Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

[Re-up] Hối tình - 13

Chương 13:

Tìm một nhã gian tại tửu lâu tốt nhất, gọi một bàn đầy đồ ăn, y không ngừng chậc lưỡi: "Tiền tài bất quá cũng chỉ như nước chảy, tiễn đi sớm mới hay…"

"Phong huynh nhã hứng ghê." Một tiếng cười sang sảng truyền đến, mơ hồ có thêm chút hương vị sủng nịch.

Phong Tuyết Nguyệt giật mình quay đầu lại, thấy người nọ là vị tuyệt thế mĩ nam tử kia, mặt không khỏi ửng hồng lên, theo bản năng vươn tay xiết chặt túi tiền rỗng tuếch.
Quân Hàn Tâm cười khẽ, đi đến trước mặt Phong Tuyết Nguyệt, cười tủm tỉm lấy khăn tay ra lau cái miệng nhỏ nhắn giúp y, buồn cười nói: "Sao gọi nhiều như thế, định làm gì hả?"

Tay Quân Hàn Tâm tựa như con rắn nước, tháo túi tiền bên hông Phong Tuyết Nguyệt xuống, đoạn cười nói: “Nhẹ quá ta.”

Trên mặt Phong Tuyết Nguyệt hồng phát hoảng, ngập ngừng nói: "Chờ, chờ ta tìm được sư phụ, ta sẽ trả lại ngươi."

"Sư phụ ngươi?" Có chút tò mò nheo mắt lại.

"Đúng." Mặt Phong Tuyết Nguyệt đầy ngượng ngùng, "Ta, sư phụ ta có rất nhiều tiền."

Tâm tư Quân Hàn Tâm sao còn ở chuyện này, trong lòng chỉ nghĩ xem phải làm sao để buộc Phong Tuyết Nguyệt trở lại bên người để bồi thường cho y. Hắn cười chua sót, tuy rằng nơi khóe mắt đã ánh lệ nhưng nụ cười trên môi hãy được duy trì, nhẹ nhàng thản nhiên nói tiếp: "Tại hạ là Quân Hàn Tâm."

Phong Tuyết Nguyệt lúc này mới phục hồi tinh thần: "Đúng rồi, sao ngươi lại biết ta tên là Phong Tuyết Nguyệt ?" Bộ dáng nghiêng đầu đáng yêu cực kỳ.

"Bởi vì, bởi vì..." Hít vào một hơi nghẹn ngào một tiếng, "Bởi vì ta đã từng đến Miêu Cương, từng gặp ngươi rồi." Trong lòng rất đau, đoạn trí nhớ ngắn ngủi ấy đã khắc cốt minh tâm, khảm sâu vào trong cốt thịt mình. Đêm nào mình bồi hồi trong cơn ác mộng thế nhưng trong mắt Phong Tuyết Nguyệt đó bất quá chỉ là đoạn kí ức chưa từng xảy ra.

Không phải hắn đã từng nói rồi sao, lúc gặp lại nhất định phải khiến y sống không bằng chết, chết không có chỗ chôn. Nhưng đến khi gặp lại thật sự, trong lòng hắn chỉ có nỗi đau và tình yêu thương năm đó hắn chưa từng nhận ra.

Tròng mắt Phong Tuyết Nguyệt vừa chuyển, lộ ra vẻ giảo hoạt, y cười hào phóng nói: "Quân huynh đệ, chỉ hận hai ta gặp nhau quá muộn a, bữa ăn này ta mời, mau ngồi xuống."

Quân Hàn Tâm cười khổ không ngồi xuống, thanh thanh giọng nói: "Phong Tuyết Nguyệt, ngươi chớ nên xưng huynh gọi đệ với ta, ngươi chớ quên, ngươi lấy của ta không ít bạc đâu."

Phong Tuyết Nguyệt ấm ức, không phải đã nói sẽ trả lại ngươi rồi sao?

Nhìn thấy y bày ra bộ dáng này, tâm Quân Hàn Tâm mềm nhũn, thanh âm ôn hòa nói: "Gần đây ta gặp một ít phiền toái, không biết ngươi có thể hỗ trợ ta không, như vậy xem như trả nợ cho ta luôn cũng được.”

Phong Tuyết Nguyệt bĩu môi, có chút không muốn.

Quân Hàn Tâm tiếp tục nói: "Ngươi biết Hoa Doanh Vũ hiện giờ đang chạy nạn, Bát Vương gia thì đang tìm anh ta khắp nơi chứ?"

Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, dỏng tay nghe ngóng.

"Ta là người của Bát Vương gia."

Phong Tuyết Nguyệt có chút mơ hồ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là có ý gì?"

Quân Hàn Tâm bắt đầu khéo léo: "Ta đã là người của Bát Vương gia, cũng là người của Hoàng Thượng, tâm Bát Vương gia trao cho Hoa Doanh Vũ nên có ý rời khỏi triều đình và giang hồ."

Phong Tuyết Nguyệt nhìn trời, nào có liên quan đến ta.

Quân Hàn Tâm lại nói: "Bất quá Bát Vương gia đã làm việc cho Hoàng Thượng nhiều năm, đã xem như thu phục được giang hồ, giờ Hoàng Thượng không chịu thả người, nếu giết Hoa Doanh Vũ lại sợ Ly Uyên tức giận nên mới sai ta mang người giấu đi, tốt nhất làm cho bọn họ đấu đến độ anh chết tôi sống."

Phong Tuyết Nguyệt tiếp tục nhìn trời, lại không liên quan đến ta kìa.

Quân Hàn Tâm bật cười, nhéo nhéo hai má y nói: "Đừng có mà nghĩ không liên quan đến ngươi, ngươi chớ quên ngươi còn thiếu ta bạc."

Phong Tuyết Nguyệt mếu máo, không tình nguyện nói: "Ta đây phải làm cái gì a..."

"Mang Hoa Doanh Vũ đi." Dừng một chút lại nói, "Ta sẽ không hại anh ta đâu."

Phong Tuyết Nguyệt không tình nguyện "Ừ" một tiếng xem như đáp ứng rồi.

Vừa ra tới cửa lại đột nhiên bị người ôm lấy, Quân Hàn Tâm rốt cục vẫn nhịn không được, ôm chặt lấy y vào trong lồng ngực.

"Ngươi làm gì thế." Phong Tuyết Nguyệt đỏ mặt, cả người không được tự nhiên. Trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, thế nhưng lại không hề cảm thấy tức giận mà chỉ thấy ngượng ngùng.

Xoay người ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quân Hàn Tâm, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, mềm mại nói: "Buông ra..."

Chung quy vẫn muốn nói, há miệng thở dốc nhưng lại chẳng nói lên lời, đột nhiên dùng một tay ấn Phong Tuyết Nguyệt lên tường, cúi đầu hôn lên, hai tay ấn vai y, môi như cánh hoa chạm vào, mùi hương truyền đến chóp mũi là mùi thuốc duy chỉ có trên người Phong Tuyết Nguyệt.

Vươn đầu lưỡi thật cẩn thận mở đôi môi Phong Tuyết Nguyệt ra, dò xét đi vào, tìm được cái lưỡi đang lùi lại kia, đành giữ lấy triền miên.

Ba năm, giống như đã cách xa tam thế.

Phong Tuyết Nguyệt nín thở, cả người đều phát run, khóe mắt có nước mắt tràn ra, mình sao thế này, hình như rất quyến luyến cái hôn này, rất muốn ở bên người kia, cứ vậy trôi qua cả một đời.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh, nhìn bóng dáng hình như là mình, thiếu niên ngồi trên bờ cỏ, ngượng ngùng nhìn người đàn ông trước mắt dịu dàng mang hài mới cho mình, rồi y nở nụ cười, mặt đầy hân hoan.

Rồi kí ức trôi đến một ngày mưa, người đàn ông treo một con châu chấu lên mái hiên, nước mưa chảy xuôi xuống người nó như những viên trân châu trong suốt.

Nước mắt hệt như chuỗi trân châu bị chặt đứt không ngừng rơi xuống, một giọt lại một giọt rơi đầy trên mặt đất.

Qua thật lâu sau, bên tai vang lên một tiếng thật giống như ảo ảnh: "Chúng ta, sau này cứ như vậy đi..."

Nâng mắt lên, trông thấy con mắt sáng rực của Quân Hàn Tâm, góc tối nhất đôi mắt ấy có giấu sự đau thương và cô đơn vô bờ bến.

Đôi môi mỏng chuyển đến bên tai mình, Phong Tuyết Nguyệt vừa định mở miệng đã bị hắn chạm vào. Hơi hơi nghiêng đầu, có chút ngập ngừng hỏi: "Cái gì cơ…”

"Chính là như vậy." Xoay đầu y qua, lại một lần nữa cường thế hôn xuống, không để cho y trốn tránh.

Phong Tuyết Nguyệt bị hắn hôn đến mềm oạt, một chút khí lực cũng chẳng có, tựa vào trên vai hắn thở dốc.

Quân Hàn Tâm ôm người trong lồng ngực, cười cười vuốt nhẹ sau đầu y.

Người trong lồng ngực nhẹ nhàng phát ra một tiếng: "Dạ." Nhỏ đến mức khó có thể phát hiện ra.

"Hửm?" Quân Hàn Tâm thoáng đẩy y ra một chút, khó có thể tin nhìn y.

Phong Tuyết Nguyệt đỏ bừng khuôn mặt, hét to một tiếng: "Đúng đó, ta đồng ý rồi." Nói xong lại vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, không cho ngươi nhìn đâu!

Quân Hàn Tâm có chút giật mình, hắn vốn tưởng rằng sau khi Phong Tuyết Nguyệt sống lại sẽ không bao giờ... thích mình nữa, không thể tưởng tượng được bảo bối lại dễ dàng trở về bên mình như vậy. Trong lòng có chút chua sót, lại thêm một lần nữa chiếm được một cách dễ dàng, cho nên xem thường, cho nên mất đi.

Nghĩ đến lời hứa hẹn cùng Phong Tuyết Nguyệt mới nãy, hắn không khỏi nở nụ cười.

Phong Tuyết Nguyệt nghe thấy tiếng hắn cười, nghĩ hắn cười nhạo bộ dáng của mình, y mím môi trừng hắn, cả giận nói: "Không được cười!"

"Được được, không cười." Sờ sờ ngực, không đến nơi đến chốn, trong lòng vui sướng quá.

Hai người cứ ôm nhau trong chốc lát, Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Đói..."

Quân Hàn Tâm kéo y ngồi xuống, vừa ngồi xuống Phong Tuyết Nguyệt đã ngửa đầu hé miệng ra, bày ra cái vẻ muốn được bón.

Quân Hàn Tâm á khẩu, trước kia nào có cái dạng này, hiện tại sao càng ngày càng muốn được nuông chiều như vậy.

Quân Hàn Tâm chớp chớp mi nói: "Muốn bón à?"

"Không bón thì không cho ngươi hôn nữa."

Quân Hàn Tâm cưỡi ngựa đi đường quen ôm y lên đùi mình, bón y ăn từng thìa từng thìa một.

Phong Tuyết Nguyệt tuyệt không cảm thấy có chỗ nào không tốt, trong lòng luôn luôn có một loại cảm giác là lạ, giống như chuyện này đã từng xảy ra rồi.

Phong Tuyết Nguyệt nuốt thứ gì đó trong miệng xuống rồi hôn bẹp một cái bên miệng Quân Hàn Tâm, đột nhiên nói: "Ta cảm thấy ngươi đang muốn xin lỗi ta gì đó."

Quân Hàn Tâm giật mình, lập tức cười nói: "Nói cái gì vậy, chúng ta không phải mới gặp nhau sao ?"

Phong Tuyết Nguyệt ngẫm lại rồi nói: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng sao ta phải ở cùng ngươi chứ? Con tôm kia, đúng rồi, mau gắp đi, cả cá nữa, bỏ xương đi đã.”

Quân Hàn Tâm bật cười, tiểu tổ tông này sau khi mất trí nhớ thì định tới khắc mình đây mà.

Phong Tuyết Nguyệt nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi, rõ là mới gặp người này thế nhưng lại tùy tiện đồng ý ở cạnh anh ta. Mà nghĩ lại thì xú lão đầu không phải đã nói rồi sao, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân là vợ mình. Chắc đúng là vậy rồi.

Quân Hàn Tâm đột nhiên cười nói: "Tuyết Nguyệt, ước định vừa rồi hẳn ngươi sẽ không quên đâu nhỉ." Không muốn để ngươi rời khỏi ta một lần nữa đâu.

Phong Tuyết Nguyệt vừa nghe thì lại nắm chặt túi tiền, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, mềm mại nói: "Ta không có bạc trả lại cho ngươi…”

Vỗ vỗ hông y mấy cái rồi nói: "Của ta cũng là của ngươi, so đo làm cái gì."

"Vậy sao vừa rồi ngươi bắt nạt ta?"

Quân Hàn Tâm cười: "Lúc nào nhỉ?”

"Lúc đòi ta trả lại bạc." Dừng một chút rồi nói, "Giống con cáo già."

Quân Hàn Tâm tức giận đến xanh mặt, dùng sức cắn mạnh đôi môi y.

Phong Tuyết Nguyệt ăn đau, dùng lực đẩy hắn ra, ồn ào nói: "Ta không ở với ngươi nữa."

Quân Hàn Tâm làm sao chịu nổi, ôm y ngàn dỗ vạn lừa mới làm cho y nở nụ cười trở lại.

Sáng sớm hôm sau Quân Hàn Tâm liền khẩn cấp đi tìm Phong Tuyết Nguyệt, gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy có ai ra mở, nghĩ thầm đoán là vật nhỏ giờ giống con lợn con rồi.

Hắn đẩy cửa đi vào, nụ cười nháy mắt cứng đờ, trong phòng không còn một bóng người mà chỉ có một tờ giấy để trên bàn: Ta cảm thấy thiên hạ đệ nhất mĩ nhân là Hoa Doanh Vũ cơ, cám ơn bạc của người, sau này đừng với lưỡi vào, ướt sũng khó chịu chết đi được.

Đúng vào lúc này, Thư Nghiễm vội vội vàng vàng tới tìm Quân Hàn Tâm, vừa thấy hắn đã vội nói: "Không thấy Hoa Doanh Vũ đâu."

Sắc mặt Quân Hàn Tâm xanh mét, vò nát tờ giấy kia. Tay nắm thành quyền, móng tay đâm cả vào trong thịt.

Phong Tuyết Nguyệt, ngươi lừa ta hai lần, sau này ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

"Thư Nghiễm, truyền lệnh ta, canh chừng Tuyết Nguyệt trở về! Đừng giết, ta muốn cho y sống không bằng chết!"

Phong Tuyết Nguyệt mang theo Hoa Doanh Vũ hoan hỉ trở về Miêu Cương, ba năm đi không trở lại, đi gặp bà bà một hồi, thân thể bà bà vẫn là tốt lắm a, nam tử kia đã thành thân với Cao gia tiểu muội rồi, còn sinh một đứa trẻ béo múp.

Phong Tuyết Nguyệt thích cực kỳ, mỗi ngày đều ôm cu cậu béo tròn chạy tới chạy lui, nó tên là Kì Nhân, phấn phấn nộn nộn, mắt không mở được, hé cái miệng nhỏ nhắn ra rồi ngậm lại, nom rất đáng yêu.

Tiểu Cao muội muội cũng không có cách nào khác, thấy y thích như thế thì đành cho y nuôi hai ngày.

Phong Tuyết Nguyệt cao hứng, cả ngày đều ôm tiểu oa nhi, không thèm nhớ đến chuyện trong nhà có tổ tông nữa!

Hoa Doanh Vũ thủy chung vẫn mây đen đầy đầu, một ngày Phong Tuyết Nguyệt về nhà mới phát hiện ra mặt Hoa Doanh Vũ đã bị hủy ! Từng là tuyệt đại phương hoa, khuynh quốc khuynh thành, hiện giờ vẻ mặt anh ta mệt mỏi, sẹo lồi sẹo lõm khắp nơi.

Làm y hoảng đến độ thiếu điều đánh rơi cả đứa trẻ trong lòng.

Phong Tuyết Nguyệt biết, Hoa Doanh Vũ là tự hại chính mình, tâm y bỗng nhiên thấy đau đớn, hốc mắt cay xè, tự mình hại mình thì sẽ vui vẻ hơn được chút nào sao?

Yêu rốt cuộc vẫn là thứ chẳng đáng tin, hờ hững xoay người đi, cuối cùng vẫn không mở miệng an ủi được.

Ôm tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài đi đến bên dòng suối, nhẹ nhàng ca hát đùa giỡn nó, tâm tình y dần dần cũng tốt hơn một tí.

Đặt tiểu bảo bảo xuống bãi cỏ bên dòng suối, còn mình thì cúi thắt lưng xuống vốc một ngụm nước lên uống. Đúng vào lúc này, một bóng đen hiện lên, một trận gió thoảng qua, anh ta đang đâm kiếm về phía y!

Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, thân hình chợt lóe, ôm lấy tiểu oa nhi lùi lại hai bước.

Theo chân Huyền Dịch đạo nhân khắp nơi suốt mấy năm, ngũ hành thuật y đã học được hơn phân nửa, nhưng võ công lại chỉ biết được có một ít râu ria.

Sợ đứa nhỏ trong ngực bị thương nên y không dám thi độc tùy tiện, trầm ngâm một lát quyết định bỏ chạy lấy người.

Quay người lại thi triển thân hình, người nọ che mặt tiến tới rào rạt, mỗi một kiếm tới đều là sát chiêu. Hai người dây dưa thật lâu, Phong Tuyết Nguyệt cũng chẳng thoát thân nổi.

Hai mắt người bịt mặt ánh lên quang mang lợi hại, nâng mắt nhìn tiểu oa nhi trong ngực Phong Tuyết Nguyệt, giơ kiếm đâm về phía đứa trẻ.

Lòng Phong Tuyết Nguyệt lạnh đi, theo bản năng ôm chặt đứa nhỏ vào lồng ngực, nghiêng người đỡ kiếm. Hai mắt nhắm nghiền, hẳn đã có quyết tâm phải chết.

Tình huống giống như mành chỉ treo chuông, một đạo bóng trắng hiện lên, hai tay giữ mũi kiếm, mắt lạnh đảo qua, trong tay dùng lực một chút thân kiếm đã vỡ thành bột mịn, phiêu tán vô tung vô tích.

Hắc y nhân nhìn thấy Quân Hàn Tâm thì lập tức qùy một gối xống cung kính hô: "Chủ nhân." Sắc mặt đầy cung kính.

Mặt Quân Hàn Tâm lạnh băng, cả giận nói: "Ai cho ngươi đả thương y?"

Hắc y nhân có chút buồn bực, rõ ràng thu được lệnh đuổi giết. Tuy là thế nhưng hắn đành ngậm chặt miệng, không dám nói gì.

Quân Hàn Tâm chậm rãi xoay người sang chỗ khác, Phong Tuyết Nguyệt đang dỗ tiểu oa nhi trong ngực, vừa xoay người đã thấy Quân Hàn Tâm, chậm rãi nâng lên mắt, trong ánh mắt có chút khiếp đảm, không khỏi thối lui từng bước.

Quân Hàn Tâm liếc mắt nhìn tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài trong lồng ngực y, mím chặt môi tức giận lan tràn. Mắt đầy sát ý, lạnh lùng nói: "Người này để ta giết!" Lời nói rất ác liệt, chưa kịp định thần lại hắn đã ra tay, nắm chặt cổ Phong Tuyết Nguyệt.

Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, tay càng ôm chặt đứa nhỏ hơn.

Quân Hàn Tâm mím môi, khí lực càng mạnh hơn. Khóe mắt người trước mắt chậm rãi đong đầy nước mắt, lòng hắn mềm nhũn, tay đành phải buông ra ra, mở miệng lạnh lùng nói: "Lần sau, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Hất tay xoay người đi, ngoái đầu nhìn lại dòng nước mắt chảy ra từ đuôi mắt y, không chịu thừa nhận mình đang đố kỵ. Cắn chặt răng đẩy tốc độ nhanh hơn, nói với hắc y nhân bên cạnh rằng: "Hủy bỏ lệnh đuổi giết."

Hắc y nhân đáp ứng một tiếng rồi lập tức phi thân rời đi.

"Từ từ." Quân Hàn Tâm nghe thấy tiếng của Phong Tuyết Nguyệt thì cước bộ dừng một chút, do dự một lát rồi vẫn tiến về phía trước.

"Quân Hàn Tâm, cục cưng là nam hài."

Quân Hàn Tâm cũng chẳng quay đầu lại nhưng khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên.

Trong lòng Phong Tuyết Nguyệt có chút lo lắng không sao hiểu nổi, chạy tới trước mặt hắn chân tay hơi luống cuống.

Quân Hàn Tâm mím môi bày ra cái vẻ giận dỗi nói: "Liên quan gì đến ta."

Phong Tuyết Nguyệt vừa nghe thấy thế thì cảm thấy có chút mất mát, thế là đành cúi đầu nhìn mũi chân im lặng không đáp.

Quân Hàn Tâm liếc mắt nhìn y một cái, hừ lạnh rồi nói: "Ngày đó ngươi chỉ để lại một mảnh giấy rồi bỏ ta đi? Ngươi nghĩ rằng Quân Hàn Tâm ta tha thứ cho ngươi được chắc?”

Phong Tuyết Nguyệt có chút ấm ức, mềm mềm hỏi: "Nhưng, đâu đến nỗi gì đâu mà ngươi phải bày ra cái dạng này…”

Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi, Phong Tuyết Nguyệt vô thức vươn tay nắm lấy góc áo hắn, có chết cũng không chịu buông ra.

Hai người cứ giằng co một hồi, mãi rồi Quân Hàn Tâm mới lành lạnh nói: "Ướt sũng thì có thoải mái không?"

"A?" Phong Tuyết Nguyệt có chút mạc danh kỳ diệu nhìn hắn.

Quân Hàn Tâm cười lạnh một tiếng, đè y lại rồi hôn, đầu lưỡi hơi lạnh tiến vào đảo qua đảo lại, hôn thật lâu sau đó mới buông y ra, buồn bã nói: "Không thoải mái à?"

Mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ lên, biết hắn đang nói đến cái gì, mắt y trừng lên, cư nhiên cũng có chút giận giữ, nam nhân này thật sự rất lòng dạ hẹp hòi. Nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống mặt cỏ mềm rồi mới đi đến trước mặt Quân Hàn Tâm, hừ một tiếng.

Quân Hàn Tâm nhíu mày, Phong Tuyết Nguyệt nói lầm bầm hai tiếng rồi đột nhiên vươn người hôn hắn, còn học bộ dáng của hắn với đầu lưỡi vào nghịch.

Quân Hàn Tâm hoảng sợ, có chút ngập ngừng mặc y thân cận, Phong Tuyết Nguyệt mãi lâu sau mới buông hắn ra, lạnh lùng nói: "Thoải mái chứ?"

Quân Hàn Tâm dở khóc dở cười nhìn y, vật nhỏ này còn biết mang thù đó. Nhẹ nhàng hỏi: "Muốn làm không?"

Phong Tuyết Nguyệt vừa nghe mặt đã nóng bỏng, cả người hồng rực thoạt nhìn cực kì đáng yêu.

Quân Hàn Tâm có tâm tư muốn ôm y, kéo y vào lồng ngực rồi ghé vào lỗ tai y thổi một hơi, đoạn thấp giọng hỏi: “Muốn không?”

Phong Tuyết Nguyệt nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nói: "Muốn." Dừng một chút mới nói thêm: "Muốn ở mặt trên."

Quân Hàn Tâm mặt mũi lạnh lùng, đẩy y ra.

Phong Tuyết Nguyệt lại dựa vào khẩn cầu nói: "Được không?"

Lại đẩy ra.

Lại dựa vào.

Đẩy ra.

Dựa vào.

"Rồi! Sợ ngươi !" Cười nói xong một câu này, bỗng nhiên hắn lại dịu dàng khẽ vuốt vành tai Phong Tuyết Nguyệt rồi nói: "Ngươi cao hứng là tốt rồi."

Trong lòng Phong Tuyết Nguyệt chợt hẫng ! Cái nơi mềm mại nhất trong lòng y lập tức bị xâm chiếm. Xong rồi, lần này thật sự thích người ta rồi !

Cười tủm tỉm kiễng chân hôn một cái lên mặt Quân Hàn Tâm, nắm tay hắn rồi ôm lấy tiểu oa nhi cười nói: "Đi, ta mang ngươi đi gặp bà bà."

Quân Hàn Tâm bị y kéo đi, chầm chậm rảo bước trên đồng cỏ bát ngát, trong lòng hắn an nhiên trở lại, cuối cùng viên mãn rồi. Lúc này đây mới thật sự có cảm giác có được Phong Tuyết Nguyệt một lần nữa.

Trời đêm cao vô ngần, thứ tình cảm bất biến giờ đã quay trở về, lúc trước coi thường y, giờ nghĩ lại, chỉ muốn ôm chặt lấy y không bao giờ buông ra được.

"Cho ta ôm đi." Quân Hàn Tâm cười tủm tỉm nhìn y, tâm tình rất tốt.

Phong Tuyết Nguyệt hồ nghi liếc mắt nhìn hắn một cái ôm ôm chặt lấy tiểu oa nhi trong lồng ngực.

Quân Hàn Tâm thấy y bày ra dáng vẻ đề phòng mới cười nói: "Cũng không phải ngươi sinh, ta động tới nó làm cái gì ?"

Phong Tuyết Nguyệt nở nụ cười, thế là Quân Hàn Tâm ôm tiểu nhi trong lòng, năm tay đại nhi cùng tiến về phía trước.

Nhanh chóng tới phòng nhỏ, Quân Hàn Tâm bỗng nhiên dừng bước, trầm ngâm một lát mới nói: "Tuyết Nguyệt, ta nhớ ta còn có việc gấp, giờ phải đi."

Kỳ thật Quân Hàn Tâm sợ gặp nam tử, dù sao người đàn ông nọ trước đó đã từng gặp mình, lúc đó hắn và Phong Tuyết Nguyệt vẫn chưa ổn định nên hắn không muốn khơi lại chuyện trước kia.

Phong Tuyết Nguyệt cũng không vui, mới gặp mà đã muốn đi. Quyệt miệng cả người cứng nhắc.

Quân Hàn Tâm cười tủm tỉm mổ một cái lên môi y rồi nhẹ giọng hỏi: "Muốn theo ta đến Trung Nguyên không?"

Phong Tuyết Nguyệt ngẩn người, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, đoạn bị thiếu trong trí nhớ bắt đầu bồi hồi hiện ra.

Quân Hàn Tâm thấy y do dự mới hỏi lại thêm một lần nữa: "Muốn theo ca ca tới Trung Nguyên không?"

Ca ca?

"Ca ca..." Phong Tuyết Nguyệt nhẹ giọng nỉ non, "Ca ca..."

"Sao vậy?" Miệng cười ôn nhu mê người, làm cho tâm Phong Tuyết Nguyệt nhảy dựng.

Dùng sức gật đầu: "Được."

Quân Hàn Tâm nhẹ nhàng thở ra, độ cung nơi khóe miệng càng lớn hơn.

Phong Tuyết Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu nói: "Bất quá bây giờ ta không thể theo ngươi được, ta còn phải chiếu cố Hoa Doanh Vũ, anh ta gần đây rất không ổn…”

Quân Hàn Tâm mím môi, hắn dự đoán được chuyện này nhất định phải tìm Ly Uyên giải quyết, mà Ly Uyên lại nhất định đòi chung sống cùng Hoa Doanh Vũ mới cam tâm tình nguyện rời khỏi triều đình. Thế nên anh ta nhất định phải tìm được Hoa Doanh Vũ mới thôi tạo áp lực nên triều đình.

Trầm ngâm một lát rồi cười nói: "Đương nhiên, khi nào ca ca xong việc sẽ đến tìm ngươi, được không ?"

"Phải mất bao lâu?"

Quân Hàn Tâm mỉm cười: "Ngươi muốn bao lâu?"

"Càng nhanh càng tốt."

Quân Hàn Tâm xoa mũi y nói: "Cái đồ bám người này!"

"Ừ, ta nghĩ thượng ngươi sớm một chút sẽ tốt hơn."

......

Quân Hàn Tâm mím môi không nói.

Phong Tuyết Nguyệt ôm lấy thắt lưng hắn cọ hai cái, có chút rầu rĩ dựa vào người hắn nói: "Ca ca, ngươi nói Ly Uyên có đến tìm Doanh Vũ hay không?"

Quân Hàn Tâm sợ nhất là khi y gọi mình là ca ca, cái giọng mềm mại rơi vào trong tai cái là thâm nhập vào cốt tủy hắn ngay lập tức , làm sao còn nghe thấy được những lời phía sau đó của y.

Trong lòng thập phần cảm thán, đã lâu rồi không được nghe y gọi mình như thế.

Vừa cúi đầu đã thấy Phong Tuyết Nguyệt dùng hai mắt sương mù nhìn mình, hít một hơi rồi mỉm cười nói: "Ngươi muốn hắn tới sao?"

"Muốn chứ."

"Vậy thì hắn nhất định sẽ đến thôi."

Nếu vậy thì chúng ta có thể rời khỏi đây…đúng không?
______________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -