Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

[Re-up] Hối tình - 6

Chương 6:

Quân Hàn Tâm đi một mình thì có chút chậm, trở về Tiễn Tình Cư không được mấy ngày thì Thư Nghiễm cũng trở lại. Đã nhiều ngày mưa cứ tí tách tí, mấy ngày không ngủ tâm tình tốt cũng trở nên phiền toái.

Thư Nghiễm đi một hồi, Quân Hàn Tâm nhịn không được trách cứ: "Sao đi lâu như vậy, là ở bên ngoài rất tiêu dao liền quên mất chủ tử này rồi phải không?"

Thư Nghiễm cả kinh, trong lòng nói thầm, rõ ràng trở nó đã về rất sớm mà, thấy hắn cau mày liền rồi lại không dám nói linh tinh, đành phải thuận theo nói: "Phong công tử thân thể không khoẻ, cho nên đi hơi chậm một chút." Giương mắt gặp Quân Hàn Tâm mặt không chút thay đổi lại im lặng.
Môi mím thành một đường thẳng tắp, thần sắc không giận mà uy. Nhiều ngày qua cơ hồ đã quên mất người tên Phong Tuyết Nguyệt này, hiện tại nhắc tới trong lòng cảm giác lại thập phần quái dị, có chút ngứa ngáy.

Nâng mi nhìn thoáng qua ấm trà bên cạnh, Thư Nghiễm lập tức tiến lên châm trà, lại nghe hắn nói: "Y có nói thêm cái gì khác không?"

"Nói cái khác thì thật ra không có, chỉ bảo sẽ chờ công tử ngài."

Cười lạnh một tiếng, hắn nói: "Sau này chuyện của nó không liên quan gì đến ta nữa, đừng nhắc lại nữa. Hiểu chứ?"

"Hiểu ạ." Trộm bĩu môi, thấy hắn không có phân phó cái thì nó cũng rời đi lo làm mấy chuyện lặt vặt.

-

Tiễn Tình Cư cách rất gần Hoa Ảnh Giáo, Quân Hàn Tâm đột nhiên có chút nhớ nhung tưởng niệm Ly Tán, lập tức thi triển thân hình phóng về phía Hoa Ảnh Giáo.

Hắn một đường đi tới tiểu viện Ly Tán ở, cơ hồ đã quá nhàn nhã quen thuộc. Năm đó lúc Ly Tán rời xa cung đình, Quân Hàn Tâm lo lắng vô cùng. Ly Uyên tâm kế thâm trọng, cũng thập phần bao che khuyết điểm đối với đệ đệ, còn về phần lo lắng, chung quy cảm thấy cung đình hiểm ác, giang hồ cũng thế, thế là nhiều lần lẻn hắn vào Hoa Ảnh Giáo, nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa, xác định con mèo hoang ấy an toàn thì mới an lòng.

Mèo hoang quả nhiên chính là mèo hoang, mỗi lần đi đều thấy nó đang đấu võ mồm với người khác, quả nhiên!

Chỉ thấy y dẫm chân lên ghế đá trong viện, lớn tiếng nói với nam tử trước mắt: "Ta chính là không nói đạo lý đấy, thì sao, ngươi có bản lĩnh bắt ta vào thủy lao xem đến lúc đó đại ca ta xử trí ngươi ra sao!"

Nam tử nhếch khóe môi khinh thường nói: "Đại ca ngươi? Đại ca ngươi, thứ rỗi việc, bất quá cũng chỉ là muốn độc chiếm mà thôi!"

Quân Hàn Tâm ẩn sau một cành cây rất lớn, không ngừng nín cười. Nam nhân đó chính là một trong các Phó giáo chủ, Lí Huân Dương của Hoa Ảnh Giáo, anh ta có địa vị ngang hang với Ly Uyên. Nhưng những lời anh ta nói ra không khỏi làm hắn cảm thấy kinh ngạc, trước đó có ít người gặp qua diện mạo của Ly Uyên, càng ít có người biết đương kim Bát Vương gia chính là Ly Uyên!

Nhưng mà Lý Uyên thân hình cao to, tuấn mỹ phi phàm, mà giáo chủ Hoa Doanh Vũ kiều mị nhu nhược, có thể nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vô luận so sánh như thế nào, Lý Uyên cũng sẽ không độc chiếm người ta chứ, thật không hiểu Lí phó giáo chủ này làm sao lại nghĩ như vậy.

Hai người cãi nhau thật lâu, phỏng chừng cũng chia không ra cao thấp, Lí Huân Dương kia hừ lạnh một tiếng vung tay áo bỏ đi. Ly Tán thập phần đắc làm cái mặt quỷ với anh ta, giây tiếp theo thì đã bị người khác ôm chặt vào trong ngực.

Quân Hàn Tâm cắn cắn cái lỗ tai y, nhẹ giọng nói: "Ngươi cái con mèo hoang này này! Không phải đã dặn ngươi ít đắc tội với người khác hay sao? Lại không nghe lời?"

Ly Tán trừng mắt, quay người tặng hắn một chưởng, Quân Hàn Tâm bình thản như đã dự đoán trước được, chế trụ cổ tay y.

Ly Tán lãnh nghiêm mặt nói: "Ngươi không nhớ ta là Vương gia sao? Còn dám động thủ động cước cẩn thận ta bảo đại ca của ta lột da ngươi." Vừa nói vừa kéo Quân Hàn Tâm vào phòng, nhìn xung quanh một chút, may mắn không ai phát hiện.

Quân Hàn Tâm thản nhiên ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói: "Ta xem đương kim Thánh Thượng sắp không nhở nổi ngươi là vị Vương gia nào rồi, nhiệm vụ nguy hiểm như thế này cũng để ngươi tự làm."

Hoa Ảnh Giáo thế lực từ từ lớn mạnh, đã nhiều lần đối nghịch với triều đình, Ly Uyên dùng rất nhiều phương pháp cũng không thể thu phục, rơi vào đường cùng đành hạ quyết tâm tự mình ra mặt, Ly Tán nằng nặc muốn theo tới nơi này, Ly Uyên thế nhưng cũng đáp ứng. Vì thế nên trong lòng Quân Hàn Tâm phẫn hận thật lâu.

Ly Tán mắt mở to, cả giận nói: "Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta cũng không phải phế vật, phải cần triều đình nuôi." Liếc nhìn hắn một cái lại lạnh lạnh nói: "Kẻ được triều đình nuôi cũng không biết là ai ta.”

Quân Hàn Tâm cũng không giận, thản nhiên cười cười, nói: "Tốt lắm, chính ngươi cẩn thận một chút, đừng để người ta bắt nạt, nếu bị ủy khuất thì cứ nói với ca ca ta, xem ca ca trừng trị những người đó thế nào."

Ly Tán mếu máo: "Chỉ cần ngươi đừng cách hai ba ngày chạy tới đây một lần là ta sẽ chẳng sao đâu. Ngươi này làm chó săn mà nom chẳng giống gì cả, tự do ghê cơ.”

Quân Hàn Tâm đột nhiên cảm thấy được không biết nói làm sao, trêu đùa với con mèo hoang này lần nào cũng bị chặn họng, đề tài cơ hồ cũng chẳng có, chân chính có thể nói thì chỉ có hai ba câu hỏi đi hỏi lại, như kiểu hoàn thành nhiệm vụ chưa mà thôi.

Đột nhiên nhớ tới người kia luôn nép ở trong lòng mình rồi mỉm cười ngọt ngào, cái nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên lại thấy xúc động.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người cùng cả kinh. Quân Hàn Tâm thân hình chợt lóe lập tức trốn vào sau bình phong.

Cửa mở ra, nam tử ngoài cửa trên mặt có mang theo ngân sắc diện cụ, ánh mắt thâm thúy, khí thế ngạo nghễ. Vừa vào cửa đã lạnh lùng nói: "Quân Hàn Tâm, đi ra."

Quân Hàn Tâm hơi hơi nhíu mi, Ly Uyên không chỉ có võ công tốt mà tai cũng thính ghê cơ.

Bước ra khỏi bình phong thở dài nói: “Bái kiến Bát Vương gia."

Quân Hàn Tâm chính là tâm phúc của đương kim Thánh Thượng, bị phái tới trợ giúp Ly Uyên thống nhất giang hồ, ở mặt ngoài chịu chỉ huy của Ly Uyên, kì thực phía sau lại chính là hoàng đế, thấy Ly Uyên cũng không hề có ý sợ hãi, cười cười vô cùng thản nhiên.

Ly Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, cả giận nói: "Nếu có lần sau, giết."

Vương gia ơi, phải nói đến quyền lợi chứ, Ly Uyên vô luận thế nào cũng không dám tùy tiện động thủ với hắn, nhưng Vương gia ngài cũng phải cho tôi ít mặt mũi chứ. Cung kính nói một chữ "Vâng" thì đã nghe thấy Ly Uyên nói tiếp: "Ba tháng sau có luận bàn Đại hội võ lâm, ngươi phải đoạt được ngôi đầu."

Quân Hàn Tâm hơi hơi nhíu mi, trầm ngâm một lát mới nói: "Quân mỗ võ công dù thế nào cũng chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Hoa Giáo chủ, chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn."

Mắt lạnh liếc Quân Hàn Tâm một cái, mới nói: "Ngươi yên tâm, Doanh Vũ không thích cái nơi như thế, đến lúc đó cẩn thận một chút là được."

"Doanh Vũ?” Khóe miệng nhịn không được bắt đầu run rẩy, căng mắt nhìn thấy trong mắt Ly Uyên là một mảng nhu tình, vị Vương gia này không phải là thích tên nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân kia rồi đó chứ?

Ba người thương thảo một lát, lần này sau khi võ lâm đại hội kết thúc, Ly Uyên tính toán dùng kế thay thế Liễu Thanh Phong. Liễu Thanh Phong này gần đây không nghe theo triều đình phân phó, tự ý hành động, quả nhiên không thể lưu được! Đến lúc đó phải phái người giết hắn, danh chính ngôn thuận đưa Quân Hàn Tâm lên nắm võ lâm minh chủ.
-

Quân Hàn Tâm về tới Tiễn Tình Cư, lại thấy trời hãy còn mưa rả rít, oán hận nhấp một hụm trà rồi ngủ, cho đến khi Thư Nghiễm buồn cười gọi hắn dậy.

Thư Nghiễm nhẹ chân nhẹ tay đi ra từ trong phòng, ra đến trước cửa, thấy từng giọt từng giọt mưa tinh tế rơi xuống từ mái hiên, tạo thành một bức thủy liêm trong suốt, không khí xung quanh nặng nề, nước trong hồ dường như đã tràn khỏi bờ, lênh láng phủ ngập đến tận đây.

Liếc mắt nhìn ra xa, nhưng lại nhìn thấy có người cầm ô giấy dầu chậm rãi tiêu sái đi đến. Thư Nghiễm híp mắt tinh tế nhìn xem, lại thấy không rõ mặt.

Cho đến khi người nọ đến gần, lúc này chân chân thực thực nhìn đến, chính là Huyền Dịch đạo nhân. Năm đó Quân Hàn Tâm vào cung, từng tập qua rất nhiều loại võ thuật, cũng bái rất nhiều sư phụ. Huyền Dịch đạo nhân này chính là một trong các sư phó của hắn.

Huyền Dịch đạo nhân khi còn trẻ danh chấn giang hồ, không những tinh thông ngũ hành bát quái, càng có thể phán đoán thiên cơ, dự trước tương lai, cũng bởi vậy mà trở thành đối tượng bị người giang hồ để mắt tới, muốn cướp đoạt. Sau khi trải qua đại nạn, Huyền Dịch đạo nhân nhưng lại đột nhiên mất tích, trở thành một đại huyền nghi của giang hồ. Nhưng lại không biết Huyền Dịch đạo nhân ngày đó đã ban một câu tiên đoán, nói chỉ khi đương kim Hoàng Đế đoạt được thiên hạ, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, bởi vậy lão mới đầu quân cho triều đình.

Hôm nay đến đây cũng không biết là do đâu.

Khuôn mặt Thư Nghiễm tươi cười trong suốt nghênh đón, nói: "Ngài đã tới, sao chọn đúng lúc mưa gió thế này, công tử đang ở giấc ngủ trưa, có muốn nô tài đi gọi cậu ấy dậy không."

Huyền Dịch đạo nhân vuốt vuốt chòm râu hoa dâm rất dài, cười cười vỗ bờ vai nó: “Không vội, Quân Nhi nếu mà bị đánh thức giữa giấc thì nhất định sẽ nổi giận. Trước hết nhóc đi làm cho ta mấy món điểm tâm, thêm một bầu rượu đã. Ta từ từ chờ nó tỉnh."

Thư Nghiễm cười đáp ứng, trong lòng cũng cười, Huyền Dịch đạo nhân này mỗi lần đến đều phải ăn đủ uống đủ.

"Từ từ, chớ quên măng ngâm đó nha." Nói tới đây còn liếm liếm môi, dáng vẻ tham ăn muốn chết.

Lúc Quân Hàn Tâm tỉnh lại thì thấy một bàn đầy rượu và thức ăn, thản nhiên cười cười, ngồi xuống nâng chén rượu uống liền một hơi cạn sạch mới nói: "Sư phụ sao lại có hưng trí tới tìm con, còn vào một ngày mưa như thế này."

Huyền Dịch đạo nhân liếm môi một vòng, lại ẩm chén rượu mới nói: "Thiên cơ bất khả lộ." Lão liếc nhìn hắn một cái, cười cười tiếp tục dùng đồ ăn trước mắt.

Quân Hàn Tâm biếng nhác cười nói: "Chứ không phải là sư phụ đoán trước là con sẽ bị sét đánh chết nên đến đây nhắc nhở con đó chứ?"

"Không phải vậy, Quân Nhi của ta tuy rằng xấu xa lừa lọc, nhưng không đến nỗi bị thiên lôi giáng tội đâu."

Quân Hàn Tâm mím môi, tựa tiếu phi tiếu đáp "Phải ".

Huyền Dịch đạo nhân ăn cơm một hồi chừng đã no, sờ sờ bụng nói: "Nghe nói ba tháng sau là Võ lâm đại hội luận bàn, ngươi phải tham gia à? Chẳng phải ngươi không thích xuất đầu lộ diện hay sao?"

"Thánh ý nào trái được.”

Huyền Dịch đạo nhân thở dài một tiếng, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ thứ gì, mãi lâu sau mới nói: "Nhất định phải đi à?"

"Nhất định phải đi."

"Nếu chắc chắn phải chết thì sao?"

Quân Hàn Tâm gợi lên khóe môi, cười bí hiểm, "Làm việc nghĩa nào nghĩ chùn bước."

Huyền Dịch đạo nhân cười to, vỗ vỗ vai hắn nói: "Ngươi thì sao mà làm việc nghĩa không chùn chân chứ, đây là không tin thiên mệnh ha!"

Quân Hàn Tâm cười mà không nói.

Sắc mặt Huyền Dịch đạo nhân đầy ngưng trọng, suy nghĩ thật lâu rồi mới nói:"Nếu đã thế, trước khi đi ngươi nhất định phải tìm được một thứ."

Quân Hàn Tâm nhíu mày, cười nhìn thấy lão.

Huyền Dịch đạo nhân đứng lên, đưa lưng về phía hắn nhìn phong cảnh xa xôi mê mang trước mặt,thản nhiên nói: "Miêu Cương có một loại cổ, có thể đẩy công lực người phục dụng lên gấp mười phần, đến lúc đó ngay cả Hoa Doanh Vũ cũng không là đối thủ của ngươi."

Quân Hàn Tâm quả nhiên có chút tâm động, rồi lại cảm thấy bất khả tư nghị. Lúc trước đã từng nghe qua có người nói người Miêu Cương rất thần kì, lại từng được nghe Phó Kiếm Sầu nói qua Phong Tuyết khiến người chết sống lại. Nhưng nếu thực sự có thể đem đẩy công lực lên gấp 10 lần, chẳng phải đã sớm trở thành đối tượng khiến người giang hồ tranh đoạt sao? Thật có chút mê hoặc.

Suy nghĩ dần dần lan tràn, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên người Miêu Cương kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười đến độ chính hắn cũng chẳng phát hiện ra, trong lòng mơ hồ có thêm một tia vui sướng, nhưng lại nhạt đến mức khó có thể phát hiện.

Hắn mỉm cười hỏi: "Nghe ngài nói như vậy, cái loại cổ này nhất định không dễ tìm thấy."

Huyền Dịch đạo nhân cười bí hiểm: "Người khác thì tìm không được, nhưng nếu là ta... Quân Nhi thì ngươi cứ yên tâm đi thôi, vận mệnh của ngươi ở Nam Cương."

Quân Hàn Tâm bật cười, Huyền Dịch đạo nhân này a! Tâm tư của hắn chớp động vội vàng nói: “Là sư phụ thì đương nhiên người thường làm sao có thể so sánh được."

Huyền Dịch đạo nhân vừa lòng cười, trên mặt có chút ý kiêu ngạo, thần sắc có chút ngạo mạn , nhưng lại nom lại giống hệt như trẻ nhỏ.

"Quân Nhi, ngươi đi Miêu Cương đi, tìm Miêu Cương Đệ nhất dược sư, trong tay người nọ có một con cổ đấy."

"Đệ nhất dược sư?" Nháy nhá mi ý bảo lão nói tiếp.

"Đúng vậy, Đệ nhất dược sư Phong Tuyết Nguyệt."

-

Xe ngựa xuất phát thẳng về Miêu Cương, Quân Hàn Tâm không khỏi phải cảm thán, quả nhiên là trúng mục tiêu nhất định. Thế nhưng hắn lại không ghét, thậm chí một khắc vừa rồi trong lòng rốt cuộc cũng không nhớ đến đứa nhóc Ly Tán kia nữa.

Bên tai chỉ còn có âm thanh mền mại ngọt ngào kêu mình là ca ca, nghĩ đến tâm liền nhũn xuống. Xốc màn xe lên, nói Thư Nghiễm: "Tốc độ nhanh hơn đi, ta phải tới Miêu Cương gấp."

Thư Nghiễn có chút sững sờ, trong lúc nhất thời còn tưởng mình nghe không đúng, lắp bắp nói: "Cái.... gì ạ?"

Quân Hàn Tâm nhấp mím môi, sắc mặt có chút lạnh xuống: "Ta nói mã giá mau một chút." Dứt lời hừ lạnh một tiếng buông màn xe xuống.

Hai người cùng xa phu chạy mấy ngày hành trình mới đến Miêu Cương, Quân Hàn Tâm có chút vui sướng không sao hiểu nổi, cũng không biết Phong Tuyết Nguyệt gần đây ra sao, thế nhưng lại hơi hơi nhớ nó. Cái đứa nhỏ kia nhìn thấy mình không biết sẽ cao hứng thành cái bộ dáng gì nữa.

Đúng vào lúc này xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Quân Hàn Tâm liếc Thư Nghiễm một cái rồi hỏi: "Vì sao ngừng lại?"

Mắt Thư Nghiễm lòe lòe sáng, cắn chặt môi, sắc mặt vạn phần kinh hoảng.

Quân Hàn Tâm nhìn bộ dáng nó là biết có gì đó không ổn, âm thanh trầm lạnh: "Nói đi !"

Hai chân Thư Nghiễm nhuyễn ra lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, run rẩy nói: "Công tử ơi, con xin lỗi, công tử, con...con không biết...không biết Phong công tử đang ở đâu."

Lòng Quân Hàn Tâm rối loạn, lập tức nhảy dựng, khẩn trương kiềm chế sự phẫn nộ vội vàng hỏi: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho rõ ràng, cẩn thận cái đầu của ngươi đấy."

Giọng nói lạnh như băng, quyết tuyệt, Thư Nghiễm không dám giấu diếm, cẩn thận nói: " Ngày ấy ra khỏi tiểu trấn, con nghĩ...nghĩ thiếu gia dù sao cũng không muốn nhìn thấy nó, con....con liền ném nó đi." Lại khủng hoảng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Quân Hàn Tâm xanh mét, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, tay dừng như đã muốn hạ thủ nhưng bị kìm lại thành nắm đấm, toàn thân nổi lên sát ý. Nó vội vã la lên: "Nó có nói địa chỉ cho con nghe, nhưng con nghĩ dù sao...Cho nên..."

Tay vừa nhấc lên, chưởng phong liền giống như lợi kiếm đánh ra, Thư Nghiễm nhắm mắt chịu một đòn, bị đánh văng xa hơn mười thước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.

Quân Hàn Tâm lạnh lùng nói: "Một chưởng này không phải vì ngươi ném nó đi, mà bởi vì ngươi vi phạm lệnh của ta. Nếu còn có lần sau, ta sẽ ngươi nếm thử 'vạn tiễn xuyên tâm' !" Vung tay áo lạnh lùng lướt qua.

Thư Nghiễm chịu đựng đứng lên, biết vâng lời cung kính nói: "Nô tài, nô tài đã biết." Nói xong lau sạch sẽ huyết ô,vội vàng chạy tới hỏi một đại thẩm, cuối cùng cũng biết chỗ ở của Phong Tuyết Nguyệt.

Phong Tuyết Nguyệt có địa vị rất cao ở Miêu Cương, thừa kế chức dược sư, trợ giúp không ít người, thế nên Thư Nghiễm vừa hỏi là được ngay, ác khí của Quân Hàn Tâm lúc này mới tiêu tán.

Trời mới biết hiện giờ trong lòng hắn không phải tức giận, mà là tràn ngập đau lòng. Cái đứa nhỏ đó bị thương, lại đang vội vã chạy về nên chắc chắn sẽ đi nhanh. Cơ thể nó vừa gầy vừa vừa yếu như thế mà lại một mình chạy về Miêu Cương, không biết dọc đường đã nếm bao nhiêu đau khổ, ngày đó có khi còn bị Thư Nghiễm nổi nóng... Nó xinh đẹp như vậy... Trong lúc nhất thời tâm tình hắn chùng xuống, tràn ngập sầu lo.

Thư Nghiễm này, chờ quay về Trung Nguyên nhất định sẽ không buông tha ngươi!

Đi thêm một ngày đường mới đến nơi Phong Tuyết Nguyệt ở , xe ngựa đứng ở đồng ruộng, xa xa nhìn lại, trên mảng cỏ trống trải có vài gian nhà nhỏ, còn cách nhau khá xa. Phong cảnh thật vô cùng tốt, quanh phòng uốn lượn một dòng suối nhỏ.

Quân Hàn Tâm đứng từ xa lẳng lặng nhìn nơi đó, từ rất xa đã nhìn thấy thiếu niên kia, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng cũng nhìn ra được là y đang cười, cởi giầy ngồi bên dòng suối nhỏ, đôi chân để trần khua khua mặt nước, nghịch đến vui vẻ.

Thời gian giống như nặng nề ngừng lại,mơ hồ rồi lại khắc sâu.

Thiếu niên bỗng nhiên quay đầu lại, lẳng lặng không nhúc nhích, ngay sau đó thì liều lĩnh chạy vội tới, bàn chân trần từng bước hạ xuống dẫm nát nền cỏ mềm mại.

Khóe môi Quân Hàn Tâm nhếch lên, thiếu niên bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, thân mình nhất thời không giữ vững phải lui hai bước.

Phong Tuyết Nguyệt quấn lấy nhanh lắm, thanh âm ngọt ngào: "Ca ca, ta rất nhớ ca, ca cuối cùng cũng tới tìm ta rồi."

Quân Hàn Tâm cười cười ôm lấy y, như là khẳm y vào cơ thể mình, cũng không trả lời y mà chỉ cúi đầu ngậm lấy môi y, đầu lưỡi linh hoạt dò xét đi vào, thâm nhập mảng ôn nhuyễn trong miệng y, quấn quanh cái lưỡi mềm mại đầy hương vị của Phong Tuyết Nguyệt.

Hai người cùng có chút động tình, chỉ bạc tràn ra theo khóe miệng chảy xuống, lướt qua cái cổ trắng nõn, qua xương quai xanh tinh mỹ, cho đến nhìn không thấy nữa. Hình ảnh dâm mỹ đến vậy nhưng lại phá lệ ngọt ngào khiến cả hai người đều an tâm.

Thật lâu sau Quân Hàn Tâm mới buông y ra, cười khẽ lại hôn y thêm một ngụm nữa, ôm lấy y rồi nói: "Sao không mang hài thế này? Ca ca sẽ đau lòng đó!"

Khuôn mặt y đỏ bừng, dúi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nỉ non: "Ca ca..."

Cái giọng dính giọng mũi, âm cuối kéo dài lại phá lệ đáng yêu.

Xương cốt Quân Hàn Tâm đều mềm nhũn, vội vàng ôm vật nhỏ này đi tới bên suối, thật cẩn thận nâng bàn chân trần nhỏ nhắn lên vốc nước lên giúp y rửa sạch.

"Ca ca, ta tự rửa..." Thấy Quân Hàn Tâm giúp mình làm việc này, Phong Tuyết Nguyệt có chút ngượng ngùng nói.

Quân Hàn Tâm mỉm cười, lại nói: "Ca ca nhớ ngươi."

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên vai hắn, mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười, rồi lại ngượng ngùng mân mê khóe môi, nhẹ nhàng đáp: "Ta cũng nghĩ đến ca ca."

Quân Hàn Tâm ôn nhu cười, ôm y vào trong ngực khe khẽ vuốt tóc, đoạn cười hỏi: "Bà bà hết bệnh rồi sao ?"

"Dạ, thân thể bà bà tốt lắm rồi, ngày hôm qua ta còn đưa bà đi phơi nắng cùng ca ca nhà bên đấy."

Quân Hàn Tâm ra vẻ ấm ức, buồn bã nói: "Ca ca nào thế? Ta nhớ ngươi đến thế mà xem ra ngươi với ca ca nọ vui vẻ ghê không."

Nghe ra trong lời nói của Quân Hàn Tâm có vị ghen tuông, Phong Tuyết Nguyệt luống cuống, vội vàng xua tay la lên: "Không phải, không phải, ta và ca ca kia không có gì, ca ca, ta, ta......" Phong Tuyết Nguyệt rấm rứt, lại không giải thích rõ ràng được, oa một cái nước mắt đã tràn ra đảo quanh hốc mắt, một giọt rơi vào y phục của Quân Hàn Tâm, khiến hắn đau lòng một trận.

Vội vàng ôm lấy y dỗ dành: "Ca ca nói giỡn mà, ca ca biết, Tuyết Nguyệt chỉ thích ca ca thôi. Đừng khóc, làm tâm ca ca khó xử."

Phong Tuyết Nguyệt hút hút cái mũi, hôn nhẹ lên môi Quân Hàn Tâm, ủy ủy khuất khuất nói: "Ta chỉ thích ca ca... "

"Ừ ừ ừ, ca ca biết, đừng khóc nữa nào?" Rồi ôn nhu lau mặt cho Phong Tuyết, khiến cho bao nhiêu ủy khuất của y tan biến hết, ôm chặt lấy Quân Hàn Tâm một khắc cũng không muốn buông ra.

Lần đầu tiên Phong Tuyết Nguyệt thích một người, đương nhiên sẽ yêu thích đến cực điểm, Quân Hàn Tâm biết nhiều ngày qua chắc chắn y đã phải chịu nhiều ủy khuất, liền dịu dàng ôm lấy y, không khí xung quanh ngọt ngào vô cùng.
____________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -