Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2019

Người trong mộng - Chương 19+20


Chương 19:

Nếu như mắt hắn có thể nhìn thấy mọi vật thì sẽ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của phế Thái tử lúc này, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào cái tay đầm đìa máu me của hắn. Nhưng hắn không thấy được nên trong lòng càng hoảng loạn hơn, chỉ ngập ngừng nói: "Ta sao cam lòng làm hoàng huynh tức giận..."

"Nhưng ngươi lại đang làm thế đấy." Phế Thái tử nói, "Vì sao cứ phải tự làm tổn thương mình như vậy?"

"Ta bất quá chỉ muốn ghép lại..." Tiếng hắn trả lời nghe như thể cầu xin, "Cốc trà mà hoàng huynh thích."

Phế Thái tử cả giận nói: "Quá chăng chỉ là một cái cốc, muốn vỡ thì cứ để nó vỡ."

Lần đầu tiên hắn nghe thấy hoàng huynh lớn tiếng như thế, sắc mặt không khỏi trắng bệch, cúi thấp đầu xuống. Áp lực vô hình nặng nề ép lên vai lên gáy lên lưng hắn, ép đến mức hắn không thể đứng nổi nữa, chỉ muốn ngồi xổm xuống cuộn tròn người lại.

Tay hắn bị phế Thái tử nắm trong tay, nhỏ nhắn có một chút xíu, chỉ cần hơi dùng lực một chút chỉ sợ rằng sẽ gãy ngay. Vai thì rụt lại, tư thế nhìn qua chẳng khác gì lúc bọn họ tái ngộ.

Phế Thái tử buông lỏng tay ra, trên cổ tay đã có một vệt xanh tím, màu sắc rất đậm, chắc chắn là lúc bị nắm lấy bị đau không nhẹ, ấy vậy mà nó vẫn chẳng nói gì.

Nó vẫn không chịu nói.

Phế Thái tử xoay người, hít sâu hai cái, giơ tay lùa tất cả mảnh vỡ của cốc trà xuống đất, tiếng sứ vỡ vang lên chói tai! Hoàng đế hoảng sợ đến độ mặt mũi trắng bệch, muốn cúi xuống nhìn xuống đất, phế Thái tử giữ chặt cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu lên, nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Vỡ rồi thì cứ để nó vỡ."

Đôi mắt ấy trống rỗng không có tiêu cự, phế Thái tử nhìn chăm chú, nói: "Cũng chỉ là vật ngoại thân mà thôi, ngươi dám làm tổn thương mình vì nó?"

Lúc nhìn thấy cảnh đó trái tim y có chớp mắt đã ngừng đập. Y vẫn cứ cho rằng sau mấy ngày nay Nhị đệ đã chuyển biến tốt nên đã an tâm, cứ nghĩ rằng chỉ cần y kiên nhẫn một chút, tận tình một chút là có thể chữa khỏi cho Nhị đệ, biến nó trở về dáng dấp bình thường.

Ngờ đâu sự thật không phải như thế, thứ mà y nhìn thấy quá chăng chỉ là ngụy trang Nhị đệ dành cho y. Viễn cảnh tốt đẹp trong lòng bị hiện thực xé rách, máu tươi và vẻ mặt hoảng sợ kia so ra càng đáng ghét hơn trước rất nhiều.

Hoàng đế theo bản năng muốn quay mặt đi, dù cho không nhìn thấy nhưng vẫn không có cách nào chịu được ánh mắt trách cứ của huynh trưởng.

Phế Thái tử cũng không dung túng hắn nữa, nói tiếp: "Chuyện lúc trước còn chưa tính sổ với ngươi."

Khi y nói chuyện nhấn chữ rất mạnh, bởi vậy nên từng từ từng chữ đều như thể sét đánh vào lồng ngực hắn.

Cánh tay đang bị giữ lại bị kéo lên, ống tay áo trượt xuống. Hoàng đế định rụt tay về, nhưng hắn không thể chống lại nửa phần khí lực của huynh trưởng, chỉ có thể giương mắt nhìn những vết sẹo đáng xấu hổ của mình bại lộ trong không khí, phảng phất như thể thân thể hắn bị lột trần.

Trong phút chốc hắn thấy lạnh đến độ ngay cả răng cũng run lên, trên trán lấm tấm đổ mồ hôi, cả người dưới ánh nắng mặt trời chói chang lại tựa như vùi vào ngày đông giá rét.

"Phóng hỏa đốt hoàng cung, là học theo ta đúng không?" Hắn nghe thấy hoàng cung hỏi hắn, "Vết thương trên tay trái, là bởi hổ thẹn hay là vì hối hận?"

Một đôi tay xé đi lớp vỏ bao quanh hắn, xuyên qua đám sương mù đang bảo vệ hắn để tóm lấy hắn một cách tàn nhẫn, bắt đầu đào móc hắn từng chút từng chút.

"Mọi chuyện trước kia đã qua cả rồi, ngươi muốn rời Hoàng cung, ta dẫn ngươi đi, ngươi sợ ta không ở cạnh, ta ngồi ngốc cạnh ngươi từng đó ngày. Ta đã cam kết chắc chắn là sẽ không bỏ rơi ngươi, Nhị đệ, ngươi còn gì không hài lòng nữa?"

Mất đi vỏ bọc, hắn trở nên luống cuống và yếu đuối, thần trí thanh minh mà hắn vẫn chống cự trước sau chui vào trong đầu, tàn nhẫn làm loạn trong đó khiến cho đầu hắn đau như búa bổ.

Mặt hoàng huynh gần hắn quá dỗi, giọng nói phẫn nộ không thể tránh thoát, cơ hồ đang ép hỏi hắn.

"Mắt ngươi có bệnh phải trị, ta bất quá chỉ muốn đi tìm thần y, thế mà ngươi lại sợ hãi đến nước này." Hoàng huynh chất vấn hắn, "Nhị đệ, rốt cuộc là ngươi đang sợ cái gì? Có gì mà không thể nói ra được hay sao?"

Hắn mở miệng ra, như thể đứng trên vách đá treo leo.

Lúc trước phế Thái tử đã muốn hỏi hắn, huynh ấy đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, cũng đã từng bóng gió. Nhưng hắn vẫn mông lung hốt hoảng, cứ hỏi đến chuyện này là tai sẽ nghe không rõ nữa, qua nhiều lần chỉ đành coi như thôi.

Thật sự là nghe không rõ sao? Hay là chính hắn không muốn nghe.

Lần đầu tiên người mà hắn vẫn hằng khao khát xuất hiện trong giấc mộng của hắn, người nọ ngồi trên cung trăng cao cao, hắn chỉ cần giương mắt là có thể nhìn thấy, nhìn thấy người nọ mỉm cười dịu dàng vươn tay về phía hắn, hắn chỉ cần cố gắng duy trì tất cả mọi thứ trước mắt là có thể ôm hy vọng được chạm vào. Hắn chỉ cần chìm sâu trong giấc mộng, chỉ cần bỏ qua tất cả mọi chuyện bên ngoài, quên đi tất cả những thương đau và tội lỗi mà hắn đã làm, chỉ cần chuyên chú truy đuổi là sẽ đạt được mà thôi.

Vì thế nên hắn mới dùng cái dáng vẻ ngu xuẩn chậm chạp này để ở bên phế Thái tử, tranh thủ lòng tốt của huynh trưởng để ôm mưu đạt được sự trìu mến của huynh ấy.

Chỉ là khi hắn ngẩng đầu, người kia vẫn cách hắn xa đến thế.

Hắn biết rõ, lòng hoàng huynh từ bi, thương hại hắn đau thương cơ nhỡ  nên mới dẫn hắn về rồi ở cạnh chăm sóc cẩn thận. Tựa như vầng trăng trên cao đó, kín đáo chăm chút cho hắn.

Nhưng hắn không khỏi nghĩ, khi hắn được chữa khỏi thì sao, nếu mặt trời mọc trong giấc mộng thì sao, liệu vầng trăng kia có biến mất hay không?

Hắn chẳng làm được gì hết.

Năm đó hoàng huynh thả một cây đuốc rồi cao chạy xa bay, hắn không sao điều tra nổi, bây giờ hắn ngay cả quyền lực cũng không có, chẳng khác gì phế nhân thì liệu hắn có thể làm được gì?

Lúc đầu cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh hoàng huynh là đã rất hài lòng rồi, sau này hắn lại muốn được hoàng huynh ve vuốt, khát khao hoàng huynh thương hắn thêm một chút, yêu hắn thêm một chút, ngày ngày làm bạn không đủ mà hàng đêm ngủ chung thì lại càng không đủ hơn.

Hắn đứng bên vách núi, nghe thấy người nọ yêu cầu: "Nói ra tất cả những suy nghĩ của ngươi ra."

Nhưng nhìn xem, hoàng huynh đã yêu cầu hắn thì hắn lý nào lại không phục tùng.

Hắn chỉ có thể nghiêm cái mặt tái nhợt lại, trả lời từng câu từng chữ, mỗi một câu nói ra như thể vơi bớt một cái mạng.

"Ta...Muốn ở cạnh hoàng huynh." Hắn nói, "Nếu hoàng huynh bỏ mình, ta sẽ đi theo xuống địa ngục. Nhưng hoàng huynh vẫn tiêu sái nơi hậu thế..."

Cổ họng hắn khàn đặc: "Ta lại trở thành trói buộc."

"Ta sao có thể trói buộc hoàng huynh, nhưng ta lại có lòng tham như vậy, không có cách nào buông tay. Chỉ cần rời xa một khắc là sẽ cảm thấy trống rỗng muốn chết, cả người chìm trong cơn mơ."

"Ta từng hại hoàng huynh và Hoàng hậu, cướp đi tất cả của hai người. Hoàng huynh dẫu có hiềm khích trước đó nhưng vẫn cho ta nhận nhiều ấm áp đến thế, mà ta..." Hắn nói, "Lòng tham của ta không đáy, còn muốn nhiều hơn."

Phế Thái tử vẫn cầm tay hắn, lúc này có hơi buông lỏng, gặng hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Hắn muốn cái gì?

Muốn mười mấy năm qua chưa từng có một khắc chia xa, muốn thứ tình cảm từ trước đến giờ giấu kĩ trong lòng chưa từng được thổ lộ với người ngoài. Đó là thứ tình cảm vô liêm sỉ, vô đạo đức nhưng lại có sức mê hoặc vô tận.

Hắn nói một hơi quá dài, cổ họng không thể chịu đựng, khi những âm tiết cuối cùng bật ra thì cổ họng cơ hồ lại muốn hỏng. Hắn thấp kém cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Muốn hoàng huynh yêu ta."

Một khắc đó tất cả những thứ giữ mạng hắn đều đứt đoạn, hắn rơi xuống vách núi sâu không thấy đáy.

Trong lúc hoảng hốt có thể nghe thấy tiếng gió thổi quẩn quanh cơ thể hắn, tỉ mỉ chia cắt hắn, chỉ cần rơi xuống đất, nháy mắt chạm vào là hắn sẽ bị chia năm xẻ bảy, không còn tồn tại nữa.

Nhưng hắn không rơi xuống đất.

Phế Thái tử nắm lấy cằm hắn, khí tức của huynh ấy chèn lên, quyết đoán hôn lên môi hắn. Phút chốc, hắn bị nâng lên tận tầng mây, chìm trong sự mềm mại mênh mông, vầng trăng vốn cao cao tại thượng bây giờ đã hạ xuống, người trên cung trăng giơ tay tiếp nhận hắn.

Chương 20:

Nụ hôn này xuất hiện quá chóng váng, hoàng huynh là quân tử đoan chính nhưng khi hôn huynh ấy lại hung ác vô cùng, cứ đấu đá lung tung. Nhiệt ý nóng hồi vương vấn trong môi răng, tiến quân thần tốc khiến cho hắn đầu váng mắt hoa.

Ngay cả khung cảnh xám xịt trước mắt cũng bắt đầu trở nên trắng lóa, tỏa sáng mê hoặc khiến cho hắn khó có thể chịu đựng, đành phải nhắm tịt mắt lại.

Hai mắt đau đớn, cuống họng cũng đau, mà lòng thì lại càng đau hơn. Hoàng đế ngây dại, hắn như thể trôi nổi trên tầng mây, không biết đứng thẳng thế nào, cũng chẳng rõ xử lý ra sao. Phế Thái tử kiềm chế tách những ngón tay của hắn ra, một tay khác như thể nhận thấy hắn run chân nên vòng qua eo ôm lấy hắn. Hắn mềm nhũn dựa cả vào người hoàng huynh, khí lực đều bị nụ hôn hút hết, bốc hơi đi dường như chẳng còn gì nữa, nhiệt khí chung quanh tăng lên khiến cho căn phòng nho nhỏ trở nên nóng rực.

Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc trong mấy hơi thở, phế Thái tử lướt qua rồi thôi, dù sao y cũng không hề có kinh nghiệm.

Nói đến thì đúng là buồn cười, một kẻ là phế Thái tử một người là tiền Hoàng đế, tuổi đều đã qua nhược quán ấy vậy mà lúc này mới có được nụ hôn đầu.

Phế Thái tử dừng trên môi hắn, chạm cái trán vào trán hắn, thấp giọng thủ thỉ: "Như vậy có thể hài lòng chưa?"

Đôi môi hắn run rẩy, vô ý có thể chạm vào nhau, liếm môi mình một chút, trên đó có dính nước bọt của hoàng huynh, hắn dường như có thể nếm được cả mùi vị. Do áp sát quá gần, đầu lưỡi không thể tránh nổi liếm cả lên môi hoàng huynh.

Đáy lòng phế Thái tử mềm mại vô cùng, bèn nghiêng đầu lại ấn một nụ hôn nữa xuống. Y có thể cảm nhận người kia chấn kinh ngừng hô hấp, hoặc có thể nói là được chiều quá hóa lo.

"Nhị đệ, muốn cái gì thì cứ nói." Phế Thái tử nói, "Nếu hoàng huynh có thể cho thì sẽ nguyện ý cho, nào có đạo lý từ chối ngươi?"

Hắn chậm rãi hô hấp, sau một hồi mới chậm rãi nói: "Hoàng huynh...có thể cho?"

Phế Thái tử đáp: "Có thể."

Hắn như thể chìm vào trong mơ: "Nguyện ý cho?

Phế Thái tử đáp: "Nguyện ý."

Hắn đột ngột bật khóc, đôi môi khẽ nhếch, bộ dáng như thể lập tức muốn chết.

Thứ mà mình khát vọng đột nhiên phủ xuống, hắn thậm chí còn không dám đưa tay ra đón nhận, chỉ sợ khi tay mình vừa chạm tới, ảo ảnh trong mơ sẽ vỡ vụn mất.

Nhưng hắn đã quá khao khát, muốn vô cùng, muốn đến điên cuồng.

Phế Thái tử bất đắc dĩ cười nói: "Nhị đệ tốt xấu cũng từng là thiên tử, nắm giữ toàn bộ thiên hạ trong tay, sao thoạt nhìn lại bần cùng thế, chỉ cần chiếm được một chỗ tốt đã cảm động rơi lệ."

Ngay cả hạnh phúc cũng chẳng có hạnh phúc nào đáng thương thấp kém đến thế.

Nhị đệ của y e dè giơ tay lên, bắt được vạt áo của y, nắm chặt lấy, cẩn thận như thể chỉ cần nắm nhiều một chút sẽ thành mạo phạm. Viền mắt hắn đỏ au, run giọng trả lời: "Cũng có phải là ta muốn thế đâu."

Cả đời này, hắn sở cầu quá chăng chỉ có một người.

Phế Thái tử nhìn hắn chăm chú, kéo tay hắn như thể dạy một đứa trẻ ngốc nghếch vòng qua eo mình: "Muốn thì cứ lớn mật một chút."

Hô hấp Hoàng đế dồn dập, luống cuống cứng khòng một hồi lâu, mãi sau mới dùng lực ôm chặt eo của hoàng huynh. Nghe phế Thái tử phát ra một tiếng thật dài từ trong cổ họng hắn mới khô khan nhấc một cái tay khác lên ôm hoàng huynh của mình.

Vẫn không dám dùng nhiều sức lực.

Qua một hồi lâu, hắn giống như tìm được an tâm trong niềm vui lớn, cứ chốc chốc lại cúi đầu, thử dựa đầu lên vai hoàng huynh. Hắn vẫn rơi lệ không ngừng, một chút tiền đồ cũng không màng, ấy vậy mà hoàng huynh lại không ghét bỏ hắn, chỉ xoa xoa đầu hắn, cho phép hắn dựa vào người mình khóc.

Phế Thái tử nhẹ giọng nói: "Tin tưởng hoàng huynh ?"

Hắn gật đầu rất nhẹ.

"Nói sớm cho hoàng huynh biết là đã không sao rồi, cái đứa ngốc này." Phế Thái tử than thở, "Cứ ôm một chút đi, ta xử lý vết thương trên tay của đệ."

Hắn nhỏ giọng nói: "Cái cốc đó..."

Phế Thái tử như thể ghét bỏ dùng chân đá đá mảnh vỡ bên cạnh: "Còn dám nói đến?"

Hắn tức khắc cấm khẩu.

Phế Thái tử gọi thị nữ quét sạch, kéo tay hắn ngồi xuống, tỉ mỉ xử lý vết thương. Lúc trước hắn như thể hồn lìa khỏi xác, hiện tại hồn đã trở về cơ thể, cảm nhận được đau đớn, lúc rửa vết máu cứ run rẩy mãi không ngừng, ấy vậy mà vẫn cứ cắn môi nhẫn nại.

Sau khi cõi lòng được lấp đầy, con người không tự chủ trở nên yếu ớt.

Phế Thái tử thấy dáng dấp này của hắn thì cảm thấy trìu mến, sau khi rửa sạch máu thì nâng cái tay kia lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên rìa vết thương một cái, nói như thể đang dỗ trẻ con: "Hoàng huynh hôn một cái thì sẽ không đau nữa?"

Nhị đệ của y trái lại run rẩy càng lợi hại hơn, trên mặt xấu hổ e lệ đến độ không nói thành lời, cuối cùng bên tai đỏ như thể sắp chảy máu đến nơi.

Tình cảnh này mà để Trữ vương và Liễu Hàn Lâm thấy thì chắc bọn họ sẽ kinh ngạc đến độ rớt cả cằm. Hoàng đế ở trước mặt một ngoài hành vi phóng đãng, vô liêm sỉ, dù có nghe những giai thoại xấu xa đến mức nào cũng tỏ ra bình tĩnh như thường, thậm chí còn có thể cười cho lời bình. Vậy mà chỉ bằng một câu bông đùa bình thường của phế Thái tử mà tai cũng đỏ chót.

Gần như chỉ là chính mình trước mặt một người mà thôi.

Sau khi bôi thuốc, tay hắn bị băng gạc gói kín, hành động bất tiện, bàn tiệc phong phú đều là phế Thái tử bón cho hắn ăn từng miếng từng miếng một.

Bữa tối qua đi, phế Thái tử bèn dẫn hắn đi tản bộ trong cốc, đợi hắn tiêu cơm rồi mới dẫn hắn vào phòng. Phế Thái tử vẫn kiên trì như trước, Nhị đệ vì tìm y mà xảy ra phản ứng lớn đến thế, bây giờ xem chừng là y đang chờ Nhị đệ yêu cầu mình.

Nhưng mà buổi tối, Nhị đệ cũng chỉ lẳng lặng đi theo chân y. Đến trước khi ngủ, Nhị đệ xem chừng đấu tranh dữ lắm mới dám hỏi y rằng: "Hoàng huynh có thể hay không..."

"Hả?"

Tay hắn không có cách nào túm lấy góc áo nữa, chỉ có thể nghiêng người về phía trước, như thể dán chặt vào lồng ngực của phế Thái tử, hỏi: "Có thể...Hôn ta thêm một lần nữa?"

Phế Thái tử vốn đã chuẩn bị kỹ càng lời giải thích, nói rõ với hắn rằng, Y Tiên kia mấy năm gần đây không muốn gặp người khác nên đã bố trí vô số cơ quan trên núi, nếu dẫn hắn theo thì khó tránh khỏi quá mức mạo hiểm, lại chẳng ngờ hắn chỉ muốn cái này.

Phế Thái tử mặt mày dại ra, hỏi: "Chỉ muốn cái này?"

Hắn nhăn mày lại, như thể đang đấu tranh, cuối cùng cũng từ bỏ: "Thế...Hoàng huynh có thể để lại một thứ gì đó cho ta được không?"

Nửa tháng quá dài, hắn muốn có một thứ để mình trút nỗi nhớ nhung, bằng không đương nhiên hắn sẽ bị chính mình bức đến phát điên, nghi ngờ tất cả mọi chuyện bất quá chỉ là một giấc mộng đẹp.

Phế Thái tử ít nhiều cũng đoán được tâm tư của hắn, vuốt ve tóc hắn,  kéo đầu hắn lại gần một cách tự nhiên, đôi môi dán vào nhau.

So với nụ hôn lúc hoàng hôn, nụ hôn này dài hơn một chút. Hắn hoảng loạn thử duỗi đầu lưỡi ra, muốn thử mùi vị mà mình đã chờ mong vô số lần, môi lưỡi bọn họ quấn quýt, lâu đến ám muội. Hắn bị hôn đến độ khó có thể hô hấp, hôn đến độ chỉ muốn hôn mê, hồn vía lên mây, nhưng cõi lòng thì yên ổn trước nay chưa từng có.

Hôm sau, trước khi rời đi phế Thái tử đột nhiên nói cho hắn biết rằng: "Nhị đệ cũng đã biết rằng mấy năm trước ta có bị thương trong lúc đấu kiếm với người ta, trên mặt cũng có một vết thương chứ?"

Hắn sững sờ lắc đầu.

Ấn tượng của hắn với hoàng huynh chỉ dừng lại ở năm năm trước. Hoàng huynh lúc này đương nhiên đã thay đổi rồi? Lòng hắn có chút hoảng.

Phế Thái tử lại chẳng nói nhiều, giao cho hắn một cái ấn ngọc rồi dẫn người rời đi.

Bởi thời gian gấp quá nên chữ khắc trên đó vẫn còn có chút thô ráp, hắn dùng tay sờ thử, sau khi phân biệt được chữ khắc bên trên thì hoảng hốt một lúc lâu.

"Kẻ trước kia đã chết, người hôm nay Nhị đệ nhìn thấy sẽ chính là con người của hiện tại." Dường như hắn có thể nghe thấy phế Thái tử dùng chất giọng ôn thuận như gió mát để ghé vào lỗ tai hắn nói rằng, "Hoàng huynh ít ngày nữa sẽ về."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -