Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018

Bao tử - 21

Chương 21: Ân ái

Trong lúc quay "Quyền mưu" thì Mục Hành còn nhận được điện thoại của đạo diễn phim "Chim di cư", hy vọng hắn có thể tham gia diễn xuất "Chim di cư", còn khen ngợi phong thái diễn xuất của Mục Hành một hồi, đại ý là muốn nói, ngoài Mục Hành ra thì bọn họ không tìm thấy ai thích hợp để diễn vai nam chính hơn, chỉ cần Mục Hành có thể chấp nhận lời mời thì bọn họ có thể chờ Mục Hành đến tham gia, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Hoàng đế bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra thì đương nhiên không thể rút lại, thế là hắn trực tiếp đá quả bóng cao su sang cho Đậu Thiến, nói đạo diễn liên hệ với người đại diện của hắn.

Thuận tiện khảo sát năng lực của Đậu Thiến luôn.

Đậu Thiến cũng không làm hắn thấy vọng, người đại diện này bề ngoài thoạt nhìn dịu ngoan tao nhã nhưng tác phong làm việc lại sấm rền gió cuốn, ra tay mạnh mẽ, cứng rắn, cô chỉ trò chuyện với đạo diễn mấy lần mà đã đánh tan được suy nghĩ bám riết không tha của đối phương.

"Quyền mưu" đã đi vào những ngày quay cuối, đoàn làm phim ban đầu vô cùng náo nhiệt nay bắt đầu vắng vẻ, lục tục có diễn viên hơ khô thẻ tre* rời đi.

*Nguyên văn: 杀青 - ý chỉ bộ phim đã gần đến giai đoạn hậu kỳ trước khi chính thức hoàn thành


Đáng chúc mừng chính là, khi đoàn làm phim càng ngày càng ít người thì Mục Hành cũng bắt đầu thi thoảng tán gẫu với vài diễn viên chính dăm ba câu, chủ yếu vẫn là người khác hỏi còn Mục Hành đáp nhưng giao lưu càng nhiều, uy hiếp càng giảm, bọn họ lúc này mới phát hiện tuy rằng con người Mục Hành có hơi nghiêm túc, có hơi tự phụ nhưng nhìn chung vẫn là người tốt.

Đương nhiên làm được chuyện này phải dưới tiền đề trước đây chưa đắc tội với Mục Hành.

Giai đoạn cuối cùng của đoàn làm phim quay ở Hoành Điếm, bởi vì thời gian quay có hạn cho nên mấy ngày nay cả đoàn tương đối tập trung, lúc kết thúc công việc trở về khách sạn đều là gần mười một giờ, Mục Hành cũng chẳng còn hứng quấy rầy Triệu Qua nữa.

Trước khi tới Hoành Điếm, đêm nào Mục Hành cũng gọi điện thoại cho Triệu Qua, lần nào Triệu Qua cũng cũng nghe máy, câu đầu tiên anh hỏi sẽ là có chuyện gì hay không, nếu bảo không có chuyện gì, tâm tình tốt thì anh mới nói hai câu còn tâm tình không tốt là anh chỉ dùng đơn âm đáp lại có lệ.

Suốt mấy ngày chưa gọi điện cho Triệu Qua, Mục Hành vẫn hy vọng Triệu Qua sẽ chủ động liên lạc với mình, dù chỉ là một tin nhắn quan tâm ngăn ngắn thôi cũng được, nhưng ngoài tin nhắn rác của tổng đài gửi đến ra thì Mục Hành vẫn không nhận được tin nhắn của Triệu Qua dù chỉ một lần.

Đoàn phim kết thúc công việc, Chu Mục Hải thừa dịp thời gian ăn cơm dạy cho Mục Hành cách diễn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đúng lúc ấy thì chuông điện thoại của Mục Hành chợt vang lên.

Là "Ocean Deep".

"My oceans deep my rivers wide, 
The strangers weep at pleasures side..."

Tiếng chuông này là tiếng chuông thuộc về Triệu Qua, khác hẳn với tiếng chuông khi người khác gọi đến, Đậu Thiến sau khi nghe Mục Hành tự thuật thì vui vẻ giải thích mục đích cho hắn nghe, cũng cài cho Triệu Qua tiếng chuông báo tin nhắn riêng.

Đương nhiên Mục Hành nghe không hiểu, những từ đơn có phát âm quái dị đó vào tai hắn chẳng khác gì tiếng người ta đang gào khóc thảm thiết, nào có nghe ra được tí cảm giác tiết tấu nào đâu.

Chu Mục Hải đang nói được một nửa thì bị tiếng chuông chen ngang, kỳ quái nhìn về phía Mục Hành, "Cậu đổi nhạc chuông à?"

Mục Hành đặt điện thoại di động lên bàn, nó vẫn đang phát ra những tiếng như thể có ai đang tranh cãi ầm ĩ: "Không phải, là Triệu Qua." Hắn cũng chẳng che dấu quan hệ giữa mình và Triệu Qua.

Chu Mục Hải cười nhẹ khi hồi chuông vang lên lần thứ hai, "Tình sâu tựa biển?"

"Gì cơ?"

"Bài hát này tên là Tình sâu tựa biển, không ngờ tới hai người lại nghiêm túc đấy."

Mục Hành không có phản ứng gì lớn, "A, dù sao tôi nghe cũng không hiểu."

"... Cậu không nhận à?"

Lúc này di động đã vang lần thứ hai, tiếng nhạc êm tai trêu chọc thần kinh rục rịch của Mục Hành, lại bị lý trí dùng sức ép xuống.

Mục Hành tự nói với bản thân mình rằng hắn tuyệt đối không thể nghe, nếu nghe thì sẽ làm cho Triệu Qua càng kiêu ngạo hơn.

Ai bảo lần nào Triệu Qua nghe điện thoại của mình cũng ra vẻ không kiên nhẫn, cũng chẳng thấy chủ động gọi cho mình bao giờ, ngay cả nhắn tin cũng không.

Giờ gọi tới làm chi!

Anh gọi thì em phải nghe liền chắc!

Không nghe, nhất quyết không nghe, gọi bao nhiêu lần cũng không nghe!

Mục Hành quyết định bỏ bê Triệu Qua, như vậy Triệu Qua mới ý thức được tầm quan trọng của hắn, hắn vừa ăn cơm vừa nghe Chu Mục Hải nói tiếp nhưng thực tế đầu óc đã bị tiếng chuông điện thoại độc đáo chiếm sạch, căn bản không biết Chu Mục Hải đang nói gì, đồ ăn bỏ vào miệng cũng không biết là vị gì.

Di động kêu không biết bao nhiêu lần, Mục Hành bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, tiếp đó là tiếng chuông không ngừng ầm ĩ rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Hắn ngẩng đầu, không thèm quan tâm đến chuyện tầm mắt mình nháy mắt biến thành sự kinh ngạc không thể che dấu, ẩn ẩn còn mang theo một tia vui sướng.

Đang đứng ở cửa lúc này chính là Triệu Qua mới nãy không ngừng gọi điện tới, có vẻ như không phải anh gọi để hỏi thăm mà là muốn biết Mục Hành đang ở đâu.

Nào ngờ Mục Hành căn bản không định nghe điện thoại của mình, thế là không thể không nhọc lòng tự tìm đến đây.

Triệu Qua mặc một chiếc áo gió màu đen, quần bò tây bao bọc hai cái chân tinh tráng thon dài, anh cười như không cười hơi dựa vào khung cửa, đôi mắt hẹp dài mang theo tà khí, môi mỏng hơi nhếch, trong tay còn cầm vài cái túi đựng đầy ắp quà.

"Tại sao không nghe điện thoại?"

Mục Hành vẫn chưa kịp phản ứng lại, "Anh, sao anh lại tới đây?"

"Không phải em muốn anh đến tham ban* hay sao.

*Nguyên văn: 探班 - ý chỉ một người không phải là thành viên trong đoàn làm phim tới thăm hỏi hoặc quan sát đoàn làm việc

"Anh nói sẽ không đến!"

Nhắc tới chuyện này là Mục Hành lại giận, hắn nghe thấy từ tham ban này từ miệng của người khác, đêm hôm đó bèn hỏi Triệu Qua có thể tới thăm hắn hay không, kết quả bị đối phương từ chối không cần nghĩ ngợi, nói anh bận lắm không đến được, làm sao mà có thời giờ chạy đến tận Hoành Điếm, còn nói nhìn một chút có ích lợi gì đâu, trên người em có cục thịt nào bự hơn à.

Tức giận đến độ Mục Hành trực tiếp cúp điện thoại luôn, cũng chính từ ngày đó, tiến độ quay phim của hắn bị đẩy nhanh hơn, mỗi đêm trở về khách sạn đều mệt đến độ không động đậy nổi, thế là không gọi cho Triệu Qua nữa.

Triệu Qua tự ý đi vào trong phòng, nhét túi quà vào trong ngực Mục Hành, cũng chẳng lo lắng đến chuyện hắn sẽ ném nó đi.

Phòng này là phòng để chứa phục trang, một loạt cái giá quần áo trưng bày chỉ chừa ra một khoảng trống không tính là rộng, có một cái bàn, mấy cái ghế, nhưng lại rất yên tĩnh không ai quấy rầy.

Bên cạnh bàn tròn có không ít chỗ ngồi, Triệu Qua cố tình chọn vị trí giữa hai người, kê ghế gần Mục Hành thêm một ít, lúc này mới tùy ý nói: "Anh đột nhiên lại muốn đến."

"..." Triệu Qua không nói không rằng chạy đến tham ban, đây là điều Mục Hành không thể ngờ nổi, bất quá hắn biết, điều này cũng gián tiếp chứng minh Triệu Qua coi trọng hắn đến mức nào.

Rõ ràng cũng rất để ý, thế mà vẫn giả vờ đứng đắn trước mặt hắn.

Triệu Qua đột ngột muốn đến có lẽ là do mấy ngày nay mình không gọi điện, cũng không gửi tin nhắn, cho nên cảm giác nguy cơ trong lòng mới mãnh liệt bạo phát chứ gì!

"Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa."

Mục Hành quay đầu nói với Chu Mục Hải, "Anh có số điện thoại gọi cơm không?"

Chu Mục Hải đã buông đũa xuống từ lâu, đang quan sát hai người đầy hứng thú, nhìn không ra được trong lòng gã đang nghĩ gì, "Nơi đó phải đặt trước mới được, nếu bây giờ cậu gọi thì phỏng chừng phải chờ hai tiếng sau mới có.

"Những tiệm khác thì sao?"

Triệu Qua đột nhiên lại cắt ngang lời Mục Hành, anh nói, "Đừng làm phiền đạo diễn Chu, anh khác tự gọi."

Khi anh nói chuyện thì vẫn ung dung nhìn Chu Mục Hải, nơi sâu thẳm trong đáy mắt lộ ra chút căm thù, giống như cảnh báo, nhưng giây sau lại tan biến không thấy tăm hơi.

Chu Mục Hải nở nụ cười, "Không phiền, tổng giám đốc Triệu có thể tới chỗ tôi là vẻ vang cho kẻ hèn này, lẽ ra anh phải nói với tôi trước để tôi còn chuẩn bị đón gió tẩy trần cho anh chứ."

"Nào có, giữa chúng ta mà vẫn khách sáo vậy sao, đạo diễn Chu khách khí rồi."

"Đúng là không cần khách khí —— đã lâu không gặp ." Chu Mục Hải vươn tay về phía Triệu Qua.

Triệu Qua nắm chặt tay Chu Mục Hải, xương bàn tay bắt đầu dùng lực, "Đích xác là đã lâu không gặp."

Chu Mục Hải không cam yếu thế trước xương tay của Triệu Qua, giữa lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, "Chỉ mệt A Hành, nhờ cậu ấy mà chúng ta mới gặp lại nhau, A Hành thường xuyên nhắc đến anh trước mặt tôi, nói tính tình của anh không tốt lắm, có đôi khi chẳng biết thể hiện gì cả, điểm này anh nên sửa thôi."

Triệu Qua nhẹ nhàng liếc Mục Hành một cái, lập tức không đổi sắc mặt lạnh nhạt nói: "Chuyện này cũng không nhọc đạo diễn Chu quan tâm, nghe nói A Hành nhà tôi ở Hoành Điếm làm phiền đạo diễn Chu chăm sóc nhiều lắm, tôi hẳn là phải nên cảm ơn anh thật nhiều."

"Đây là chuyện tôi phải làm, đừng khách khí."

"Không nghĩ tới giao tình giữa đạo diễn Chu và A Hành lại sâu như vậy."

Nét mặt Triệu Qua vẫn bình tĩnh, cơ bắp cánh tay giấu trong áo gió hiện ra, bởi vì dùng quá sức nên khớp xương trở nên trắng bệch.

Mặt Chu Mục Hải xanh lét, ấy mà vẫn không chịu thua, khớp hàm run nhè nhẹ mãi mới phun ra được một câu, "A Hành là một người vô cùng đáng giá để thâm giao."

Hai người cắn răng đem sức lực toàn thân dồn về nắm tay, xương bàn tay và xương cổ tay bị ngoại lực hung hăng chèn ép, đáy mắt đối diện với nhau lạnh đến độ có thể đông cứng khí thế của đối phương.

Không khí áp lực khẩn trương, băng kết thành chuỗi như thể chỉ cần chạm vào cái là sẽ rụng xuống, trong cuộc chiến giữa hai người đàn ông thì không phải ai cũng có thể nhận thua dễ dàng.

Đúng lúc này, Mục Hành đột nhiên mở miệng nói: "Hai người quen nhau à?"

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ còn có chút nghi hoặc đánh tan địch ý trong nháy mắt, Triệu Qua và Chu Mục Hải liếc nhau, giống như đạt thành hiệp nghị nào đó đồng thời buông lỏng tay ra, bàn tay còn lưu lại dấu tay trắng bệch, ngay cả cánh tay cũng hơi run.

Triệu Qua khinh thường nói, "Không quen."

Chu Mục Hải ý vị sâu sa nói: "Tôi với Triệu có chút thù cũ, anh ấy khả năng vẫn còn hận tôi đoạt mất bạn gái..."

Mục Hành quay phắt đầu về phía Triệu Qua, trong mắt ngập tràn chất vấn.

Triệu Qua nghiêng đầu tiến đến bên tai Mục Hành, giọng ép đến mức thấp nhất, nói: "Khi đó anh mới tám tuổi, còn chưa gặp em." Nhân tiện liếm vành tai mềm mại gần trong gang tấc một cái.

Mục Hành 'A' một tiếng, lại nhớ tới hành vi vừa rồi của Triệu Qua, cũng hạ giọng khẽ cười nói: "Cho nên vừa rồi anh đang ghen đấy à?"

Triệu Qua chẳng nói gì, dùng luôn tư thế đó để hôn hôn môi Mục Hành, như thể chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận sự ấm áp thân mật đến tận xương tủy.

Trong phút chốc Mục Hành mừng ra mặt, tay vòng qua cổ Triệu Qua, lòng bàn tay dán vào bên tai anh, "Em với đạo diễn Chu chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh đừng lo lắng, trong lòng em, bất luận kẻ nào cũng không bằng một phần vạn của anh."

Triệu Qua nhìn sâu vào mắt Mục Hành, "Anh cũng thế."

Chóp mũi bọn họ chạm vào nhau, không khí bắt đầu có cảm giác vô cùng ái muội, đương nhiên là sau đó Triệu Qua lại hôn Mục Hành thêm một cái nữa.

Bọn họ tận lực giảm bớt tiếng nhưng ngồi ở bên cạnh, Chu Mục Hải vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, còn cảm thấy vô cùng thương hại cho bản thân mình.

Trước kia lúc nhờ vả thì gọi tôi là Mục Hải, hiện giờ không cần nữa thì gọi đạo diễn Chu.

Hiện thực tàn khốc cỡ nào a.

Họ hôn nhau cũng không lâu lắm.

Triệu Qua và Mục Hành nắm tay nhau ra khỏi phòng trang phục, còn đi ngang qua Chu Mục Hải vẫn chưa đi xa.

Hai người hiển nhiên đang đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không chú ý tới mình vừa đi qua cái gì.

Triệu Qua nói rất tự nhiên: "Theo anh đi ăn cơm đi."

Mục Hành không cần nghĩ ngợi đã gật đầu đáp, "Được."

Chu Mục Hải: "..."

Anh giai ơi tôi phải nhắc anh rằng buổi chiều anh còn có buổi quay phim đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -