Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

[Re-up] Hối tình - 15 [Hoàn]

Chương 15:

Ly Trinh sửng sốt, sắc mặt nhịn không được lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, lá gan của vật nhỏ này đúng là không nhỏ, còn muốn lợi dụng mình? Vừa định nói chuyện, ngẩng đầu đã thấy đôi mắt Phong Tuyết Nguyệt hồng hồng, biểu tình u oán.

Tâm mềm nhũn, nhẹ nhàng nói: "Hiểu rõ rồi chứ?"

"Hiểu rõ rồi!" Khẩu khí tràn đầy giận dỗi.

Ly Trinh cười 'hừ' một tiếng, nói: "Ngươi có muốn quay người lại nhìn thử không?"

Phong Tuyết Nguyệt ngẩn ra, cảm giác được phía sau mình có một ánh mắt âm lãnh, cơ thể y run rẩy chẳng dám quay đầu lại, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi với Ly Trinh.

Ly Trinh dở khóc dở cười, tiểu tổ tông này rốt cuộc là thứ gì đây? Đáng yêu thành như vậy?
Quân Hàn Tâm nghiêm mặt tiến lên, quỳ xuống cung kính nói: "Hoàng Thượng, trung tâm của Quân Hàn Tâm ta đối Hoàng Thượng có trời đất chứng giám, tuyệt sẽ không rời khỏi triều đình như Bát Vương gia."

Ly Trinh nắm chén trà lắc lư, cười một tiếng, vẻ mặt không kiềm chế được: "Ngươi đang biểu thị trung tâm à? Trẫm đã sớm biết ngươi trung tâm như một rồi, cần chi nhiều lời?"

Quân Hàn Tâm mím môi, sắc mặt xanh mét: "Hoàng Thượng, Tuyết Nguyệt y...Y và ta đã có phu thê chi thực."

Ly Trinh cười ha ha: "Đáng cười, cái gì mà có phu thê chi thực với Quân Hàn Tâm ngươi chứ, bất quá cũng chỉ là một luyến đồng thôi, ngươi gấp cái gì?"

Quân Hàn Tâm còn chưa nói, Phong Tuyết Nguyệt đã nóng nảy hét to với với Ly Trinh rằng: "Ta không phải luyến đồng!"

Ly Trinh cười: "Đi theo Trẫm thì đương nhiên không phải rồi, còn theo Hàn Tâm thì..."

Đôi mắt Phong Tuyết Nguyệt hồng hồng, cúi đầu bả vai khẽ run.

Ly Trinh liếc mắt nhìn y một cái, có chút không đành lòng nên đành nói lảng qua chuyện khác: "Quân Hàn Tâm, hôm nay trẫm gọi các ngươi đến chính là nghĩ muốn nhắc nhở các ngươi một chút, nếu ngươi mà có ý định rời khỏi triều đình, Phong Tuyết Nguyệt chỉ có đường chết!" Nói xong liền đứng dậy rời đi, đi đến bên cạnh Phong Tuyết Nguyệt còn cười nói: "Nếu một ngày Quân Hàn Tâm không cần ngươi, ngươi đi theo trẫm đi, ở với trẫm thích lắm đó."

Nói xong liền cười ha ha bước đi.

Quân Hàn Tâm đi đến trước mặt Phong Tuyết Nguyệt, vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên ôm chặt Phong Tuyết Nguyệt mắt hồng vào trong lồng ngực, như là tuyên bố quyền sở hữu hung tợn ghé bên tai y nói rằng: "Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể là của Quân Hàn Tâm ta! Ít trêu chọc nam nhân khác, bằng không, cho dù là Hoàng Đế ta cũng giết!"

Phong Tuyết Nguyệt hít hít cái mũi, mềm mềm nói: "Ngươi làm đau ta..."

Quân Hàn Tâm hừ một tiếng, hôn nhẹ lên mí mắt y: "Làm sao nỡ làm đau ngươi cho được, có mà do đứa ngốc ngươi ấy, luôn khiến ta phải ghen."

Phong Tuyết Nguyệt lau nước mắt rồi nói: "Ngươi coi ta như luyến đồng !"

Quân Hàn Tâm thấy y bày ra bộ dáng này thì thấy dở khóc dở cười,

Quân Hàn Tâm ôm y chặt thêm, đoạn thấp giọng nói một câu: "Trở về rồi xem ta thu thập ngươi thế nào!"

Một hồi về tới Tiễn Tình Cư, lập tức kéo người đặt dưới thân, vừa cởi quần áo vừa nói: "Hoàng Thượng có ân với ta, nhưng Quân Hàn Tâm ta cũng chẳng phải người tốt lành gì, người nào dám động tâm tư với bảo bối của ta thì ta sẽ không tha cho hắn."

Vẻ mặt Phong Tuyết Nguyệt đầy khổ sở, mở mắt ra ai oán nhìn hắn rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng gạt ta."

Quân Hàn Tâm có chút đau lòng, hiện giờ Phong Tuyết Nguyệt giống hệt một con vật nhỏ bị bỏ rơi, ủy ủy khuất khuất, nom rất hoảng sợ.

Quân Hàn Tâm khẽ hôn hai má y, ghé vào lỗ tai y thì thào: "Nhất định sẽ không..."

Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu ôm lấy mặt Quân Hàn Tâm, nhắm mắt hôn lên, đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên, mãi tận đến khi không thể hô hấp, cảm thấy như thể mình sắp chết đến nơi rồi mới chậm rãi buông ra.

Hai mắt sương mù nhìn Quân Hàn Tâm, nhẹ giọng nói: "Ta đối với ngươi...Thực sự còn..."

Quân Hàn Tâm mỉm cười: "Đứa ngốc, ta cũng giống ngươi thôi."

Tóc đen rối tung, rơi rụng khắp giường, Quân Hàn Tâm nói: "Tuyết Nguyệt, ca ca sẽ nắm lấy tay ngươi cả đời."

Thiếu niên ngây ngộ nọ quay người lại, nhắm mắt đưa lưng về phía Quân Hàn Tâm giả bộ ngủ, nghe thấy cái câu mờ ảo không thực của hắn thì mỉm cười, lòng đau đớn vô cùng.

Đâu là lời nói thật, y vĩnh viễn không nhận ra nổi.

Quân Hàn Tâm đã từng nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt. Cho đến hôm nay, mình sao lại đi tin hắn.

Bất quá chỉ là giấc mộng kê vàng, vì là mộng nên cuối cùng cũng phải tỉnh lại thôi.

Bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước đây khi mới gặp nhau, lại nghĩ đến Hoa Doanh Vũ dùng cách hủy dung để báo phục Ly Uyên, thì ra họ đều giống nhau cả. Bất quá là chỉ muốn dùng phương pháp cực đoan nhất để khiến cho lòng mình đau đớn đến chẳng thể vãn hồi, rời đi không được, ở lại không xong, cuối cùng tình nguyện trở nên thấp hèn vì người nọ.

Duyên hoa thốn tẫn, hóa ra mình chỉ một một...luyến đồng mà thôi....

-

Vào trời đông khó thấy được thái dương, ánh sáng rạng đông đầu tiên xuyên qua khe cửa sổ tiến vào phòng, căn phòng lập tức sáng rực lên, ngay cả bồn hoa bên cửa sổ cũng trở nên lấp lánh.

Việc đầu tiên Quân Hàn Tâm làm sau khi mở mắt chính là tìm kiếm người trong lồng ngực, tay duỗi ra lại tiếp xúc với một khoảng không. Hắn vội mở to mắt gọi Thư Nghiễm.

Thư Nghiễm sờ sờ đầu, vẻ mặt mê man, chỉ lắc đầu mà chẳng nói gì hơn.

Quân Hàn Tâm tìm Phong Tuyết Nguyệt khắp nơi mà chẳng hề thấy tung tích. Hoảng hốt nhớ tới ba năm trước đây, hắn cũng tìm không thấy người nọ như thế này.

Quả tim trong ngực kịch liệt phập phồng, rốt cuộc cũng không kiềm chế được dòng cảm xúc này. Vung tay áo, chưởng phong khiến cho lá cây rơi rụng hết.

"Tìm Tuyết Nguyệt cho ta!" Thanh âm tràn đầy phẫn nộ, tâm lại bắt đầu run rẩy, ngực tràn ngập tình tự sầu lo.

Tay áo bay lên, vẻ mặt ngưng trọng, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền, ngay cả khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

Bồi hồi đứng ngoài cửa một hồi lâu, ngày hết trăng lên, cõi lòng hắn vẫn chẳng yên ổn lại. Biết trời chiều đã tắt, mới trông thấy có một lão già râu tóc bạc phơ đi tiến lại từ đằng xa.

Quân Hàn Tâm ngẩn ra, sắc mặt xanh mét tiến lên liền cả giận nói: "Ngươi nói ta làm bộ như không biết y khôi phục trí nhớ, giờ thì sao? Giờ thì ngay cả người cũng chẳng thấy đâu !"

Huyền Dịch đạo nhân cười tủm tỉm vuốt vuốt râu, cười nói: "Cái này gọi là đắng hết ngọt đến, không thế thì sao ngươi biết quý trọng?"

"Y ở đâu?" Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, móng tay đã đâm sâu vào trong da thịt.

Huyền Dịch đạo nhân bí hiểm cười cười: "Hoa Ảnh giáo." Vừa mới nói xong, Quân Hàn Tâm bay như một cơn gió ra ngoài.

-

Phong Tuyết Nguyệt mặt không chút thay đổi đứng trong đại điện của Hoa Doanh Vũ, Ly Tán ngồi ở chính giữa, chung quanh đầy những rắn rết, bọ cạp như hổ rình mồi nhìn y.

Ly Tán nghiến răng nghiến lợi nói: "Phong Tuyết Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"

Phong Tuyết Nguyệt xoay người nhìn y, bỗng nhiên cúi đầu thật sâu, giật giật y phục, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi..."

Ly Tán làm sao còn sinh khí, nhụt chí hừ một tiếng mới nói: "Ngươi muốn như thế nào?"

Hốc mắt Phong Tuyết Nguyệt đã đỏ ửng, nom rất đáng thương: "Chờ, chờ ca ca đến đây, ta sẽ thả ngươi."

Ly Tán hì hì cười: "Ngươi bày ra bộ dáng này, Quân Hàn Tâm nhìn thấy sẽ đau lòng chết mất thôi."

Phong Tuyết Nguyệt hít hít không khí, cái mũi đỏ bừng.

Chợt nghe tiếng bước chân cấp tốc, Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy đó là vẻ mặt băng sương của Quân Hàn Tâm.

"Ca ca..."

Nghe thấy Phong Tuyết Nguyệt dùng cái giọng mềm mềm dính dính gọi mình, hắn cảm thấy mềm nhũn, tức giận đã tiêu mất vài phần. Nhưng lại trông thấy dưới đất đầy là bò cạp rắn độc, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.

Ly Tán ha ha cười nói: "Cái vẻ mặt đó là sao hả?"

Quân Hàn Tâm lạnh lùng nhìn Phong Tuyết Nguyệt nói: "Thả anh ta ra."

Phong Tuyết Nguyệt hấp hấp cái mũi lui lại vài vài bước, dùng sức lắc đầu: "Không, ta muốn giết anh ta."

Quân Hàn Tâm giật mình, sắc mặt càng lạnh.

"Thả ra!" Cơ hồ chỉ dùng khẩu khí ra lệnh.

Phong Tuyết Nguyệt chua sót nở nụ cười, bỗng nhiên nâng tay tung một đống bột phấn về phía Ly Tán. Quân Hàn Tâm nhanh tay lẹ mắt, lập tức khai chưởng về phía y, Phong Tuyết Nguyệt lảo đảo một cái ngã nhào xuống mặt đất. Bột phấn màu trắng dừng bên cạnh Ly Tán.

Vẻ mặt Quân Hàn Tâm lạnh lùng, tức giận vô cùng.

Khóe miệng Phong Tuyết Nguyệt tràn ra một tia vết máu, động một cái đã đau đến nhíu mày lại. Quân Hàn Tâm cũng nhíu mày, có chút hối hận, hình như hắn xuống tay rất nặng.

Phong Tuyết Nguyệt bỗng dưng lại nở nụ cười, nhìn về phía Ly Tán: "Ta...ta đã nói, đợi đến khi ca ca đến, ta sẽ tha cho ngươi..." Quân Hàn Tâm và Ly Tán lúc này mới chú ý, mấy con vật mang độc xanh xanh tím tím đã rút đi hết, trong đại điện rộng lớn nay đã trống không.

Quân Hàn Tâm thở dài tiến tới ngồi xổm xuống ôm Phong Tuyết Nguyệt vào trong ngực. Nhẹ nhàng vuốt hai má y, mềm giọng nói: "Tuyết Nguyệt,  rốt cuộc là ngươi bất an ở đâu..."

"Ca ca...Ta đau..."

Lòng Quân Hàn Tâm đau lắm, thiên hạ bảo bối ghé vào trong ngực mình rên rỉ. Theo bản năng cúi đầu nhìn xem y có bị bầm máu chỗ nào không, thế nhưng lại giật mình phát hiện ngực y đỏ lòm đầy máu tưới, có một thanh dao nhỏ đang cắm sâu vào ngực y.

Phong Tuyết Nguyệt hít hít cái mũi, mềm mềm nói: "Ta chán ghét ca ca...Ta không muốn gặp lại ngươi..."

Cổ họng Quân Hàn Tâm ách lại nói không nên lời, lập tức điểm huyệt đạo của y ngăn dòng máu tươi đang cuồn cuộn chảy kia lại.

Không biết khi nào mặt hắn đã đầy nước mắt.

Phong Tuyết Nguyệt đã ngất xỉu từ bao giờ, Quân Hàn Tâm ôm ngang lấy y, mỗi một bước đi đều cẩn trọng. Đi tới cửa, bỗng nhiên lại hơi hơi nghiêng đầu nói với Ly Tán đang sững người đứng đó: "Không phải lỗi của ngươi nhưng ta hận ngươi, ta càng hận đã gặp ngươi."

Quân Hàn Tâm ôm Phong Tuyết Nguyệt đang hôn mê trở lại Tiễn Tình Cư, Huyền Dịch đạo nhân giống như đã có chuẩn bị, lập tức giúp y trị liệu miệng vết thương, vuốt vuốt chòm râu hoa râm cười tủm tỉm: "Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu*." Dứt lời thì cười nghênh ngang bỏ đi.


*Có duyên có phận thì nhất định sẽ đến với nhau, không duyên không phận thì đừng cưỡng cầu làm gì.

Phong Tuyết Nguyệt nằm trên giường, xiêm y màu trắng ngà bị vết máu nhuộm thành đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lông mi thật dài run lên từng hồi.

Quân Hàn Tâm ngồi bên cạnh, khổ sở khẽ hôn khóe môi y rồi chua sót nói: "Tại sao ngươi lại không tin ta thêm một lần, chuyện bây giờ..." Nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, một giọt rơi xuống gương mặt tái nhợt của Phong Tuyết Nguyệt.

Quân Hàn Tâm biết rằng y nghe không thấy nhưng vẫn nhịn không được muốn lặp lại thêm một lần nữa.

Phong Tuyết Nguyệt hôn mê ba ngày mới chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy vẻ mặt tiều tụy của Quân Hàn Tâm.

Phong Tuyết Nguyệt có chút khiếp đảm lùi người lại, sợ hắn mắng mình.

Quân Hàn Tâm mỉm cười nhẹ nhàng niết khuôn mặt y: "Còn đau không?" Trong thanh âm có sự run rẩy khó có thể hình dung.

Phong Tuyết Nguyệt nở một nụ cười sầu thảm, y hạ ánh mắt, chẳng nói chẳng rằng.

Quân Hàn Tâm thấy y như vậy thì lại mỉm cười, nắm tay y đặt lên trên ngực mình: "Ở đây, thật sự không có ai khác."

Phong Tuyết Nguyệt rút tay về, vẫn là không nói lời nào, gian nan lui cơ thể vào trong chăn.

Quân Hàn Tâm cắn môi không nói nữa, nghĩ thầm rằng y bị thương hẳn là cần dỗ dành nên đành ngồi ở đầu giường trông y. Mãi lúc sau mới nhớ tới tới chuyện y đã ba ngày chưa ăn cơm nên chắc hẳn sẽ đói bụng, liền đứng dậy định ra cửa gọi Thư Nghiễm.

Mới đứng lên đã nghe thấy phía sau vang lên một cái giọng suy yếu mỏi mệt: "Ngươi lại không cần ta." Âm sắc còn mang theo chút nức nở quấn chặt lấy tâm của Quân Hàn Tâm. Hắn lập tức xoay người cẩn thận ôm lấy y vào trong ngực, cơ thể đứa nhỏ này rất mềm mại, lúc thấy ấm ức thì vành mắt biến thành màu hồng. Quân Hàn Tâm bỏ thế nào được, nhẹ nhàng nâng cằm y lên rồi nói: "Đừng khóc, ca ca cần ngươi, chỉ cần một mình ngươi."

Bỗng nhiên mới phát hiện, tóc Phong Tuyết Nguyệt đã đen trở lại, hệt như lần gặp đầu tiên của hai người ba năm về trước. Nhưng khuôn mặt ngây thơ non nớt lúc này lại có đôi phần cô đơn và thê ai.

Hôn lên đôi môi lạnh lẽo của y, cánh hoa tê dại, nhẹ nhàng nói một câu mà hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nói: "Tuyết Nguyệt, ca ca yêu ngươi...."

Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân y vô lực nên lại bị hắn ôm chặt hơn. Quân Hàn Tâm nói tiếp: "Còn nữa, ngày đó không phải ca ca muốn đánh ngươi. Mà do ta sợ, ta rất sợ, ta nghĩ rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa..."

Phong Tuyết Nguyệt cũng không phải một người có quyết tâm cứng rắn, y đã sớm si mê Quân Hàn Tâm đến độ có thể khắc vào cốt tủy, ghi tạc vào lòng. Rõ ràng đã cho chính mình một cơ hội để hạ quyết tâm rời khỏi anh ta nhưng lại chẳng đành lòng.

Nâng mắt lên nhìn sâu vào Quân Hàn Tâm, khuôn mặt tràn đầy nước mắt: "Ca ca, ngươi thật sự thích ta chứ..."

Quân Hàn Tâm ôn nhuận cười, khóe miệng giương lên thành một đường cong tuyệt mĩ."Thật chứ, chỉ thích bảo bối của ta thôi."

Phong Tuyết Nguyệt không hài lòng, vẻ mặt mếu máo lại hỏi: " Bảo bối của ngươi là ai?"

Quân Hàn Tâm nở nụ cười, vật nhỏ còn biết trêu chọc chính mình nữa. Xoa xoa đầu y rồi bật cười nói: "Đương nhiên là bảo bối Tuyết Nguyệt của ta."

Phong Tuyết Nguyệt bỗng nhiên nhăn mặt lại nói: "Miệng vết thương đau..."

Quân Hàn Tâm nhẹ nhàng véo mũi y: "Xứng đáng, ai cho ngươi cách đó để chọc giận ca ca? Ngươi dọa ta sợ..."

Phong Tuyết Nguyệt theo dõi hắn thật lâu rồi mới buồn bã nói: "Ca ca, hôm nay ngươi không mắng ta..."

Quân Hàn Tâm dở khóc dở cười: "Sao vậy, trước đây ta hay mắng ngươi lắm à?"

Phong Tuyết Nguyệt có chút sợ hãi gật gật đầu, gật xong lại lui vào trong ngực Quân Hàn Tâm, có vẻ y đang sợ bị mắng.

Quân Hàn Tâm có chút chua sót, trước đây mình đối xử với Phong Tuyết Nguyệt tệ đến vậy hay sao?

Cười một cái, đoạn kéo Phong Tuyết Nguyệt ra, búng nhẹ chóp mũi y: "Không được náo loạn nữa, ngủ một lát đi."

Phong Tuyết Nguyệt khẽ gật đầu, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, mãi lâu sau hô hấp của y mới đều đặn trở lại.

Quân Hàn Tâm nhẹ nhàng hôn xuống hai má y: "Sau này, sẽ bảo hộ ngươi..."

Khóe miệng Phong Tuyết Nguyệt hơi cong lên, lộ ra nụ cười thơ ngây ngày nào.

Quân Hàn Tâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn y.

Sau này, sẽ mãi...bảo hộ ngươi...
HOÀN
Re-up + beta hoàn thành ngày 12/3/2017.
./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -