Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Nam thần - 14

☆, 14

Sau khi ăn xong thì hai người cùng nhau tản bộ chậm rãi đi về phía bệnh viện, Hàn Thanh Ngạn ăn no nên đi có chút chậm, nhưng điều này vừa hợp với tâm ý của Tề Sơ Phàm.

Cái kiểu đi tản bộ chậm rì rì này mới có cảm giác như thể đôi tình nhân cùng nhau tản bộ sau khi ăn!

Tề đại thật thật ra cảm thấy có chút hối hận, đáng lẽ ra cậu không nên không ăn, nếu như ăn một miếng không phải sẽ cảm giác gián tiếp hôn môi với thầy giáo nhỏ sao. Nhưng mà nếu làm vậy chỉ sợ thầy giáo nhỏ sẽ trực tiếp mua luôn một phần mới chứ chẳng thèm ăn thừa của mình đâu.


Thiệt rối rắm, rốt cuộc thì tới khi nào tôi mới có thể đường đường chính chính diễn cảnh em một miếng anh một miếng với anh ấy a.

Tề Sơ Phàm đang rối rắm mà không biết thật ra Hàn Thanh Ngạn cũng đang rối rắm lắm.

Anh không biết nói gì nhưng hôm nay có lẽ là do tiểu học đệ giúp đỡ mệt mỏi nên chẳng có ý nói chuyện nên anh đành phải mở miệng nói: "Hôm nay cảm ơn cậu, chuyện còn lại cứ giao cả cho tôi là được rồi, sau mười giờ là ký túc xá đóng cửa, cũng chẳng còn sớm nữa, cậu mau về đi."

Tề Sơ Phàm biết thầy giáo nhỏ là có ý tốt, nhưng vẫn không ức chế nổi chua xót khi nghe anh ấy đuổi mình đi. Như thể sau một đêm XO ân ân ái ái cả đêm cuối cùng sáng sau vừa tỉnh lại thì đã nghe người ta nói tui dùng anh xong rồi anh biến đi vậy, loại tâm tình này hoàn toàn không thể khái quát trong vỏn vẹn hai chữ bi thương.

Cảm thấy phép so sánh này có gì đó sai sai. Cơ mà đây chẳng phải trọng điểm chú ý của Tề đại thần. Bởi vì sau một giây ưu thương Tề đại thần mới mạnh mẽ phát hiện ra một tin tức mấu chốt trong lời thầy giáo nhỏ.

Cậu trừng to mắt dùng biểu tình khó có thể tin nhìn Hàn Thanh Ngạn rồi hỏi: "Thầy giáo Hàn, tối nay anh không về kí túc xá à?"

Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Đúng thế, lúc này hai cái đùi Tần Nhạc bị chặt đứt rồi quả thực không thể tự gánh vác được, tôi mà không ở đây chăm anh ta thì sợ rằng tối nay ngay cả việc đi WC anh ta cũng chẳng tự làm được."

Tề Sơ Phàm nghe anh ấy thậm chí còn nói một cách bình tĩnh như vậy thì quả thực muốn phát bạo! Thầy giáo nhỏ ở lại đây chăm sóc người nào đó suốt một đêm! Lại còn muốn dẫn người ta đi WC! Mợ nó thầy giáo nhỏ có khi nào sẽ cần chim suy tè cho cái tên Tần Nhạc chướng mắt kia luôn không? Hình ảnh này khiến cho cậu thật sự muốn giết người!

Vạn nhất trong lúc thầy giáo nhỏ cầm chim suy tè cho Tần Nhạc phát hiện dài rộng của cái tên chướng mắt ấy rất hợp ý, sau đó chung tình với người ta thì sao. Dù cho cái tên đó có thẳng đến mấy mà phát hiện người bạn cùng phòng vẫn luôn quan tâm chăm sóc mình nom cũng thiện lương, đáng yêu rồi hai bạn họ sẽ quyết định hạnh phúc sống bên nhau thì sao. Cậu phải làm thế nào bây giờ?

Tuyệt đối không thể để bi kịch này phát sinh!

Tề đại thần đã không khống chế nổi não động đến độ đột phá chân trời của mình, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thầy giáo nhỏ đã ở lại đêm với Tần Nhạc được bốn ngày. Ngoài đêm qua Tần Nhạc không uống nước nên Hàn Thanh Ngạn mới về kí túc xá chuẩn bị bài vở mai lên lớp chứ không ở lại gác đêm, chứ không thầy giáo nhỏ của cậu đã ở luôn cùng người ta liền tù tì từng đấy ngày rồi.

Nếu muốn nhìn chim rồi yêu luôn! Thì nào có phải đợi đến tận bây giờ?!

Cơ mà bất cứ chuyện gì phàm là có liên quan đến thầy giáo nhỏ thì chỉ số thông minh của Tề đại thần trên cơ bản là sẽ tụt xuống mức âm. Tuy rằng thường ngày cậu cũng có đôi khi bùng nổ chỉ số thông minh nhưng so sánh với những khi cậu phát ngốc thì xem chừng những lúc cậu bùng nổ quả thực ít đến thảm thương.

Đây là một câu chuyện bi thương.

Bi thương chảy thành sông khiến cho tâm trí đen tối của Tề đại thần lúc này kiên định tỏ vẻ mình nhất định phải ngăn chặn cái chuyện nhất kiến chung tình này.

Cậu nói với Hàn Thanh Ngạn: "Thầy Hàn, hôm nay thầy vội vội vàng vàng suốt cả ngày rồi, buổi tối nên nghỉ ngơi đi. Vừa đúng lúc ngày mai em không có tiết, tối nay cứ để em chăm anh ấy cho."

Hàn Thanh Ngạn nghe thế thì cảm thấy có lỗi với đàn em quá, người ta nguyện ý giúp đỡ là đã mang ơn rồi, giờ nào dám bắt người gác đêm hộ mình nữa. Vì thế cho nên anh mở miệng từ chối: "Sao có thể để cậu..."

Còn chưa kịp nói xong đã bị Tề Sơ Phàm cắt ngang. Tề đại thần rất chi là thành khẩn nói: "Thầy Hàn, thầy xem bộ dáng thầy như thể sắp mệt chết rồi ấy, giờ thầy mà đuổi em về em cũng không nỡ về. Không bằng để em giúp thầy luôn đêm nay đi, anh ấy cũng không phải máy nước tiểu, chắc sẽ không đi tiểu cả đêm đâu thầy?"

Hàn Thanh Ngạn nghe cũng cảm thấy Tề Sơ Phàm nói có lý, nhưng vẫn cảm thấy bắt đàn em làm nhiều việc như vậy là không được tốt. Chẳng qua chưa đợi anh sắp xếp ngôn ngữ để mở miệng phân bua thì Tề Sơ Phàm đã bổ sung.

Cậu ta nói: "Nếu thầy vẫn thấy băn khoăn thì cùng lắm sau này mời em đi ăn một bữa là được."

Tề Sơ Phàm đã nói đến nước này rồi mà mình vẫn mở miệng từ chối thì sẽ giống như kiểu làm giá quá. Cho nên Hàn Thanh Ngạn chỉ có thể mở miệng thở dốc, đầu lưỡi vặn vẹo khiến cho lời ra đến miệng biến thành: "Thế thì cảm ơn cậu, chờ đến khi anh ta xuất viện thì nhất định tôi sẽ mời cậu ăn."

Tề đại thần giả bộ thật sự rất để ý đến bữa cơm đó, cười cười nói: "Thầy giáo Hàn nhớ giữ lời đó, không được đến lúc đó lại quên em đâu."

Hàn Thanh Ngạn mặt than gật đầu, muốn nghiêm túc thì anh sẽ thật sự nghiêm túc.

Tề Sơ Phàm cảm thấy trí óc mình sắp thành thần rồi. Cái kế hoạch ngăn chặn thầy giáo nhỏ thích người khác đã được cậu thực hiện trơn tru, quả là đáng tôn vinh.

Ít nhất lúc này cậu đã có thể chắc chắn sau khi Tần Nhạc xuất viện thì cậu có thể đi ăn cơm cùng thầy giáo nhỏ chứ không phải phục ở nhà ăn mỏi mắt chờ mong mãi cũng chẳng được một lần "gặp mặt ngẫu nhiên" với thầy giáo nhỏ nữa. Nhìn cái vẻ nghiêm túc của thầy giáo nhỏ, tuyệt đối là đã đồng ý điều gì thì chắc chắn anh ấy sẽ nhớ kĩ. Cho nên cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ, không bao lâu nữa sẽ đợi được đến lần hò hẹn đầu tiên của bọn họ thôi.

Ngẫm lại mới thấy đến là vui vẻ.

Hai người vừa nói vừa đi, không bao lâu đã tới phòng bệnh.

Tề Sơ Phàm không về, cậu bảo Hàn Thanh Ngạn về kí túc xá trường đi, cuối cùng Hàn Thanh Ngạn nghĩ thế nào vẫn thấy nên từ chối.

Hàn Thanh Ngạn thấy Tề Sơ Phàm không có kinh nghiệm chăm sóc, ban ngày có thể sống hòa thuận với Tần Nhạc thì không sao nhưng vạn nhất đêm cậu đàn em này mà ngủ say như chết thì Tần Nhạc chỉ còn nước đái dầm.

Anh vạn vạn không ngờ tới, ý nghĩ này của anh lại khiến tên đại thần nào đó vui sướng đến độ đuôi cũng cong lên.

Vốn lời cậu khuyên Hàn Thanh Ngạn về kí túc xá chỉ là lời khách sáo. Giường trong kí túc xá khác với trong bệnh viện, nếu thầy giáo nhỏ mà về thì ít nhất có thể đánh một giấc thật ngon, nhưng nếu anh ấy mà không về thì mình có thể ngủ cùng thầy giáo nhỏ dưới một mái hiên hai người cách nhau có vỏn vẹn hai cái giường thôi.

So đi tính lại Tề đại thần vẫn chẳng chọn được phương án tốt nhất. Cơ mà thầy giáo nhỏ đã quyết định rồi thì Tề Sơ Phàm cũng yên lặng tự hạ quyết tâm trong lòng mình, nhất định phải quý trọng cơ hội này. Hưởng thụ cảm giác thầy giáo nhỏ nằm bên cạnh.

Trong phòng bệnh chỉ có ba cái giường kê song song. Bởi Tề Sơ Phàm tỏ vẻ người chăm sóc chủ yếu cho Tần Nhạc hôm nay là cậu cho nên đã giành mất cái giường ở giữa. Lúc này đang cùng xem TV với Tần Nhạc.

Ngủ giường giữa cạnh Tần Nhạc cũng chẳng có vấn đề gì, lúc đánh thức anh ta sẽ không lo ồn ào đến thầy giáo nhỏ, hơn nữa có thể dùng chính cơ thể cường tráng của mình ngăn cản tầm mắt nhìn thầy giáo nhỏ của anh ta. Tuy rằng Tần Nhạc cũng chẳng có ý nhìn ngắm gì thầy giáo nhỏ, nhưng Tề đại thần lại tỏ vẻ mặc kệ, vẫn là nên lo cho lợi ích lâu dài.

Dù sao cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

Hàn Thanh Ngạn trở lại phòng bệnh rồi an vị trên chiếc giường cách xa Tần Nhạc nhất, đoạn ôm di động không biết đang làm gì.

Vốn đang vui vẻ khi cho thể ở cùng thầy giáo nhỏ suốt đêm Tề Sơ Phàm thấy vậy thì lại có chút buồn bực. Dù nhàm chán không có chuyện gì làm thầy giáo nhỏ thì vẫn chọn nghịch di động chứ không nói chuyện với cậu.

Tề đại thần nghĩ thế thì mở miệng nghi hoặc hỏi. Cậu nói: "Thầy giáo Hàn, cậu đang làm gì thế?"

Không đợi Hàn Thanh Ngạn đáp lại, cái tên ngày nào cũng nằm trơ trên giường chán muốn chết đã vội mở lời nói: "Nó kiểm tra xem nam thần có đăng chương mới không."

Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng hề phản bác gật gật đầu, sau đó buông di động có hơi mất mát nói: "Hôm nay nam thần không đăng chương mới, cũng không biết đã đi đâu."

Tề Sơ Phàm nghe thế thì nháy mắt cảm thấy mình rất thất bại. Chỉ cần trò chuyện với thầy giáo nhỏ là cậu sẽ kích động quên mất mình ngoài vấn đề Tề Sơ Phàm thì vẫn còn chuyện của Tri Nguyên Kỳ Phồn. Hơn nữa xem cái dạng này, xem chừng sáng nay Minh nhi không đăng chương mới rồi.

Tề đại thần yên lặng cầu nguyện trong lòng, mong rằng thầy giáo nhỏ sẽ không không thèm yêu tui nữa chỉ vì tui chậm chương.

Hàn Thanh Ngạn cũng không biết vị nam thần mỗi ngày đều đăng vạn chữ của mình đang nằm cách mình đúng một sải tay, cho nên anh chỉ kiểm tra mấy lần xem nam thần có đúng là không đăng chương không rồi lại xem tin nhắn hôm qua anh nhắn cho nam thần đã được trả lời chưa trên di động.

Không biết vì sao dạo này nam thần đột nhiên rất chăm chỉ, đã kiên trì trả lời bình luận của anh suốt mười ngày rồi.

Hành động này khiến cho fan cuồng Hàn Thanh Ngạn khỏi phải nói sướng đến độ thiếu điều nhảy cẫng lên.

Quả nhiên nam thần có rep lại tin nhắn của anh hôm qua, Hàn Thanh Ngạn kích động phát hiện nam thần thật sự không lười rep như anh tưởng tượng đâu.

Nhìn hàng chữ nhỏ xanh mượt kia, Hàn fan cuồng cảm thấy hết sức hạnh phúc. Mỗi ngày nhắn tin đều có thể nhận được câu trả lời của nam thần thì chẳng vui vẻ quá còn gì.

Về phần nội dung nam thần rep, Hàn Thanh Ngạn đọc đi đọc lại từng chữ một rồi lại cảm thấy có chút thương tâm.

 Tác giả trả lời: Quyển《 Quy Đồ 》 này tôi sẽ không viết quá dài đâu, sau khi hoàn thành sẽ đào thêm một hố mới, cảm ơn đã ủng hộ.】

Nhìn kỹ mấy lần xác định nam thần nói viết không dài thì phỏng chừng cũng sắp đến hồi cao trào rồi, làm một fan cuồng, Hàn Thanh Ngạn sau khi thương tâm chưa đến một giây thì lại thấy vui vẻ. Anh tỏ vẻ, nam thần không muốn viết thì viết, bộ nghĩ mình là ai mà đòi hỏi với nam thần.

Về phần bộ mới của nam thần....

Bộ mới của nam thần dẫu là có viết gì, có là mary sue cũng phải duy trì cái sự manh đó nha!

Không được, như vậy có phải rất không có nguyên tắc hay không?

Cơ mà mình chính là thích nam thần không có nguyên tắc nha!.

Vì thế Hàn Thanh Ngạn yên lặng cúi đầu ấn di động, rep lại nam thần.

 Nam thần thân yêu, em nhất định sẽ theo hố mới của anh~】

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -