Chương 11:
Mấy năm gần đây, Trấn bắc tướng quân lộ ra phản tâm, Hoàng đế bèn phái Trữ vương tới phương bắc, vốn để khiến kẻ kia kinh sợ, không ngờ Trữ vương rời khỏi kinh thành tựa như cá gặp nước, truy ra Trấn bắc tướng quân tư thông với giặc ngoài, Trấn bắc tướng quân mắt thấy tình thế không ổn thì vội mang theo thân tín lưu vong, Hung Nô từ lâu đã mơ ước Trung Nguyên, đã sớm cài binh lính vào trong quốc nội, một chốc đã phá được thế phòng bị, bèn khởi binh xâm phạm.
Hoàng đế lúc bấy giờ hạ ban thánh chỉ, cho Trữ vương dẫn theo 70 ngàn đại quân, lệnh Trữ vương trấn thủ phương bắc, hàng phục ngoại địch.
Trữ vương bị giam cầm trong kinh mấy năm, rốt cuộc cũng được triển khai mưu lược của mình, đương nhiên là dốc sức mà làm. Trận đánh này đánh đến hai năm, Trữ vương càng đánh càng mạnh, ở thế trận cuối cùng, Trữ vương dẫn binh lao vào trại địch, đánh cho quân địch đại bại, treo đầu của tướng lĩnh lơ lửng trên đỉnh bắc tường thành, kết thúc trận chiến này.
Công thần chiến thắng trở về vào đêm trước ngày giỗ của phế Thái tử, Hoàng đế ngồi tĩnh tọa trước mộ một canh giờ, đợi đến khi sắc trời đã tối mới đứng dậy hồi cung. Trước khi đi hắn cười kính phế Thái tử một chén rượu, nụ cười hắn mơ hồ có ý giải thoát.
Lúc mở cửa nghênh đón Trữ vương, bách tính vây quanh dạt ra hai bên, Trữ vương cưỡi ngựa đi đầu ngạo nghễ tiến vào. Thiếu niên mới hai năm trước còn có vẻ kiệt ngạo ấu trĩ, sau hai năm mài dũa ở nơi biên quan chiến sự đã lột xác trở nên thành thục sắc bén, Hoàng đế nhìn thấy gã mà suýt nữa không nhận ra.
Gió lớn thổi vù vù, Trữ vương xuống ngựa tiến lên bái kiến thánh thượng, áo giáp trên người phát ra tiếng keng keng nhè nhẹ. Gã quỳ xuống theo đúng lễ tiết, hoàng đế cúi đầu nhìn xuống lại thấy gã ngẩng đầu trông lại, ánh mắt chỉ có sự bất tuân chưa từng thay đổi.
Hoàng đế vui mừng mỉm cười.
Tiệc khánh công diễn ra liền ba ngày, Hoàng đế và Trữ vương tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước, đối ẩm cộng ẩm. Tiệc qua đi, Hoàng đế lại hạ mật chỉ, ngay đêm đó có một đội cấm vệ quân xông vào trong vương phủ, bắt lấy Trữ vương với tội danh rằng Trữ vương lòng mang ý đồ xấu dẫn mật quân đi vào kinh.
Liễu Hàn Quân bị đẩy sang Hàn Lâm viện nhận chỉ, nghe nói Trữ vương bị bắt thì giục ngựa vội vã chạy vào cung yết kiến thánh thượng. Lúc nhìn thấy thánh thượng, hoàng đế lại chẳng cho y một câu giải thích nào, chỉ cười nói: "Trẫm có một chuyện muốn giao cho ái khanh."
Trong hai năm Trữ vương thủ vệ biên cương, đã có được quân tâm dân tâm, còn hắn ở trong triều ngày càng làm càn, gần đây chế độ thuế lệnh khiến cho bách tính rơi vào khủng hoảng, dân gian lại còn truyền ra "bí mật hoàng gia", kể rằng đương kim thiên tử là kẻ không có nhân tính giết cha hại huynh để leo lên ngôi vị hoàng đế, đức không xứng vị.
Thời cơ đã đến, đã đến lúc thu trận thôi.
Hoàng đế tặng một quyển sách cho Liễu Hàn Lâm, nói rằng: "Đợi đến khi mọi chuyện lặng xuống mong ái khanh sẽ công bố tất cả bút tích của trẫm cho hậu thế."
Liễu Hàn Lâm đã phụng dưỡng hắn hai năm có thừa nhưng vẫn cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu được hắn, cau mày hỏi: "Vì sao bệ hạ lại làm vậy? Thần thực sự khó có thể lý giải được, ngài..."
Lời còn chưa nói hết đã bị một thị vệ vung tay bổ một chưởng lên cổ, khiến gã ngất lịm.
Hoàng đến tiếp được cơ thể mềm nhũn của y, giao cho thị vệ, nhăn mày ra lệnh: "Đuổi Liễu Hàn Lâm về phủ, chăm sóc cho tốt." Sau đó phủi phủi áo, quay đầu nói với những người bên cạnh, "Tất cả mọi người ra ngoài đi, để trẫm thanh tĩnh một mình."
Đã có "nằm vùng" ăn cắp hổ phụ, cũng có trung tâm chi sĩ đi giải cứu Trữ vương đang bị nhốt, bị đột nhiên chụp cái mũ phản quân lên đầu như vậy tất nhiên sẽ rơi vào hoảng loạn, vừa vặn với hoàn cảnh của Trữ vương, chỉ có thể thuận thế làm phản luôn.
Hắn đã viết rõ ràng chuyện phế Thái tử bị hãm hại năm đó, từ chuyện Tể tướng đổi thuốc của Hoàng thượng thế nào, giá họa cho Hoàng hậu và Thái tử ra sao, viết rõ tất cả những hãm hại mà Hoàng hậu và Thái tử đã phải chịu đựng trong lúc bị giam cầm rồi thê thê thảm thảm chết ở trong cung. Trữ vương thâm minh đại nghĩa, lần này hồi kinh không phải là vì thụ phong chiến thắng hộ quốc, mà là quay về rửa sạch oan khuất cho Thái tử, đuổi kẻ có tội khỏi ngôi vị Hoàng đế.
Mà hắn thì sao, bất quá chỉ là một tên Hoàng đế ngu ngốc, hãm hại Trữ vương không thành công, vì vậy châm đuốc đốt hoàng cung rồi ảo não lẩn trốn khỏi hoàng cung trong sự bảo vệ.
Hoàng đế nắm chặt cặp cá chép kim trụy trong tay, lại lần một nữa ôm bảo kiếm ra, tường tận nhìn chúng một hồi lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa cúi đầu hôn chúng.
Đến bây giờ, hắn chỉ còn hai vật này là khó thể buông nổi.
Dư vị của tiệc khánh công vẫn chưa phai, đèn đuốc trong hoàng cung vẫn sáng choang, cung nhân không hay biết sóng ngầm mãnh liệt, vẫn cứ tới tới lui lui như mọi ngày.
Đột nhiên, phía ngự thư phòng vang lên một tiếng vang thật lớn, lửa lớn bốc lên!
Thế lửa cháy cực nhanh, bất quá chỉ mới vài hơi thở đã điên cuồng lan ra cháy nửa hoa viên. Cung nhân ở gần sợ đến hồn phi phách tán, lập tức lấy nước cứu hỏa, ấy vậy mà nơi cửa chính bị lửa lớn chắn ngang, nhất thời khó lòng dập được lửa.
Sau khi Hoàng đến cho nổ cơ quan thì ngồi trên ngự toàn, nghe tiếng tia lửa nổ ẩm ầm bên tai, đám cung nhân ngoài điện lo lắng sợ hãi thét chói tai. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, lửa lớn như ác ma nhảy tứ tán, nuốt hết sàn nhà huyền trụ, bắt đầu uốn éo áp sát hắn.
Lửa bao quanh hắn, không khí nóng bốc lên hun nóng trang phục của hắn, trong lớp khói dày đặc đến cả hô hấp cũng trở nên mỏng manh.
Nhưng Hoàng đế lại cười đến thoải mái, tay trái hắn ôm kiếm, tay phải rót một chén rượu.
Rượu ngon chảy xuống cổ họng, hắn vui sướng ra sức uống, cuối cùng quăng chén rượu kia xuống đất, tiếng sứ vỡ vang lên lanh lảnh.
Ý thức đã yếu, cảnh trước mắt dần dần trở nên không rõ ràng. Hoàng đế mở to mắt, cụt hứng khoanh tay, nhìn xà nhà trên đầu bị ngọn lửa làm cho sắp sụp xuống.
Nếu như có tâm nguyện cuối cùng trước khi chết, hắn cũng chỉ có một điều, nhưng điều đó quá tham lam, hắn không dám nghĩ đến.
Xa xa dường như có một người đạp lửa đạp gió xông đến, phá tan thế lửa, dáng người giữa lửa đỏ tiêu sái vô cùng. Hoàng đế nỗ lực trợn mắt, rồi lại nhắm mắt vào, tự giễu nghĩ bụng, thì ra đến lúc sắp chết hắn vẫn mong nhớ cái chuyện không thể xảy ra này.
Hắn co rúc ngồi trên ngự tòa, đã mất hết khí lực, chỉ muốn ôm chặt thanh kiếm trong lòng hơn một chút. Trong chớp mắt, có người nâng cằm hắn lên bắt hắn ngẩng đầu, rồi đặt một cái khăn ướt che mũi hắn. Chẳng đợi hắn phản ứng gì thêm, người nọ đã ôm hắn lên, động tác cứng rắn, tựa như mang theo vẻ không thích và bất đắc dĩ.
"Ai dám xông vào ngự thư phòng..." Hoàng đế vất vả đặt câu hỏi.
Người kia như thể trách cứ vỗ đầu hắn một cái, ôm chặt hắn chạy ra ngoài, từ đầu đến cuối một câu cũng không đáp.
Chương 12:
Hoàng đế chỉ cảm thấy thân thể bị người kia ôm, dùng khinh công chạy gấp rút nhảy ra ngoài. Nhiệt độ của đám cháy trong ngự thư phòng rất nóng, khắp nơi đều nghe thấy tiếng gỗ gãy ầm ầm, người nọ đứng giữa cái nơi nguy hiểm ấy lại ung dung như thường.
Thế lửa càng ngày càng lớn, hai mắt đã không còn mở được nữa, lúc trước sặc khói khiến hắn thống khổ bất kham, theo bản thân giữ lấy khăn ướt khàn giọng ho khan. Người kia không nghĩ ngợi được nhiều, dường như tìm thấy đường, định tiến đến nhưng thấy có tấm gỗ sập xuống thì lại phải linh hoạt né tránh.
Người kia thoải mái dẫn hắn ra khỏi đám cháy, tiếng gió vẫn luôn gào thét bên tai đột nhiên dừng lại, cùng hắn rơi xuống một hồ nước, rồi lập tức dẫn hắn bò lên.
Hoàng đế hỗn hỗn độn độn, hô hấp một hồi, lập tức tan nát cõi lòng lớn tiếng ho khan. Hắn nửa nằm trên mặt đất, nước hồ thấm ướt người hắn, phổi và cổ họng đều bị sặc khói, chặn hết cả thần chí của hắn, hắn dùng một hay ngắt cổ của mình, cố gắng ho khan từ trong cổ họng ra nhưng lại chẳng ho được gì, khổ sở đến độ dường như quên mất vừa mới một chốc trước mình còn đang một lòng muốn chết.
Chết, chết ——
Đúng! Hắn giật mình nhớ ra, hắn vốn nên chết trong biển lửa, chịu sự khổ sở giống hoàng huynh!
Hắn giãy dụa muốn bò lên, tận lực trợn to hai mắt lên nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng cung nhân gào to phía xa xa, đồng thời cảm nhận được khí nóng của lửa lớn bị gió thổi tới từ phía trước, phía trước, là phía trước! Hắn loạng choạng bò dậy, mò mẫm đi về phía trước, chuẩn bị trở về bên trong đám cháy, mới lảo đảo đi được hai bước đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo hắn trở lại.
Hắn rơi vào một cái ôm cũng ướt đẫm, đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Hoàng đế lo lắng nhăn mày lại, chỉ một lòng muốn thoát khỏi cái ôm này, nhưng sức lực của đối phương quá lớn hắn không sao phản kháng nổi, giận, mở miệng muốn trách, nhưng giọng hắn đã khàn đến độ không phát ra thành lời, không có cách nào ra lệnh được.
Nếu cứ kéo dài, hắn sẽ bị cung nhân phát hiện, đến lúc đó sao có thể tự thiêu chết được nữa?
Là kẻ nào có thể đáng giận như thế, dám ngăn cản hắn? Cút ngay, tất cả cút ngay! Hắn ra sức giãy dụa, chỉ hận không thể ban chết cho tất cả những kẻ cản trở mình, nếu trong tay hắn mà có kiếm, hắn nhất định sẽ không do dự vung lên, chém tất cả chướng ngại.
Kiếm của hắn đâu? Hắn bỗng dưng ý thức được, kiếm của hoàng huynh hắn đâu rồi?
Kim trụy của hắn ở đâu? Rõ ràng hắn mới còn nắm chặt nó trong tay!
Động tác của Hoàng đế thoáng dừng lại, trầm trọng gian nan há miệng thở hổn hển, hắn run lẩy bẩy, đại não sung huyết, những thứ nhẹ nhàng như mây gió đều bị vứt bỏ hờ hững. Hắn không nói được, nhẹ giọng rống giận, như thể phát điên đẩy người đang giữ mình, chỉ muốn chạy về ngự thư phòng tìm kiếm và kim trụy! Đó là thứ hoàng huynh để lại cho hắn, hắn chỉ có hai thứ đó thôi ——
Trong lúc hắn đã phí công chống lại, cái kẻ gan to bằng trời dám cảm bước cả hoàng đế cuối cùng cũng coi như mở miệng, âm thanh rất thấp, lúc thần trí không rõ nghe mơ hồ giống như y đang liều mạng đè nén lửa giận.
"Hết hy vọng đi, nơi này không phải hoa viên gần ngự thư phòng, đã cách hai bức tường rồi." Người kia nói, "Nếu ta không giữ ngươi lại thì giờ ngươi đã đâm đầu vào tường."
Tất cả các động tác của Hoàng đế dừng lại.
Dù có đè thấp cổ họng, dù có thêm cả ý tứ không bằng lòng, giây phút giọng nói này cất lên vẫn khiến cho hắn như thể bị chớp đánh giữa trời quang.
"Ta nghe nói Trữ vương hồi kinh báo cáo đại chiến thắng lợi, lén lút tới xem thử, vừa vặn thấy cấm vệ quân xông vào bắt Trữ vương." Người kia nói tiếp, "Ai ngờ ta mới bước vào trong cung đã nghe thấy tin trong cung cháy lớn, không dập nổi lửa, mà hoàng thượng lại vừa vặn vẫn còn ở trong ngự thư phòng."
Hoàng đế kinh ngạc đến ngây cả người, thậm chí thở dốc khổ sở lúc trước cũng ngừng lại, mờ mịt mở to mắt suy nghĩ.
"Đám cháy này mãnh liệt đến kì lạ, nhưng cố tình ngoại trừ hoàng thượng ra thì chẳng có một ai xui xẻo bị kẹt ở trong cả."
Mắt không thấy được nên hai lỗ tai nhạy cảm hơn mấy lần, từng chữ từng chữ rõ ràng vang lên bên tai, nghiêm nghị, tức giận, gần như cắn răng nghiến lợi nói với hắn rằng: "Đệ đã làm gì?"
Người kia nói: "Nhị đệ, nói cho ta biết, ngươi châm lửa làm gì?"
Hắn như thể một người gỗ, hay một khúc sắt rỉ sét, hoạt động không tiện, lúc thân thể bị người quay lại cũng trúc trắc cứng ngắc. Tay người nọ vẫn còn ướt nước, ấy vậy mà lúc nâng mặt hắn lên ép cho hắn ngẩng đầu lại nóng đến độ muốn làm phỏng hắn, muốn thiêu cháy hắn, y dùng sức quá độ, tựa như không thể tự kìm chế nổi, thật giống muốn bóp nát khúc xương trong tay. Hắn si ngốc mở miệng ra, hậu tri hậu giác lần thứ hai phát hiện ra, mình không nói được.
Cũng không nhìn thấy, không có cách nào tận mắt xác nhận người trước mắt.
Bỗng dưng hắn lại nghĩ, đây rốt cuộc là thật hay là giả đây, ai có thể nói rằng đây không phải là ảo giác trước khi hắn chết trong đám cháy hay không?
Tóc tai hắn đều bị dính nước, đáng thương rối bù xù, dính sát vào mặt, thường phục do bị ướt nên bó chặt vào người. Mất đi khí thế thường ngày yểm trợ, hắn lúc này gầy yếu bất kham giữa gió thu, dù là ai nhìn thấy cũng khó có thể tưởng tượng hắn là thiên tử đương triều.
Thiên tử chật vật ngửa mặt lên, hai mắt không có tiêu cự. Khói hun hỏng mắt hắn, tựa như trì độn, nước mắt chảy ra, trượt xuống thuận theo hai gò má.
Chắc chắn vẫn là giấc mộng đi. Trời cao không tệ với hắn, cuối cùng cũng đã chu toàn cho tâm nguyện duy nhất của hắn, cho hoàng huynh đi vào giấc mộng gặp hắn.
"Hoàng huynh..." Giọng hắn khàn đến độ khó có thể diễn tả được, mỗi một chữ vang lên như thể dùng dao cùn mài cuống họng, đau đến lợi hại. Người kia nhận ra điều đó, định đưa tay che miệng hắn tránh cho hắn tự làm cổ họng mình bị thương, thế nhưng hắn lại gạt ra, tha thiết nắm lấy ống tay áo người nọ, khẩn cầu nói: "Hoàng huynh, dẫn ta đi đi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -