Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2018

Bao tử - 7

Chương 7: Phản kháng

Cảnh đêm thành thị rực rỡ lóa mắt, tựa như ánh sao ngân hà sáng rọi lấp lánh, Mục Hành nghiêng đầu ngắm nhìn thế giới xa lạ quái đản, trong lòng có hơi hơi mê mang, bối rối.

Gia cảnh của nhà Mục cũng bình thường, theo lý thì không mua nổi nhà tại thủ đô, lúc trước cứ ở trọ tạm trong một căn nhà cũ kỹ, sau này chính phủ giải tỏa khu đó mới được phân cho một phòng, đường đi lối lại cũng không tệ lắm, theo năm tháng giá nhà dần dần tăng lên, giá trị gian phòng ấy cũng theo đó mà gấp lên mấy lần. Mẹ của nguyên thân bị bệnh nên qua đời từ sớm, vì gian phòng này mà không biết bao người phụ nữ dây dưa muốn lấy lòng cha nguyên thân, cha Mục hàm hậu thành thật, không hiểu chuyện tình cảm, còn có tật xấu là thích đánh cuộc cho nên đột nhiên lại trở thành món hàng tiềm năng.

Đàn ông có mấy ai chịu nổi trêu chọc, nhất là khi người trêu chọc lại là một phụ nữ xinh đẹp, thế là mấy tháng trước cha Mục dẫn một người phụ nữ về, bà ta so ra thì nhỏ hơn cha Mục hai tuổi, ăn diện thời thượng, phong vận dư âm, theo như bà ta kể thì không có nhà ở, quen biết cha Mục thì coi trọng ông hàm hậu thành thật, cha Mục say rượu loạn tính, nghe nói bà ta mang thai thì mới rước về dốc lòng chăm sóc. Con gái người ta xinh đẹp như vậy mà lại chưa được cưới hỏi đàng hoàng nên cha Mục lấy làm áy náy, cảm thấy bà ta theo mình là thiệt thòi, nên dùng hết sức để đối tốt hơn với bà ta, dẫu cho bà ta có cố tình gây sự thế nào ông cũng bao dung tha thứ.

Bởi thế nên người phụ nữ đó càng cáu kỉnh kiêu ngạo, ỷ vào trong bụng có đứa nhỏ nên nghiễm nhiên trở thành chủ nhân chân chính của nhà Mục, ức hiếp nguyên thân đến thống khổ bất kham. Nhưng nguyên thân ngoài yếu đuối vô năng ra thì vẫn là một đóa sen trắng nở rộ, cho rằng cha mình khó khăn lắm mới tìm được một người làm bạn, đã vậy còn đang mang thai thế nên hắn cứ nhẫn nhịn chịu đựng, chuyện gì có thể bỏ qua được thì bỏ qua.

Trừ chuyện này ra thì nguyên thân cũng có một đứa em thuộc hàng cực phẩm cùng cha cùng mẹ, oái oăm ở chỗ nó lại có một cái tên văn nghệ nhất dải ngân hà —— Mục Tử Mặc.

Mục Tử Mặc kém Mục Hành hai tuổi, từ nhỏ đã tìm đủ mọi cách để bắt nạt nguyên thân, cái gì ăn ngon thì nó cướp, cái gì chơi vui thì nó giành, căn bản không hề xem nguyên thân là anh trai của mình, thấy nguyên thân thi đậu Học viện điện ảnh thì nó nhiều lần châm chọc khiêu khích, nói nguyên thân không phải loại người thích hợp với giới giải trí, trụ chẳng được bao lâu sẽ bị người ta đè chết thôi.

Ở một góc độ nào đó, câu này cũng đã thành một lời tiên tri, dù sao nguyên thân cũng bị người ta đè chết thật.

Mục Hành ôm sách trong tay, cầm hộp giữ ấm, hắn lúc này đã có thể sử dụng thuần thục vật dụng trong tay. Trước đó quốc cữu nói chuyện phiếm với hắn cả một đường, vô ý đề cập đến đồ dùng vừa hỗn loạn vừa phức tạp này. Mục Hành nom thì lười nhác nhưng thật ra là cẩn thận ghi nhớ từng lời của cậu ta, đồng thời còn hỏi thăm vài vấn đề đơn giản.

Thang máy dừng lại ở tầng bảy, điều này là do tin tức Mục Hành hỏi được phát huy tác dụng —— địa chỉ.

Chuông cửa vang lên một hồi lâu mới có người đến mở cửa, người phụ nữ nhìn thấy Mục Hành thì sợ run rồi chút rồi mới vịn thắt lưng châm chọc như có như không: "Thiếu gia Mục còn biết về nhà cơ à, cứ tưởng cậu thăng chức cái là ném bọn tôi sang một bên rồi cơ, a —— không đúng, cậu thử vai không được chứ gì? Còn khiến cho đạo diễn tức giận gần chết? Tôi nói này cậu cũng phải biết điều tí chứ, đạo diễn là người mà cậu đắc tội được chắc? Khó khăn lắm mới tìm được lối đi thế mà cậu lại đâm đầu vào đường chết, nghe tôi nói này, không có bản lĩnh thì đừng có mà ăn cơm...."

Mục Hành nhíu mày đánh giá người phụ nữ, tầm mắt quét qua cái bụng to đùng của đối phương, cái loại đàn bà không danh không phận mà đã mang thai này thật đáng để người ta khinh thường, đã thế còn dám nói năng lỗ mãng, làm nhục con trưởng.

Bèn lạnh nhạt nói: "Bà là ai?"

Hoàng Mi liếc mắt nhìn hắn một cái, "Sao vẫn ngu thế chứ?"

Mục Hành dùng khí thế của người gây sự, "Ta hỏi bà là người phương nào?"

Hoàng Mi sửng sốt, kinh ngạc đánh giá Mục Hành vài giây, dưới đại uy mạnh mẽ bức bách của đối phương thì không tự giác khuất phục, "Tôi còn có thể là ai, là nữ chủ nhân của nhà này chứ ai." Nói xong còn phô trương thanh thế, "Hiện tại tôi cũng là mẹ cậu, sao cậu lại nói chuyện với mẹ mình như thế được!"

"Ta là con trưởng trong nhà, bà còn chưa cưới hỏi gì, thô bỉ vô lễ như thế không xứng làm mẹ của ta." Mục Hành nghiêm giọng tàn khốc nện xuống những lời này, không thèm nhìn bà ta nữa, đi thẳng vào phòng khách.

Hắn mở hộp giữ ấm ra, ngửi thấy hương thơm của đồ ăn thì bụng sôi lên một cái, đoạn nhíu mày ngẩng đầu lườm Hoàng Mi một cái, đúng lý hợp tình trách mắng: "Còn không lại đây hầu hạ, mang cho ta chén trà."

Cái mặt dùng đồ trang điểm vẽ ngệch ngoạc của Hoàng Mi tức đến trắng bệnh, trước đây Mục Hành nào có vênh váo tự đắc trước mặt bà như thế bao giờ, đã thế còn dám mắng bà thô bỉ vô lễ không xứng làm mẹ nó, Mục Hành mày đủ lông đủ cánh là muốn lên trời ngồi luôn có phải không?!

Bà vừa định nâng tay tát lên mặt Mục Hành thì lại thấy Mục Chấn Uy đi từ phòng ngủ ra, thế là lắc lắc mặt ra vẻ ấm ức lắm.

Cáo trạng đến vô căn cứ rằng, "Chấn Uy, anh xem A Hành kìa, chẳng nói chẳng rằng đã mất tích, hiện tại trở về bình an nguyên vẹn nhưng nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?"

Mục Chấn Uy là cha của nguyên thân, điều này khiến cho Mục Hành nhìn thẳng vào ông. Người đàn ông này toàn thân đều là quần áo rẻ rúm, nhìn mặt không giống phường cặn bã, thoạt nhìn có vẻ chất phác, tốt bụng.

Ông cười lấy lòng với Hoàng Mi, "Em đừng để mệt, mau đi nghỉ ngơi đi."

Hoàng Mi vâng lời nói, "Em không mệt, A Hành muốn uống trà, em đi pha cho nó."

Cọng rơm này kích mở sự phẫn nộ mà Mục Chấn Uy vốn áp chế, ông hùng hổ sắn tay áo tiến về phía Mục Hành, "Thằng lỏi kia, có tay có chân mà còn dám bắt nạt dì của mày, mày đứng lên cho tao, nói đi, nửa tháng nay mày đã đi đâu? Càng ngày càng không để cái nhà này vào trong mắt đúng không? Tao dạy dỗ mày không tốt đúng không?"

Mắt thấy ông ta ba bước hai bước đã vọt đến trước người mình, một bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn vươn ra định ném hộp giữ ấm đi, Mục Hành nhanh hơn một bước nâng cà mèn lên, ánh mắt đầy khói súng giằng co với Mục Chấn Uy một hồi, dư quang khóe mắt liếc thấy cái vẻ tiểu nhân đắc ý khoe khoang của Hoàng Mi, nào có nửa điểm dịu ngoan hiền lành như vừa nãy.

Mục Hành cười nhạt, nhớ tới hậu cung trước kia cũng nhiều tiếp mục phi tần tranh sủng đến độ không sao đếm xuể, tranh cãi gay gắt hơi tí là lôi sống chết vào, so với những cái đó thì chiêu quả Hoàng Mi thật sự quá kém, người thật sự không minh thì sẽ ngụy trang không để hở ra một sơ hở nào, chứ không phải chỉ vì đạt được lợi ích cực nhỏ mà kiềm chế không nổi ra vẻ ta đây.

Mục Hành nói: "Ông muốn làm gì?" Cho dù rõ ràng người này là cha của nguyên thân nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể tiếp thu chuyện phải gọi ông ta cha.

"Mày nửa tháng không về nhà, cũng không báo cho bọn tao biết là mày ở đâu, có biết tao với dì mày cuống đến mức nào không?! Mày còn ăn, cả ngày chỉ biết ăn thôi!"

Mục Hành nói một câu thay nguyên thân, "Xin lỗi."

"Xin cái gì mà xin, tao hỏi mày, có phải mày lằng nhằng với họ Triệu không?"

Mục Hành đáp lại: "Đúng thế."

Mục Hành nói cực kỳ bình tĩnh điều này khiến cho lửa giận của Mục Chấn Uy càng bùng lên, ông vốn là người chất phát không hay nói lời không hay nhưng gặp tình huống thế này thì bèn bất chấp tất cả, quyết định phải dạy dỗ con trước đã, tổ tông có câu thương cho roi cho vọt cấm có sai.

"Mày còn dám thừa nhận, làm cái cái chuyện như thế mặt mũi của nhà họ Mục đều bị mày làm mất hết!"

Cánh tay đang giơ lên của ông bị một lực mạnh đè lại, Mục Hành hơi nhíu mày nhìn chăm chằm ông, lực nơi cánh tay không hề giảm đi.

"Ta đã làm gì sai?"

Mục Chấn Uy tức giận quát rào rạt: "Mày còn dám đỡ, nghịch thiên, mau buông ra! Tao nuôi mày lớn đến từng này, giờ tao không quản được mày nữa có phải không! Tao không tin mày có gan đó!"

Nói rồi ông giơ tay trái lên đánh về phía Mục Hành, dáng người Mục Chấn Uy cao to khôi ngô, nếu bị đánh trúng phát này thì chắc chắn sẽ bị thương, Mục Hành thấy vậy thì lùi lại hai bước, cà mèn trong tay bị hất tung ra, cơm nước chưa kịp ăn đã vãi đầy ra đất, ngay cả trên người Mục Hành cũng không may mắn thoát khỏi.

Sắc mặt Mục Hành thoáng chốc xanh mét, đứng dậy vỗ cho đồ ăn trên quần áo rơi xuống, Mục Chấn Uy bị Mục Hành làm cho mất mặt, xoay người thuận tay cầm cái chổi lên muốn tiếp tục giáo huấn con, ông vốn là một người không thích giảng đạo lý, dạy dỗ con toàn bằng gậy gộc, trước đây Mục Hành không dám phản kháng, ông chỉ cần chuẩn bị động tay là nó sẽ nghe lời, thế nên Mục Chấn Uy mới luôn tin rằng mình dạy dỗ con thành công.

Nhưng hiện tại Mục Hành lại dám phản kháng, đã thế còn dám động tay động chân với ông?!

Mục Hành đương nhiên không có ngồi chờ chết, lửa giận của hắn đã bị Mục Chấn Uy chọc ra rồi, bao nhiêu năm nay không có ai dám làm càn trước mặt hắn. Ngồi lâu trên địa vị cao khiến cho hắn có uy thế thấm nhuần từ trong xương tủy, cau mày trầm mặt xuống rồi phóng đại uy thế này ra ngoài, Hoàng Mi kinh hoảng vội vàng đánh giá Mục Hành, cứ cảm thấy người này như thể đã thay da đổi thịt trở thành một người khác.

Nhưng Mục Chấn Uy đang trong cơn thịnh nộ lại chẳng chú ý tới chuyện này. Ngón tay ông nắm chặt cán chổi trên trắng bệnh, vừa định nâng lên đã bị Mục Hành bắt lấy lần thứ hai, so về sức thì Mục Hành không đấu lại được Mục Chân Uy, thế nên lúc này có hơi khó khăn, gân xanh trên tay hắn hiện cả lên, khớp xương do dùng sức quá đà như thể chuẩn bị nổ tung khỏi tầng da thịt, màu da hơi hơi trắng bệnh.

Mục Hành đoạt được cán chổi, ném nó xuống sàn nhà cho hả giận, tiếp theo hắn lui lại hai bước, dưới ánh nhìn tức giận thiếu điều phun ra cả lửa của Mục Chấn Uy, có chút không coi ai ra gì lạnh lùng nói: "Nể ông là người làm cha nên lần này ta không so đo, nhưng chỉ một lần này thôi."

Từng câu từng chữ hắn nói như thể vừa đi qua hầm băng, mang theo lệ khí và kiệt ngạo đến tận xương.

Mục Chấn Uy tức đến khó thở căm giận trừng Mục Hành, mặt mũi đỏ lên khó khăn lắm mới phun ra được một câu, "Mày là cái đồ bất hiếu! Vô liêm sỉ! Tao là cha mày mà mày dám động thủ với tao!"

Mục Hành lau sạch sẽ tay mình, xoay người ôm lấy đống sách đặt trên bàn trà, cho dù có dính bẩn nhưng cả người hắn vẫn có khí thế tôn quý cao nhã, tản ra khí tức hờ hững khó có thể tiếp cận.

"Nếu không phải bởi vì thân phận đó thì ông nghĩ giờ ông còn có thể đứng ở đây chắc?" Hắn châm chọc hỏi lại.

Trước đó khi nói chuyện quốc cữu đã từng đề cập đến nhà ở của Mục Hành, tầm mắt hắn chuyển đến một căn phòng có dán móc nối, nói vậy thì đó là phòng ở của nguyên thân.

Căn phòng cách vách phòng hắn có để cửa mở ra một khe hở, để lộ ra một chút ánh sáng ra bên ngoài cùng với tiếng một thiếu niên tức giận gào thét, đã thế còn có tiếng máy móc không ngừng lặp đi lặp lại.

Mục hành xuất phát từ tò mò nhìn nó hai giây, không nghĩ tới cửa gian phòng đó đột nhiên lại mở ra.

Mục Tử Mặc đầu tóc chẳng khác gì ổ chim, cậu ta dụi dụi mắt, vẻ mặt mỏi mệt cộng với bọng mắt đen xì thoạt nhìn không khác gì thằng nghiện, đuôi lông mày của cậu ta cong lên khi nhìn thoáng qua Mục Hành, rồi rất dỗi hợp đạo lý nói: "Tới đúng lúc quá, tao đói, nấu cho tao bát mì bưng tới cho tao, nhớ cho hai quả trứng ốp la vào, không được cho hành."

Mục Hành nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá cậu ta một hồi, hoài nghi có phải giây tiếp theo Mục Tử Mặc sẽ ô hô ai tai* hay không, còn những thứ khác, hắn trực tiếp nghe từ tai trái sang tai phải.

*Nguyên văn: 呜呼哀哉 - bày tỏ tâm tình kích động/ bi thống/ tức giận đến cực điểm.

Trẫm cũng đói, mới vừa rồi chưa kịp ăn đã bị ném đi mất rồi, ai có thể nấu cho trẫm bát mì được không?

Mục Hành ôm sách vào trong, sờ soạn trên vách tường một hồi lâu mới tìm ra 'chìa khóa' để mở đèn đóm trên đỉnh đầu, thứ này rất tiện lợi, có thể thỏa mãn nhu cầu chiếu sáng lại không lo xói mòn nhiên liệu.

Ngọn đèn trên đầu xua tan bóng tối, gian phòng lâu ngày không có người ở tràn ngập mùi ẩm mốc thoang thoảng, cũng rất bí hơi. Mục Hành đặt sách lên bàn học, lại giơ tay kéo bức màn rất nặng ra, đồng thời đẩy cửa sổ cho không khí mới mẻ đi vào, xong xuôi cả mới nghiêm túc đánh giá phòng của nguyên thân.

Phòng cũng không rộng, thiết kế vô cùng đơn điệu, chỉ có một cái giường chăn gối chỉnh tề, một cái bàn học có vẻ sạch sẽ, một cái tủ gỗ có hoa văn điêu khắc, Mục Hành nhìn chằm chằm những thứ vẫn chưa biết cách sử dụng, quyết định phải xem di vật của nguyên thân trước đã, nhân cơ hội tìm hiểu về người này luôn.

Vì hắn rất lo rằng tính tình mình quá khác biệt, lại không am hiểu tính tình của nguyên thân, dù sao cũng chiếm cứ thể xác của người ta, ít nhất cũng nên tuân thủ có đi có lại, nếu nguyên thân có nguyện vọng gì chưa hoàn thành mà không ảnh hưởng đến nguyên tắc Mục Hành đề ra từ trước thì hắn cũng nguyện ý trả cho hắn ta chút thù lao để yên tâm nhắm mắt.

Mục Hành tìm thấy trong ngăn kéo một quyển nhật kí, một vài bức ảnh cắt đến nát bươm, ảnh chụp dùng túi bóng gói gém cẩn thận, nhưng hắn lại không thể phân biệt được đó rốt cuộc là ai.

Nhật ký to chừng hai bàn tay, trước sau đều ghi lại đầy đủ cảm xúc mà nguyên thân đã trải qua, Mục Hành lúc này vô cùng cảm kích thói quen viết nhật ký của nguyên thân, điều này khiến cho hắn điều tra cực kỳ thoải mái, thậm chí có khả năng còn tìm được manh mối về thân phận thật sự của Triệu Qua.

Mục Hành ngồi xuống đầu giường, tùy ý mở một trang nhật ký ra nhìn, hắn vẫn không quen đọc mấy chữ giản thể này, nhưng nội dung mà nguyên thân viết nhanh chóng dời đi lực chú ý của hắn.

"....Trong tiệc tối vô tình gặp được Triệu Qua, ánh mắt anh ta nhìn mình rất kỳ quái, giống như xuyên qua mình để nhìn một người khác vậy..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -