Đáng giận ở chỗ nhân lúc trời khuya, dường như thế lửa bắt nguồn từ tẩm điện của phế Thái tử nên lửa lan rất nhanh.
Từ khi tiền Hoàng hậu qua đời, phế Thái tử tựa như người mất hồn, không cần dùng dây khóa, y cũng chẳng bước ra khỏi cửa nửa bước. Nhị hoàng tử cho lui không ít thị vệ, lệnh cho họ bình thường ít đi quấy rầy hoàng huynh của mình, cho nên lúc ấy chẳng có ai ở bên cạnh phế Thái tử, càng không có ai biết rốt cuộc y có làm sao hay không.
Chỉ là với cái dáng vẻ không còn luyến tiếc gì của phế Thái tử, khó có thể không suy đoán, e rằng dù y đã phát hiện đám cháy này từ lâu —— nhưng lại không hề có ý định trốn tránh.
Tân hoàng tức giận thất thố, nổi giận lôi đình, lần này cơ hồ toàn bộ hạ nhân của hoàng cung đều bị điều đến cứu hỏa, bất quá chỉ một lát, chút lửa còn lại đã lụi tàn. Tâm của hắn tan nát cả ra, trước đó đám cháy đã cháy một canh giờ, cả tẩm điện to lớn đã bị cháy sụp mất một nửa.
Hắn không để ý an nguy xông vào trong tẩm điện hãy còn vài đám lửa tàn, dùng tay đẩy cột gỗ nóng rực đang chặn đường mình, tay lập tức bị bỏng. Thái giám cung nữ đều sợ mất mật, vội vàng xông lên, ngăn hắn không tự làm tổn thương bản thân nữa. Hắn thấy vậy thì rống giận nói: "Cút!"
Tổ phụ phái Đại thái giám lên khuyên can: "Bệ hạ ngài tùy tiện cũng là chuyện vô ích thôi, nên để bọn họ mở đường trước đã, sau đó mới có thể nhanh chóng tiến hành tìm...tìm phế Thái tử..."
Không kẻ nào dám thất lễ nữa, họ dùng tốc độ nhanh nhất dời mấy thanh xà ngang bị cháy sập xuống, đẩy gạch vỡ sang một bên, mấy trăm người cùng cố gắng tìm kiếm cái người mà tân hoàng nhớ mong trong đống phế tích.
Tân hoàng hồn vía lên mây, cũng tự mình động tay, long bào trên người trở nên bẩn thỉu, mặt mũi cũng bị dính mấy vệt khói. Hắn ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, hoàng huynh cũng không phải người hoàn toàn thất bại, đây nhất định là mưu kế của hoàng huynh, chắc chắn huynh ấy đã đào tẩu...
Mà hình ảnh Hoàng hậu chết như thể kim đâm, giờ giờ khắc khắc đều đâm vào lòng hắn nhói đau như thể nhắc nhớ hắn rằng, hoàng huynh của hắn mẫu tử tình thâm, mất đi mẫu thân, e rằng đã sớm thất vọng, nhất thời không muốn sống nữa cũng không phải là chuyện không thể.
Sự khổ sở lo lắng mệt mỏi suốt mấy ngày nay cùng bạo phát ngay lúc này, hắn tựa như phát điên lấy tay đào một khối đá gỗ lên, không biết đào bao lâu, cuối cùng đột ngột chạm đến một thứ mềm mềm bị cháy đen.
Hắn kinh ngạc trợn to hai mắt.
Thái giám vội vã vây lại, hoàn chỉnh đào thứ đó ra, là một thân thể bị thiêu cháy. Đại khái là do bị cháy quá lâu nên giờ đã nhìn không ra hình người. Tân hoàng sững sờ quỳ xuống, thấy trên hông thi thể cháy đen kia có đeo một khối vàng nhỏ, dù đã bị cháy đến biến dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra nguyên bản nó có hình đôi cá chép.
Đó chính là lễ vật hắn từng tặng cho hoàng huynh. Hắn vốn tưởng rằng sau khi hai người trở mặt, hoàng huynh đã sớm ném nó đi.
Đột nhiên được thấy lại nó, cuống họng hắn cứng lại, khó có thể hô hấp, những tiếng khuyên răn xung quanh hắn đều nghe không rõ, tựa như tiếng muỗi kêu, rì rầm ồn đến độ đau cả tai. Hắn mờ mịt mở lớn miệng, cuối cùng lại chẳng nói nổi điều gì, nhắm mắt lại, ngất lịm đi.
Có lẽ đây chỉ là người hoàng huynh tìm đến thế mạng, vì muốn diễn cho chân thực nên mới cho người nọ đeo thứ này.
Nhưng ở trong cơn ác mộng của hắn, thi thể có khuôn mặt mơ hồ kia lại phát ra chất giọng mà hắn quen thuộc nhất, dùng chất giọng mà hắn đã nghe hơn mười năm nay kêu rên khổ sở, lửa trong này nóng quá, vụn vỡ trong tiếng lửa cháy tanh tách, như thể địa ngục. Đám cháy đó là địa ngục, mà một người đã không còn lưu luyến gì thế gian này chẳng phải sẽ lại xuống địa ngục hay sao?
*Nguyên văn: 鲤金坠 - Có thể hiểu là mặt dây chuyền hình hai con cá chép bằng vàng |
Tân hoàng bị sốt cao ấy vậy mà vẫn mang một thân đau ốm hạ lệnh, nhất định phải điều tra sạch sẽ vụ này. Tẩm cung của Thái tử lớn như thế không thể vô duyên vô cớ bị cháy, lửa còn lớn đến thế, chắc chắn là có kẻ quấy phá!
Khuôn mặt hắn suy yếu nhưng thần sắc lại tàn nhẫn, tay siết chặt di vật duy nhất của phế Thái tử, vật nọ đã được sửa về thành hình song cá chép kim trụy*, phảng phất như thể hận không thể kéo tất cả chôn cùng phế Thái tử.
Mẫu phi lo lắng nói: "Ngươi còn mang bệnh trong người, nghỉ ngơi quan trọng..."
Bà nuôi nấng hắn hơn mười năm, chưa từng thấy hắn có dáng dấp như thế bao giờ, trong lòng không chỉ lo lắng, mà còn sợ hãi không lý do.
Nhưng ý hắn đã quyết, thậm chí còn không thèm trấn an mẫu thân.
Kết quả cuối cùng, dẫn về đáp án đơn giản nhất, chính là tổ phụ của hắn.
Thái giám khả nghi bị tra ra ngay đêm đó đã uống thuốc độc tự sát, Đại thái giám chủ quản của hắn thì đã từng cùng Đại tể tướng —— cũng chính là tổ phụ của Tân hoàng qua lại vài lần.
Chỉ bằng liên quan cỡ này thì đương nhiên không thể định tội, tổ phụ còn quát mắng hắn: "Vì một người chết mà ngươi định không nhận lục thân, dám chạy đến hoài nghi ta? Lại nói ta đã đáp ứng ngươi rằng sẽ không xuống tay nữa từ lâu rồi còn gì, giữa ta với ngươi là quan hệ máu mủ, ta đã làm nhiều chuyện như vậy để ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, ấy vậy mà không bằng một kẻ đã chết hay sao?"
Vẻ mặt tân hoàng không hề có cảm xúc, nghe lão nói xong lời cuối thì lộ ra cái vẻ xấu hổ như thể mới tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Hắn lắc lắc đầu, tạ lỗi nói: "Tổ phụ nói có lý, là trẫm nhất thời bị hồ đồ."
Sau khi hòa giải với tể tướng, hắn ở lại trong cung, một thân một mình ngồi trong ngự thư phòng.
Cái chết của hoàng huynh với những kẻ này là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, bắt đầu từ ngày mai hắn phải thượng triều, phải xử lý chính sự.
Tân hoàng mở lòng bàn tay ra, nhìn kim trụy hình cặp cá chép, trong lúc hoảng hốt hắn như thể ngửi được mùi khét gay mũi, khiến cho hắn muốn ói, vội bụm miệng mình lại. Lông mày hắn giật giật, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, đáy mắt hiện cả tơ máu dữ tợn.
Ván này được làm quá thật, thật đến độ hắn không thể không tin rằng phế Thái tử đã chết, thi thể là tự tay hắn đào ra, di vật cũng là hắn tự mình xác nhận. Từ đó về sau, cõi đời này không còn người nọ nữa, một tội nhân mưu hại cha đẻ, một kẻ thất bại trong cuộc đấu tranh giành ngôi vị hoàng đế —— người huynh trưởng duy nhất trên cõi đời này của hắn, người duy nhất mà hắn yêu.
Một người chết vì hắn.
Dù cho hắn đã biết người ra tay là ai, nhưng lại không thể ra tay báo thù, bởi vì hắn là một tên rác rưởi, dù cho đã trở thành cửu ngũ chí tôn vẫn bị người quản lý trước sau.
Trong lòng hắn đương nhiên cũng ôm một chút hi vọng, như thể những bông tuyết nhỏ nhỏ dập đi đám lửa trong lòng, nhỏ giọng nói với hắn rằng, hoàng huynh không chết, huynh ấy bất quá chỉ chạy trốn.
Nhưng kể cả huynh ấy có chạy trốn thật thì sao?
Không có cơ hội xác nhận. Một khi phái người truy, tể tưởng sẽ dõi mắt trông theo, đến lúc đó kết quả cũng chẳng kết quả tốt hơn là bao.
Phảng phất như thể hắn đã tương khắc với hoàng huynh từ nhỏ, là hắn đoạt hết tất cả rồi hại chết hoàng huynh, hắn có tư cách gì mà lại đi đánh vỡ khả năng tồn tại cuối cùng, sự thanh tĩnh cuối cùng của hoàng huynh chỉ vì muốn an lòng mình.
Hắn không xứng.
Hắn chỉ xứng ôm này nỗi sợ hãi không rõ sống chết, xưng tội mà vượt qua quãng đời còn lại.
Tân hoàng đau xót thở ra một hơi, nhìn ngự thư phòng trống trải, trong đại điện mênh mông chỉ có một mình hắn.
"Ha ha ha ha ha! ——" hắn bỗng nhiên cao giọng cười, cười đến điên cuồng, cười đến độ thở không ra hơi, hắn gập người che miệng lại một lần nữa, ho đến kịch liệt.
Chương 8:
Đăng thiên tử chi vị, chưởng thiên tử quyền lực, có quyền hiệu lệnh cả thiên hạ.
Tân hoàng sau khi lên ngôi, ấn tượng về một hoàng tử lười nhác trong mắt mọi người trước kia bị xóa sạch, bắt tay vào thu thập hỗn loạn sau khi phụ hoàng lâm bệnh nặng.
Lúc minh châu được lau chùi sạch sẽ đặt dưới long ỷ, nó tỏa sáng đến lóa cả mắt.
Cái chết của phế Thái tử khiến hắn bệnh nhẹ suốt bảy ngày, nhiệt độ trước sau không giảm, ấy vậy mà chẳng thấy hắn nghỉ ngơi bao giờ, sau khi tự đi an bài chôn cất thì ngày nào cũng lên dây tinh thần xử lý xong hết tấu chương mới đi ngủ. Tể tướng vốn cho rằng ngôi vị Hoàng đế hắn ngồi lên chỉ là bù nhìn, quốc sự sẽ do mình nắm giữ, nào ngờ đâu hắn lại rất có năng khiếu trong việc xử lý quốc sự.
Đây không thể nói là chuyện tốt hay là chuyện xấu, qua một đoạn thời gian, tế tướng thoáng yên tâm.
Sau khi xảy ra từng ấy chuyện, hắn giống như nhận mệnh, đàng hoàng đảm đương vị trí Hoàng đế bù nhìn của mình. Cách xử lý chính sự của hắn có đôi chỗ khá độc đáo, những mỗi khi trái ý với tể tướng, hắn sẽ quyết đoán từ bỏ, chỉ nói rằng giao tất cả cho tể tướng định đoạt.
Dù bề ngoài hắn ra vẻ khôn ngoan nhưng thực quyền vẫn là nằm trong tay tể tướng, hắn cũng chẳng hề có ý đoạt quyền, chẳng khác là bao so với trước kia.
Mỗi lúc về đêm, hắn thường sẽ chẳng thể ngủ được, ngồi trong tẩm cung nhìn về phía tẩm điện Thái tử xa xa.
Nơi ấy vẫn chưa được trùng kiến, quốc khố không dồi dào nên vẫn là một bãi phế tích, giữa hoàng cung hoa mỹ trở nên chói mắt vô cùng. Hắn cứ u u mê mê, ánh mắt lúc nham hiểm, lúc lại tự cười một mình như thể bị điên.
Hắn sao lại không muốn đi theo hoàng huynh, nhưng hoàng huynh đã giao lại thiên hạ này cho hắn. Đây là nguyện vọng của người nọ, hắn há có thể phụ lòng?
Hắn cần phải hết lòng cai trị quốc gia này, nghỉ ngơi dưỡng sức nắm hết thực quyền vào tay mình. Trái lại hoàng huynh đã đi rồi, không có hoàng huynh ngày tháng trôi nhanh lắm, hắn có đủ thời gian để làm tất cả mọi chuyện, không cần sốt ruột.
Sách Thái tử từng đọc hắn cũng từng xem qua, dù rằng lúc thảo luận chính sự hầu như hắn đều ra vẻ mất tập trung nhưng trên thực tế hắn đem từng câu từng chữ nhớ kỹ trong đầu. Tất cả những gì hoàng huynh biết hắn đều biết, bất quá chỉ là hắn không để lộ ra mà thôi.
Làm sao thu phục dân tâm? Làm sao lôi kéo triều thần? Hắn không phải không hiểu. Bất quá bây giờ chỉ là đang lừa gạt tể tướng để lão nghĩ rằng lão vẫn đang nắm phần chuôi.
Hắn chậm rãi tự chia mình thành hai người, một kẻ dịu ngoan nghe lời trước mặt tể tướng, một kẻ bình tĩnh khắc chế, tựa như một con rắn ngủ đông, chậm rãi dùng đuôi cuốn tất cả vào lòng mình.
Hắn tựa hồ đã khá lên, trên mặt suốt ngày mang theo nụ cười, chỉ có điều là nụ cười ẩn hàm thâm ý, khiến cho người khác ngày càng nhìn không thấu.
Ba năm sau, ngày giỗ của phế Thái tử, hoàng đế xử lý xong chính sự rồi xuất cung, lúc ấy đã là choạng vạng. Lúc đến nơi hắn lại gặp Trữ vương, người nọ là Tứ hoàng tử, gã thấy hắn thì cười lạnh, bước chân đang định đi cũng dừng lại.
Hoàng đến chỉ dẫn theo hai thị vệ thiếp thân, mỉm cười nói: "Tứ đệ, đã lâu không gặp."
"Nếu có thể thì ta thật hi vọng vĩnh viễn không gặp lại Hoàng thượng." Vương gia trào phúng nói, "Càng hi vọng hoàng huynh không bị ngài làm phiền."
Ba năm qua đi, một số bí mật đã không còn giữ kín được nữa, Tể tướng phái người hại chết phế Thái tử là chuyện mà ai cũng biết. Vương gia kính yêu phế Thái tử bao nhiêu thì hận hắn bấy nhiêu, lần nào gặp mặt cũng tựa như nhìn thấy kẻ thù, không hề có chút tôn kính khi đối diện với thánh thượng.
Người này còn có mặt mũi tới gặp hoàng huynh của gã, đã thế còn cười đến vô liêm sỉ như thế.
Hoàng đế thân mặc thường phục, ba năm qua vất vả quá độ nên so ra càng gầy hơn trước, áo bào rộng thùng thình, nhưng thần sắc trên mặt lại thanh thản. Hắn tự nhiên mở một bình rượu ra, đổ lên trước mộ phế Thái tử, chậm rãi nói: "Đáng tiếc rằng nguyện vọng của Tứ đệ vĩnh viễn không thể thành sự thật."
Vương gia trào phúng nở nụ cười, cũng không đáp lời.
Hoàng đế liếc gã một cái, nhướn mày híp mắt, vừa như khuyên bảo vừa như trào phúng nói: "Trừ phi Tứ đệ tự mình ngồi lên vị trí của ta, đạp ta dưới chân mình, bằng không Tứ đệ há có thể ra lệnh cho ta?"
Phóng mắt khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Trữ vương dám không coi thiên tử ra gì, mà Hoàng thượng dường như còn dư tình với vị huynh đệ duy nhất còn ở lại trong kinh thành này nên chẳng bao giờ trách phạt hắn.
Trữ vương hừ một tiếng "Sao dám", đoạn phất tay muốn rời đi, Hoàng đế như thể nhớ tới chuyện gì, cười híp mắt nói: "Tứ đệ suốt ngày ở kinh thành nhàn rỗi không có việc gì làm, gây ra mấy chuyện thị phi, ta có nghe không ít lời oán hận."
Hắn nhẹ nhàng nói: "Vừa vặn khoa thi năm ngoái đã xảy ra bê bối nhận hối lộ, Tứ đệ cương trực công chính coi cái ác như kẻ thù, chẳng bằng năm nay Tứ đệ làm quan chủ khảo nhé."
Tính tình Trữ vương táo bạo, nhưng trong đám huynh đệ vẫn có thể coi là một người có tài, ấy vậy nên Hoàng đế phải giữ gã ngay dưới chân mình, phòng khi cái tên này nghĩ đến chuyện tạo phản. Gã ở trong kinh chẳng có chuyện gì để làm, đành phải không vui làm một vị Vương gia rảnh rỗi, đương nhiên chỉ có thể gây phiền phức xung quanh. Hiếm khi được ném cho một cọc việc xấu, dù miệng thì mắng Hoàng đế nhưng lại muốn gã tận tâm tận lực chủ trì khoa thi năm nay.
Đương nhiên gã cũng mượn chuyện này để thu thập tâm nhân tài cho mình, coi trọng nhất là một thanh niên mới có hai mươi tuổi.
Người nọ xuất thân bần hàn, cả người một luồng chánh khí, cơ hồ vừa gặp đã thân với gã.
Hai năm đầu Hoàng đế đăng cơ vẫn tính là đúng quy củ, thế lực dần phong phú, đến năm thứ ba thì dáng dấp bắt đầu thay đổi.
Toàn lực xử lý quốc sự, cũng toàn lực dằn vặt quần thần. Bây giờ địa vị của hắn đã có thể sánh ngang với tể tướng, thậm chí còn ẩn ẩn tư thế vượt trội hơn, không ai dám làm trái ý.
Vì thế Hoàng đế từ từ trở nên ngu dốt, tàn bạo, phóng đãng —— đồi trụy.
Hôm thi điện hắn buồn ngủ, gần như kéo không nổi mí mắt lên nhìn, cười chỉ về một người trong đám mà nói: "Ta trông ngươi vừa mắt, ngươi chính là Trạng nguyên."
Rồi ngay tại đó sắc phong cho Trạng Nguyên vào Viện hàn lâm, trước phải vào cung hầu thánh.
Tân trạng nguyên vừa vặn chính là người mà Trữ vương coi trọng.
Y đã nghe Trữ vương nói xấu thiên tử vô số lần, không ngờ trước đây mình còn nghiêm mặt răn day Trữ vương ăn nói linh tinh ngông cuồng, thế mà hôm nay đã được chứng kiến tận mắt sự tùy hứng của Hoàng đế.
Thi đậu công danh, y lại không hề vui mừng.
Trữ vương đầy mặt vẻ khó có thể hiểu nổi: "Ngươi quản cẩu Hoàng đế kia làm chi? Hắn chọn ngươi làm chọn Trạng nguyên là may phước cho đời hắn! Đúng là chó ngáp phải ruồi!"
"Đường đường là Vương gia sao có thể nói chuyện thô tục như vậy!" Tân khoa trạng nguyên mặt lạnh tanh dạy dỗ một tiếng, lại nói: "Chuyện này không được đâu, ta nhận thì ngại. Xin Vương gia dẫn ta vào cung gặp Thánh thượng, xin Thánh thượng nghĩ lại."
Trữ vương không khuyên nổi y bèn dẫn y vào cung. Gã có thể đi lại tự do trong cung, thế nên vẫn không phân lớn nhỏ như trước, một tiếng thông báo cũng không nói cứ thế xông vào trong ngự thư phòng.
Lúc đẩy cửa bước vào đã thấy Hoàng đế ngồi trước bàn, trong tay cầm một thanh kiếm, ống tay áo bên trái bị vén lên lộ ra cổ tay trắng muốt. Ánh mắt hắn mơ hồ, tinh thần không tỉnh táo, cổ tay tựa như không biết đau ghì chặt vào lưỡi kiếm, máu đỏ tươi chảy róc róc, lan đỏ khắp cả tay trái.
Trữ vương không ngờ sẽ chứng kiến cảnh này nên ngây ngẩn cả người.
Người ngoài đột nhiên tiến vào, Hoàng đế lập tức hoàn hồn, nhíu mày rút thanh kiếm ra, buông cánh tay áo rộng rãi xuống che tai trái mình lại, quở trách nói: "Trữ vương không khỏi quá mức làm càn, nửa năm không đến yết kiến, nay lại tự tiện xông vào ngự thư phòng?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -