Thứ Tư, 1 tháng 1, 2020

Thượng tướng - Chương 34




Ngày đặc biệt, phủi bụi mục lục TT nào


☆, Bữa tối



Tuy rằng đã sớm biết Margaret là một người IQ cao, nhưng Angus vẫn luôn cho rằng đó là đặc hữu của nữ Alpha… Cảm tạ Ian, để cậu ngày hôm nay rốt cục nhận ra rằng nguyên lai nam Alpha không phải tất cả đều ngu ngốc.

Ian bất đắc dĩ nhìn Angus: “Angus, bản thân cậu mọi thứ đều hoàn hảo, lại rất tự tin vào phán đoán của chính mình, nếu không phải hôm nay tớ hỏi tới, chắc cậu cũng không nghĩ lời nói của mình lại nhiều lỗ hổng như vậy đi?”

Angus lạnh lùng nói: “Alpha trong mắt tớ đều vô dụng giống nhau.”

“Bởi vì trong chúng tớ không có ai thăng chức nhanh như cậu sao?” Ian lắc đầu, “Không phải vì chúng tớ vô dụng, là bởi vì chúng tớ không có lý do để liều mạng thăng chức như cậu. Quân hàm trong mắt chúng tớ không nhiều giá trị đến như vậy.”

Ang đánh giá: “Không có chí tiến thủ.”

Biểu cảm của Ian là bất đắc dĩ: “Tớ biết, hiện tại đừng nói là trong Liên minh, cho dù là tính trong cả vũ trụ, cũng chưa từng có tiền lệ để Omega tự do, cậu nắm lấy cơ hội này để giành lấy quyền tự do cho chính bản thân mình… Đây là chuyện rất bình thường, cũng không phải không thể lý giải.”

Ang trừng mắt nhìn Ian, ánh mắt giống như muốn giết người: “Đang thương hại tôi sao? Hửm?”

“…” Ian vội vàng lắc đầu như trống, tất cả ung dung bình tĩnh lúc trước đều biến thành ảo giác, “Không không không… Angus chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, tớ làm sao dám… Dám có cái ý nghĩ đáng sợ như vậy?”

Ang lúc này mới hơi bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy lửa giận như cũ, “Vậy nói với tôi mấy lời vô nghĩa đó làm gì?”

Ian lúc này mới cảm thấy thở ra một hơi, trên mặt mang nụ cười làm lành, thành thật nói: “Tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, trước mặt tớ với Hargard cậu không cần khổ cực diễn kịch như vậy nữa…”

Angus nhìn nụ cười chân thành của anh ta, sửng sốt.

Trong lòng Ian thầm vỗ tay tự cổ vũ cho mình, sau đó tiếp tục nói: “Sau này bất kể chuyện gì cậu cũng có thể nói cho bọn tớ nghe… Chúng ta là bạn tốt, không phải sao? Chuyện này sẽ không vì cậu đột nhiên biến thành Omega mà thay đổi…”

Angus nhìn anh ta, chần chờ nói: “Thực sự… cái gì cũng có thể nói ra sao?”

Ian trên mặt treo đầy cổ vũ, lòng tràn đầy chờ mong.

Angus: “Vậy tớ đây nói thẳng – Tớ cảm thấy cậu cũng không tệ đâu, có muốn nhường Omega nhà cậu cho Aleck rồi chúng ta cùng nhau không?”

Ian: "... ... ... ... ..."



Sau khi đuổi Ian đang trong trạng thái treo máy ra khỏi văn phòng, vẻ mặt Angus vẫn đầy tiếc hận nghịch nghịch cái đồng hồ trên bàn: “Thật đáng tiếc, khó khăn lứm mới tán thưởng một Alpha như vậy…”

Lại nhìn đến bản báo cáo sơ thảo trên bàn, càng xem càng cảm thấy mình mắt nhìn người thật chuẩn.

Bao nhiêu Alpha mới có một người tốt như thế… Chỉ tiếc cùng mình hữu duyên vô phận, đời này dịnh sẵn chỉ có thể làm bạn.

—— được rồi, cậu cũng chỉ đùa chút thôi, hai người bọn họ nghĩ thế nào cũng không có khả năng được nhỉ?

Tuy ngoài miệng Ian không nói ra, nhưng cái biểu cảm lúc nghe đến Angus nói muốn làm bầu bạn với anh ta quả thật là kinh sợ… Chắc không nói đến chuyện cậu là Omega, chỉ cần là cậu thôi cũng đủ hết hồn rồi.

Angus một bên đang cảm thán hình như dạo gần đây càng ngày bản thân càng vui tính, chẳng lẽ bởi vì gần đây độ tiến triển của nhiện vụ đột nhiên tăng vì có người giúp sao, một bên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi —— có Nguyên soái dung túng cậu vừa ở trên sofa ngủ đến gần trưa, lúc dậy lại cùng Ian đơn giản tán chuyện một hồi, vừa hay đến giờ cơm.

Gần đây tự nhiên cậu trở nên lười nhác hơn rất nhiều, dù trong đó có không ít khoảng thời gian là tự mình thêm vào để thích ứng với thân thể Omega, nhưng chiếm càng nhiều lý do hơn là gần đây bên người có thêm một “quản gia”.

“Quản gia” Aleck đã đem xe huyền phù dừng lại trước cửa lớn Quân bộ chờ Angus, rõ ràng trái với quy định Quân bộ, nếu lão Nguyên soái nhìn thấy hắn nư thế nhất định đem hắn đạp chết.

Đợi Angus sau khi lên xe, Aleck mới hỏi: “Angus… mẹ anh vừa báo hôm nay có lẽ sẽ trở về … Em có muốn….?”

Chợt nghĩ lại thái độ tiếp đón khi mình đến lần trước, Angus nheo mắt: “Mẹ anh đã sớm biết?”

Aleck sờ sờ mũi, thông minh không trả lời.

Nếu tôi nói không muốn đi thì sao? Angus rất muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn qua ánh mắt chờ mong của Aleck, cậu lại chần chờ: “Tôi không đồng ý thì anh vẫn sẽ cưỡng chế vác tôi đến thôi? Nếu đã vậy còn hỏi làm cái gì?”

Vì thế, hai giờ sau, yên vị trên bàn cơm.

“Uống nhiều canh một chút, tốt cho thân thể.” Mẹ Hạ bên cạnh Angus múc thêm canh, “Mẹ đặc biệt nấu cho con đấy, nghe nói có thể bồi bổ thân thể.”

Angus yên lặng uống canh, từ sau khi cậu tiêm thuốc giả chất dẫn dụ Alpha, liền bị Viện trưởng điều đến khu cư trú của Alpha tiếp nhận đặc huấn —— rời xa sự quan tâm ấm áp của nhóm bảo mẫu trong cô nhi viện, cho nên hiện tại lúc được mẹ Aleck dùng lòng nhiệt thành tràn đầy yêu thương tiếp đón như vậy, cậu thực sự không biết nên làm thế nào.

Được rồi, có lẽ không chỉ là một chút.

—— tối thiểu có thể khiến một người được gần như toàn bộ Alpha khách sáo… trước mặt một nữ nhân Beta không xinh đẹp cũng không có quyền chức gì lại bối rối không nói nên câu.

Aleck một bên uống canh, một bên đem đĩa đồ hải sản Angus thích đẩy đến trước mặt cậu: “Mẹ biết em thích món này, đặc biệt học làm đấy.”

Angus nhìn hắn một cáp, vẻ mặt mờ mịt vươn dĩa xiên một miếng mực nhồi nhìn đặc biệt ngon đưa vào miệng.

Hạ phu nhân vẻ mặt tràn đầy chờ mong, khẩn cấp hỏi: “Thế nào? Có hợp khẩu vị con không?”

Biểu cảm của Angus vẫn cứng đờ, cậu nhau nhai hai cái, sau đó gật đầu.

Hạ phu nhận lập tức cho cậu một cái ôm tràn ngập mẫu tính: “Con thích là tốt rồi, sau này mẹ sẽ làm cho con thật nhiều đồ ăn con thích, nhớ cùng Aleck thường xuyên về nhà, có được không?”

Angus ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ phu nhân buông cậu ra, vuốt ve tóc cậu: “Thực ngoan.”

Aleck ngồi một bên nhìn không khí ấm áp giữa hai người họ, cảm thấy mình đặc biệt chọn lúc cha không ở nhà đưa Angus về thật là quyết định đúng đắn.

Sau đó - hắn nghe thấy huyền quyan truyền đến tiếng vang, tiếp theo là câu nói quen thuộc của cha: “Ta về rồi.”

Aleck phản xạ có điều kiện nhìn về phía Angus: “…”

Động tác trên tay Angus không có nửa điểm dừng lại, vẫn tao nhã dùng bữa tối —— đúng vậy, một giây trước còn đang là thiếu niên không hiểu chuyện, một giây sau liền đổi thành cử chỉ chuẩn mực quý tộc không có nửa điển sai xót.

Hạ phu nhân vui vẻ đứng dậy: “Thân ái, hôm nay Aleck đưa Angus về nhà ăn cơm, anh có vui không?”

“…” Lão Nguyên soái thoáng nhìn qua Angus đang dùng cơm, “Cậu đặc biệt nói cho tôi nên về vào khoảng thời gian này là vì vậy sao?”

Hạ phu nhân khó hiểu hỏi: “Chuyện gì vậy, Rayne?”

Angus buông dao dĩa, dùng khăn lau khóe miệng, sau đó đứng dậy, nhìn về phía Hạ phu nhân: “Dì, cảm tạ dì hôm nay đã chiêu đãi cháu, cháu rất vi vẻ vì được ăn tối cùng dì… Nếu như có thể, có lẽ lần sau dì chỉ cháu làm, hy vọng có thể bằng một phần tay nghề của dì.”

“Đợi một chút…” Bỏ qua ông chồng mặt nghiêng trang của mình, Hạ phu nhân chuyển sang bắt lấy cánh tay Angus, không cho cậu gỡ áo khoác và mũ treo trên kệ xuống, “Angus, con không thích mẹ sao?”

Angus bị ánh mắt khẩn thiết của nàng nhìn đến mềm nhũn: “Cháu…Cháu rất thích dì, nhưng… cái xưng hô kia, tạm thời cháu vẫn chưa thể gọi được…”

Hạ phu nhân nước mắt lưng tròng: “Vậy lần sau có thể hay không… Được rồi, mẹ không ép con, nhưng con ít nhaatsphair nói cho mẹ biết chỗ nào mẹ làm chưa tốt.”

“Không có chỗ nào không tốt,” thùy tai Angus hơi ửng hồng, “Cháu rất vui vẻ khi được cùng dì, cũng không phải chú ý lễ nghi chỗ nào…”

Rayne bất mãn liếc mắt nhìn thê tử, sau đó đổi giày, bỏ mũ và áo khoác xuống, ngồi vào bàn ăn.

Aleck: “Con không nghĩ hôm nay cha trở về sớm vậy.”

“Vốn sẽ không, nhưng mẹ ngươi đặc biệt dặn ta về ăn cơm chiều.” Rayne ngồi xuống vị trí của mình, “Ta đoán có thể là ngươi về, nhưng không nghĩ tới còn dẫn theo người…”

“Thu lại thành kiến của cha về cậu ấy đi, cha.”

Rayne nhìn qua thằng con bề ngoài không được thông minh lắm của mình- ờ thực tế thì đúng là không thông minh thật: “Thành kiến? Cũng không phải…”

“Aleck.” Angus đã thành công dỗ xong Hạ phu nhân, lúc này đang đứng ở của, xoang người nhìn Aleck, “Đi thôi. Về nhà.”

Vì thế, lão Nguyên soái chỉ có thể nhìn thằng con mình vui vẻ chạy lại.

“Omega quả nhiên là loài sinh vật phiền phức chết được…” Ông yên lặng nghĩ, nhét miếng hải sản đã nguội ngắt vào miệng, “Nhất là mình lại bất hạnh có một thằng con Alpha chưa lớn… Sách, khó ăn chết được.”

— Đáng tiếc cả Hạ phu nhân sau khi tiễn hai đứa con trai về đã vào phòng ngủ trước, bỏ lại mình ông với cả bàn đồ ăn đã nguội.

“… Hơn nữa cả vợ cũng bắt đầu càn quấy.” Lại yên lặng uống một ngụm canh lạnh nổi đầy váng mỡ, “Đây là bi ai của một nam nhân đầy trách nhiệm.”

Nhưng… cũng chỉ có thể yên lặng ăn bữa tối lạnh lẽo, lão Nguyên soái được cả Liên minh kính trọng cũng chỉ có thể cam nguyện mà bị lão bà Beta ôn nhu thiện lương cố tình gây sự nhốt ngoài của.

Angus sau khi về nhà, nhìn vẻ mặt lấy lòng của Aleck (tuy khách quan mà đánh giá thì không khác thường ngày cho lắm), bỗng nhiên nói: “Hôm nay anh vào phòng ngủ ngủ đi.”

Aleck: "! ! !"

“Anh còn ngủ sofa nữa thì tôi sẽ phải đổi nó mất,” Angus cầm áo ngủ bước vào phòng tắm, “ Thật ra tôi vẫn tương đối vừa ý cái sofa kia…”

"Ngươi ngủ tiếp sô pha ta sẽ nên bắt nó đổi đi , " Angus cầm áo ngủ vào phòng tắm, "Ta kỳ thật vẫn còn rất thích kia khoản sô pha..."

1 nhận xét:

  1. OMG, tui tia bộ này lâu rồi, đọc các tag + văn án thích quá mà tưởng chủ nhà drop rồi, vẫn luôn mong truyện sẽ đc edit tiếp, hnay ngẫu nhiên ngó qua thấy chương mới lại thầm hi vọng. Hi vọng bạn sẽ sớm edit hết bộ truyện này~

    Trả lờiXóa

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -