Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2019
Người trong mộng - Chương 17+18
Chương 17:
Hoàng đế mắt không thể thấy, miệng không thể nói, đã thế lại vừa bị kinh hách nên thần trí chẳng khác gì trẻ con, đương nhiên không hề có cảm giác an toàn, cả ngày cứ kề cận huynh trưởng. Tuy rằng sau khi được dỗ dành, hắn có thể thả phế Thái tử rời đi một chốc, những lúc đó hắn sẽ lẳng lặng ngồi ngốc một mình, nhưng buổi tối khi đi ngủ thì không thể không có phế Thái tử, nếu không hắn sẽ bị ác mộng quấn thân không sao ngủ được, vậy là đêm nào hai người cũng ngủ cùng nhau.
Phế Thái tử thì hãy còn ung dung lắm, cứ kể những chuyện lý thú hồi bé cho hắn nghe.
Phế Thái tử lớn hơn hắn hai tuổi, bởi vì lúc đó chỉ có duy nhất một đệ đệ là hắn nên rất yêu thích hắn. Sau đó phế Thái tử được đưa đi học chữ.
Bài văn đầu tiên y viết không dâng cho mẫu phi cũng chẳng dâng cho phụ hoàng mà lại chạy tới cho đệ đệ xem. Lúc đó y rung đùi đắc ý với một đứa trẻ bé tí xíu, đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nghe mà đầu óc choáng váng, nhưng vẫn vỗ tay tán thưởng y.
Gần cái hồ nước trong ngự hoa viên mà họ đã ngã có rất nhiều kỳ hoa dị thụ do các nước phụ cận tiến cống, y trộm hái một đóa lại một đóa, cuối cùng cơ hồ cái trọc cả vườn để bện thành một vòng hoa. Phụ hoàng thừa dịp ngày xuân yên ả dẫn Hoàng hậu ra ngắm hoa, kết quả bắt gặp cả vườn hoa trụi lủn, phẫn nộ đến hỏi tội thì thấy y đang cao hứng đội vòng hoa lên đầu nhị đệ.
Sau đó có thêm đệ đệ muội muội mới, trẻ nhỏ theo sau y trở nên nhiều hơn, tính tình lười nhác của Nhị đệ cũng thể hiện ra. Phế Thái tử ngồi chen chúc ở giữa đám đệ đệ muội muội còn Nhị đệ thì đứng nhìn từ phía xa xa, nếu gọi thì nó sẽ xua xua tay nói rằng mình không muốn dính líu, chạy ra xa chơi một mình.
Chỉ đến khi đám tiểu Hoàng tử Công chúa về hết, Nhị đệ mới chủ động đến cạnh y, mở miệng lạnh nhạt nói: "Hoàng huynh đọc sách xong còn chơi với đám nhỏ, không thấy mệt à, không thì cùng đệ nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Nói đến đây, phế Thái tử dừng lại một chút, cong cong con mắt bóp bóp mũi hắn. Hắn nhắm tịt mắt lại, chỉ he hé rung động mi mắt một chút, xem ra vẫn chưa ngủ đâu.
"Đệ đúng thật là." Phế Thái tử thở dài một hơi, "Từ nhỏ đã không thẳng thắn."
Hồi ấy thấy y bị đệ đệ muội muội quấn lấy từ lúc ăn nên nó mới một thân một mình chạy đi chỗ khác, lại đau lòng y mệt nhọc nên đợi đến lúc mọi người về hết rồi mới gượng gạo chạy tới khuyên y nghỉ ngơi.
Con mắt của Hoàng đế rung mạnh hơn, hơi thở bất ổn, không muốn bị y nắm mũi nữa nên bèn dụi đầu vào trong ngực y. Phế Thái tử thuận ý ôm lấy hắn, từ trong cổ họng hắn phát ra vài tiếng "Hừ hừ" hàm hồ, thế rồi không động đậy nữa.
Phế Thái tử đang định tắt đèn, tay lơ lửng trên không trung, bỗng cất lời: "Nhị đệ a..."
Bọn họ đã từng thân mật đến vậy, tựa như không khác gì huynh đệ bình thường.
Rốt cuộc là tại sao lại rơi xuống tình cảnh như bây giờ?
Lần đầu Nhị đệ phản bội y, trong lòng y có chút ít phẫn nộ.
Thiên gia vô tình, nhưng y đã dùng chân tâm để đối đãi với tất cả đệ muội, vốn cứ tưởng rằng mình là ngoại lệ. Y nghĩ, cho dùng có ai ly tâm với mình cũng sẽ là một đứa nhỏ tuổi tác còn ít, dễ dàng bị mẫu phi dạy dỗ, thế mới hợp tình hợp lý.
Y chưa từng nghĩ tới người đó lại là Nhị đệ.
Vết thương do cái lần ấy vẫn còn lưu lại, rất gần tim. Tính mạng của y như ngàn cân treo sợi tóc, mỗi lúc đau xót phát tác đều không nhịn được nghĩ, tại sao Nhị đệ lại lừa dối ta, tại sao Nhị đệ lại phản bội ta?
Rốt cuộc là tại sao? Lẽ nào huynh đệ chân tình cũng không thể đánh bại mê hoặc nơi quyền thế hay sao?
Vết thương quá gần tim nên mỗi lúc phát tác y sẽ không phân biệt được là đau do nó hay là do đau lòng. Y cố gắng ra vẻ không sao với cha mẹ đệ muội, nhưng mỗi đêm khi không có ai ở bên thì lại đau đến độ cuộn cả người mình lại, càng nhớ đến Nhị đệ lại càng khó có thể tin, nhớ tới ánh mắt hối hận hổ thẹn ấy là đau đớn trong lòng lại càng tăng thêm.
Cũng không phải là y không biết, chỉ là không chịu hiểu thôi?
Chỉ hận bọn họ sinh ra ở hoàng gia.
Gia tộc của Nhị đệ chèn ép thế lực của y, đoạt quyền hành của y, sát hại phụ hoàng rồi giá họa cho y, giam cầm y và Mẫu hậu. Y và Nhị đệ biến thành hai kẻ thân bất do kỷ rơi vào một trận lũ, một kẻ bị dìm xuống nước, một kẻ bị trói trên thuyền, không một ai vui vẻ cả.
Khi đó tuổi y vẫn còn nhỏ, cho dù biết rõ tất cả nhưng trong lòng khó tránh khỏi thương tâm giận chó đánh mèo.
Cái đêm Nhị đệ hôn y, kỳ thật không phải là y luôn tỉnh táo.
Y chỉ là tỉnh vừa vặn lúc đó, nửa mê nửa tỉnh, nụ hôn nhẹ nhàng đó là một nửa giấc mộng đẹp của y. Ánh mắt ảm đạm mà say mê của nó, tựa như thoát khỏi hết thảy phiền muộn khổ đau, tự do khoan khoái, ngoài nụ hôn này ra thì thế giới bên ngoài không còn gì tồn tại nữa.
Hoặc chính là bởi vì cảm giác hư ảo quá mức tốt đẹp nên khi y tỉnh lại mới phẫn nộ đến thế.
Trên người y vẫn đeo gông xiềng, mẫu thân y vẫn bị giam trong lao tù, giữa y và Nhị đệ có nhiều ân oán đến thế.
Lúc đưa ra trao đổi đó với Nhị đệ y đã nghĩ cái gì, lúc trừng phạt như thể hành hạ Nhị đệ y đã nghĩ cái gì cơ chứ?
Phế Thái tử suy tư một hồi lâu, người trong lòng đã ngủ say. Y dùng động tác mềm nhẹ đẩy Nhị đệ ra, nhìn ngắm gương mặt người nọ dưới khoảng cách thật gần.
Dù cho đã bị y mang về nuôi lâu đến vậy nhưng trên mặt người nọ vẫn còn cái vẻ uể oải. Phế Thái tử xoa hai gò má của hắn, thế là hắn theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay y, trên mặt hiện ra vẻ dịu ngoan không muốn xa rời. Phế Thái tử cười không phát ra tiếng, sau một hồi, y thu tay lại, ghé sát mặt lại gần.
Đôi môi y cọ nhẹ vào cái má mềm mại, có lẽ trong nháy mắt này, có thể xem là hôn rồi ha.
Chỉ là người trong lòng không có tí cảm giác nào.
Tắt đèn đi, thế là một đêm ngủ chung bình lặng diễn ra.
Chương 18:
Loáng cái đã mười mấy ngày trôi qua, cổ họng của Hoàng đế đã đỡ một nửa, giọng không còn khàn như lúc đầu nữa, đã có thể mở miệng nói một ít câu ngăn ngắn. Cơ mà đôi mắt vẫn chưa khỏi, người cũng mệt mỏi, thoạt nhìn chất phát ngốc nghếch.
Dù cho hắn có ngồi cạnh phế Thái tử, trong tay vẫn phải nắm chặt góc áo của phế Thái tử, khoảng cách gần đến thế nhưng giữa họ vẫn có một tầng ngăn cách mỏng như trước.
Tầng ngăn cách ấy lơ lửng giữa hai người, mỗi khi họ tiếp xúc thì sẽ méo mó vặn vẹo, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó.
Có phải Nhị đệ đang lo lắng điều gì không?
Phế Thái tử nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, bèn giơ tay quay mặt hắn lại. Gần đây y đã học được thói quen đó, trái lại với Nhị đệ của y trước kia, Nhị đệ lúc này dính người chẳng khác gì trẻ con nên mỗi khi y xoay mặt nó lại thì nó đều ngoan ngoãn nghiêng đầu, y làm mãi cũng thành nghiện.
"Nhị đệ à," y giả vờ buông lỏng nói, "Nếu cứ vậy thì bao giờ mới khỏi mắt được?"
Hoàng đế không đáp.
"Về sau cứ kề cận ta thế này, một tấc cũng không rời à?"
Hoàng đế khẽ gật đầu.
"Ôi chao, ngươi sao tâm địa ác độc quá! Ngóng trông mỗi câu này đúng không?" Phế Thái tử cười nói, "Chuyện này không thể được, ngươi dù sao cũng nên chữa khỏi mắt, cứ để như thế, hoàng huynh nhìn cũng khó chịu."
Từ cửu ngũ chí tôn trên vạn người lưu lạc thành tình cảnh ngu dại đáng thương như vậy, phế Thái tử không đành lòng.
Nhị đệ vốn tài năng hơn người, đôi mắt trong trẻo như ánh sao, có đợt lúc cưỡi ngựa bắn cung, Nhị đệ đục nước béo cò nên bị các huynh đệ trách cứ, nó bèn phiền muộn bắt một mũi tên. Tư thế nó hờ hững, biểu tình không kiên nhẫn, ấy vậy mà mũi tên nó bắn ra một cái là trên trời có con chim bay thấp kêu lên một tiếng, trúng tên rơi xuống.
Phế Thái tử dùng khăn lau mắt cho hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, nhớ tới chuyện cũ, trong lòng cảm khái vạn ngàn, nháy mắt hạ quyết tâm.
Phế Thái tử ẩn cư bên trong một thung lũng, trong cốc có một ruộng hoa, mỗi khi đến độ nở rộ thì khắp nơi đều ngửi thấy mùi hương của hoa. Sau khi nói chuyện về mắt với hắn thì phế Thái tử không biết chạy đi đâu mất.
Phế Thái tử ngồi phơi nắng cạnh vườn hoa, sau hai canh giờ, mặt trời khuất sau đỉnh núi, thị nữ muốn dẫn hắn trở về phòng mà hắn cứ mắt điếc tai ngơ.
Phải chờ đến khi phế Thái tử trở lại, hắn mới chịu đứng dậy.
Phế Thái tử nắm tay hắn, vẫn dẫn hắn đi như trước, chậm rãi sóng vai mà đi. Vào tới trong phòng, phế Thái tử mới cười nói với hắn: "Nhị đệ có biết Thánh Thủ Y Tiên không?"
Hoàng đế lắc đầu.
"Thanh danh của Y Tiên này trong giang hồ thịnh lắm," phế Thái tử nói, "Hoàng huynh đi tìm lão một chuyến, có thể phải đi nửa tháng."
Hoàng đế run lên một cái khó có thể nhận ra, cúi thấp đầu.
Phế Thái tử nói: "Nhị đệ chớ lo lắng, ta tìm thấy lão là sẽ về ngay lập tức, vì chữa khỏi đôi mắt cho ngươi, một khắc cũng không trì hoãn."
Hoàng đế mở mắt ra nhìn y, khản giọng nói: "Thật ra...Khỏi rồi..."
Phế Thái tử hỏi: "Đây là số mấy?"
Hoàng đế híp híp mắt, khó khăn trả lời: "Năm?"
"Còn dám gạt ta." Phế Thái tử vỗ đầu hắn, "Ta căn bản không giơ ngón nào cả."
Hoàng đế yên lặng không nói.
Vì xoa dịu không khí, phế Thái tử cố ý đùa rằng: "Không tin y sư giang hồ à?"
Hoàng đế lập tức gật đầu.
Phế Thái tử cười ha hả, cầm lấy tay hắn, kể cho hắn nghe một số chuyện giang hồ ít người biết. Nghe đồn Y Tiên có thể cải tổ hồi sinh, đã cứu ôn dịch phía nam, cũng từng cứu khỏi một thiếu chủ đã bất tỉnh nhân sự trên giường mấy năm vân vân. Hoàng đến nghe phế Thái tử còn nói: "Kỳ thực trước khi mẫu hậu ta vào cung, Y Tiên từng cứu bà một mạng đấy."
"Mắt của đệ đối với lão bất quá chỉ là chuyện nhỏ thôi, Nhị đệ ngoan ngoãn đợi ta trở về là có thể khỏi bệnh rồi." Phế Thái tử sờ đầu hắn, "Ta chuẩn bị xong nhân mã rồi, ngày mai khởi hành."
Ngày mai đi thì tối nay nhất định phải ăn một bữa ngon. Phế Thái tử nhất thời hứng khởi, đi ra ngoài sắp xếp người chuẩn bị, để lại Hoàng đế ngồi một mình trong phòng.
Lúc đi y nhìn thấy hắn không có gì đáng ngại nhưng dần dần mặt mũi hắn trắng bệch, hai tay nắm càng chặt hơn. Hắn mở to mắt mờ mịt nhìn chung quanh, thế nhưng mắt chưa khỏi, cái gì cũng không thể thấy. Theo bản năng, hắn giơ tay cào lên tay trái mấy cái, móng tay rạch được vào vết xước đè lên những vết thương chập trùng, chờ đến khi tinh thần phục hồi trở lại, hắn mới dừng tay.
Vì để mình trấn định lại, hắn mò mẫm tìm cốc trà bên bàn, hoàng huynh đã rót trà cho hắn, hắn vẫn còn chưa uống đâu. Nhưng lúc hắn bưng lên, không nghĩ tới cốc trà hãy còn nóng, hắn nhịn không được buông tay ra, nước trà giội vào áo bào còn cốc trà thì vang lên tiếng vỡ giòn giã.
Phút chốc, hắn như thể bị sợ hãi, vội vàng ngồi thụp xuống, vươn tay tìm mảnh vỡ của cốc trà.
Ký ức của hắn hỗn loạn, ý thức mông lung, chỉ nhớ kĩ từng câu từng chữ phế Thái tử nói với hắn sau khi dẫn hắn về, khắc sâu trong tâm khảm.
Hoàng huynh từng nói rất yêu thích cái cốc này, đây là hoàng huynh cầu một đại sư gốm sứ làm cho, hắn sao có thể làm vỡ.
Đôi môi Hoàng đế run rẩy, tay tìm tòi trên đất, lập tức bị một mảnh sứ sắc bén đâm vào, vết thương ở tay đau đớn chảy máu. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ nhặt lên rồi chăm chăm tìm những mảnh khác.
Hắn an tĩnh nhiều ngày như vậy, lúc này lại bạo phát.
Phế Thái tử đối đãi với hắn vô cùng tốt, che chở hắn chu toàn, vì thương hắn mắt mãi không khỏi nên mới trìu mến hắn.
Nhưng mà, nhưng mà ——
Nếu đôi mắt này khỏi rồi, hoàng huynh còn muốn hắn nữa hay không? Khi hắn không cần chăm sóc nữa, hoàng huynh sẽ không cần phải lo lắng cho hắn nữa, hắn cũng không thể quấn lấy hoàng huynh nữa.
Trong đầu hắn hỗn loạn vô cùng, yêu ma quỷ quái hiện lên khiến cho tinh thần hắn càng hỗn loạn hơn.
Vì sao, vì sao lại đi lâu như vậy?
Hoàng huynh từng nói nếu không nghe lời thì sẽ không muốn hắn nữa, nhưng hắn có chỗ nào không nghe lời?
Hắn bỗng nhớ lại, hoàng huynh vừa nhắc tới mẫu hậu, mà Hoàng hậu năm đó đã đột tử chết trong cung mất rồi. Lúc Hoàng hậu mất, hắn vẫn nhớ cái vẻ bi thương đau đớn của hoàng huynh, ánh nhìn bi ai ấy như thể cách năm năm, thẳng tắp tìm về phía hắn.
Hắn thấp kém quỳ trên đất, càng lo lắng tìm lại những mảnh vỡ.
Lúc phế Thái tử trở về, chỉ thấy đệ đệ quỳ trên mặt đất hoang mang lo sợ tìm kiếm, một tay nắm chặt các mảnh sứ, một tay thì bê bết máu.
Nó nhìn như thể bị chấn kinh, khàn giọng nói: "Ta sẽ không làm hỏng nữa, hoàng huynh...Thứ đó, chờ ta ghép nó lại..."
Phế Thái tử nhanh chân bước về phía trước, nâng hắn từ dưới đất lên, cứng rắn đẩy tay hắn ra, mảnh vỡ rơi xuống đất lách ca lách cách như mưa, lại càng nát hơn. Thế mà hắn vẫn muốn ngồi xuống, phế Thái tử giữ chặt hắn, trầm giọng nói: "Nhị đệ, ngươi cố ý chọc ta tức giận à?"
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -