Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019

Người trong mộng - Chương 21+22


Chương 21:

Trong thời gian phế Thái tử ra ngoài, ngày nào hắn cũng sờ sờ hàng chữ đó, lấy đó làm an ủi.

Ngọc ấn có hình chữ nhật, dài bằng bàn tay, mặt ngoài được mài bóng trơn bóng. Vì đây là ấn dành cho một mình hắn, để thuận tiện cho một người mù như hắn vẫn có thể sờ được chữ nên phế Thái tử không hạn chế cấu tạo và hình dạng, nếu khắc lên một mặt không đủ thì có thể khắc thêm sang mặt khác.

Hoàng huynh vẫn thật tiêu sái tự tại, thật đáng yêu.

Bên trong thung lũng có mười mấy người thị nữ và thị vệ, nhận lệnh của phế Thái tử trông nom hắn, không dám thất lễ. Bọn họ có chút lo lắng, người này không dễ hầu hạ, nếu xảy ra chút rắc rối thì mình cũng không giải quyết dễ dàng được.

Nhưng mỗi ngày trôi qua đều tường an vô sự. Cả ngày tiền Hoàng đế cứ nắm chặt ngọc ấn vẫn còn thô ráp kia, thoạt nhìn trái lại rất an bình yên tĩnh.

Phế Thái tử không có nhà, thị nữ đưa đồ ăn cho hắn, hắn chưa từng chống cự. Thị nữ nọ đã từng thấy phế Thái tử cho hắn ăn, hắn luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn làm người thương yêu, giờ đổi lại thành mình cho ăn, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Trong lòng thị nữ nghĩ mà run sợ, không hổ là một người đã từng làm Hoàng đế, chỉ là nhắm mắt ngưng thần thôi, dù dung sắc ôn hòa nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy không giận mà uy.

Mấy ngày qua đi, vết thương trên tay hắn đã lành hơn nửa, gần như chỉ còn vài vết bỏng nho nhỏ mới bong vẩy, thành ra lúc dùng bữa đều là hắn tự mình động thủ, thị nữ chỉ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ hắn tự làm mình bỏng. Trôi qua mấy ngày, tinh thần hắn dường như khá hơn trước rất nhiều, ban ngày sẽ theo thị nữ đi tắm nắng, an an ổn ổn trải qua một ngày.

Tình hình xem ra tốt hơn dự đoán rất nhiều. Trước khi đi phế Thái tử đã đặc biệt căn dặn các cô rằng, thời gian ngài ấy đi càng dài thì Nhị đệ của ngài ấy có khả năng sẽ càng dễ bị cuống hơn, các cô ngàn vạn lần phải chú ý nhiều.

Cuối cùng có một ngày, thị nữ không nhịn được thử dò xét hỏi: "Mấy ngày nay công tử nghĩ tới chuyện tốt gì à?"

Tiền Hoàng đế vuốt ve ngọc ấn trong tay, nói: "Sao lại hỏi lời này?"

"Nô tỳ thấy tinh thần công tử tốt lên nhiều quá, không thường thường hồn vía lên mây như trước kia nữa..." Cô nhẹ giọng nói, "Lúc chủ thượng còn ở nhà, dáng vẻ của ngài khiến người ta lo lắng vô cùng."

Cổ họng của tiền Hoàng đế trải qua tu dưỡng đã khôi phục không khác trước là bao, giọng nghe rất trầm tĩnh. Hắn nghe vậy thì nở một nụ cười, quay mặt sang phía cô, rõ ràng là mắt còn chưa mở nhưng thị nữ lại cảm thấy như thể hắn đang nhìn thẳng vào mình, không dám nhìn thẳng nên vội vã cúi đầu xuống.

"Lúc hoàng huynh ở bên, khó tránh khỏi sẽ không có tiền đồ một chút." Hắn đáp, "Việc này xin ngươi giữ bí mật cho ta."

Lúc phế Thái tử không ở cạnh, cái bóng đế vương trên người hắn không tự chủ sẽ triển lộ ra, thị nữ thấy thế thì vội vàng gật đầu, sau rồi mới phát giác rằng hắn không thấy được nên bèn luôn mồm xưng vâng.

Bóng đêm buông xuống, thị nữ thổi tắt nến rồi xin cáo lui, hắn thì lặng yên đứng đó.

Mù mắt một thời gian dài như vậy, hắn đương nhiên đã thành quen, sờ soạng trong bóng tối đi tìm thứ gì đó. Rất may rằng hắn có thể mò tới tủ gỗ, trấn định ôm mấy bộ quần áo từ trong đó ra.

Thị nữ chỉ cho rằng hắn đã khá lên, không có hoàng huynh ở bên mà vẫn có thể ngủ ngon, thực tế thế nào thì hắn sao có thể nói cho người ngoài biết.

Mấy ngày nay đêm nào hắn cũng chạy đi trộm quần áo của hoàng huynh về, ôm vào trong ngực rồi đắp thành ụ đặt cạnh người. Quần áo của phế Thái tử đều được huân trầm trương, thế là hắn có thể hoảng hốt cảm thấy hoàng huynh vẫn ở bên cạnh mình.

Không có ai nhận ra hành vi đó, cũng may rằng ban sáng bao giờ hắn cũng dậy sớm hơn lúc thị nữ gọi, có thời gian trả lại quần áo về chỗ cũ rồi giả bộ không có chuyện gì.

Tiền Hoàng đế co rúc nằm trên giường, vùi mặt vào trong đống quần áo, vải vóc mềm mại phủ lên gương mặt hắn, dường như định bụng dấu cả người mình vào trong đó.

Chỉ có giờ khắc này hắn mới có thể làm càn, làm những việc không thể để người khác biết được.

Con người quả thật có lòng tham không đáy. Hoàng huynh rời đi được ba ngày, hắn tự nhủ lòng mình là phải cảm thấy đủ, chỉ cần nắm chặt ngọc ấn là có thể miễn cưỡng ngủ; sau đó hắn không chịu nổi, tựa như biến thái ăn trộm áo quần của hoàng huynh, để nó làm bạn với mình.

Bây giờ hoàng huynh đã đi được mười ngày, nỗi nhớ nhung từng giây từng phút khắc ở trong lòng hắn, khiến cho tâm hắn ngứa ngáy đến khó chịu.

Rõ ràng đã nên ngủ nhưng hắn lại chẳng buồn ngủ chút nào. Đôi mắt hắn đã bị ám khói nên lúc nào cũng chỉ nhìn thấy một màu xám, ấy vậy mà giờ phút này, hắn dường như lại chìm vào một mảnh tối đen an toàn mà bí ẩn.

Chuyện gì cũng không có ai phát hiện ra.

Mặt hắn cọ lung tung lên đống quần áo, hơi thở trở nên rối loạn, chậm rãi trầm xuống. Nhiệt khí tự dưng nổi lên khắp người, hắn chỉ có thể vùi mình càng sâu vào trong đệm chăn và quần áo, tay từ từ duỗi xuống dưới.

Hắn đã từng tưởng niệm hoàng huynh vô số lần trong đêm tối, vẻ mặt nụ cười của hoàng huynh trong quá khứ, từng câu từng chữ huynh nói với hắn, cảm xúc của từng cái ôm hay cái nắm tay.

Mà lúc này mùi hương của hoàng huynh lởn vởn quanh người hắn, quần áo của hoàng huynh, tưởng niệm đó bắt đầu thay đổi vị.

Giữa hắn và hoàng huynh chỉ có một lần thân mật duy nhất ——  có lẽ cũng không được xưng là thân mật, bởi lúc đó hắn chỉ cảm thấy thống khổ, áy náy tới đắng chát, nhưng đó lại là lần duy nhất hoàng huynh ôm hắn chặt đến thế. Dẫu cho lúc đó hắn đau đến nỗi đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cực kỳ lưu luyến, chỉ muốn vĩnh viễn như vậy cũng được, hoàng huynh và hắn liên kết chặt chẽ đến thế, hắn có thể hòa tan vào trong lồng ngực của hoàng huynh, chết dưới thân hoàng huynh. Hắn nguyện ý vĩnh viễn không chia cách với người mình yêu bất kể là trong đau đớn thế nào, cùng nhau đến cùng trời cuối đất.

Nhớ lại cảm nhận khi đó, cả người hắn nóng lên. Hắn thở dốc như thể động vật động dục, duỗi tay về phía hạ thể của mình, ôm áo quần sạch sẽ của hoàng huynh, làm việc ô uế nhất thế gian này.

Tiếng động thiêu nóng tản ra trong không gian nho nhỏ bên trong đệm chăn, mùi vị tình dục theo đó phát tán ra ngoài.

Khi nào hoàng huynh mới trở về? Ước hẹn nửa tháng sao lại lâu đến thế, hắn sắp nhịn không nổi...

Hắn hàm hàm hồ hồ gọi tên phế Thái tử trong mông lung xấu hổ hòa lẫn với sự vui sướng, vừa gọi tên vừa gọi hoàng huynh, chìm vào trong màn đêm. Không biết kéo dài bao lâu, hắn đang ở trong đó chìm chìm nổi nổi thì bỗng nghe thấy cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, rồi đóng lại.

Lần này phế Thái tử đi thuận lợi vô cùng, sau khi mới được Y Tiên thì giục ngựa không ngừng vó câu trở về, đi suốt cả ngày lẫn đêm, so ra rút ngắn được không ít thời gian so với ước định. Y phong trần mệt mỏi trở về, mãi đến khuya mới về đến cốc, việc đầu tiên đương nhiên sẽ đi xem Nhị đệ thế nào, ngờ đâu lúc đứng ngoài cửa lại nghe thấy tiếng Nhị đệ mơ mơ hồ hồ như thể đang gọi tên mình.

Y không khỏi nhoẻn miệng cười, uể oải khắp người biến mất cả.

Giọng nói của Nhị đệ đã khôi phục hoàn toàn trở về êm ái như trước kia, gọi y như vậy, nghe cứ như đang làm nũng.

Cũng chẳng biết nó đang nằm mộng thấy cái gì mà lại tỏ ra dính người đến thế.

Y đẩy cửa mà vào, nhẹ bước đến trước giường, người kia như thể bị kinh hãi, đột nhiên rụt lại. Mắt y có thể nhìn trong ban đêm, ngưng thần nhìn mới phát hiện ra bên gối có rất nhiều quần áo, lại nghe được tiếng thở dốc ồ ồ.

"Hoàng huynh..." Nhị đệ y thấp giọng hỏi, "Là hoàng huynh sao?"

Trong giọng có sự ngạc nhiên và nghi ngờ, dường như không thể tin được rằng y đã trở về, cơ mà dường như còn có cả một chút xấu hổ.

Đứa ngốc lại chẳng biết lại đang suy nghĩ cái gì. Phế Thái tử cười ngồi xuống bên giường, dù sao hắn cũng chưa ngủ nên thẳng tay vén chăn hắn lên, muốn ôm người ra sờ một cái, an ủi nỗi sầu ly biệt.

Nhưng khi đệm chăn được xốc lên, tay đặt trên mặt Nhị đệ của y lại cảm thấy nóng đến kinh người.

Nhị đệ thở gấp vù vù, nghiêng nghiêng đầu, bỗng liếm lòng bàn tay y một cái.

Chương 22:

Hoàng huynh xa cách hơn mười ngày đột nhiên lại xuất hiện trước giường, hắn có chút kinh hoảng, cơ hồ trong phút chốc, mặt mũi nóng rực lên.

Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đó là hắn sẽ khó có thể tự kiềm chế được, cõi lòng nhảy nhót. Khi nhiệt độ mà mình khát cầu chạm vào khuôn mặt, ngón tay mang theo hơi lạnh chạm vào gò má hắn, hắn như thể bị hạ mê dược mạnh nhất thế gian, như là chìm trong ảo mộng tốt đẹp, khiến cho hắn tùy ý càn quấy.

Hắn liếm bàn tay đó một chút, rồi vùi mặt vào đó, cái lưỡi mềm mềm liếm khắp lòng bàn tay, nước bọt nhẹ nhàng quét qua mọi chỗ. Phế Thái tử nào ngờ hắn sẽ có cái vẻ như thế, để đầu lưỡi ướt át khiêu khích bàn tay mình mấy cái rồi mới thu tay lại.

Tâm tư trong đầu phút chốc vỡ tan, y hoàn hồn lại mới nói: "Làm sao Nhị đệ lại đột nhiên lớn mật thế?"

Nhị đệ của y vẫn nằm trên giường, tóc tai tán loạn ngổn ngang, hai mắt vô thần nhìn về phía y, trong mắt bao hàm cả hơi nước. Rõ ràng là đã nhìn quen gương mặt này, nhưng giờ nhìn lại khiến lòng y hơi ngứa ngáy.

Trong bóng đêm mờ ảo, Nhị đệ liếm cái môi của mình một cái, dùng tay chống người ngồi dậy. Hắn chỉ mặc áo choàng mỏng, vì ban nãy cọ xát trên giường nên vạt áo giờ đã bị mở lớn, lửng lửng lơ lơ trượt từ vai trái xuống.

Đã bị hoàng huynh phá vỡ, vậy hắn không cần che giấu nữa đúng không?

Huống chi giờ khắc này hắn đã muốn đến phát rồ, sự xấu hổ nào có quan trọng bằng nỗi nhớ hoàng huynh.

"Hoàng huynh..." Hắn gọi một tiếng, muốn đáp lại câu nói trước đây của phế Thái tử. Nhưng chốc lát hắn có chút ăn nói vụng về, đôi môi mở lớn hai lần mới nghĩ được lời đáp, vội nói, "Hoàng huynh từng nói với ta, muốn thì cứ nói ra..."

Lời này vừa nói ra, hắn cũng cảm thấy mặt mình quá dày.

Nhưng hoàng huynh của hắn lại nở nụ cười, dịu dàng hỏi hắn: "Đã lâu không gặp, Nhị đệ muốn quà gặp lại là cái gì đây?"

Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc, bò ra từ nơi đệm chăn, thân hướng về phía trước, muốn nhích lại gần hoàng huynh của mình: "Ôm ta một cái..."

Phế Thái tử trực tiếp nâng tay lên, vững vàng mạnh mẽ ôm hắn ngồi vào trong lòng mình. Hai chân hắn tách ra ngồi trên người huynh trưởng, theo thói quen tóm lấy của áo của y, sau khi suy nghĩ thì lại hỏi: "Hoàng huynh có thể hôn ta không?"

Hắn vốn muốn tự mình hôn, nhưng mắt hắn không thấy được. Phế Thái tử không trả lời, trực tiếp đặt môi lên môi hắn, một tay giữ đầu một tay vòng qua eo hắn, khiến cho hắn càng gần huynh ấy hơn một ít. Vật giữa hai chân hắn theo vậy bị kẹp giữa hai người, không biết liêm sỉ, oai hùng đứng thẳng.

Hoàng huynh đã xác định rằng hắn động tình nhưng lại chỉ chuyên chú hôn hắn, điều này khiến cho hắn vừa xấu hổ vừa vội. Hắn vốn đã hụt hơi, nay lại phân tâm, sau mấy bận dây dưa là bị hoàng huynh cướp đi tất cả không khí, trong đầu hiện ra ánh sáng chói mắt.

Thính giác hắn nhạy cảm, nghe thấy tiếng nước bọt vang lên cùng hơi thở quấn quýt của hoàng huynh, tất cả khiến cho thân thể hắn càng tỏa nhiệt hơn.

Vốn tưởng rằng hắn đã đến giới hạn, thì ra vẫn có thể nóng hơn được nữa. Ở trước mặt hoàng huynh, hắn vẫn luôn thất thố.

Theo bản năng hắn uốn éo cái mông, lồng ngực dán vào ngực hoàng huynh cà cà, sau khi nụ hôn kết thúc hắn khó có thể hô hấp được ngay, đành phải dựa vào vai hoàng huynh, cái miệng không biết xấu hổ tiếp tục yêu cầu thêm: "Sờ ta được không..."

Ở trước mặt hoàng huynh hắn có thể quăng bỏ sự kiêng dè, nói tất cả những gì mình muốn ra khỏi miệng, có chút giống đã bị chiều hư. Mà vậy thì sao, suốt mười ngày chia cắt hắn không lơ mơ nữa, đã nghĩ thông suốt cả rồi. Hoàng huynh nguyện ý cưng chiều hắn thì cớ gì hắn phải chối từ?

Từ trong cổ họng phế Thái tử phát ra một tiếng "Ừ" đầy dung túng, đuôi tóc vén lên, một tay trượt xuống dưới, cách một lớp vải nâng cái nơi đó của hắn lên. Trong phút chốc tiếng thở dốc của hắn càng mạnh hơn, thật khó có thể phát ra tiếng, khoái cảm kịch liệt không ngừng ùa về từ cái nơi đang dựng đứng kia.

Mới vừa rồi hắn đã tự làm một hồi lâu, nhưng hắn rất ít khi làm chuyện này nên có chút trúc trắc, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó, dù thế nào vẫn không thể đạt được cao trào. Không ngờ hoàng huynh chỉ sờ có một cái, thậm chí còn chưa tiếp xúc trực tiếp mà hắn đã run lẩy bẩy không sao chịu được, đầu óc trống rỗng, trực tiếp bắn ra.

Phế Thái tử cũng kinh ngạc, lau tinh dịch dính dính vào quần áo hắn, nói rằng: "Nhị đệ không khỏi quá nhanh đó chứ."

Mặt hắn nóng vô cùng, không trả lời mà chỉ ngẩng đầu hôn mặt hoàng huynh, dần dần hôn tới bên tai, vừa hôn vừa liếm, lưu lại một vệt nước ẩm ướt, cái vẻ khẩn thiết đòi hỏi lắm. Với hắn thì, có thân cận với hoàng huynh bao nhiêu cũng không đủ, hắn chỉ muốn càng ngày càng nhiều càng nhiều hơn. Hắn hôn đến vành tai rồi trượt xuống hôn cổ. Phế Thái tử xoay đầu qua một bên, vỗ đầu hắn khuyên nhủ: "Ta còn chưa tắm rửa, lên đường gấp rút, trên người bẩn."

"Không ngại..." Từ giữa môi răng hắn phát ra một câu đáp lại, không ngừng hôn. Ngay cả mùi mồ hôi nhẹ nhàng trên người hoàng huynh cũng làm hắn đắm đuối, không có gì là hắn không thích cả.

Vào lúc này hắn quên đi tất cả mọi thứ, ân oán qua lại biến mất, những nỗi dằn vặt thương đau như thể không cần uống thuốc mà đã khỏi bệnh. Hắn không nhìn thấy gì, không nhìn thấy tương lai, nhưng chỉ cần hoàng huynh ôm lấy hắn giữ lấy hắn, trao cho hắn yêu thương, hắn sẽ trở về làm một con người hoàn chỉnh, giành lại cuộc sống mới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -