Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

Bao tử - 5

Chương 5: Thử vai

Trần An Di phiền phức*chạy theo, "Cậu đi đâu? Đừng có mà xằng bậy, đạo diễn bận quay phim không rảnh cho cậu thử...vai."

*Nguyên văn: 一个头两个 - Nhất cá đầu lưỡng cá đại, ý chỉ những việc vô cùng khó giải quyết, quá phiền phức, quá xui xẻo khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán

Cô ta chạy chậm lại, chưa kịp nói xong đã trợn mắt nhìn về phía trước.

Mục Hành đã ngẩng cao đầu đi đến trước phòng đạo diễn, hợp tình hợp lý nâng tay gõ cửa, bình sinh hắn ghét nhất những kẻ không biết giữ lời.

Mở cửa chính là trợ lý đạo diễn, mắt thấy Mục Hành thì mày nhăn thành hình chữ xuyên (川), "Tại sao lại là cậu, đã nói là đạo diễn đang bận —— "

Mục Hành lười nhìn sắc mặt tên điêu ngoa này, trực tiếp dõi mắt nhìn vào trong phòng, tầm mắt hắn lướt qua một người phụ nữ quần áo xộc xệch và một tên có dáng người cao to, tay còn đang kéo áo, tên đó mập, tướng mạo lôi thôi, dáng vẻ cũng thường thường, gần cửa thì một người đàn ông mày kiếm mắt sáng đứng đó, do dự một hai giây rồi mới gật gật đầu với hai người phía trong, hắn nói: "Ta là Mục Hành, tới thử vai."

Tên mập sắc mặt xanh mét nắm chặt kịch bản trong tay, đang muốn bảo trợ lý đuổi Mục Hành đi, người đàn ông cạnh đó vốn đang ung dung đánh giá Mục Hành thì đột nhiên lại cười rộ lên, "Mục Hành, ừm, ngưỡng mộ đại danh."

Mặc dù gã ta đang cười nhưng ngữ khí lại không nghe ra bất cứ sự châm chọc nào, ít nhất ngoài mặt cũng ra vẻ cực kỳ chân thành.

Mục Hành nói: "Vốn đã hẹn xong giờ giấc thế mà anh chẳng những thất hẹn mà còn nói chuyện không có lý lẽ gì, chuyện này anh phải giải thích cho ta nghe."

Người đó vẫn dõi theo hắn với cái vẻ ung dung còn Trần An Di đứng ở ngoài cửa trông sắc mặt của đạo diễn thì sợ đến độ không dám bước chân vào —— Mục Hành điên rồi hay sao!

Tên mập khó có thể tin được cường điệu nói, "Giải thích?!"

Mục Hành nhíu mày, "Ta đang nói chuyện với đạo diễn thì anh chen mồm vào làm gì."

Lúc hắn răn dạy đặc biệt có khí thế, đổi bối cảnh thì có thể trực tiếp nhập vai hoàng đế uy nghiêm, hai tên diễn viên bên cạnh đầu tiên thì cảm thấy chuyện này quá nhảm nhí, sau đó thì biểu tình trở nên vô cùng cổ quái.

Người đàn ông có dáng vẻ đường hoàng nhìn tên mập bên cạnh đã tức đến độ đỉnh đầu bốc khói, "Cậu nhận nhầm rồi, tôi là Chu Mục Hải, anh ta mới là đạo diễn phim mà cậu muốn thử vai."

Khả năng là do ánh mắt Mục Hành khi chuyển về phía mình mang theo biểu tình kinh ngạc quá mức nên tên mập ——  cũng chính là đạo diễn hung hăng cầm kịch bản chỉ vào mũi Mục Hành nói: "Anh đi ra ngoài cho tôi, tôi còn đang nói chuyện với đạo diễn Chu, tôi có chuyện quan trọng cần bàn, lúc nào có thể thử vai thì sẽ có người đến gọi, mau ra ngoài, cút khỏi đây."

"Ta phải thử vai ngay bây giờ."

Trợ lý không kiên nhẫn đẩy Mục Hành ra bên ngoài, hai người cứ giằng co không dứt khiến cho Chu Mục Hải phải lên tiếng, "Đạo diễn Lý, nếu đã đồng ý thì phải giữ lời, việc này là anh không đúng rồi, tôi làm chậm trễ thời gian của anh thì cũng phải chịu trách nhiệm, không bằng anh cho thử vai luôn đi, vừa đúng dịp tôi xem thử luôn."

"Đạo diễn Chu nói gì thế, có thể được anh tới thăm là vẻ vang cho kẻ hèn này rồi, đừng nói là một buổi thử vai mà thậm chí có thiên vương hay ngôi sao nào đến cũng phải nhường đường cho anh, đi thôi, anh đã nói vậy thì sẽ chuẩn bị thử vai liền."

Đạo diễn nói xong thì nhìn về phía Mục Hành, thay đổi sắc mặt trong tích tắc, "Cái bộ dạng này của anh mà là tới thử vai sao, anh khinh "Chim di cư", khinh tôi chứ gì? Cho nên tôi mới ghét nhất những kẻ có quen biết, một đám người ỷ rằng có chống lưng mà cứ làm xằng làm bậy với tôi! Đọc kịch bản chưa? Muốn diễn đoạn này thì tùy anh."

Mục Hành mặc áo sơ mi, quần bò dài, tóc mái rủ xuống trán để lộ hình dáng khuôn mặt, khuôn mặt không dặm phấn bôi son gì khiến cho thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ thuần túy, đương nhiên khuôn mặt tự nhiên của hắn trong mắt đạo diễn lại biến thành có lệ, không coi trọng mình.

"Ta không có kịch bản."

Mục Hành nhanh chóng nhận được một tập kịch bản đạo diễn ném qua, trong lúc đạo diễn tức giận thẳng thắn chỉ trích Trần An Di làm ăn chẳng ra gì thì hắn nhớ đến chuyện đối phương chưa từng nhắc hắn thay đồ, thế là đủ cho Mục Hành xác định Trần An Di tâm cơ khó lường, ngoài mặt thì cô ta ra vẻ như đưa mình đến thử vai nhưng thật ra lại kín đáo không ngừng ngáng chân mình.

Lúc Mục Hành đọc kịch bản thì nghe thấy đạo diễn đứng cạnh đó hạ giọng nói về mình với Chu Mục Hải.

"Đạo diễn Chu mới từ nước ngoài trở về nên chưa gặp Mục Hành bao giờ, cơ mà chắc anh cũng từng đọc được không ít tin xấu của anh ta chứ nhỉ?" "Ừ, nghe nói sau khi tin tức cậu ta có khả năng sẽ được nhận vai trong "Chim di cư" thì weibo bị fan của Tề Tiệm Đường san bằng."

"Đạo diễn Chu thứ cho tôi nói thẳng, Mục Hành còn chẳng bằng một ngón chân của Tề Tiệm Đường, nếu không phải anh ta bò lên giường tổng giám đốc Triệu thì có kiếp sau anh ta cũng chẳng được diễn "Chim di cư"."

"Phải không?"

"Thật ra dùng quy tắc ngầm cũng là chuyện thường, nào có ai chưa từng ăn vụng bên ngoài, có trách thì phải trách Mục Hành không có thiên phú diễn xuất, ngay cả bình hoa cũng phải chướng mắt."

"..."

"..."

Bình hoa Mục Hành không đọc hiểu kịch bản dùng toàn từ ngữ tối ngữ, lại không tìm thấy Trần An Di không biết đã chạy đi đâu, tự mình nhíu mày xoay xở một hồi thì thấy một bóng râm trùm lên người mình. Chu Mục Hải dùng bàn tay có ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy kịch bản, tùy ý lật lật nói: "Có hiểu không?"

Mục Hành lăn theo sườn núi, "Không hiểu."

Hắn quyết định phải thay đổi suy nghĩ trước đã, nếu tất cả mọi người ở đây đều không coi trọng hắn thì hắn phải khởi dựng một hình tượng mới, không phải chỉ làm con hát đúng cách thôi sao? Hoàng đế bệ hạ khi còn ngồi trên long ỷ đã xem vô số tràng diễn tỏ vẻ hắn một chút cũng không care.

Chu Mục Hải không ngờ Mục Hành lại trấn định như thế, hoàn toàn không phù hợp với lời đồn cậu ta là một bình hoa di động, "Tôi nói thử cho cậu nghe một chút nhé?"

Mục Hành hiển nhiên là vui như mở cờ.

"Chim di cư" là một bộ phim điện ảnh thanh xuân hoài cổ, trong đời đại phim về thanh xuân đang phát triển vượt bậc thì những bộ phim lấy bối cảnh những năm 80, 90 rất được ưa chuộng, cơ bản là kiếm cớ lấy nước mắt của người xem, nhân tiện nhớ về những năm tháng tình đầu đã qua. Không cần hiệu ứng đặc biệt, không cần kỳ cựu, thế nên đương nhiên vốn đầu tư của "Chim di cư" không cao, chuyện đó thật ra rất rõ ràng, dù sao với diễn xuất của nguyên thân Mục Hành thì có ai dám mời hắn tới phá những bộ phim điện ảnh có kinh phí cao cơ chứ, ngại tiền phỏng tay chắc.

Bộ phim bắt đầu từ một buổi họp lớp, anh em gặp lại nhau sau nhiều năm trời bắt đầu kể về những câu chuyện xưa cũ ngày đó. Mục Hành thủ vai một cậu ấm điển hình, trước khi gặp nữ chính thì không làm việc gì đáng hoàng, trương dương ương ngạnh, tương phản mãnh liệt với hình tượng của anh ta sau này khi theo đuổi nữ chính, quá trình theo đuổi đương nhiên phải có ngọt ngào, điểm xuyến trong đó là vài cuộc mâu thuẫn, nhưng cả hai đều nhanh chóng chung tay giải quyết êm đềm, toàn bộ nội dung phim đều thuộc hệ chữa lành, cuối cùng lấy cảnh nữ chính cầm trong tay giấy báo trúng tuyển, gặp tai nạn xe hơi trên đường đến nhà nam chính báo tin để kết phim.

Chu Mục Hải thầm than đúng là một kịch bản thanh xuân máu chó, không thể cho nữ chính một con đường sống được hay sao. Mục Hành thì dỏng tai nghe tình tiết của câu chuyện rồi nhanh chóng tiếp thu những thông tin cần thiết, đại não của hắn lúc này như một cái máy đang hoạt động hết tốc lực, tiếp thu toàn bộ những thông tin từ vô dụng đến hữu dụng, đồng thời cố gắng bảo trì cái vẻ ham học hỏi để tránh để lộ chuyện mình quá ngốc.

Biểu tình trầm ổn của Mục Hành khiến cho Chu Mục Hải nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, "Còn câu hỏi nào nữa không?"

Mục Hành đã chuẩn bị sẵn: "Không có."

Cũng lặng lẽ nuốt câu hỏi 'Vì sao nam nữ chưa từng tam thư lục lễ mà vẫn có thể nắm tay và hôn môi' vừa nghe đã thấy ngu ngốc hết sức xuống bụng.

Mục Hành chọn cảnh hắn bị nữ chính hiểu lầm là tìm người đến đánh tình địch bị thương để thử vai, hai người đứng ngoài hành lang dẫn đến phòng thể dục tranh chấp kịch liệt.

Đạo diễn hơi hơi hưng trí hô: "Bắt đầu."

Gã không có hứng thú với diễn xuất của Mục Hành, dù sao thì kết quả đã được định ra từ đời rồi; trái lại Chu Mục Hải lại đầy hứng thú nhìn Mục Hành qua màn ảnh, nhận thấy đối phương giấu vài phần bối rối dưới cái vẻ trấn định của mình.

Mục Hành có thể không bối rối sao, rõ ràng hắn đang đứng ở đây nhưng lại nhìn thấy có một hắn nữa xuất hiện trong một cái thùng cách đó không xa, không chỉ giống nhau như đúc mà còn làm ra hành động y hệt hắn, chẳng lẽ đây là thuật phân thân trong truyền thuyết hay sao?

Được rồi Mục Hành làm hoàng đế đã lâu, biết phải làm sao để che dấu cảm xúc trên mặt, hắn tận lực không nhìn những thiết bị quái dị bên cạnh mình, bắt đầu biểu diễn lần đầu trong đời.

Nhưng hoàng đế bệ hạ hiển nhiên vẫn chưa quen với việc chuyển biến thân phận, hắn thử để cho bản thân mình sống lại những ngày tháng học sinh học tập gian khổ, nhưng do khí thế quanh người đã được trau dồi quá sâu nên khi ánh mắt của hắn dừng trên người cô gái bên cạnh thì lại biến thành mặt mày lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch lên khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, sợ hãi vô cùng.

Hắn học theo kịch bản khắt khe để trầm giọng nói một câu: "Ở trong lòng cậu, chẳng lẽ tớ chính là cái loại tiểu nhân ti bỉ ấy hay sao."

Hắn đọc lời thoại quá thong thả, tốc độ nhả chữ không đạt, từng câu từng chữ đều khiến cho người ta có cảm giác kiêu căng cao ngạo, giống như trước mắt hắn lúc này không phải là nữ thần mà là một nha hoàn có địa vị hèn mọn.

Mặt đạo diễn so với đáy nồi còn đen hơn, Chu Mục Hải nâng cằm xem cực kỳ nghiêm túc, ngón tay thi thoảng lại gõ lên mặt một cái.

Thật biết điều.

"CUT—— đi, đi, anh về đi, hai ngày nữa đến đoàn phim nhận tin." Đạo diễn không kiên nhẫn phất tay.

Mục Hành nghe ra trong lời gã nói có sự ghét bỏ có lệ, thế là chất vấn: "Ta diễn không tốt chỗ nào?"

Cái tay đang đỡ cằm của Chu Mục Hải chuyển lên đỡ trán, nghẹn cười đến độ quai hàm cũng run lên. Đạo diễn tức giận nói: "Anh tự thấy sao?"

Mục Hành đặc biệt nghiêm túc đứng đắn trả lời: "Ta cảm thấy rất tốt."

"Diễn là diễn cho người khác xem, tự anh thấy tốt làm cái đéo gì!"

Mục Hành ngẩng đầu ưỡn ngực khẽ nâng hàm dưới lên, nói đến đúng tình hợp lý không ai có thể bì nổi: "Ta thấy tốt là đủ rồi, người khác thấy sao có liên quan gì đến ta đâu."

Dẫu cho thân phận chuyển biến như thế nào thì Mục Hành cũng không muốn bản thân mình khúm núm lấy lòng người khác.

"Tôi nói cho anh biết, với thái độ lẫn diễn xuất của anh thì cả đời cũng không nổi được!"

"Ta không muốn nổi." —— con hát với con hát đứng đầu bảng có khác biệt gì nhau sao.

Đạo diễn thẹn quá hóa giận chỉ vào Mục Hành, tức giận đến độ gầm nhẹ: "Đầu óc anh có bệnh sao? Không muốn nổi thì đóng phim làm gì, xem tôi là trại chạy nạn chuyên thu người già kẻ yếu chắc?"

Mục Hành nhíu mày, nhận định người này không thể nói lý.

Đạo diễn sợ hắn nghe tiếp thì sẽ ghi hận vài năm nên nhanh chóng đuổi đi, "Tôi nói anh thử vai thông qua rồi, ở đây không còn việc gì cho anh nữa, tôi bệnh lắm, không rảnh đứng nói lung tung với anh."

Mục Hành im miệng không nói hai giây rồi châm chọc thêm một câu, "Diễn không tốt mà vẫn chọn ta, đầu óc anh có bệnh hả?"

Hoàng đế bệ hạ với năng lực học tập siêu mạnh get thêm câu mới.

Sau khi nhẹ nhàng bâng quơ ném xong một quả bom thì xoay người tiêu sái phẩy áo bỏ đi. Trong đầu toàn là suy nghĩ thử vai xong rồi, đi tìm Triệu Qua thôi.

Đạo diễn tức đến khó thở quát: "Anh ăn nói kiểu gì thế, Mục Hành, nếu không phải nể mặt mũi tổng giám đốc Triệu thì kể cả vai quần chúng* cũng chẳng đến lượt anh."

*Nguyên văn: 龙套 - long sáo - vai quần chúng, vô danh tiểu tốt

Mục Hành đã ra ngoài xe, chẳng hề để ý đến cái giọng bọc một trận gió cấp chín của đạo diễn, đáp lại rằng: "Ta không diễn."
Đạo diễn tức giận thế nào thì Mục Hành không biết, hắn lúc này phải bắt Trần An Di dẫn mình tới nhà Triệu Qua.

Trần An Di ra khỏi phim trường là cứ ầm ĩ đổ tất cả trách nhiệm cho Mục Hành, "Cậu đi mau, đừng có làm loạn khắp nơi nữa." Rồi lại lải nhải oán giận nói, "Cậu có biết cơ hội này khó kiếm thế nào không, nói không cần là từ bỏ luôn sao? Mãi cậu mới có được một bộ phim chịu nhận, sớm biết như vậy thì giao cho Tiệm Đường luôn cho lành, ít nhất người ta vừa có ngoại hình vừa biết diễn, so ra cậu không chỉ kém mà còn kém hơn gấp bội."

Mục Hành đột nhiên nói: "Tề Tiệm Đường?"

"Đúng, nếu không phải là do cậu ngáng chân thì Tiệm Đường trăm phần trăm có thể diễn nam chính."

Mục Hành không nói gì nữa, Trần An Di bất mãn với việc hắn diễn "Chim di cư" rõ ràng là do cô ta thiên vị Tề Tiệm Đường hơn.

Triệu Qua ở trong một khu biệt thự sang trọng tấc đất tấc vàng, có thể sống ở đây là thể hiện được giá trị con người và tiền tài, ngoài biệt thự có cảnh quan xanh hóa, giống như một khu rừng rậm có trồng cả hoa. Trần An Di đỗ xe ở bên ngoài một biệt thự độc lập, cửa biệt thự đóng chặt, hiển nhiên là Triệu Qua không ở nhà.

Hành vi chủ động yêu thương nhớ nhung của Mục Hành khiến cho Trần An Di rất xem thường, Mục Hành vẫn là cái loại không hiểu chuyện, kim chủ ai cũng không thích tìm nhân tìm đến nhà, chắc chắn tổng giám đốc Triệu cũng vậy.

Trần An Di ôm ý xấu, chờ mong Triệu Qua bởi vậy mà phiền chán Mục Hành, tốt nhất là vứt bỏ Mục Hành luôn.

Mục Hành sao lại không nhìn ra tâm tư của Trần An Di, nhưng mà với tình thế hiện tại, hắn vẫn phải lợi dụng Trần An Di.

Cứ đợi như thế cho đến khi màn đêm nặng nề buông xuống, từng đợt từng đợt sương quấn quanh không khí, có chút khí lạnh ăn vào cả cơ thể.

Mục Hành vẫn cứ ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng đó sừng sững, thân thể thiếu niên có thể nói là gầy yếu nhu nhược, khuôn mặt cũng lộ ra sắc tái nhợt, nhưng quanh người lại có cảm giác tôn quý cao nhã, khí thế ngông nghênh bất cần bày ra đến độ vô cùng nhuần nhuyễn, hắn cứ đứng thẳng thắt lưng khoanh tay nhìn về phía trước, ánh đèn hạ từ trên đầu xuống phác thảo đường nét khuôn mặt lạnh lùng, hình dáng kiên nghị góc cạnh phân minh, môi mỏng khẽ nhếch khó có thể thân cận.

Một chiếc xe đen xé màn đêm tiến về biệt thự, đôi mắt nhỏ dài lãnh đạm của Triệu Qua vừa chuyển hướng là đã nhìn thấy hình ảnh một thiếu niên như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -