Tân khoa Trạng nguyên hiểu lễ nghĩa hơn Trữ vương rất nhiều nên chỉ đứng ở ngoài ngự thư phòng chờ đợi. Trữ vương khiếp sợ nhìn hắn, nhanh chân xông tới, sắc mặt tái nhợt nói: "Ngươi đang làm gì!"
Gã chán ghét Hoàng đế đến cực điểm, trong mắt gã người này vô tình vô nghĩa lòng lang dạ sói, không những cướp đi ngôi vị hoàng đế, thứ vốn thuộc về hoàng huynh, mà còn tối ngày tỏ vẻ vô tội che dấu sự sắc bén, mèo khóc chuột giả từ bi. Hành vi suốt một năm nay của hoàng đế, với gã mà nói thì hoàn toàn là "Lộ nguyên hình".
Ai có thể nghĩ tới những lúc hoàng đế ở một mình lại đi dùng kiếm tự đả thương chính bản thân mình có chứ?
Hoàng đế lạnh mặt xuống, nói: "Chú ý ngươi đang nói chuyện với ai."
Trữ vương chẳng nói chẳng rằng nắm lấy tay hắn giơ lên, thời khắc cánh tay còn chảy đầy máu hoàn toàn bại lộ, hoàng đế giơ cái tay còn lại lên tát gã một cái, tát mạnh đến độ mặt gã lệch hẳn sang một bên.
"Làm càn!" Hoàng đế rút tay về, lạnh lùng nói, "Người đâu! Trữ vương hoàn toàn không có kỷ cương, phạm thượng tự tiện xông vào ngự thư phòng, áp giải xuống cho ta!"
Lúc trước Hoàng đế luôn khoan dung độ lượng với Trữ vương, bấy giờ lại thịnh nộ nhốt gã vào Thiên lao sám hối bảy ngày, hai ngày đầu thậm chí còn không cho bất cứ kẻ nào tới đưa cơm cho Trữ vương.
Tân khoa Trạng nguyên hãy còn chưa nhậm chức xong đã chứng kiến Trữ vương phạm phải chuyện lớn như thế thì trong lòng vừa khiếp vừa sợ. Ấy thế mà Hoàng đế lại chẳng giận chó đánh mèo, trừng phạt Trữ vương xong thì khôi phục lại thái độ bình thường. Y là kẻ biết xem thời thế, lập tức nuốt lại câu xin chọn lại trạng nguyên xuống cổ họng, không dám nhắc lại nữa.
Sau khi Trữ vương ra khỏi Thiên lao thì lại bị phạt cấm túc một tháng, lấy đó làm trừng phạt. Trạng nguyên sau đó có đi tìm gặp gã thì thấy nét mặt gã đầy vẻ căm giận, gặng hỏi xem rốt cuộc thì hôm ấy gã đã nhìn thấy gì thì chỉ thấy sắc mặt gã càng khó coi hơn, nói: "Không có gì."
Lúc ở trong Thiên lao Hoàng đế có đến gặp gã, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng uy nghiêm nhìn gã.
Thiên tử ngọc thể bất dung tổn thương lông tóc, cho dù là đi làm việc gì cá nhân đến mấy cũng phải dẫn theo hơn mười tên ám vệ võ công cao cường để bảo vệ, kẻ nào gây tổn thương cho thiên tử đều sẽ bị giết không tha, dù cho là đồ ăn có chút không phải, cung nhân hầu hạ cũng sẽ phải nhận phạt.
Nhưng nếu Hoàng đế tự làm mình tổn thương thì sao?
Thứ hắn ta dùng là bội kiếm mà phế Thái tử từng sử dụng.
Trữ vương bị ép quỳ trong Thiên lao, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn đây có phải là lần đâu tiên hay không. Hoàng đến cao cao tại thượng đáp: "Việc này có nửa phần quan hệ đến Tứ đệ hay sao?"
"Hẳn là Tứ đệ đã bị chiều hư rồi, ngay cả cái đạo cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn cũng quên sạch sành sanh." Hoàng đến nói, "Nếu dám vọng ngôn với người ngoài, khoan dung của trẫm coi như đã đến cực hạn."
Hắn đương nhiên không chỉ có lần này.
Phế Thái tử đi gọn gàng nhanh chóng, ngay cả tẩm điện cũng đốt sạch, di vật lưu lại của y chỉ có cặp cá chép kim thụy và thanh kiếm kia. Trong nửa năm sau khi phế Thái tử qua đời, hắn buộc phải ôm thanh kiếm rồi niệm tục danh của hoàng huynh mới có thể ngủ được. Có hồi nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc, khi tỉnh lại không nhận rõ đâu là thật đâu là mộng, hắn rút thanh kiếm ra rạch tay mình một cái, cảm thụ sự đau đớn, nương theo ánh trăng nhìn máu của mình chảy xuống, hắn mới ổn định lại.
Từ đó, mọi chuyện đã không còn có thể ngăn cản được nữa.
Mỗi khi nhớ đến hoàng huynh, hắn đều không khỏi xuất thần. Hắn nhớ tới khi xưa còn nhỏ hắn lẽo đẽo chạy tới chạy lui sau lưng hoàng huynh, hoàng huynh lúc đó còn đang tuổi thiếu niên khoan dung dung túng hắn mọi điều, sau khi hắn phản bội hoàng huynh, hoàng huynh đối với hắn chỉ duy trì ôn hòa xa cách.
Hoàng huynh hiếu kính kính cẩn bị khép vào tội giết cha nhốt vào Thiên lao, hoàng huynh dương quang vạn trượng bị mưu hèn kế bẩn đẩy xuống vực sâu, hai cánh đáng lẽ phải bay lượn dưới chân trời lại bị dây thừng trói lại, chôn thây trong lửa nóng.
Hắn vì hồi ức đó mà đau buồn khó nói, chỉ có thể dùng đau đớn nơi cơ thể để che giấu nỗi niềm, ấy vậy mới có thể cảm thấy một tia giải thoát, thậm chí trấn an.
Dùng máu của mình để kính trường kiếm của huynh trưởng, coi như hắn đang trả lại tội nghiệt của mình.
Chỉ cần vén tay áo choàng lên là có thể nhìn thấy tất cả những vết thương, sâu cạn đều có, mới cũ không đồng đều.
Phế Thái tử đã đi ba năm. Nói đến buồn cười, hắn cả ngày lẫn đêm đều nhớ người nọ, nghiền ngẫm lại tất cả những chuyện từ lớn đến nhỏ, ấy vậy mà trong giấc mơ, hắn lại chưa từng gặp lại hoàng huynh dù chỉ một lần.
Mộng đẹp cũng được, ác mộng cũng được, chỉ cần cho hắn gặp lại hoàng huynh, dẫu hoàng huynh có làm gì hắn cũng được. Dù cho hoàng huynh có cầm kiếm báo thù hay hóa thành quỷ hồn muốn lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn dâng tính mạng của mình lên.
Nhưng lại không hề gặp.
Khi bé lúc hoàng huynh ngủ chung với hắn, sẽ lén lút sai tiểu thái giám mang những sách giải trí dân gian từ ngoài cung về, hưng phấn kể chuyện xưa cho hắn nghe. Đó là những cố sự ly kỳ sắc thái nơi phố phường, toàn là những chuyện giả tạo khiến người ta tặc lưỡi ghét bỏ ấy vậy mà Thái tử đọc no sách thánh hiền lại cực kỳ hứng thú với chúng, thậm chí những khi kể lại cho hoàng đệ nghe còn không quên thêm nắm thêm muối vào, sinh động như thật. Hồi ấy hắn dù rằng buồn cười trong lòng nhưng mỗi khi huynh ấy kể đều nghiêm nghiêm túc túc lắng nghe, cổ vũ cho hoàng huynh.
Không phải nói rằng chỉ cần kẻ phạm tội vấn tâm hổ thẹn thì người bị hại sẽ đi vào giấc mộng trừng phạt hay sao?
Hoàng đế ôm thanh kiếm, kề sát trán mình vào cán kiếm. Vậy mà cớ sao đã qua ba năm, hoàng huynh ngay cả trong giấc mộng cũng không chịu tới gặp ta một lần?
Chương 10:
Hoàng đế tại vị ba năm rưỡi, đã đến nhược quán, nhưng hậu cung lại không có một bóng người.
Hai năm trước hắn lấy chuyện chính sự bận rộn làm cái cớ, từ chối tuyển tú, năm thứ ba hắn bắt đầu ly tâm với tể tướng, lộ ra "bản tính" bất kham, đợi đến năm nay quần thần lại bắt đầu khuyên hắn nạp phi, hắn liền trực tiếp cười đáp: "Đối với nữ nhân, trẫm thật sự không sao hứng nổi."
Lời ấy như thể là một viên đá dấy lên sóng gió ngập trường, tể tướng đương triều bị hắn chọc tức đến độ mặt mũi trắng bệch, trái lại hắn lại thảnh thơi tuyên bố bãi triều, tân hoa Trạng nguyên Liễu Hàn Lâm vẫn vào cung hầu hạ trái phải như cũ.
Liễu Hàn Lâm nọ coi như là tuấn tú kiên cường, nên lúc nhân tài phát biểu vì một cái mặt liền được Hoàng đế ban thưởng cho vị trí Trạng nguyên, sau đó càng ngày càng phất lừa gạt ân sủng, trong đám học sĩ Hàn Lâm số lần y vào cung là nhiều nhất.
Chuyện tốt Hoàng đế long dương bị nói thẳng ra, Liễu Hàn Lâm tránh không khỏi phải chịu một ít chê trách, bị đâm sau lưng, trách y dùng sắc thị quân.
Vì Trữ vương không thích hoàng đế nên mỗi lần Liễu Hàn Tâm gặp Trữ vương đều phải lén lén lút lút, mỗi bận Trữ vương say rượu đều không giữ mồm giữ miệng nói nhảm, khiến cho Hoàng đế đang yên yên ổn ổn thì bị một đống tội danh rơi xuống đầu, tội trạng của tất cả các hôn quân trên dưới ngàn năm qua đều bị điểm danh, nào là tàn bạo lãnh khốc, hại vua giết huynh, thay đổi thất thường biến ảo khôn lường, hoang dâm vô độ, nghe riết rồi cũng thành quen.
Sau khi Hoàng đế nắm thực quyền thì đối với đại thần trong triều cũng biến thành tùy ý, khi thì bày ra một ít chuyện hoang đường giao cho họ, cơ hồ coi họ như đồ chơi, bởi vậy nên triều đình đương nhiên sẽ kín đáo phê bình.
Mà Liễu Hàn Lầm hầu hạ bên cạnh hoàng đế thì lại cảm thấy bất đồng.
Hoàng đế xác thực hay thay đổi thất thường, tính tình ác liệt, nhưng lại hoàn tác khác với hình tượng trong lời đồn đãi bên ngoài.
Thường hắn sẽ quăng những chuyện khó giải quyết cho Liễu Hàn Lâm, như là tình trạng khô hạn ở Tây bắc, dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật giao trách nhiệm: "Liệu trong hai ngày ái khanh có thể nghĩ ra cách giải quyết hay không?" Y đương nhiên không dám phụ lòng Thánh thượng, kiên trì nghiền ngẫm tình báo, tìm lại những chuyện tương tự trong sách sử, mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng trình lên được một bản kế hoạch.
Hoàng đế nhìn thấy kế hoạch của y thì che miệng cười, cười y quả nhiên không tinh thông chuyện này, còn chỉ điểm cho y từng điều từng điều một.
Hoàng đế cũng thường xuyên cố ý giữ y lại qua đêm, xưng là do mình lười phê duyệt tấu chương nên đơn giản đẩy hết qua cho y làm giúp, khiến cho y bận rộn đến tận khuya. Lời đồn trong cung lưu truyền quá mức nhanh chóng, lúc truyền đến trong triều đã biến thành Liễu Hàn Lâm câu dẫn thiên tử thế này thế nọ. Hoàng thượng nghe xong lời đồn đại mà Đại thái giám thu thập về thì cười ha ha, rất chi là có ý vui mừng, không hề dự định làm sáng tỏ thay y.
Tính tình Liễu Hàn Lâm vốn cương trực, cương trực đến độ có chút cổ hủ, nhưng đối mặt với thiên tử đương triều, lại dần dần bị mài đến độ không còn bực dọc nữa.
Một ngày, hoàng đế đột nhiên hỏi y: "Ái khanh thấy Trữ vương thế nào?"
Quan hệ giữa Liễu Hàn Lâm và Trữ vương không hề nông, mới mấy ngày trước Trữ vương còn căm phẫn sục sôi vì y, cẩu hoàng đế không màng thanh danh của mình thì cớ gì còn kéo y xuống nước theo! Đúng là làm người ta dở khóc dở cười.
Y hơi trầm tư, đáp: "Trữ vương làm người ngay thẳng, tính tình chí nghĩa, nhưng lại quá mức..."
"Trẫm muốn hỏi rằng..." Hoàng đế cười híp mắt cắt ngang lời y, "Liệu Trữ vương có làm chuyện lớn được không?"
Liễu Hàn Lâm lập tức ngậm miệng, kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Gần vua như gần cọp, nếu đối ứng không tốt với bệnh đa nghi của thiên tử thì kết quả chỉ có cái chết.
Hoàng đế trông dáng dấp của y thì phì cười, đùa giỡn quá thành hỏng, bèn bổ sung: "Phía bắc mấy năm gần đây càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện, trẫm cần phải phái một hoàng thất đi tọa trấn, nhất thời chẳng biết chọn ai."
Liễu Hàn Lâm lúc này mới thả lỏng, khẽ gật đầu, đáp: "Trong lòng Trữ vương có mưu lược, nhưng trình độ còn thấp, vẫn còn phải rèn rũa. Trước mắt Trữ vương rất dễ bị tình cảm quấn thân, thấy khó là sẽ quên đi chuyện trước mắt, nếu như muốn trọng dụng Trữ vương, thần cho rằng hoàng thượng cần phải phái một người hỗ tợ gã, lúc xảy ra chuyện còn khuyên bảo Trữ vương."
Hoàng đế hài lòng gật đầu, hôm nay thả y sớm hơn, đợi đến khi trong thượng thư phòng chỉ còn lại một mình mình mới cho cung nhân dâng rượu lên.
Cũng từng ngồi đây uống rượu với hoàng huynh, hoàng huynh cười hắn tửu lượng không tốt, còn khoe khoang rằng huynh ấy ngàn chén không say. Năm ấy vẫn còn trẻ, dù ngoài miệng nói không thèm để ý nhưng thật ra trong lòng có hơi không phục.
Bây giờ tửu lượng khá lên rồi, uống cả một bình rượu nhưỡng cũng chưa chắc đã say, ấy vậy mà hắn lại ao ước lời huynh ấy là sự thật.
Có người cộng ẩm, quên đi sầu lo.
Hành vi của hoàng đế trở nên phóng đãng, sớm đã không còn dáng vẻ của thiên tử, uống hết rượu thì quăng cả sang một bên, tâm tình khoan khoái ngửa đầu ra sau hai tay rủ xuống, lát lại lại rì rầm cười. Hắn cũng chẳng rõ mình đang cười cái gì, cung nhân hầu hạ đã sớm quen với cảnh này nên cũng chẳng dám quấy rầy hắn.
Cười mãi, hắn ợ một hơi rượu lên. Hơi say chuếch choáng khiến hắn rơi vào trạng thái hơi đờ người ra, oán hận bản thân quá mức mất mặt, che miệng ngồi trên ghế nặng nề hô hấp.
Cũng không còn lâu nữa.
Mấy năm nay đã dùng toàn lực sửa lại triều đình vững chắc dân tâm. Thiên hạ to lớn đã sớm yên ổn, đám triều thần cũng đã cẩn trọng hơn, không dám có lòng dạ nữa.
Tể tướng lực bất tòng tâm do tuổi già, đã không địch lại nổi hắn, chỉ cần nhịn hai năm nữa là hắn có thể đẩy gia tộc mình đổ một cách triệt để. Hoàng thái hậu từ năm ngoái đã rời khỏi nhà, suốt ngày ăn chay niệm phật, không lộ diện nữa, dường như bà cũng dự liệu trước được vận mệnh của gia tộc.
Trữ vương ôm hận đối với hắn, chỉ cần đợi Trữ vương tạo phản nữa thôi. Hắn phải tìm cơ hội, vì phế Thái tử năm đó, buông tay tất cả giao cho Trữ vương. Phụ tá hắn đã rèn rũa cho Trữ vương hết rồi, tài năng của Liễu Hàn Lâm có thể mài rũa được, tương lai đăng vị làm tân tể tưởng, chắc chắn sẽ là một tể tướng tốt thanh chính liêm khiết.
Sẽ không giống tổ phụ của hắn, lòng muôn dạ thú, khi quân phạm thượng.
Chờ sau khi hắn chấm dứt tất cả, chắc chắn sẽ có tư cách gặp lại hoàng huynh một lần. Hắn tự nhận là đã làm hết sức, không biết rằng đợi đến lúc đó, hoàng huynh có thể tán thưởng hắn một câu làm tốt lắm hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -