Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019

Người trong mộng - Chương 23+24


Chương 23:

Có thị nữ tới gõ cửa, cô ta nói gì hắn không thể nghe rõ, càng không thể để tâm, chỉ nghe phế Thái tử nói một tiếng "Lui ra". Rồi y lại cúi xuống hôn hắn.

Hắn cảm nhận được sự yêu thương và ham muốn của hoàng huynh, bèn dùng hết khả năng của mình để quấn quýt si mê. Cuối cùng cũng không biết qua bao lâu, phế Thái tử tiết ra trong người hắn, hai mắt hắn đong đầy nước mắt giơ tay sờ sờ bụng mình như thể có thể mò được cái gì đó ở nơi ấy.

"Mò cái gì thế?" Phế Thái tử cợt nhả đùa hắn.

Hắn lẩm bẩm than: "Đầy quá."

Phế Thái tử bật cười, nói: "Hoàng huynh đã mềm nhũn rồi, đầy thế nào được?"

Hắn đỏ mặt không đáp lại.

Phế Thái tử tiện tay vơ quần áo mình trên giường, bao lấy hắn rồi ôm hắn lên, hắn thuận thế vòng tay quanh cổ hoàng huynh của mình. Phế Thái tử hỏi: "Cứ như vậy ôm đệ đi tắm nhé?"

Hắn khàn tiếng đáp: "Dạ."

Hai cái chân trơn bóng để lộ ra bên ngoài, lủng lẳng nơi khủy tay vững vàng của phế Thái tử, cứ lắc qua lắc lại theo từng bước chân của y. Sau khi đẩy cửa phòng phát ra tiếng động, thị nữ mới nghe thấy, lúc này họ không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu xin cáo lui.

Lúc phế Thái tử tẩy rửa cho hắn, ngón tay len lỏi đi vào, chỉ cảm thấy nơi ấy chặt đến độ khó có thể tin nổi. Nhị đệ của y mặt mũi đỏ ửng, mím môi không lên tiếng, y bèn nói: "Thả lỏng một chút nào."

Tiền Hoàng đế nhỏ giọng nói: "Tắm bên ngoài trước được không?"

Phế Thái tử nhíu mày: "Hả?"

Hắn lao tới, như con cún con hôn loạn mấy cái, mãi mới tìm thấy môi bèn lao đến hôn như thể mãi vẫn không cảm thấy đủ. Phế Thái tử chẳng làm gì được hắn, dịu dàng hôn đáp lại, nhấc hắn lên, cơ thể dán vào thành ao nóng bỏng.

Hắn bị nước ấm bao quanh, dương vật cương lên lần thứ hai, đè ở giữa hai người. Chỉ là giây phút này hắn rốt cuộc mới hồi phục lại một chút thần trí, phế Thái tử mấy ngày nay nhất định là vội vàng lên đường, hắn không thể để hoàng huynh mệt nhọc, bởi vậy nên chỉ thở hổn hển khàn giọng cầu xin: "...Giữ lại lâu hơn một chút."

Phế Thái tử thắc mắc: "Giữ cái gì lại cơ?"

Mi mắt hắn rung rung, đáp: "Hoàng huynh..."

Phế Thái tử dở khóc dở cười, lại hỏi: "Muốn giữ lại bao lâu?"

Hắn không dám đáp lời, sợ rằng nếu mình mà nói rằng muốn giữ lại mãi mãi thì hoàng huynh sẽ cười hắn dâm loạn.

Chương 24:

Phế Thái tử đã sống cùng hắn rất lâu nên đương nhiên có thể đoán được ý của hắn, không chịu từ bỏ, dùng ngón tay đảo quanh nơi ấy, đợi nó ngọ nguậy giãn ra một chút rồi mới chậm rãi len sâu vào hơn. Hắn ôm chặt cổ của phế Thái tử, chưa từng chống cự, nghe thấy phế Thái tử nói với hắn rằng: "Nói gì thì nói đó vẫn là thứ không sạch sẽ, để lâu sẽ sinh bệnh."

"Sinh bệnh ạ... Không ngại."

"Cứ nói thế đi." Giọng phế Thái tử nghe có vẻ phẫn nộ, ngón tay nhấn mạnh một cái khiến cho hắn run cầm cập, động đến độ dâng cả một đợt sóng nước bên thân. Hắn ngửa cằm thở dốc, phế Thái tử bấy giờ mới nói: "Về sau còn cho đệ mà."

Y bâng khuâng nghĩ, ngữ khí đầy tự tại: "Hoàng huynh đã nhịn suốt mười năm, có nhiều lắm. Nhị đệ muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hà tất phải sốt sắng nhất thời?"

Phế Thái tử chỉ thuận miệng nói, cơ mà khi ngẩng đầu lên lại thấy cái kẻ mới lúc trước còn tích cực quấn lấy mình không buông lúc này mặt mũi lại đỏ ửng, vật giữa hai thì chân oai hùng dựng đứng, có vẻ không bối rối biết làm sao không biết đáp lại thế nào.

Tính tình y thoải mái, vui vui nói vài lời thân mật cũng chẳng thấy xấu hổ, kết quả chính Nhị đệ của y lại không nghe nổi. Rõ ràng lúc tầm hoan với y toàn là nó chủ động cơ mà!

Cũng chẳng biết nuôi Nhị đệ thế nào mà lại nuôi thành cái kiểu da mặt lúc dày lúc mỏng thế này! Y không khỏi bật cười, nói: "Nhị đệ tự làm đi, một tay hoàng huynh rửa giúp đệ, một tay thì ôm đệ, làm gì có cái tay thứ ba nào để sờ hộ đệ nữa."

Mặt mũi của tiền Hoàng đế nghệt ra chẳng biết làm thế nào, cuối cùng đành phải dùng dương vật cọ cọ lên người y, cứ mài đi mài lại.

"Đệ tự làm thì chắc không ra nổi đâu." Hắn nhỏ giọng nói, "Đành mượn hoàng huynh dùng một lát."

Phế Thái tử bôn ba suốt mấy ngày, cưỡi ngựa mệt mỏi, còn tiền Hoàng đế thì thư sướng tận mấy lần trong một buổi tối nên thân thể chịu không nổi, thành ra cả hai đều mệt rã rời. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cùng nằm xuống, cũng chẳng còn tâm tư mà làm chuyện khác.

Chỉ có điều phế Thái tử nhớ đến chuyện vừa rồi, ôm Nhị đệ vào trong ngực, nhịn không được trêu chọc hắn: "Dù gì Nhị đệ vẫn nhanh quá, vậy sao mà ổn được? Về sau hoàng huynh mới tiết một lần đệ đã ra ba lần, cứ như thế mãi thân thể không chịu nổi đâu."

Tiền Hoàng đế nói: "Thế hoàng huynh muốn thế nào?"

Phế Thái tử nhân cơ hội khuyên hắn nên bồi bổ thân thể cho tốt, về sau ngày nào cũng phải uống thuốc bổ, vậy thì không tin không thể chăm hắn khỏe mạnh hơn. Cuối cùng người trong lòng lại ngẩng đầu lên, dùng cái vẻ mờ mịt nhìn y rồi nghiêm nghị nói: "Nếu hoàng huynh lo lắng thì cứ trói ta lại."

Ai, Nhị đệ này, suy nghĩ cái gì đấy! Y sao có thể là loại người như thế?

Phế Thái tử lắc đầu nói: "Cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì đâu."

Tiền Hoàng đế đáp: "Không dễ chịu như nào."

"Đệ không biết không dễ chịu thế nào?" Phế Thái tử vờ ngạc nhiên, "Chẳng lẽ đệ chưa từng thử?"

Y vốn chỉ nói quá lên để khuấy động bầu không khí, kết quả Nhị đệ lại gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Dường như Nhị đệ còn định mở miệng giải thích một chút nhưng y lại than thở một tiếng: "Thế tốt nhất là không làm! Dù sao ta và đệ cũng đã thanh tâm quả dục hơn mười năm, nếu đến cả việc này cũng dằn vặt đệ nữa thì còn ra thể thống gì nữa?"

Tiền Hoàng đế không trả lời một hồi lâu.

Phế Thái tử hỏi: "Biết sai rồi à?"

Tiền Hoàng đế lắc đầu, chậm rãi đáp: "Tối nay hoàng huynh chỉ tùy tiện trêu ta mà ta đã chịu không nổi...Chẳng lẽ hoàng huynh lại không biết rằng chỉ cần hoàng huynh cho ta vui thích là có thể có được tất cả mọi thứ khác từ ta hay sao?"

Phế Thái tử trái lại bị câu này làm cho cấm khẩu, dù nhận thức được câu này có gì sai sai, nhưng nghĩ mãi chẳng biết sai ở đâu. Lời này thẳng thắn quá mức rồi, tâm ý ngập tràn không chút che dấu dâng lên trước mặt cho y nhìn, sao y có thể chống đỡ nổi đây?

Nhị đệ này, lúc trước oán nó ngu dại che che giấu giấu, hiện giờ nói nó thay đổi thì lại thay đổi quá mức mất rồi.

Hiếm khi phế Thái tử líu lưỡi trong chốc lát, tiền Hoàng đế giơ tay lên, mò từ lồng ngực y hướng lên, tìm tới khuôn mặt y. Ngón tay chạm vào má, hơi co lại, tiền Hoàng đế thắc mắc rằng: "Sao mặt hoàng huynh lại nóng thế?"

"Đệ nói xem." Phế Thái tử giả vờ căm tức vỗ mông hắn một cái, "Thi thoảng đệ cũng xấu hổ mà lại không cho hoàng huynh da mặt mỏng một hồi à?"

Lông mi hắn vẫy vẫy, nửa ngày mới nở nụ cười, ngón tay còn lưu luyến xoa xoa gương mặt, nói: "Đệ vẫn chưa từng thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hoàng huynh."

Phế Thái tử nói: "Ta mời Y Tiên về rồi, lão nói ngày mai sẽ chữa mắt cho đệ."

"Ngày mai là đệ có thể nhìn thấy hoàng huynh rồi sao?"

"Sao đệ lại chỉ nghĩ đến cái trước mắt thế chứ!" Phế Thái tử nói, "Cũng có phải làm phép đâu, ít nhất phải mất mấy ngày."

"Mấy ngày..." Hắn thất vọng nói, "Lâu quá à."

Phế Thái tử cúi đầu, như thể trừng phạt cắn cắn chóp mũi của hắn: "Lúc trước là ai sống chết không chịu chữa mắt, còn tưởng rằng có mình ta ấm đầu."

Hoàng huynh sao lại cắn mũi hắn, từ hồi sáu tuổi bọn họ đã không làm như vậy nữa rồi.

Khi hành động thân mật khi còn bé rơi xuống người mình lần thứ hai, hắn hơi hoảng, trong lòng nổi lên từng tia ngọt ngào đã lâu không thấy, như thể lấy lòng sáp lại gần nói: "Là lỗi của đệ."

Phế Thái tử nói: "Biết thế là tốt."

Hắn bèn giải thích: "Lúc trước còn đang nghĩ chuyện khác, bây giờ tâm nguyện đã thành, sẽ lại tham lam thêm nữa."

Phế Thái tử hài lòng nói: "Tham thêm một chút cũng tốt. Tốt xấu cũng từng là chủ nhân của thiên hạ, cứ không phóng khoáng như thế thì còn mặt mũi gì nữa?"

Tay hắn vỗ về mặt hoàng huynh, không ngừng nói: "Vậy đệ muốn chỉ một mình đệ được nhìn dáng vẻ ngại ngùng của hoàng huynh thôi."

Khi họ còn chưa phản bội nhau, họ đã từng ngồi cạnh nhau cùng xem một quyển phong nguyệt, khi đó phế Thái tử bình tĩnh không hề đỏ mặt, lật sang trang như thể đang xem một cuốn sách bình thường, huynh ấy còn trêu hắn: "Nếu không thì Nhị đệ đừng xem nữa, ta thấy mặt Nhị đệ sắp cháy hỏng mất rồi." Đúng là cái vẻ kiến thức rộng rãi hờ hững bâng quơ.

Trong trí tưởng tượng cằn cỗi của hắn, cũng chưa từng có ý nghĩ rằng "Hoàng huynh sẽ ngại ngùng."

Năm năm trôi qua, hắn chưa từng được nhìn thấy mặt của hoàng huynh, không biết bộ dạng của hoàng huynh bây giờ thế nào, thậm chí khi cái vẻ "thẹn thùng" kia xuất hiện, hắn cũng không thấy được.

Trong lòng không khỏi nổi lên sự ghen tuông.

Phế Thái tử nghe thấy yêu cầu của hắn thì cũng chẳng đồng ý, chỉ xoa nắn mũi hắn.

Mãi lâu sau mới nhử mồi rằng: "Vậy phải xem bản lĩnh của Nhị đệ thế nào, liệu có thể khiến ta xấu hổ lần thứ hai hay không. Thôi, không còn sớm nữa, ta với đệ nên nghỉ ngơi thôi."

Tiền Hoàng đế thu tay lại, thuận theo chui vào trong lồng ngực y, không lên tiếng nữa mà chỉ đang tự hỏi linh tinh.

Nếu như gọi hoàng huynh là "Tướng công" thì có thể thành công không? Hay là "Ca ca"? Hay là thử cả những thứ khác nữa nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -