Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

Bao tử - 9

Chương 9: Nguy cơ

Buổi thử vai cho "Quyền mưu", đám diễn viên đến thử vai căng thẳng thần kinh có vẻ vô cùng lo lắng.

Mục Hành vừa đứng dậy là tầm mắt của các diễn viên đều tập trung trên người hắn, họ không hề che dấu sự nghi ngờ và châm chọc trong đáy mắt, thậm chí bên dưới còn có người khe khẽ nói nhỏ.

"Sao Mục Hành lại có mặt ở đây?"

"Nó tới thử vai á?"

"Đạo diễn Chu luôn là người chỉ nhìn diễn xuất, sao lại cho phép Mục Hành mò vào?"

"..."

Mục Hành không chớp mắt đi vào lều thử vai, hắn có sự tôn nghiêm và kiêu ngạo chỉ thuộc về mình cho nên không cần phải chứng minh bất cứ chuyện gì cho ai hết.

Bước vào lều thử vai, Mục Hành liếc mắt một cái là thấy Triệu Qua đang cúi đầu chơi điện thoại, một chân của anh tùy ý gác lên một chân còn lại, tay trái chống trán, tay phải không chút để ý bấm bấm màn hình di động, tây trang màu đen bó sát che dấu sự hấp dẫn không sao kiềm chế nổi, lộ ra cảm giác phong độ cấm dục.

Mục Hành nhìn chuyên chú vào Triệu Qua không sao rời mắt nổi, nghi ngờ Triệu Qua lại cố tình quyến rũ hắn đây mà.

Cái chiêu hoàng hậu dụ địch xâm nhập hắn xem mãi cũng thành quen.

Chu Mục Hải thấy thế thì giả vờ khụ một tiếng, muốn dời sự chú ý của Mục Hành đi: "Đã nghĩ xong đoạn diễn thử chưa?"

Mục Hành dời tầm mắt mình khỏi người Triệu Qua, do bị quấy nhiễu nên có hơi không vui, "Trang 93."

Chu Mục Hải xem kịch bản, trực tiếp bình luận: "Đoạn này có hơi khó diễn." Gã cứ nghĩ rằng Mục Hành sẽ chọn một đoạn diễn có ưu thế hơn đoạn này.

Động tác của Triệu Qua hơi chững lại, ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại, đoạn giương mắt liếc Mục Hành một cái, khó có khi lại thu điện thoại về bày ra tư thế nghiêm túc.

Ngoài Chu Mục Hải và Triệu Qua ra thì bên trong vẫn có hai vị giám khảo thử vai khác, ngay từ đầu bọn họ đã ôm thái độ hoài nghi với Mục Hành, nhưng do thái độ tôn trọng và tin tưởng của Chu Mục Hải nên bọn họ không dám biểu hiện quá mức trực tiếp.

Nghe nói Mục Hành muốn thử trang 93, phó đạo diễn mặt mày lạnh lẽ nghiêm túc nói: "Ở đây không có ai có thể đáp diễn với cậu."

"Quyền mưu" là một bộ phim cổ đại tranh quyền đoạt vị, kể về chuyện chiếc ghế Thái tử triều đình liên lụy tới khắp nơi máu chảy đầu rơi, phải là do một người đàn ông chân chân chính chính diễn. Người xem đã xem chán cái thể loại cung đấu tranh sủng nên đề tài triều đình tranh quyền đoạt vị trên màn bạc khiến người ta thích thú vô cùng, do vậy nên "Quyền mưu" đang thu về được sự chú ý của đám đông.

Phí đầu tư cho phim cổ trang rất cao, phòng bán vé mà không tốt thì rất khó thu hồi phí tổn, hai năm gần đây phí đầu tư vào phim cổ trang đã bắt đầu giảm, vừa lúc "Quyền mưu" đã xây dựng được điều kiện bên ngoài rất tốt.

"Quyền mưu" chú trọng mưu đồ tranh quyền, khinh thị ái tình cho nên toàn bộ kịch bản trên cơ bản không có mấy đoạn diễn tình cảm, thế nhưng trang 93 mà Mục Hành chọn cố tình lại là một đoạn tình cảm, thế nên phải có người đáp diễn.

Tân đế vừa tự mình chấp chính, triều đình loạn trong giặc ngoài, tình thế vô cùng hiểm trở, phe phái của Thái thú nắm giữ đại đa số thực quyền, mà vị Thái thú này chính là cậu của Hoàng hậu.

Do hành động của Thái úy quá mức động trời nên Hoàng hậu nổi giận, Tân đế lại trách cứ bâng quơ không đáng kể, giữa hai bên còn có tiếp xúc tương đối thân mật, bên đáp diễn phải có cảm xúc phản hồi thì mới giúp cho Mục Hành thể hiện được tài năng diễn xuất.

Mục Hành không cần nghĩ ngợi nhìn về phía Triệu Qua, hơi hơi vuốt cằm nói: "Làm phiền tổng giám đốc Triệu đáp diễn với tôi."

Triệu Qua vẫn nghiêm túc đánh giá Mục Hành từ đầu đến cuối, dục vọng mãnh liệt nơi đáy mắt không sao dấu diếm nổi, anh bình tĩnh nói: "Em dựa vào cái gì?"

Không có ai đoán được rằng Mục Hành sẽ mời Triệu Qua đáp diễn, vẻ mặt hai vị giám khảo đầy trào phúng, Chu Mục Hải vẫn như núi băng không hề đổi sắc như trước, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khó nói.

Mục hành đi về phía Triệu Qua, cố ý hạ giọng để chỉ có hai người mới nghe thấy được: "Hay là ngươi sợ bị ta vạch trần?"

"Mục Hành, em đang làm tôi tức giận."

"Ta dám trêu mà ngươi không dám tiếp sao?"

"Được rồi." Triệu Qua hạ giọng nói, "Tôi vô cùng chờ mong được nhìn thấy cái vẻ đau đến độ cầu xin tôi tha thứ của em."

Mục Hành nhíu mày, hình như là đang nhớ đến một chuyện cũ vô cùng không thoải mái —— vừa đau đớn đến cùng cực vừa thoải mái đến phát hoảng, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Chu Mục Hải dùng ngón tay cái vuốt cằm, đầy hứng thú hô: "Bắt đầu."

Ánh mắt Mục Hành bởi một tiếng này mà có biến hóa rất nhỏ, thu lại vài phần ôn hòa, cả người toát ra khí thế khác biệt, có lẽ đây mới là hắn thật sự.

Triệu Qua chịu phối hợp hiển nhiên là ngoài dự đoán của mọi nguời, nhưng Mục Hành hiển nhiên đã chọn sai đáp diễn, bởi Triệu Qua vô luận là dáng người hay tư thái ngạo mạn không kềm chế nổi thì đều kém xa Hoàng hậu trong kịch bản.

Khí thế và cảm giác áp bách của Mục Hành không đủ để khiến cho Triệu Qua khuất phục.

Hay ở chỗ là Mục Hành không định so uy nghiêm với Triệu Qua, hắn lững thững đi đến trước mặt Triệu Qua, ngữ khí mang theo sự thất vọng nói: "Hoàng hậu từ trước đến nay đã đồng cam cộng khổ cùng trẫm, cớ sao bây giờ lại khiến trẫm thất vọng?"

Triệu Qua nhìn chăm chú vào Mục Hành, ánh mắt hai người đối diện nhau, nụ cười hơi nhạo báng trên mặt anh dần dần biến mất, vẻ mặt sâu không lường được nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.

Lúc này Mục Hành phất tay một cái thật nhỏ, càng ngày càng tiến lại gần Triệu Qua, đôi con ngươi của hắn nhìn thẳng tắp, cảm giác áp bách khiến người nhất thời bao phủ khắp cả người Triệu Qua.

Mục Hành vốn định nâng cằm Triệu Qua lên nhưng lúc lâm trận mới phát hiện ra mình lùn hơn Triệu Qua nửa cái đầu, đành phải đặt tay lên gáy Triệu Qua, trực tiếp ép anh cúi đầu xuống.

Triệu Qua không phản kháng, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm Mục Hành, trong đôi mắt anh chứa đầy lệ khí hung ác, hiển nhiên là không định thuận theo.

Ngữ điệu của Mục Hành dần lạnh hơn, "Trẫm thật sự không muốn xa Hoàng hậu, chỉ muốn bồi Hoàng hậu bạch đầu giai lão, Hoàng hậu lý nào lại không hiểu cho nỗi khổ của trẫm, trẫm nói có đúng hay không?"

Hắn nói là muốn bạch đầu giai lão không bằng trực tiếp nói rằng muốn cưỡng ép lợi dụng còn hơn.

Triệu Qua cúi đầu, Mục Hành thì hơi hơi ngửa cổ, khoảng cách giữa hai người họ gần đến độ có thể hôn đối phương, tầm mắt va chạm mãnh liệt vô số lần, ngay cả cục đá cũng thể bùng ra lửa, không khí bất tri bất giác lây nghiễm một chút ám muội kiều diễm.

Tầm mắt của Mục Hành nhìn thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt của Triệu Qua, đôi con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy như thể một vực sâu gào thét muốn kéo hắn chìm xuống, nhưng nơi đó lại có độ ấm mà Mục Hành quyến luyến.

Hắn giống như lâm phải mê hoặc không kìm lòng nổi, cuối cùng đành phải sửa lại lời thoại.

Vô cùng nghiêm túc mà hỏi: "Vì sao lại không muốn thấy trẫm? Trẫm cũng chưa từng phản bội ngươi."

Thân thể Triệu Qua có chút cứng ngắc, anh nhìn sâu vào mắt Mục Hành, chỉ cảm thấy đôi tay đang giữ lấy mình của đối phương càng ngày càng tăng thêm lực, không ngừng ép xuống xương cổ của anh, anh điên rồ dùng suy nghĩ miêu tả hình dáng môi Mục Hành, đại não không thể chờ được cứ muốn mút lấy hai cánh môi mềm mại đó, mạnh mẽ ép lên môi đối phương dùng nước bọt hòa tan hương vị của nhau.

Trái tim của Mục Hành nhảy loạn, adrenalin* nhanh chóng bay đi mất, cảm giác mừng như điên khiến cho tay chân của hắn không biết đặt ở đâu.

*Là một loại hormone mà cơ thể phát ra khi lâm nguy hoặc thật sự cần thiết, hay còn được gọi là "máu điên"

Hắn cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Triệu Qua phun trên mặt mình khiến cho hắn thấy hơi ngứa, môi bọn họ gần đến độ chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ chạm được vào nhau ——

Chu Mục Hải phải giả vờ ho lần thứ hai, khẩn cấp kéo hai con người đang trong trạng thái mạnh mẽ giữ lấy nhau giằng co về thực tại.

"Khụ, tuy rằng lúc này không nên quấy rầy nhưng tôi cần phải nhắc nhở hai người là bên cạnh còn có người đấy."

Triệu Qua cố gắng giữ khoảng cách một ly với Mục Hành, lập tức nhanh chóng kéo xa khoảng cách giữa hai người, anh liếc mắt nhìn cái vẻ cười bất mãn của Mục Hành, cười đến cực kỳ ngả ngớn nói: "Nếu quyến rũ tôi thì phải gánh vác hậu quả, đêm nay, tôi sẽ cho người đến đón em."

Anh nói xong thì như thể khiêu khích nhéo nhéo hai má Mục Hành, ánh mắt như thể muốn lột trần tất cả quần áo trên người hắn.

Ngoài sai lầm nho nhỏ lúc cuối ra thì màn biểu diễn của Mục Hành có thể xem là hoàn mĩ, những uy thế đó như thể đã thấm nhuần vào trong cơ thể hắn, không hề diễn xuất khoa trương, không hề cố gắng tăng thêm ngữ khí, hắn dùng ngữ khí đơn giản để bày ra phong phạm của bậc đế vương vô cùng nhuần nhuyễn, loại diễn xuất này có lẽ không có ai có thể diễn một cách vừa uy nghiêm vừa chân thực đến thế.

Chân thực đến độ giống như Mục Hành thật sự là một bậc đế vương.

Buổi thử vai này khiến cho các giám khảo có cái nhìn khác về Mục Hành, dù nhân khí và hình tượng của Mục Hành lúc này có thế nào thì ít nhất hiện giờ hắn cũng là người nắm chắc trong tay nhân vật hoàng đế của "Quyền mưu", không thể thay đổi được.

Chu Mục Hải chỉ để ý xem có hợp với bộ phim hay không, còn tư thế ái muội vừa rồi giữa Mục Hành và Triệu Qua thì gã trực tiếp không nhìn.

Lúc này đã xác định được nhân vật của Mục Hành, "Biểu hiện của cậu tốt lắm, chúc mừng đã thử vai thành công."

Không có Triệu Qua trong phòng nên hắn lập tức trở về cái vẻ lạnh lùng yên lặng.

Mục Hành thản nhiên gật đầu, biểu tình trên mặt không nhìn ra là đang vui hay giận, giống như đó là một chuyện đương nhiên.

Ngoài Mục Hành ra, dưới trướng của Trần An Di còn hai nghệ sĩ nữa, trong đó có một người là Tề Tiệm Đường đã đề cập đến từ trước, anh ta là nghệ sĩ có đủ tiềm lực nhất trong tay Trần An Di, thế nên Trần An Di tận tâm tận lực bồi dưỡng, tài nguyên trong tay Trần An Di đều nhường cho Tề Tiệm Đường phần hơn.

Mục Hành và một nghệ sĩ khác chỉ có thể nhặt phần Tề Tiệm Đường chọn dư ra.

Mục Hành đang thử vai "Quyền mưu" thì Trần An Di lại cùng Tề Tiệm Đường tham gia một chương trình giải trí.

Bên này nặng bên này nhẹ phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Buổi tối chín giờ rưỡi, Mục Hành nhận được cuộc gọi của Thẩm Tiêu Tiêu, nói là Triệu Qua phái tới đón mình.

Mục Hành cố ý thích nghi với thẩm mỹ của thế giới hiện đại, thay bộ tân trang duy nhất trong tủ vào, bộ tây trang này bó sát vào dáng người hắn, lưng rộng eo thon đặc biệt đẹp trai, chỗ thiếu hụt duy nhất chính là cà vạt, có thắt thế nào cũng không được như người ta nên đành từ bỏ.

Ô tô lạnh lùng xé rách màn đêm đến biệt thự của Triệu Qua, điều này khiến cho Mục Hành có hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn còn nhớ rõ lần đầu gặp lại Triệu Qua là ở trong khách sạn, nếu lần này Triệu Qua mà gặp hắn ở đây thì sẽ rất khó để đối phương chịu thừa nhận thân phận.

Thẩm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đánh giá Mục Hành qua gương chiếu hậu, sau đó mờ mịt nói, "Tôi cam đoan Triệu Qua thấy anh sẽ không nhúc nhích được đâu."

Mục Hành không hiểu, "Vì sao?"

Thẩm Tiêu Tiếc nhếch miệng cười một hồi, không có ý tốt nói: "Bởi vì chuyện đầu tiên anh ấy làm sẽ là lột quần áo của anh." Ngữ khí tuy nhẹ nhưng lại không có ý trêu đùa.

Mục Hành hơi hơi nhíu mày, khắt khe nói: "Đạo quân tử là phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Ai, đau đầu ——" Thẩm Tiêu Tiêu làm bộ làm tịch ôm đầu, "Đừng dạy dỗ tôi nữa a, tôi ghét nhất là bị người khác dạy đó, mà tôi cũng chẳng phải quân tử gì cho cam, tôi ấy à, sống vui vẻ lắm, tự tại hơn hai người nhiều."

Mục Hành liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu Tiêu một cái, cảm thấy gỗ mục thì không chạm khắc được gì nên bất đắc dĩ dịch mắt ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút sầu lo.

Đây mới là bản tính thật sự của quốc cữu, không nên giả vờ tao nhã, khiêm tốn hữu lễ làm gì.

Thẩm Tiêu Tiêu đương nhiên không nhìn thấy sự buồn rầu của Mục Hành, vui vẻ dời tầm mắt đi. Kể cả Mục Hành không phải là người của Triệu Qua thì cậu cũng không có hứng thú, đàn ông dù có xinh đẹp đến mấy thì xương cốt cũng cứng, sờ cộm tay bỏ xừ.

Nhưng cậu hiểu Triệu Qua, nếu Mục Hành mặc tây trang tới gặp Triệu Qua thì người nào đó sẽ thú tính đại phát, thậm chí thuận tiện còn chơi luôn chế phục play.

Triệu Qua là một kẻ thấy sắc quên nghĩa, mới sáng sớm đã bảo Thẩm Tiêu Tiêu đêm nay lăn xa một chút, tóm lại là không được phép xuất hiện ở biệt thự phá hỏng chuyện tốt của mình. Thẩm Tiêu Tiêu cố gắng dùng lý lẽ lại bị Triệu Qua dùng tiền chặn miệng, lập tức vui mừng hớn hở bắt đầu ghế hoạch "Tiệc tối" đêm nay.

Xe dừng ở ngoài biệt thự, Thẩm Tiêu Tiêu không xuống xe, Mục Hành xoay người hỏi cậu ta cách một lớp kính, "Cậu muốn đi đâu?"

"Đi làm chuyện sung sướng nhất trên đời." Đáy mắt Thẩm Tiêu Tiểu hiện lên ý bỡn cợt, "Chị dâu, anh cũng phải kiềm chế chút, đừng để ngày mai không xuống giường được."

Đáy mắt Mục Hành nhanh chóng tụ thành một cục tức giận, đang muốn nổi giận quát Thẩm Tiêu Tiêu không biết xấu hổ thì đối phương đã rồ ga bỏ trốn, chỉ chừa lại một cái đít xe trong tầm mắt của hắn.

Đành phải cả giận nói: "Chị dâu cái gì chứ, tôi cũng không phải con gái, nói lời vô căn cứ, không thể hiểu nổi!"

Mục Hành nói xong thì nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy trong lòng ngoại trừ không được tự nhiên ra thì còn có một chút...vui sướng? Trong phút chốc sợ đến độ rùng mình một cái.

Trước đã đến một lần nên lần này bèn ngựa quen đường cũ, Mục Hành bò lên cầu thang đứng ở ngoài đại sảnh, thấy Triệu Qua vẫn ngồi trên ghế sa lông, trên thân mặt một cái áo sơ mi màu đen đơn giản, tay áo tùy ý xắn lên tận cổ tay, từ phần hở ra ngoài có thể thấy được cơ bắp cánh tay tinh tế gọn gàng, anh mặc một cái quần tây vừa vặn, khuôn mặt lập thể nhìn nghiêng thâm thúy như đao tước mang đến cảm giác thần bí khó hiểu.

Triệu Qua nghe thấy tiếng bước chân thì nghiêng đầu nhìn về phía cửa đại sảnh, tầm mắt của anh có chút không để ý nhưng đến khi thật sự rơi xuống người Mục Hành thì lại biến thành nghiêm túc phức tạp đến lạ.

Dáng người của Mục Hành tương đối gầy yếu, trước đây mà mặc tây trang thì khiến cho người ta có cảm giác giả bộ thành thục, tóm lại thì khung xương của em ấy rất khó để tôn lên được phong độ và khí phách do tây trang mang lại, nhưng Mục Hành của hiện tại lại mang đến cho anh một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Khung xương của em ấy không có biến hóa, cái thay đổi là khí thế quanh người, điều này khiến cho một Mục Hành vốn không hợp để mặc tây trang giờ lại có thể mặc thoải mái.

Khác với trang phục thường ngày, tây trang có thể mang đến có người ta cảm giác rất tốt, tôn lên phong độ và khí thế cho người mặc.

Nhưng lực chú ý của Triệu Qua hiển nhiên là có chút quái, so với việc Mục Hành mặc tây trang đẹp bao nhiêu thì anh càng hứng thú chờ đợi thời khắc được lột bộ tây trang này hơn.

Nếu ánh mắt có thể diễn tả suy nghĩ trong đầu thì Mục Hành hiện tại đã sớm bị Triệu Qua lột sạch.

Triệu Qua nhấp một ngụm trà lạnh, vẫy ngón tay với Mục Hành, giọng có hơi khàn: "Lại đây."

Mục Hành nhếch môi cười một chút, ánh nhìn chăm chú của Triệu Qua khiến cho hắn rất vừa lòng, cảm thấy bước này xem như đã thành công, thế là nghe lời tiến lại gần Triệu Qua.

Sự táo bạo ẩn sâu trong đáy mắt Triệu Qua càng ngày càng mãnh liệt, anh không kiên nhẫn vươn tay nắm chắc tay của Mục Hành, giống như thô lỗ kéo người vào trong ngực mình, một tay vòng qua thắt lưng Mục Hành, lực cánh tay của Triệu Qua rất lớn, hạn chế bất cứ khả năng thoát thân của Mục Hành.

Lưng Mục Hành ép chặt vào ngực Triệu Qua, hai chân tách ra ngồi trên đùi anh, tư thế này quá ái muội khiến cho Mục Hành có cảm giác như thể mình thuộc về Triệu Qua.

Ở một trình độ nào đó thì tư thế này đúng thật là rút ngắn khoảng cách của cả hai nhưng lại tổn hại tôn nghiêm quá, Mục Hành rất là mất thể diện hơi hơi giãy định tránh khỏi cánh tay đang giam cầm bên hông mình của Triệu Qua.

Nhưng hắn nhích tới nhích lui cũng không thu được hiệu quả rõ rệt gì, trái lại lực cánh tay của Triệu Qua lại càng mạnh hơn, ngay sau đó tiếng hít thở bên gáy của đối phương cũng trở nên ồ ồ.

Mục Hành không dám cử động nữa.

Hắn phát hiện cái thứ đang ngủ đông dưới háng Triệu Qua đã thức tỉnh mất rồi, thậm chí còn hơi hơi đụng vào đùi non của hắn nữa khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -