Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

[Re-up] Hối tình - 7



Chương 7:

Phong Tuyết Nguyệt ở một mình, Ma Tước tuy nhỏ nhưng tiện nghi vật dụng đầy đủ, phòng ở đơn sơ lại được dọn dẹp sạch sẽ. Quân Hàn Tâm ngồi ở trước bàn, nhìn thấy trước mắt vật nhỏ đáng yêu sôi nổi ra vào sân vội bất diệc nhạc hồ.

Phong Tuyết Nguyệt lòng thấy cao hứng đến hình dung không được, chỉ biết là ca ca dọc đường đi vất vả, trước làm bữa cơm cho hắn. Thế là vội vàng thứ gì cũng không thèm để ý, ở phòng bếp lâu lâu lại muốn thấy Quân Hàn Tâm, liền chạy vào nhà liếc hắn một cái, ngọt ngào nói một câu: "Ca ca, sẽ có đồ ăn nhanh thôi.” Đoạn sợ đồ ăn bị cháy lại lật đật chạy trở về.

Quân Hàn Tâm thì bình yên uống trà, nhìn Phong Tuyết Nguyệt vui vẻ, trong lòng không ngừng cười trộm, cảm thấy rất thích. Qua không lâu sau Phong Tuyết Nguyệt đã bưng bao nhiêu đồ ăn vào, xơi cho Quân Hàn Tâm một chén cơm thật đầy, mỉm cười ngọt ngào.

Môi Quân Hàn Tâm gợn lên, gắp một đũa đồ ăn, ăn hai miếng lập tức cất lời khen tấm tắc, khiến Phong Tuyết Nguyệt đỏ mặt không thôi. Phong Tuyết Nguyệt ngồi xuống ăn hai miếng, lại liến láu nhìn chung quanh mấy lần rồi chạy ra ngoài.

Thư Nghiễm đã làm sai, cung kính đứng ở cửa, đầu buông xuống, bộ dáng ủ rũ.

Phong Tuyết Nguyệt hoan hỉ nói: "Thư Nghiễm ca ca, mau vào ăn cơm đi."

Thư Nghiễm nghe thế thì lấy làm kinh ngạc, ngày đó nghĩ đi là đi luôn, chỉ thuận miệng chào nó một câu, vốn tưởng rằng Phong Tuyết Nguyệt sẽ giận, nhưng lại không nghĩ y thế nhưng vẫn trưng nụ cười hớn hở với mình. Há miệng thở dốc, ngũ tạng lục phủ đều dồn lại cùng nhau, khí thở ra đều thấy đau đau, nhớ tới một chưởng kia của Quân Hàn Tâm liền ngượng ngùng thối lui hai bước, ngập ngừng nói: "Không được, Thư Nghiễm là nô tài, không thể, hơn nữa..." Dừng một chút lại nói: "Công tử yêu thích sạch sẽ, chưa bao giờ ăn cơm cùng người khác, càng không nói đến ta là hạ nhân."

Phong Tuyết Nguyệt cắn môi nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Ta đây đem đồ ăn ra cho ngươi." Vừa mới dứt lời cũng không chờ Thư Nghiễm phản ứng đã chạy đi gắp đồ ăn đầy chén cơm cho nó.

Thư Nghiễm cúi đầu, hai tay gắt gao tiếp lấy cái bát đầy ụ, miệng nhịn không được nói thầm: "Cậu tốt như thế để làm chi, công tử cũng chẳng yêu thích cậu đâu..."

Tâm tư Phong Tuyết Nguyệt sớm đã chạy tới trên người Quân Hàn Tâm, làm sao còn nghe được lời nó nói, thân mình vừa chuyển đã chạy đi.

Trở lại phòng, Quân Hàn Tâm hãy còn đang ăn đồ ăn, ngẩng đầu nhìn thấy y thì liếc mắt một cái cười nói: "Hương vị rất ngon, Tuyết Nguyệt thật là lợi hại."

Phong Tuyết Nguyệt ngồi vào bên người hắn, chống cằm nhìn hắn ăn, chỉ cần như vậy là lòng đã tràn đầy hạnh phúc rồi.

Quân Hàn Tâm mạc danh kỳ diệu nhìn y một cái, cười hỏi: "Sao không ăn?" Nói xong lại gắp một miếng cá kho đưa lên mũi hít một hơi, hương vị đúng là tốt lắm.

Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu trừng mắt nhìn hắn, thanh âm nho nhỏ hỏi: "Ca ca không phải không thích ăn cơm với người khác mà… " Ánh mắt ngập nước đầy ủy khuất nhìn Quân Hàn Tâm.

Thấy y bày ra bộ dáng như thế này làm sao còn có thể nói đến thứ khác, y không đề cập tới thì hắn cơ hồ đã quên mất thói quen này. Mỉm cười ôm lấy Phong Tuyết Nguyệt, ôm y ngồi lên đùi mình, hôn nhẹ lên đôi môi như cánh hoa của y, cười nói: "Đầu lưỡi của ngươi ta đã hưởng qua rất nhiều lần, sao lại không thích ăn cơm với ngươi sao cho được?" Dứt lời, liền tự mình gắp đồ ăn bón đến bên miệng y, dùng chính đôi đũa của mình.

Phong Tuyết Nguyệt cao hứng, cười phá lệ ngọt ngào, khiến hơi thở Quân Hàn Tâm rối loạn, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ, thực hận không thể lập tức đặt y dưới thân hung hăng xỏ xuyên qua.

"Tiểu Nguyệt, đang ăn cơm à." Đột nhiên truyền đến tiếng kêu lớn, hai người ngẩng đầu liền thấy một tiểu tử đen thui xông vào.

Phong Tuyết Nguyệt lập tức leo xuống khỏi đùi Quân Hàn Tâm, kéo người nọ qua cười nói: "Nam tử ca ca, này chính là Quân Hàn Tâm, ca ca ta đó!" Biểu tình rất đắc ý, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn véo má y một phen.

Quân Hàn Tâm nâng mi không nói chuyện.

Nam tử cao thấp đánh giá Quân Hàn Tâm, vây quanh hắn đi hồi lâu, mới lạnh lạnh nói: "Bà bà nói người Trung Nguyên không có cái gì tốt, ta xem hắn cũng không giống người tốt."

"Ca nói bậy!" Phong Tuyết Nguyệt nóng nảy, vội vàng chắn ở trước mặt Quân Hàn Tâm, lớn tiếng nói: "Ca ca là người tốt, ca ca rất tốt với ta."

Nam tử bĩu môi, khinh thường nói: "Đối tốt với ngươi á? Vậy ngươi sao lại về một mình? Còn té xỉu giữa đường? Nếu không phải Lưu bá từ trong thành trở về thấy ngươi, còn không biết ngươi đã chết bờ chết bụi ở đâu nữa?"

Ngày đó Phong Tuyết Nguyệt vì chạy đi vội vã nên không quan tâm đến thân thể. Hiện tại làm sao còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, một lòng chỉ biết là nam tử ghét ca ca, nam tử hiểu lầm ca ca, ca ca là người tốt, đối tốt với mình. Nghĩ rồi hốc mắt đỏ lựng, hút khí lắp bắp nói: "Ca ca rất tốt với ta. Ngươi, ngươi không biết, ngươi đừng nói bậy, ca ca rất tốt với ta, rất tốt với ta." Chỉ biết lặp lại cùng một câu này. Thấy nam tử vẫn bày ra cái vẻ khinh thường, trong lòng quýnh quá bật khóc.

Nam tử nhìn thấy thì lòng cũng có chút hoảng, bất quá là bởi vì bằng hữu của mình bị người Trung Nguyên bắt cóc, cho nên nói chuyện có hơi nặng lời. Giờ Phong Tuyết Nguyệt khóc mất rồi thì lại sốt ruột không biết làm sao, vội vàng kéo tay áo muốn giúp y lau nước mắt.

Tay vừa mới nhấc lên, người đã bị kéo đi.

Quân Hàn Tâm duỗi tay kéo Phong Tuyết Nguyệt vào trong lòng, cười hôn trên mắt y, nhẹ nhàng mút vào. Trán kề trán, chóp mũi nhẹ nhàng ma xát hai má, dỗ dành nói: "Bảo bối, đừng khóc, là ca ca không tốt, sau này ca ca sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa được chưa? Không khóc, không khóc."

Làm sao còn dừng được, y thấy thế thì càng khóc lớn hơn, hấp hấp cái mũi, nước mắt tuôn rơi, gắt gao ôm lấy thắt lưng Quân Hàn Tâm, cái đầu tựa vào ngực hắn.

Quân Hàn Tâm tựa tiếu phi tiếu vỗ nhẹ lên lưng nó, mãi sau mới thấy nó dừng khóc. Trước kia đúng là không phát hiện, vật nhỏ này khóc cũng rất đáng yêu.

Nam tử thấy thế cũng không có cách gì, oán hận bỏ xuống một câu "Nhớ đối tốt với Tiểu Nguyệt" rồi chạy mất.

Quân Hàn Tâm dòm hướng anh ta chạy đi mà khinh thường, trong lòng hừ lạnh, ranh con chưa dứt sữa!

Khóc đến hai má đỏ bừng, cánh môi ngập ngừng mềm mại, nhưng thật ra càng thêm đáng yêu mê người.

Quân Hàn Tâm nhéo nhéo hai má y, cười tủm tỉm nói: "Tuyết Nguyệt của ta khóc cũng thật đáng yêu, ca ca chống đỡ không được đâu."

Phong Tuyết Nguyệt mím môi, mềm mại nói: "Kia, sau này ta không khóc nữa."

Quân Hàn Tâm cười to, sủng nịch nhìn y, đứa nhỏ này thật sự là rất thú vị, hơn nữa lại ngoan đến khó có thể tin được, khiến cho một kẻ bụng đầy mưu toan như hắn không có chỗ thi triển. Làm sao mà mình lại đối xử dịu dàng với nó đến thế, mỗi khi nhu tình mật ý qua đi, Quân Hàn Tâm mới phát hiện ra hình như mình uống nhầm thuốc mất rồi.

Đêm dài, Quân Hàn Tâm tự nhiên sẽ không ủy khuất chính mình, bước vào phòng vừa đóng cửa đã kéo tuột vật nhỏ đáng yêu đến bên giường.

Phong Tuyết Nguyệt mơ hồ cảm thấy ca ca sẽ làm chuyện tình giống lần trước, lần trước đau đến ngay cả đi cũng vất vả. Mà ngay tại lúc Quân Hàn Tâm ôm Phong Tuyết Nguyệt, y làm sao còn nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng như có con nai con chạy loạn, đầy vui mừng và chờ mong.

Quân Hàn Tâm thấy Phong Tuyết Nguyệt thuận theo như thế, trong thân thể lập tức có một cỗ nhiệt khí rục rịch, ôm vội y vào trong ngực, mổ mổ hai má y, ngón tay mảnh khảnh lò dò đến vạt áo, nhẹ nhàng kéo một cái vạt áo đã rớt ra, lộ ra xương quai xanh tinh mỹ.

Phong Tuyết Nguyệt ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Quân Hàn Tâm tự nhiên cũng chẳng khách khí, môi chậm rãi hạ xuống, rơi xuống cái cổ trắng nõn, lưu lại vệt hồng ngân, lại cắn lên xương quai xanh xinh đẹp, mê mệt mút vào.

Phong Tuyết Nguyệt không tự giác rên rỉ một tiếng, thanh âm mềm mại như hờn như dỗi. Quân Hàn Tâm lập tức cảm thấy khí huyết loạn dũng, hơi thở dồn dập.

Quần áo trên người để trần một nửa, đầu vú đỏ bừng lấp ló dưới lớp quần áo, nhẹ tay vén áo ra khiến cho đầu vú y lộ rõ. Vẫn là nhan sắc đáng yêu mê người như vậy, nhất thời khiến Quân Hàn Tâm phát mê.

Môi đỏ mọng dời đến nhũ biên, dâm mĩ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng nhũ tiêm, tay kia cũng không thành thật vươn tới bên kia, tinh tế xoa nắn.

Phong Tuyết Nguyệt tuy rằng không phải lần đầu, lại vẫn là chịu không nổi loại kích thích chờ mong này, nức nở một tiếng liền rên rỉ không ngừng, còn mềm mại gọi: "Ca ca…"

Quân Hàn Tâm sợ nhất là khi Phong Tuyết Nguyệt gọi hắn là ca ca lúc lên giường, xương cốt đều tê dại, hạ thân cũng càng sinh long hoạt hổ hơn, chưa từng lớn đến thế.

Phong Tuyết Nguyệt phóng đãng, quần áo sớm đã bị cởi sạch sẽ, nằm ở trên giường có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng khép hai chân lại, tay cũng không tự giác chuyển tới trước ngực mình, nhũ tiêm sưng đỏ bị bản thân đụng vào thế nhưng cũng sướng đến độ y phải rên rỉ ra tiếng.

Quân Hàn Tâm dừng động tác lại, thấy bộ dáng y như vậy không khỏi cười lên tiếng, làm cho Phong Tuyết Nguyệt lại đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống, đành phải mềm nhẹ khẩn cầu: "Ca ca..."

Làm sao còn nhẫn được, lập tức cúi người bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia, đầu lưỡi dò xét đi vào, theo một đường quen thuộc dẫn dắt cái lưỡi ngọt ngào của Phong Tuyết Nguyệt, trao đổi nước bọt cho nhau.

Phong Tuyết Nguyệt cũng động tình, bảo bối nơi hạ thân nhếch lên cao cao, đứng thẳng tắp đụng cả vào bụng Quân Hàn Tâm.

Quân Hàn Tâm cười cười ngâm ngâm hỏi: "Lần trước thích chứ?"

Thích thì có thích, cơ mà lúc sau thì đau bỏ xừ, lúc này y bị Quân Hàn Tâm hỏi thì lại chỉ biết gật đầu, ngập ngừng nói: "Th, thích."

Quân Hàn Tâm nhíu mày, khóe miệng câu lên, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì ca ca lại chẳng thích đâu…" Dũng đạo chưa từng trải sự tình nên khô khốc, lúc mới tiến hợp mặc dù có chút đau, nhưng lúc sau lại thoải mái chưa từng có, quả thực là hơn cả bình thường.

Phong Tuyết Nguyệt làm sao nghe ra được hắn đang nói hươu nói vượn, cắn cắn môi, trong mắt lập tức tụ đầy hơi nước, cúi đầu hỏi: "Không thích à…”

Trêu y đến độ sắp khóc nhưng Quân Hàn Tâm lại chẳng thấy hổ thẹn, trái lại thấy thú vị cơ, kéo y ôm vào trong lồng ngực, gật gật đầu nói: "Đúng vậy." Dừng một chút lại câu khóe môi cười nói: "Tuyết Nguyệt có muốn làm ca ca thích không?"

Hấp hấp cái mũi, nhẹ nhàng mà "Có" một tiếng, ánh mắt có chút mê man nhìn Quân Hàn Tâm, tựa như một con thỏ nhỏ lạc đường, ngay cả ánh mắt đều giống, đỏ rực.

Kéo bàn tay mền mại của y qua đặt trên phân thân phình to của mình, thanh âm khàn khàn nói: "Giúp ca ca ngậm nó đi." Ngón tay chạm đến đôi môi như cánh hoa của Phong Tuyết Nguyệt, nói thêm: "Dùng nơi này này."

Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, mặt đỏ đến độ có thể xuất huyết, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng. Nhưng Quân Hàn Tâm sẽ chẳng lừa gạt y đâu, Phong Tuyết Nguyệt cũng nói không nên lời cự tuyệt nào cả, dịu ngoan gật gật đầu, lại ngốc ngốc không biết làm sao.

Quân Hàn Tâm thấy nó phản ứng ngây ngô, trong lòng thấy cực kỳ sảng khoái, đứa nhỏ này là do mình một tay dạy dỗ.

Phong Tuyết Nguyệt quỳ gối giữa hai chân hắn, có chút buồn rầu nhìn phân thân trướng đại của hắn, phân thân trướng đến phát tím, đỉnh chảy ra mật dịch cuồn cuộn không ngừng, chất lỏng trong suốt bỗng nhiên hạ xuống một giọt, vừa đúng dừng ở khóe môi Phong Tuyết Nguyệt.

Có chút tò mò vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm liếm, lại không biết này cảnh tượng ở trong mắt Quân Hàn Tâm là cực kỳ mê người.

Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn thổi, nhiệt khí nơi bụng dưới tán loạn, yết hầu thèm khát vô cùng, thật sự là bị tiểu yêu tinh này giết chết mất! Dùng thanh âm khàn khàn cực kỳ mê hoặc dụ dỗ nói: "Ngậm nó đi."

Phong Tuyết Nguyệt nghe theo mở cái miệng nhỏ nhắm hồng nhuận ra, nhẹ nhàng mà ngậm lấy phần đỉnh, chóp mũi quanh quẩn đều là hương vị Quân Hàn Tâm, trong cơ thể y thấy là lạ, tuyệt không chán ghét loại cảm giác này, lại còn thấy ngọt ngào nữa, cái kia là của ca ca...

Ngay cả như vậy nhưng y vẫn là không biết làm sao, ngậm rồi thì không biết nên làm như thế nào nữa.

Quân Hàn Tâm cười cười, vuốt đầu y cười khẽ: "Vươn đầu lưỡi liếm nào."

Mở miệng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút, vừa mới liếm đến lỗ nhỏ trên đỉnh quả nhiên thấy Quân Hàn Tâm run rẩy cả người, khoái cảm nối gót mà tới.

Phong Tuyết Nguyệt thấy Quân Hàn Tâm nhắm mắt lại, tựa hồ rất thích, liền không ngừng liếm láp lỗ nhỏ, lại liếm liếm hai bên sườn, thấy hai quả cầu nhỏ phình to bên dưới đơn côi thì duỗi tay niết niết, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Liếm lộng không hề thành thục lại mang đến khoái cảm ngập đầu.

Quân Hàn Tâm khẽ quát một tiếng, mạnh mẽ cắm vào trong miệng y, nơi đó ẩm ướt ôn nhuyễn thập phần thoải mái, hắn không tự giác mà bắt đầu trừu sáp.

Phong Tuyết Nguyệt sợ, phân thân đã chọc đến yết hầu nó rồi, thập phần không thoải mái, nức nở hai tiếng hốc mắt đã đỏ lên.

Quân Hàn Tâm nghe thấy tiếng nức nở mới hồi thần, thân mình run lên, tinh dịch nồng đậm bắn thẳng tắp vào miệng Phong Tuyết Nguyệt.

Y kịch liệt ho khan, rất nhiều bạch trọc tràn ra từ khóe miệng y rồi chảy xuống tận ngực.

Quân Hàn Tâm có chút áy náy, ôm lấy Phong Tuyết Nguyệt đang kịch liệt ho khan, dung tay vuốt nhẹ lưng y dỗ dành nói nói: "Tốt lắm tốt lắm, là ca ca không tốt, đến, để ca ca sờ." Phong Tuyết Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, ngọc hành ngây ngô bỗng nhiên bị nắm chặt, thân thể run rẩy ngọt ngào, đầu óc trống rỗng.

Quân Hàn Tâm cười tủm tỉm nghịch phân thân của y, trêu đùa: "Cái này của Tuyết Nguyệt khá ghê cơ, vẫn màu phấn hồng chứ, thích ca ca sờ ngươi thế này không?"

"Có, thích." Tiếng rên rỉ nhỏ vụn không ngừng tràn ra từ miệng nó, "Nơi đó... A....Ca ca...Ca ca..."

Quân Hàn Tâm cười cười tay bắt đầu lên xuống với tốc độ nhanh hơn, thường thường niết hai túi ở bên. Phong Tuyết Nguyệt làm sao chịu được loại kích thích như vậy, cuối cùng tiếng rên rỉ đã không còn kiềm được nữa, chung quanh vang lên tiếng rên rỉ càng ngày càng ngọt ngào liêu nhân.

Bàn tay to lần đến cái mông, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay chạy đến nơi cấm địa rồi nhẹ nhàng ấn ấn. Ngón tay thon dài vừa dò xét đi vào đã bị hút chặt.

"Ha ha, sao lại thế này." Quân Hàn Tâm nhịn không được nói, ngón tay lại đâm sâu thêm một chút.

Phong Tuyết Nguyệt xoay xoay cái mông, nhưng không hề cự tuyệt, ngoan ngoãn nhìn Quân Hàn Tâm.

Quân Hàn Tâm thân thiết hôn chóp mũi y, nhẹ giọng nói: "Chớ sợ, nhất định sẽ còn thoải mái hơn cả lần trước." Dứt lời lấy ra một chiếc hộp bằng bạc tinh xảo, vừa mở ra thì thấy đúng là thuốc cao! Quả nhiên trước đó đã chuẩn bị cả rồi.

Lấy ngón tay quét một miếng rồi đẩy mạnh vào sâu trong hoa huyệt.

Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên cảm giác có gì đó lạnh lạnh tiến vào, nhột quá...Nhìn nhưng lại thấy Quân Hàn Tâm cầm trong tay thuốc cao trợ hứng. Mặt y đỏ lên, lập tức không dám nhìn nữa.

Quân Hàn Tâm nhìn thấu vẻ mặt của y, cười tủm tỉm nói: "Đừng xấu hổ, như thế này mới thoải mái."

Phong Tuyết Nguyệt ngập ngừng gật đầu, rồi mới xấu hổ dúi đầu vào cái gối mềm mại.

Được thuốc mỡ làm dịu, hoa huyệt phá lệ lộ ra nhan sắc màu hồng nhạt, khẽ hé mở liêu nhân vô cùng, cổ họng Quân Hàn Tâm di động cao thấp, lại có chút nhịn không được, than thể mới phát tiết lập tức lại cứng đến phát đau.

Một phen kéo Phong Tuyết Nguyệt qua, chèn gối dưới thân y, nắm phân thân của mình để ở huyệt khẩu, cười vuốt hai má y, nói: "Hôm nay ta sẽ hảo hảo hưởng thụ, hảo hảo nhấm nháp Tuyết Nguyệt mĩ vị của chúng ta nhé." Nói xong mãnh liệt đi vào.

Phong Tuyết Nguyệt rên rỉ một tiếng, cảm giác thân thể bị chen đến tràn đầy, nội vách trong cúc huyệt vô cùng nóng bỏng, kịch liệt khát vọng bị ma xát.

Dịch cái mông, mềm gọi : "Ca ca..."

Quân Hàn Tâm giúp y đỡ thắt lưng rồi bắt đầu động, tốc độ thong thả nhưng mỗi một lần đi vào đều đỉnh đến chỗ sâu nhất.

Phong Tuyết Nguyệt nằm trên giường, toàn thân đều bị khoái cảm khó hiểu vây quanh, mỗi một lần ma xát đều mang đến thoải mái ngập đầu, rồi lại cảm thấy không đủ, tốc độ thong thả khiến cho y càng thêm thèm khát.

Môi y ngập ngừng, Quân Hàn Tâm đột nhiên mạnh mẽ chọc vào, tiếng rên ngọt nị ngay lập tức tràn ra nơi khóe miệng. Thở hổn hển rên rỉ: "A...Ca ca...Mau, mau một chút...Ân a..."

Quân Hàn Tâm nhăn mặt, đột nhiên dừng động tác, bàn tay vươn đến trước ngực y nghịch ngợm đầu vú, cười hỏi: "Cái gì mau một chút? Hử?"

Thuốc này là cung đình bí chế, không thương thân lại có thể kích thích khoái cảm, Phong Tuyết Nguyệt đơn thuần như vậy làm sao chống đỡ được, nức nở hai tiếng liền ngoan ngoãn đáp: "Động, động mau một chút." Nói ra rồi thì thẹn muốn khóc toáng lên.

Quân Hàn Tâm vốn đùa y thôi, nào ngờ lúc này trông thấy bộ dáng y, ý niệm này đã tiêu tan mất sạch, giúp y đỡ lấy thắt lưng rồi lập tức bắt đầu tiến công.

"A...Ca ca...Thật nhanh....Thật thoải mái....Ân a...", hai mắt Phong Tuyết Nguyệt mê ly, không tự giác tùy đón, hùa theo động tác của hắn.

Quân Hàn Tâm mãnh liệt trừu sáp, thân thể chạm vào nhau phát ra tiếng nước dâm mĩ, tâm vừa động, không ngờ hắn lại cho thêm một ngón tay nữa vào.

"A.... Ca ca... Ân a....Ca ca....Ân a...." Quân Hàn Tâm chết cái không chịu nổi tiếng rên rỉ của Phong Tuyết Nguyệt, mỗi lần y kêu liền nhịn không được trướng hơn một phần.

Đỡ thắt lưng Phong Tuyết Nguyệt, trong tay dung lực kéo y ngồi dậy, đối diện với mình, để chân y vắt qua người mình rồi mạnh mẽ trừu động.

Cơ thể tuyết trắng của Phong Tuyết Nguyệt nổi lên màu phấn hồng, hai má trắng nõn nhiễm đầy tình dục. Quân Hàn Tâm đặt y xuống thì co rúm cả người lại, mồ hôi chảy khắp người y, có vẻ vô cùng gợi cảm.

"Aha...Tuyết Nguyệt...Nhanh quá chứ...Thoải mái ghê..." Tình dục tăng vọt, dù là Quân Hàn Tâm đã trải qua bao nhiêu phong nguyệt cũng nhịn không được bắt đầu ngâm nga.

"A a...Ca ca...Quá nhanh...Ah a...." Cao trào đến, Phong Tuyết Nguyệt ngay cả nước mắt cũng chảy xuống, thoải mái nói không thành lời.

Quân Hàn Tâm một tay ôm lấy y, tư thế gắt gao không có một khe hở. Ngậm lấy đôi môi Phong Tuyết Nguyệt, đầu lưỡi dò xét đi vào làm loạn mà không gặp trở ngại, tuy chẳng triền miên nhưng lại ngọt ngào vô cùng.
______________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -