Thứ Tư, 13 tháng 11, 2019

Người trong mộng - Chương 13+14


Chương 13:

Dẫn ta đi đi, mang ta đi đâu cũng được, đưa ta xuống mười tám tầng địa ngục cũng không sao, chỉ cần huynh dẫn ta đi.

Cách một bức tường cao có vô số cung nhân vẫn bôn ba la hét, họ bi thương lo lắng kêu lên: "Hoàng thượng vẫn còn ở trong ngự thư phòng!". Nhưng Hoàng đế thật ra lại đang nắm chặt tay áo một người không chịu buông, một tay không thỏa bèn dùng cả hai tay, sán lại thật gần, nhưng lại tựa như khiếp đảm không dám dựa hẳn vào người y. Cổ họng bị sặc khói, nói được vài chữ thì bắt đầu khó chịu ho khan, gần như muốn ho cả lục phủ ngũ tạ ra ngoài.

Người kia nói: "Chớ nói chuyện."

Hoàng đế cũng cảm thấy tiếng nói khô khàn của mình chói tai, sao có thể để hoàng huynh tiếp tục nghe? Hắn hoảng sợ ngậm chặt miệng, ấy vậy mà hai tay vẫn run rẩy nắm chặt ống tay áo y không chịu buông.

Người kia thở dài, ôm hắn đến bên hồ nước, bảo hắn cúi đầu há mồm ra. Trong đầu hắn hỗn loạn vô cùng, ngoan ngoãn làm theo, người kia dùng tay vốc một ít nước hồ, nói: "Thấm ướt cổ họng trước đã." Hắn vùi đầu xuống uống, uống bất chấp, duỗi lưỡi liếm tựa như động vật khát nước, nước trong tay người nọ nhanh chóng bị hắn tham lam uống hết, đầu lưỡi thậm chí còn liếm được một chút tay của người nọ.

Có phải quá mức thất thố rồi hay không? Nhưng hắn chỉ nghe người kia than thở một tiếng, nói: "Đừng nóng vội." Lại vốc một ít nước cho hắn uống lần thứ hai.

Đường đường là thiên tử cao cao tại thượng đã uống qua tất cả mỹ vị nhân gian lúc này mắt mù miệng câm, quỳ gối uống nước hồ trong tay người, một ngụm lại một ngụm, cổ họng khô khốc lúc bấy giờ mới thoải mái hơn được một chút. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, mấp máy môi dùng khẩu hình nói còn muốn, đối phương đành cười khổ, vốc thêm nước cho hắn uống.

"Tuy nói nước hồ trong ngự hoa viên sạch sẽ, nhưng vẫn không tiện uống." Người kia nói, "Ta dẫn ngươi ra cửa viện, bọn họ tự nhiên sẽ phát hiện ra ngươi..."

Mộng đẹp vừa đến nào có thể vỡ nhanh đến vậy? Hoàng đế hoảng loạn cái gì cũng không thèm quản nữa, hất bàn tay đang bón nước cho mình ra, e sợ nắm chặt lấy tay y, dùng sức lắc đầu. Người kia dường như hết cách với dáng vẻ này của hắn, giúp hắn lau nước trên mặt, vén mái tóc ướt nhẹt của hắn ra sau: "Ngươi sặc khói bị thương, lúc chạy ra khỏi đại hỏa cũng không biết trên người có bị bỏng ở chỗ nào không, bọn họ mới có thể chăm sóc ngươi một cách tốt nhất."

"Không, hoàng huynh..." Hắn liều mạng dằn ra vài tiếng từ trong cổ họng, "Dẫn ta đi..."

Người kia im lặng.

Suốt năm năm, gần hai ngàn ngày đêm, ngay cả trong giấc mộng hắn cũng chưa từng được nhìn thấy hoàng huynh. Dường như khói đặc không chỉ làm cổ họng hắn bị thương mà còn huân hỏng cả đầu óc hắn, mưu kế hay ngụy trang gì hắn đều không màng tới, nước mắt mới ngừng chưa được bao lâu đã rơi xuống lần thứ hai. Dù sao trong năm năm này hắn cũng chưa từng rơi nước mắt, cớ sao trong giấc mộng đẹp trước khi chết này lại không thể khóc khống khoái một hồi? Hắn ngả người về phía trước, vừa khóc vừa lắc đầu, giống như muốn ôm chặt lấy người nọ.

Đối phương lúc này mới lên tiếng: "Đây là hoàng cung, làm sao ta có thể dẫn thiên tử đương triều trốn khỏi cung?"

Hắn lẩm bẩm nói: "Dẫn ta đi..."

"Ta không có cách nào chăm sóc ngươi tốt được, tại sao ngươi phải khổ như vậy?"

Hắn chỉ dùng giọng mũi tiếp lời: "Dẫn ta đi."

Đối phương không thể làm gì khác, đành nắm lấy tay hắn, gỡ khỏi y phục của mình, ngữ khí nghiêm nghị, không khó để tưởng tượng mặt nét mặt y lúc này.

"Nhị đệ, đệ còn chưa trả lời ta, vì sao lại châm lửa. Đệ là thiên tử đương triều, thống lĩnh vạn dân thiên hạ, há có đạo lý vứt bỏ tất cả tùy hứng rời đi?" Người kia chất vấn hắn, "Đã từng đáp ứng với ta cái gì, chẳng lẽ đệ đã quên rồi sao? Vì sao phải tự làm hại mình như thế?"

Hoàng đế ngơ ngác ngẩng mặt lên, trước mắt mờ mịt một mảnh, không nhìn rõ thứ gì. Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy trước mắt xuất hiện vài khe nứt, dần dần vỡ ra thành từng mảnh, bóc từng mảng rơi xuống, phía sau khoảng xám là bóng tối thâm trầm khiến người ta e sợ. Hai mắt hắn đau nhói, cuống họng như thể bị bóp nghẹt, tiếng trách cứ của hoàng huynh vang lên đồng thời với lúc cọng rơm cuối cùng của hắn bị lấy đi.

Hắn tuyệt vọng buông tay ra, bỗng nhiên cười ha ha, tiếng cười vang lên trong không gian yên lặng nghe có vẻ khiếp người. Hắn nắm lấy cổ mình, vừa cười vừa nói: "Trẫm đã hết lực...Tẩy sạch oan khuất cho hoàng huynh, lật đổ ngoại thích, giao thiên hạ cho tứ đệ, tối nay tứ đệ sẽ suất lĩnh phản quân tấn công hoàng thành...Trẫm làm xong tất cả mọi chuyện rồi, sao còn muốn sống chui lủi ở thế gian? Trẫm bất quá chỉ nghĩ..."

Hắn lớn tiếng ho khan, sau đó không thể mở lời được nữa, cũng chẳng muốn nói thêm. Khí lực cả người đã tiêu hao hết, hắn cụt hứng từ bỏ, một khắc cơ thể sắp chạm đất, người kia lại đỡ được hắn. Mặt hắn nháy mắt đong đầy nước mắt, tự thấy mất mặt ủ rũ vô lực nằm trong lòng người kia, không lên tiếng nữa.

"Đệ này..." Người kia thở dài một tiếng não nề, ôm ngang hắn lên lần thứ hai, đặt đầu hắn tựa lên vai mình.

Người kia cũng chẳng nói nữa, chỉ ôm hắn nhảy lên một cái, dường như là nhảy lên tường thì phải. Cung nhân thậm chí ngay cả vệ binh phòng vệ cũng bị rối loạn trận tuyến do đại hỏa nơi ngự thư phòng, người nọ còn quen thuộc hoàng cung, tìm đường rồi phi nước đại mà đi, suốt một đường không có bất luận kẻ nào phát hiện ra.

Bên tai Hoàng đế yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió và tiếng người nhỏ đến độ dường như không thể nghe thấy, lâu dài bình tĩnh, nội hàm thâm sâu. Hoàng đế mệt mỏi đến cực điểm, hai mắt dần dần khép lại, ngủ thiếp đi, ấy vậy nhưng vẫn không quên nắm chặt vạt áo của người kia.

Hoàng huynh của hắn vẫn nhẹ dạ dẫn hắn đi.

Trong lòng mỏi mệt, cả người đau đớn. Hắn hi vọng vĩnh viễn được dừng lại ở giây phút này, nhắm mắt lại rồi sau này mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Ít nhất vào giờ khắc này, giấc mộng của hắn đã viên mãn.

Chương 14:

Lúc trước trông mong không đến, bây giờ lại lặng yên mà tới.

Hoàng đế mơ một giấc mộng, trong mộng khắp nơi đều trắng xóa, dõi mắt thấy bốn phía đều là núi trắng chập trùng. Hắn lùi về sau, rồi chạy về phía trước, tìm kiếm bốn phía, nhưng nơi này ngoài hắn ra thì không có bất cứ thứ gì.

Cô tịch hoảng sợ tràn đầy khắp cõi lòng hắn, hắn chậm rãi dừng bước, đứng lặng người ra.

Cái cảm giác này kỳ thực hắn đã quen từ lâu, chỉ có một mình thì sao, hắn đã sớm có thói quen tự chống lại.

Mà cớ vì sao lần này hắn lại cảm thấy thống khổ như vậy? Trong ngực như thể bị sâu mọt ăn sâu, chỉ lưu lại một lớp vỏ giòn vô vọng duy trì sinh mệnh. Hắn mở lớn miệng hô hấp, chưa từ bỏ ý định nhìn chung quanh lần thứ hai, cuối cùng dường như hắn đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội ngẩng đầu lên.

Thì ra không phải là không có gì, trên trời có một vầng trăng lưỡi liềm. Có một người nằm trên góc trăng, thanh thản tự tại, híp mắt ôn hòa nhìn hắn.

Lồng ngực hắn được lấp đầy trong nháy mắt, quanh người có một sức mạnh không tên quẩn quanh. Hắn bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, leo lên núi trắng cao nhất trong tầm mắt, muốn dùng tất cả khả năng của mình để đến gần vầng trăng hơn. Cát lún dưới chân khiến cho hắn lảo đảo, bước đi rất gian nan, hắn bèn dùng cả tay lẫn chân để bò lên, lúc trèo được lên đỉnh, hắn duỗi tay ra hết sức. Nhưng vẫn không đủ để chạm vào vầng trăng, hắn đành nhảy xuống, tìm một ngọn núi cao hơn.

Người trên vầng trăng vẫn dịu dàng nhìn hắn như trước, nhìn hắn làm chuyện vô ích, nhìn hắn cứ lên rồi lại xuống, nhìn hắn thở hồng hộc cả người đổ đầy mồ hôi, nhìn hắn dùng hết tinh lực, cuối cùng sức cùng lực kiệt ngã xuống nền cát, chân tay duỗi thẳng ra, cuộn mình như thể một đứa trẻ mới sinh.

Hắn dành khí lực cuối cùng của mình, lật người lại nằm trên nền cát, ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Ánh mắt hắn đăm đăm, vẻ mặt bình tĩnh.

Giờ phút này mắt và cổ họng hắn không hề bị thương, thỏa mãn thấp kém và đau thương ôm theo nỗi khát vọng, hòa quyện thành một điều kỳ diệu, một giọng nói xuất hiện trong mắt hắn. Hắn rốt cục cũng nhỏ giọng cất lời: "Hoàng huynh."

Giấc mộng này hắn đã trải qua ngàn vạn vàn lần, nhưng đây là điều khác biệt duy nhất.

Hoàng huynh rốt cuộc cũng chịu đi vào giấc mộng của hắn.

Phế Thái tử nhất thời nhẹ dạ dẫn hắn ra khỏi cung, tới đầu ngõ tối dẫn ra khỏi thành thì nghe thấy tiếng rối loạn ngoài đường, trong lòng bừng tỉnh hiểu ra, đây chính là quân đảo chính tạo phản! Y có một phòng nhỏ bí mật trong kinh thành, đành phải mang theo hoàng đế tạm thời thu xếp ở đó.

Ban đêm, hoàng đế bắt đầu sốt cao, ảm đạm mê sảng, tiếng thì khản đặc lăn qua lội lại gọi hoàng huynh. Phế Thái tử thay y phục cho hắn, chọn một bộ thường phục để tránh phiền phức, sau đó truyền cho hắn chút nội công để hắn thấy dễ chịu hơn một chút, còn không quên đặt khăn ướt lên trán hắn.

Lúc y thu xếp xong định rời đi, người kia lại hoảng hốt vươn tay muốn tìm y, trên không trung chẳng nắm được thứ gì, thế là một kẻ trưởng thành lại bắt đầu bưng mặt khóc, nom chẳng khác gì một đứa trẻ sinh bệnh cáu kỉnh. Bất đắc dĩ, y chỉ có thể ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay hoàng đế. Sau nửa đêm, hoàng đế bắt đầu lẩm bẩm than lạnh, cổ họng lúc này đã hỏng mất một nửa, lời ra khỏi miệng vừa khàn vừa ngắt quãng, chỉ có thể suy đoán từ cơ thể run lẩy bẩy của hắn mà ra.

Không nên truyền công quá nhiều. Phế thái tử nhìn mặt mũi hắn tái nhợt dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy bất an, mấy năm nay khí lạnh về đêm ngày càng nhiều hơn. Y đành xốc đệm chăn lên nằm vào, hoàng đế nhận biết nhiệt độ của y, lập tức run rẩy dựa về phía y. Y dùng hai tay ôm người vào trong ngực, thế rồi người nọ mới chịu an phận, nặng nề ngủ.

Lúc thay y phục y không thể tránh khỏi việc nhìn thấy thân thể của hoàng đế. Người này là kim lân ngọc thể, lẽ ra phải được sơn trân hải vị trong cung nuôi ra cái bộ dáng yêu kiều nhất, nhưng hắn lại không phải vậy. Hắn lớn như vậy rồi mà cơ thể lại gầy gò vô cùng, như da bọc xương, còn không khỏe mạnh bằng cái bộ dáng mà y đã từng chế nhạo khi nhìn thấy lúc họ cùng tắm mấy năm trước.

Phế Thái tử vung tay lên, gió nhẹ thoảng qua, dập đi ánh nến. Y ôm hoàng đế vào trong ngực, tay không tự chủ mò đến cánh tay trái.

Cách một tầng vải vóc y cũng có thể mò tới chỗ da dẻ loang lổ đó. Trên người hoàng đế cũng có thương tích, nhưng lại chỉ tập trung ở cổ tay trái của hắn, vết tích hỗn độn, thậm chí còn có hai tầng đè lên nhau, cũ mới không đồng đều. Cho dù giải thích rằng bị người tập kích cũng không thể tin được.

Ánh mắt của y trầm xuống, đôi môi không khỏi nhếch lên.

Đợi Nhị đệ tỉnh lại, y nhất định phải hỏi rõ xem, chuyện này là thế nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -