái, cảm giác được mặt sau bắt đầu thấy đau thì bèn quay đầu dùng răng nanh cắn lên vai Triệu Qua cho hả giận, không đến nơi đến chốn.

Mục Hành phối hợp nửa quỳ giữa hai chân Triệu Qua, Triệu Qua ấn lưng Mục Hành xuống, chuẩn bị lực độ để bắt đầu.

Mục Hành đau đến độ vội nhăn tịt chân mày lại, hai chân cứng khòng, đơ giữa không trung không dám lộn xộn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -