Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019

Người trong mộng - Chương 25+26 (Chính văn hoàn)


Chương 25:

Thần y nọ bị phế Thái tử gấp rút đưa về, mới chỉ nghỉ ngơi được một đêm sang ngày thứ hai đã phải đến gặp nên mặt hãy còn đen thui, lúc kiểm tra mắt cho hắn động tác cũng rất thô lỗ. Tiền Hoàng đế ngửa mặt lên, cau mày không lên tiếng, chợt nghe thần y giận tím mặt nói.

"Có chút xíu thương tổn như này, ngươi tùy ý tìm một y sư giỏi là được rồi! Cớ gì dám đến tìm ta?" Lão rút tay lại, "Cái thằng tiểu tử thối này, ta một thân xương già theo ngươi gấp rút lên đường, một đường xe ngựa chạy ai thấy cũng phải dạt sang hai bên đấy!"

Phế Thái tử ngồi cạnh ho khan một tiếng: "Ta đây không phải là bởi sốt ruột cứu người..."

Thần y tức giận đến độ ria mép dựng cả lên, lão trừng mắt, đột nhiên tuôn ra tên một đống thuốc thang dài ngoằng, không đợi họ chép lại! Đã thế thì cho bây sốt ruột cứu người cho đẫy đi!

Phế Thái tử luôn mồm nói: "Chậm một chút chậm một chút, ta còn chưa nhớ được."

Thần y nổi giận nói: "Ngươi nhớ hay không thì liên quan quái gì đến ta?"

Phế Thái tử lúc đến cũng vội mà lúc đi cũng vội, thần y thấy thế thì đồng tình ngỡ rằng tật mắt của nhị đệ y thật sự rất nghiêm trọng, lúc này tự biết đuối lý cười cười, cũng muốn tạ lỗi. Tiền hoàng đế ngồi cạnh sắc mặt trấn tĩnh, nói lại từng tên của dược liệu mà thần y vừa nói.

"Hoàng huynh tìm giấy đến chậm rãi chép đi, đệ nhớ cả rồi." Hắn không nghe nổi người ta nói xấu phế Thái tử dù chỉ là một câu nên chuyển hướng về phía thần y, "Kính xin đại phu đừng trách cứ huynh trưởng của ta, đều là do ta huynh ấy mới làm vậy..."

Thần y hừ một tiếng, bấy giờ sắc mặt mới dịu lại.

Cũng may là dược liệu lão cần cũng chẳng phải dược liệu quý hiếm gì, phế Thái tử phái người bôn ba, chỉ trong một ngày đã thu thập được đầy đủ. Thần y dành ra hai ngày để chế thuốc, làm được hai bình nước thuốc rồi dạy cách dùng thuốc cho bọn họ. Hàng ngày dùng nước thuốc thấm lên mắt, khoảng chừng sau bảy ngày là sẽ thấy được lờ mờ, cứ dùng như vậy trong ba tháng là hai mắt sẽ khỏi hẳn.

Thần y thối mặt nghiêm túc nói: "Trong lúc đó không thể làm chuyện phòng the, tránh cho hỏa khí quá vượng."

Thuật quan sát của lão đã xuất thần nhập hóa, có thể biết cả những chuyện này cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì. Phế Thái tử lúng túng ho khan một tiếng, trái lại tiền Hoàng đế lại phải hỏi lại: "Thật à?"

"Không coi là thật cũng phải là thật." Thần y hừ nói, "Cảm phiền nghe theo lời dặn của đại phu."

Lời nói của đại y, nào có đạo lý không tuân theo.

Chỉ là buổi tối khi nằm cạnh nhau, tay chân của tiền hoàng đế vẫn không sao an phận được.

Ban đầu chỉ là sờ sờ bắp thịt của hoàng huynh hắn khi họ ôm nhau, rồi bò dần xuống eo, ngón tay xoa xoa cách một tầng vải vóc. Mấy ngày sau tay hắn dần dần chuyển sang ngực, bụng, thậm chí cả vật giữa hai chân, vén áo bào lên, ngón tay trực tiếp chạm vào da thịt huynh trưởng.

Lực đạo không nhẹ không nặng, có lúc là một màn thoáng qua đơn giản, có lúc lại cẩn thận vô cùng. Cơ thể phế Thái tử cao gầy chứ không to lớn lỗ mãng, cơ thịt chắc chắn, chỉ cần chạm tay vào là dường như có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và chắc chắn ẩn trong đó, trên ngực y có một vết rạch rất sâu. Tiền hoàng đế dùng ngón tay tinh tế miêu tả hình dáng của nó, dần dần lại giống như si mê, ngón tay vẽ lên vết sẹo đó, chầm chậm mân mê. Một tay kẹp ở giữa hai người, theo chuyển động của cơ thể mà bị đè lên nhẹ nhàng, một cái tay thì mở lớn, phủ lên trên bề mặt da thịt, bấu xuống thành những vết hằn mờ.

Ý tứ khiêu khích tương đối rõ ràng.

Phế Thái tử đã từng thử, tư vị còn khá tốt, bị hắn trêu chọc như thế thì há có thể không động dục. Nhưng thần y đã nhắc nhở nên y không tiện làm trái, chỉ có thể dở khóc dở cười nói: "Nhị đệ định chọc ghẹo ta?"

Tiền Hoàng đế lắc lắc đầu, ra vẻ vô tội đáp: "Đệ chỉ là...có chút chờ không nổi."

Hắn muốn được tận mắt nhìn thấy hoàng huynh, nhưng quá trình này dài quá, chỉ có thể lấy tay sờ rồi cảm thụ trước.

Phế Thái tử oán giận nói: "Vậy đệ sờ chỗ nào chả được, cớ sao phải sờ người ta." Y dắt tay Nhị đệ, "Sờ mặt không tốt sao? Đến, ta cho đệ sờ..."

Nào ngờ lần này tiền Hoàng đế lại ra sức rút tay về, lắc đầu nói: "Không."

"Còn dám nói không có ý định làm chuyện xấu?" Phế Thái tử làm bộ nổi giận.

Tiền Hoàng đế cũng không phủ nhận, chỉ nói rằng: "Mặt của hoàng huynh, ta muốn nhìn tận mắt cơ."

Hắn muốn tận mắt xác nhận xem thời gian đã để lại dấu ấn gì trên mặt của hoàng huynh, tư vị này nếu được cảm nhận từ trước thì hắn sợ sẽ thật sự không chờ nổi nữa.

Phế Thái tử thở dài: "Cuối cùng lại sờ cơ thể ta, coi như ta xui xẻo."

Tiền hoàng đế chống người lên, vươn mình nằm lên trên người y, chôn mặt vào lồng ngực y. Cơ bắp nơi đó khiến cho hắn mê muội vô cùng, vừa khỏe mạnh, vừa có sự dẻo dai, da thịt nóng bỏng, trái tim dưới lớp da có lực đập đều đều, làm chấn động cả cõi lòng hắn. Mùi vị thuộc về hoàng huynh cũng chui vào trong mũi hắn, hắn hít sâu một cái, vươn lưỡi liếm một vết thương cũ trên ngực y.

Đầu lưỡi đi qua chỗ nào thì chỗ đó sẽ để lại một vệt nước.

Hô hấp của phế Thái tử nặng hơn, chẳng nói chẳng rằng mặc cho hắn liếm láp. Hắn thấp giọng hỏi: "Hoàng huynh còn đau ở đây không?"

"Không đau," phế Thái tử nói, "Trái lại bị đệ liếm nên ngứa lắm."

Đây là vết thương do hắn mà ra.

"Vậy thì tội đệ đúng là lớn quá." Hắn dường như hổ thẹn nói lời xin lỗi, mặt chậm rãi dịch dần xuống, tay đi trước một bước, phủ lên dương vật của phế Thái tử. Trong giọng hắn hãy còn mang tiếng thở, nói: "Đại phu nói không thể làm chuyện phòng the, vậy chúng ta sẽ không làm."

Hắn biết vạt áo của hoàng huynh đã bị mở lớn từ trước, bèn cúi đầu liếm dọc theo các đường nét gợi cảm một cách chậm rãi, cuối cùng dùng miệng cắn khố của hoàng huynh, gỡ nó xuống, mặt chạm vào cái nơi nóng rực của huynh ấy.

Tiền Hoàng đế cũng chẳng xấu hổ, hai má cọ vào cái thứ đang đứng thẳng đó, vươn lưỡi liếm nó một cái.

Hắn hàm hồ nói: "Chúng ta tìm phương pháp giải quyết khác."

Phế Thái tử chưa từng nghĩ hắn có thể chủ động đến mức này, trong lòng sinh ra cảm giác thương tiếc dở khóc dở cười, cơ mà rõ ràng là nó đốt lửa, đương nhiên phải nó phải tự dập lửa. Hắn ngậm nơi đó vào, chậm chạp nuốt xuống, phế Thái tử như thể khích lệ xoa xoa đầu hắn.

Tiếng thở dốc vang lên khắp phòng, trầm lắng mà trêu ghẹo lòng người, một chốc sau lại lẫn cả tiếng nước khi hắn gian nan nuốt vào.

Phế Thái tử so với người thường mà nói thì có thiên phú dị bẩm, lần nào cũng rất lâu. Hàm hắn dần mỏi, động tác liếm láp cũng trở nên trúc trắc, ấy vậy mà khi phế Thái tử thấp giọng nói: "Nhị đệ không chịu nổi à?" Hắn lại lắc đầu nhè nhẹ, càng gắng sức nuốt vào sâu hơn.

Tóc dài của hắn tán loạn, buông dọc theo lưng rồi rẽ sang hai bên, hai má bị che khuất khiến cho gương mặt trở nên nhỏ đến đáng thương. Cũng không biết làm sao, nuôi nhiều....ngày như thế mà vẫn không thấy béo lên. Phế Thái tử thở ra một hơi dài, nhìn chằm chằm đôi lông mi dài ướt đẫm và đôi môi nhuộm màu diễm sắc đó.

Có vẻ bởi vì thiếu không khí nên vòng eo của hắn tự mềm nhũn ra, không tự chủ cọ lên đệm chăn, nào có giống một người đã từng làm hoàng đế. Trước mặt người trong lòng, hắn chỉ giống như một con vật ngoan ngoãn mà tham lam.

Không biết là sau bao lâu, phế Thái tử mới tiết ra trong miệng hắn, hắn bị sặc nên ho khan mấy tiếng, lúc bị ôm lên thì cả người đã vô lực. Phế Thái tử vỗ vỗ hai gò má nóng hổi của hắn, dụ dỗ nói: "Nhổ ra." Cuống họng của hắn động cái cái, nuốt thẳng thứ đó vào bụng.

Bên môi hắn tràn ra nước bọt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Phế Thái tử chỉ cảm thấy hắn ngốc đến đáng yêu, sao có thể đáng yêu đến thế cơ chứ. Cõi lòng bỗng nhiên rung động một cái, y vươn tay chạm tới dương vật của hắn, nào ngờ nơi ấy cũng đã ướt nhẹt, hóa ra là chỉ ngậm cho hoàng huynh thôi mà hắn cũng tự thư sướng được. Hắn xấu hổ thở hổn hển, rúc đầu vào trong ngực của hoàng huynh.

Phế Thái tử không nhịn được còn muốn lấy lời giận hờn của thần y để trêu chọc hắn một chút, nghĩ rồi lại thôi. Cõi lòng mềm mại thành một mảnh, chỉ đành nâng mặt Nhị đệ lên, ôn tồn cho nó một nụ hôn dài.

Chương 26:

Bảy ngày sau, quả như lời của thần y, tiền Hoàng đế đã có thể thấy được lờ mờ. Mọi thứ xung quanh hắn có giới hạn là những đường viền mơ hồ, khi đi lại hắn không cần phải dùng tay dò dẫm nữa, chỉ quá chăng rằng hắn vẫn không thể thấy rõ mặt của phế Thái tử. Phế Thái tử an ủi hắn rằng đợi thêm mấy hôm nữa sẽ khỏi, nhưng mà hắn cứ bướng bỉnh mở to hai mắt, nỗ lực cố gắng.

Hắn còn đang trong lúc hồi phục, rất dễ bị mỏi mắt, nhưng lại cứng đầu không chịu nhắm mắt lại, chẳng mấy lâu sao hai mắt bắt đầu tràn ra hơi nước. Phế Thái tử thẳng thắn giơ tay che mắt hắn lại, không cho hắn nhìn nữa, một chốc sau thì lại lấy tay ra rồi hôn hôn lên mắt hắn.

"Đệ đệ ngốc," giọng y đầy sự cưng chiều, "Về sau còn nhiều thời gian nhìn lắm, đừng vội nhất thời."

Tiền Hoàng đế có thể chịu năm năm bày binh bố trận thoái vị với Trữ vương nhưng lại không thể nhẫn cảm giác cào tâm nạo phổi do mấy ngày không nhìn rõ hoàng huynh. Cho dù phế Thái tử đã khuyên hắn nhưng sau mỗi lần dùng thuốc, hắn đầu ra sức nhìn, có thể nhìn thấy rõ hơn chút ít là mới hài lòng.

Cũng may là mắt hắn đúng là dần tốt hơn, khỏi bệnh là có thể nhìn rõ ràng. Tình cờ hắn cũng mơ hồ cảm thấy như thể hắn đang được tái sinh giữa thế gian này, đang thong thả phân biệt vạn vật trên đời.

Để thuận tiện cho hai mắt nghỉ ngơi, hắn chỉ được mở mắt một chút mỗi ngày. Hoàng huynh chính là thế giới của hắn.

Lúc phế Thái tử giả chết rời đi bọn họ mới chỉ mười chín tuổi, họ đã gặp lại nhau hai tháng, giờ ngẫm lại không ngờ mọi chuyện đã qua sáu năm.

Đã sáu năm hắn không được gặp hoàng huynh, nhưng diện mạo của hoàng huynh thế nào thì vẫn cứ ở yên trong đầu hắn.

Hắn dần dần thấy được bộ dạng trong ký ức mình thông qua hai mắt. Đường viền khuôn mặt của phế Thái tử đã trở nên thành thục và anh tuấn, cảm giác ngây ngô năm đó đã tiêu tan toàn bộ. Hắn có thể nhìn thấy cái miệng cười, cái mũi thẳng, đôi mắt anh khí mà khoan dung, và một đôi lông mi dài.

Phế Thái tử nói, trên mặt mình có một vết thương, hắn đã phỏng đoán mấy lần vết thương kia không biết nông sâu thế nào, nhỏ hay là lớn, hoàng huynh lúc đó có đau lắm không, liệu có hủy dung hay không?

Hiện giờ mới thấy được, vết thương kia ở trên lông mày, dài tầm một tấc, cắt đứt đoạn đuôi một bên lông mày của y, không những mặt không xấu đi mà trái lại khiến cho khuôn mặt có thêm cái vẻ sắc bén bất tuân, lẫn vào nụ cười hờ hững của hoàng huynh, làm hắn nhìn đến xuất thần.

Ngón tay hắn vuốt ve vết sẹo ngắn ngủi đó, hai mắt trở nên mơ hồ lần thứ hai.

Phế Thái tử dịu dàng hỏi: "Nhị đệ khóc cái gì?"

Tiền Hoàng đế bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện ra bản thân mình không tự chủ rơi nước mắt mất rồi. Hắn vội vàng lau đi, lại nói: "Đệ cứ ngỡ rằng hoàng huynh bị hủy dung."

"Hả?" Phế Thái tử cũng sờ sờ mặt mình, "Mặt chắc cũng không đến nỗi xấu quá, thế thì có gì mà khóc?"

Hắn khó có thể nói ra cảm nhận trong đầu, vừa vui vẻ vừa xúc động, cuối cùng khóe miệng lộ ra một nụ cười ngớ ngẩn, vờ khổ não nói: "Nếu hoàng huynh thật sự hủy dung, thì sẽ chỉ có mình ta thích hoàng huynh thôi. Bây giờ hoàng huynh lại dễ nhìn như vậy, đi ra ngoài không khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt..."

Phế Thái tử nói: "Được rồi ngươi lại nghĩ xấu xa gì đấy!" Cũng vờ ra vẻ giận dữ, ôm hắn lại gần. Hai người cùng ngã lên giường, không giả bộ nổi nữa, cơ thể không nhịn được run lên, cùng cười loạn một hồi.

Trong phòng tràn ngập tiếng cười. Hắn vòng tay qua eo phế Thái tử, nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên hắn thấy vui mừng đến thế, cười đến độ thiếu khí không đứng dậy nổi. Mãi mới cười đủ, hắn đột nhiên hỏi: "Những năm ấy hoàng huynh đã làm gì?"

Câu hỏi này đã quẩn quanh lòng hắn từ lâu, lúc trước luôn lo sợ hoang mang, mãi vẫn chẳng dám hỏi ra lời.

Trong lòng có chút thấp thỏm và mong đợi, hắn thấy phế Thái tử nhíu nhíu mày, vết thương trên lông mày theo đó cũng nhướng lên.

"Ta a." Phế Thái tử há mồm nói, "Năm đó sau khi giả chết chạy khỏi hoàng cung, ta được bảo vệ trốn xa 300 dặm, vô tình rơi xuống vách núi, đại nạn không chết, gặp được cao nhân, tu thành tuyệt thế thần công, năm năm sau dùng để du ngoạn sơn thủy, tiện thể hành hiệp trượng nghĩa..."

Thấy đôi mắt Nhị đệ sáng lên, y lập tức bật cười, vỗ vỗ đầu Nhị đệ: "Lừa đệ thôi lừa đệ thôi! Sao lại tin là thật thế!"

Tiền Hoàng đế kinh ngạc mở to đôi mắt.

"Dáng vẻ đệ như này thì đối phó với đám cáo già kia kiểu gì vậy?" Phế Thái tử nói, "Không bị người ta lừa rơi cả khố đã là may mắn lắm rồi."

Trên mặt hắn nóng lên, đáp: "Hoàng huynh nói gì đệ cũng tin..."

Phế Thái tử ôn hòa nhìn hắn chăm chú: "Cho nên năm ấy Nhị đệ tin rằng ta đã chết thật à?"

Hắn chần chờ gật đầu.

"Chẳng lẽ cũng tin đoạn thời gian ta giả vờ xa lánh đó à?"  Phế Thái tử hỏi.

Đôi mắt tiền Hoàng đế lập lòe: "Dưới tình cảnh đó hoàng huynh có hận đệ cũng không có gì đáng trách..."

"Ai, đứa ngốc." Phế Thái tử than thở, "Tuy nói trong lòng ta có chút ít oán khí, nhưng khi đó phần lớn là do bên cạnh có cơ sở ngầm của tể tướng, bất đắc dĩ mà thôi."

Tiền Hoàng đến rũ mắt: "Khi đó mẫu phi của hoàng huynh vừa qua đời mà ta..."

Phế Thái tử bỗng che miệng hắn, nháy mắt mấy cái cái, ngắt lời: "Mẫu thân hiện vẫn sống tốt lắm!"

Tiền Hoàng đến trợn tròn mắt lần thứ hai.

Phế Thái tử không nhịn được cười, phút chốc chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Tin tức vô cùng tốt đột nhiên rơi xuống đầu tiền Hoàng đế khiến cho hắn chóng mặt quay cuồng, hai mắt cũng lơ mơ.

Rốt cuộc phế Thái tử mới nói: "Trời ạ!" Y véo véo mặt của Nhị đệ, "Ta cứ tưởng lúc đệ phát hiện ra ta giả chết là đã sớm minh bạch rồi chứ."

Tiền Hoàng đế hãy còn chưa hoàn hồn.

Phế Thái tử bẹo má hắn: "Lúc trước ta còn nói Nhị đệ thông tuệ, tâm tư thông suốt, bây giờ đây là thế nào, hay là thật sự bị lửa hun hỏng đầu óc rồi."

Tiền Hoàng đế nói: "Nhưng mà bà là do chính mắt ta nhìn chôn cất..."

"Ta đã để lại thuốc giả chết cho mẫu thân thì đương nhiên hai ngày sau sẽ đến cứu bà ra." Phế Thái tử còn muốn giải thích, nghĩ rồi lại thôi, chẳng biết nên khóc hay nên cười, "Thôi, là lỗi của ta, ta nên giải thích cho đệ từ trước. Mẫu thân vốn xuất thân giang hồ, sau khi phụ hoàng mất thì đương nhiên bà sẽ chẳng còn gì lưu luyến với hoàng cung."

Tiền hoàng đế hỏi: "Bà ấy...Giờ có khỏe không?"

Phế Thái tử nói: "Mấy năm qua ta cùng mẫu thân du sơn ngoạn thủy, mọi chuyện đều tốt lắm, trước đó mấy ngày ta nghe được tin tứ đệ chiến thắng trở về nên mới tạm rời đi."

Tiền Hoàng đế dường như đã an tâm, ấy vậy mà vẻ mặt vẫn hơi ngốc.

Khúc mắc giữa hai người tiêu đi hết, một hồi lâu sau hắn mới thở dài, an tâm vùi đầu vào trong ngực hoàng huynh.

Lúc sang thu, khi trời dần trở lạnh. Đến khi lập đông, tinh thần của tiền hoàng đế đã khôi phục hoàn toàn, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng trở nên có chút huyết sắc, mỉm cười nhiều hơn, tuy rằng quấn trong áo gió dày nặng vẫn hiện ra vẻ gầy yếu nhưng không còn như thể gió thổi cũng bay như trước kia nữa.

Hồi phế Thái tử và mẫu thân trốn đi, còn mang theo vật đính ước của bà và Tiên hoàng năm đó, chôn ở trong chính thung lũng này, tùy ý dựng lên một cái bia. Ngày giỗ gần đến, phế Thái tử nhận được thư của bà, bà đang trên đường về cốc.

Tiền Hoàng đế mới biết bà chưa chết nên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng gặp bà, trong lòng lấy làm bất an.

Dù thế nào đi chăng nữa, lúc trước cũng là nhà mẹ đẻ của mình hại họ, hắn vẫn hổ thẹn. Chỉ là điều này bị hắn dằn sâu dưới cõi lòng chưa từng nói ra, nếu để hoàng huynh biết được, chỉ sợ mình sẽ phải chuyển sang chuẩn bị vấn tội đi là vừa.

Ngày ấy trời đổ tuyết. Mấy hôm gần đây hắn đều không chợp mắt nổi, sáng sớm nào cũng mệt mỏi lười biếng không sao rời giường được. Mẫu thân phế Thái tử trở về vào lúc sáng sớm, phế Thái tử chạy tới đón bà, lúc gọi được Nhị đệ tỉnh lại, bà đã ngồi trước bia mộ được một lúc lâu.

Tiền Hoàng đế hiếm khi hiện ra vẻ kinh hoảng, oán giận hoàng huynh: "Vì sao không gọi đệ sớm hơn một chút?"

Phế Thái tử vẫn cười, ấn bờ vai của hắn: "Nhìn đệ căng thẳng như thế, ta nào nỡ gọi?"

Hóa ra hoàng huynh của hắn vẫn cảm nhận được.

Hắn nhấp môi, vội vã thay y phục, chạy tới mộ tìm tiền Hoàng hậu. Nhưng đến khi đứng cạnh bà, hắn lại chẳng nói gì, cũng chẳng biết nói gì cho tốt.

Bà rời khỏi hoàng cung năm năm, chẳng thấy già yếu đi, giữa đôi lông có thêm hào hiệp anh khí đã lâu không thấy. Trước bia một có đặt một vò rượu, một cái thì bị bà ôm bằng hai tay, hiện đang ra sức uống, nghe được tiếng bước chân thì đại khái cũng đoán được rằng nhi tử mình đến, bà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rồi quăng vò rượu xuống đất vỡ choang, nhìn đống mảnh vỡ, bà nói: "Thật muốn giết cả hoàng cung để báo thù cho y!"

Tiền Hoàng đế chấn động trong lòng.

Bà ấy như thể đã say, chép miệng một cái, lại mắng mấy câu cẩu tặc, rồi với tay lấy một vò khác. Ngại một mình uống không thoải mái nên bà ném hai cái chén trong tay về phía bọn họ, nói: "Đến đó đứng ngốc làm gì?"

Lại đổ thêm, cơ mà vò rượu cạn mất rồi, bà không có hình tượng say khướt nấc một cái.

Phế Thái tử tiến lên, ngồi xuống, nhặt hai cái chén lên, đưa cho Nhị đệ của mình một cái.

Quá nửa là bà ấy đang định để nhi tử của mình tiếp rượu, mình sao có tư cách nhận? Tiền Hoàng đế mở to hai mắt mày hơi chau lại, lại thấy bà loạng chòa loạng choạng đứng lên, quay đầu liếc nhìn mình và hoàng huynh một cái, đoạn chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn.

Vẻ mặt phế Thái tử nhu hòa, nói: "Uống đi. Tế Phụ hoàng một chén rượu."

Lúc bấy giờ tiền Hoàng đế mới nhận lấy, cầm chặt trong tay.

Một kẻ bại hoại đạo đức câu dẫn hoàng huynh như hắn thì làm gì có tư cách để đứng ở đây?

Hắn thẹn trong lòng. Mà sau một lúc lâu, vẫn cùng huynh trưởng uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Phế Thái tử thấp giọng cảm khái: "Thật ra trước đây phụ hoàng từng nói."

Tiền Hoàng đế hỏi: "Nói gì?"

"Mặc dù sinh ra trong hoàng gia nhưng người vẫn là người, đều sẽ có tình cảm." Y cười nói: "Có thể cùng người mình yêu bình yên tương thủ là phúc ba đời. Nếu đã cơ hội làm thế thì ích kỷ một chút nắm chặt lấy nó cũng được, đừng quan tâm những chuyện cũ nữa."

Nói rồi, y vươn tay lên, vẻ mặt đầy khoan dung và thành khẩn.

Tiền Hoàng đế ngơ ngác nhìn y chậm rãi cầm lấy tay mình. Giờ khắc này tâm ý bọn họ đã tương thông, một lát sau, bọn họ không hẹn mà cùng vứt cái chén trong tay xuống đất. Phế Thái tử kéo tay hắn về phía trước, hắn nhào vào trong lòng hoàng huynh, hô hấp dồn dập ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi mà dù có hôn bao nhiêu lần hắn cũng cảm thấy không đủ.


Tuyết trắng rơi rơi, bọn họ ôm lấy nhau, môi lưỡi chạm vào nhau, triền miên đắm đuối, chẳng khác gì giữa đất trời rộng lớn chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Sau khi nụ hôn kết thúc, hắn vẫn không muốn tách ra, phế Thái tử bèn nắm tay hắn, muốn dẫn hắn về phòng.

Mười ngón tay của họ giao vào nhau, chậm rãi tiến về phía trước trong gió lạnh tuyết rơi.

Tuyết càng ngày càng rơi nhiều, vương nơi mái tóc góc áo, bao trùm quanh người họ. Hắn nhìn cảnh tuyết mênh mông, lại ngẩng đầu nhìn người đang nắm tay dẫn hắn đi. Trong lúc hoảng hốt, hắn nghĩ, lúc này thật giống như viễn cảnh trong giấc mộng đó.

Người trong mộng là người ngay trước mắt.

HOÀN
Phùng Điệp, 17/11/2019.
Chúc mừng sinh nhật em cô gái của tuổi 22./.

8 nhận xét:

  1. Chúc mừng đã hoàn nhe yêu yêu chủ nhà (❁´◡`❁)

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn nhóm dịch nhé (☆/>u</)

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn chủ nhà đã mang đến một bộ hay như vậy ❤️❤️❤️. Dịch cũng rất mượt, cả bộ mình đều thích, cảm ơn nhiều lắm.

    Trả lờiXóa
  4. cảm ơn đã dịch ạ, truyện hay quá, đọc mà khóc ướt gối

    Trả lờiXóa
  5. Cảm ơn chủ nhà đã dịch ạ. Truyện ngắn nhưng hay lắm, thích incest quá đi><

    Trả lờiXóa

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -