Thứ Tư, 30 tháng 10, 2019

Người trong mộng - Chương 5+6



Chương 5:

Việc Nhị hoàng tử cho phép Thái tử gặp tiền Hoàng hậu đương nhiên nhận lại sự quở trách của Tổ phụ.

Lần này trái lại có mẫu thân ở cạnh nói đỡ cho hắn, hai người nọ đã không có năng lực trở mình một lần nữa, bây giờ bất quá chỉ là cá chậu chim lồng. Mẫu tử tình thâm là thiên kinh địa nghĩa, Hoàng hậu đương còn đang bệnh nặng, Thái tử muốn gặp một lần cũng là lẽ thường tình...

Tổ phụ quát mắng một tiếng: "Lòng dạ đàn bà!"

Nhị hoàng tử kéo mẹ mình, che chở bà sau lưng, cười nói: "Chẳng lẽ ngài không tự tin vào bản thân mình chút nào sao? Dưới tình thế thế này rồi mà vẫn phải lo lắng hai kẻ tàn phế gặp mặt?"

"Đạo lý làm việc phải cẩn thận, ngươi lớn tướng rồi mà sao vẫn không chịu hiểu?"

"Cẩn thận làm việc chứ không phải là căng thẳng quá độ." Nhị hoàng tử nói, "Hai người họ quá chăng chỉ gặp nhau có một lần, một phút còn chưa tới thì có thể làm ra sóng gió gì chứ? Chẳng bằng nói dưới hoàn cảnh Hoàng hậu đang bệnh nặng mà còn đối xử với họ tuyệt tình như thế thì chẳng khác gì mâu thuẫn với cái mỹ danh 'Huynh đệ tình thâm lòng dạ yếu mềm' mà ta gầy dựng trước đây hay sao?'

Rốt cuộc phế Thái tử vẫn được gặp mẫu thân của y một lần.

Nhị hoàng tử đi theo sau y, một đường chẳng nói chẳng rằng đưa y vào lãnh cung. Đêm hôm qua Hoàng hậu ho ra máu, đến trong mơ cũng gọi tên nhi tử, cung nữ thị vệ đứng ngoài nghe thấy đều sinh cảm giác không đành lòng.

Nhị hoàng tử đứng ngoài cửa, phế Thái tử dừng bước, nhắm mắt ngưng thần, dường như y đang muốn chỉnh lý lại tâm tình tránh để mẫu thân lo lắng. Nhị hoàng tử bỗng dưng phất tay, cho người trông coi bốn phía lui hết.

"Hoàng huynh mau vào gặp mẫu phi." Hắn hạ thấp giọng nói, "Sẽ không ai có thể quấy nhiễu hai người đâu."

Tổ phụ lo lắng bọn họ có cọng rơm cứu mạng, hắn thì lại hận không thể dâng hậu chiêu lên cho họ.

Phế Thái tử liếc nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười nửa giả nửa thật, khó lòng nói cảm ơn nhưng vẫn không nén được sự không tín nhiệm và trào phúng.

Tiền Hoàng hậu ốm đau nằm trên tràng tháp, khuôn mặt tái nhợt, thấy nhi tử thì muốn chống người ngồi dậy, tiếc rằng cơ thể yếu ớt, không sao ngồi lên nổi. Phế Thái tử đỡ lấy bà, nói: "Mẫu thân nằm nghỉ đi, không cần đa lễ với nhi thần."

Ngón tay thì lại kín đáo viết vài chữ lên lòng bàn tay bà: "Vạn sự đều ổn."

Tiền Hoàng hậu nhìn y chăm chú, than thở: "Làm khổ con."

Phế Thái tử: "Mẫu thân nói vậy là có ý gì?"

Y nhét một viên thuốc vào tay Hoàng hậu, lại nói: "Hết thảy đều là do nhi thần tự nguyện, mẫu thân đừng tự trách." Y dừng lại một chút, ánh mắt hướng ra bên ngoài nhẹ nhàng nháy mắt, đoạn nói tiếp, "Trái lại nhi thần cũng không phải người mê luyến quyền thế, ở trong cung này —— cõi đời này cũng không có gì đáng lưu luyến."

Y nắm chặt tay Hoàng hậu, giống như khẩn cần dụi trán mình vào tay bà, hồi lâu vẫn không nói thêm gì.

Phế Thái tử trở về tẩm điện, chịu trói nặng nề thêm một lần nữa, uống thêm một liều thuốc phong tỏa. Sau khi gặp mẫu thân y phảng phất như sáng tỏ một chuyện gì đó, càng kiệm lời hơn, tinh thần uể oải suy sụp, Nhị hoàng tử nhìn dáng dấp đó của y mà lòng đau đớn vô cùng.

Vào ngày chiếu thư thay đổi Thái tử được hạ xuống, Nhị hoàng tử giống như trốn tránh nhưng vẫn dằn lòng không đặng đến gặp y.

Phế Thái tử không mặn không nhạt nói: "Nhị đệ đang đến khoe khoang với ta đấy à? Ngươi yên tâm, hoàng huynh không phải người lòng dạ nhỏ mọn, Nhị đệ quang vinh đăng vị, hoàng huynh đương nhiên sẽ chúc mừng ngươi..."

Nhị hoàng tử đột nhiên nắm lấy tay y, y theo bản năng giật mạnh ra.

Bị giam giữ mấy ngày nay khiến cho làn da khỏe mạnh trước đây của Thái tử trắng lên một tông, cơ thể gầy đi trông thấy, thậm chí lúc giật tay ra khí lực của y cũng không mạnh mẽ như trước nữa.

Nhị hoàng tử ngơ ngác, mất mát thu tay về, xin lỗi: "Là đệ thất lễ."

Hai người chẳng nói gì, cuối cùng vẫn là Nhị hoàng tử mở miệng trước. Tiếng của hắn cực kỳ thấp, tựa như khẩn cầu: "Đệ có thể khẩn cầu hoàng huynh chịu khó nhẫn thêm một thời gian không? Đợi căn cơ của đệ ổn định, đệ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp trả lại ngôi vị hoàng đế cho huynh..."

Phế Thái tử như nghe ra được ý gì, che miệng cười rộ lên.

Một tên tạo phản đoạt tất cả mọi thứ trong tay ngươi đột nhiên lại muốn trả lại hết cho ngươi? Trên đời này há có ai ngu si đến độ đi tin câu nói này?

Nhị hoàng tử ngượng ngùng ngậm miệng, biết vậy nên không có đất dung thân.

Phế Thái tử cười xong thì nâng mắt nhìn hắn, nói: "Ta cũng không đòi hỏi những thứ đó, chỉ nguyện Nhị đệ thư thái ngồi lên vị trí kia, thỏa mãn rồi thì đừng nghĩ đến ta và mẫu thân nữa, để hai tội nhân chúng ta yên lặng vô danh vượt qua nửa cuối cuộc đời."

Y hơi suy tư, nói thêm: "Nếu muốn ta chết, đó cũng là hợp tình hợp lý, chỉ có điều xin Nhị đệ niệm tình nghĩa trước kia, đối xử tử tế với mẫu thân ta, bằng không ta cũng khó lòng nhắm mắt được."

Nhị hoàng tử nói: "Đệ sẽ tận lực bảo toàn hai người."

"Vậy thì thật sự đa tạ Nhị đệ." Nụ cười Phế Thái tử hơi thu lại.

Hôm nay y chịu nói nhiều hơn mấy ngày trước, ngừng một hồi lại mở miệng.

"Ta vẫn là bại tướng dưới tay người, đương nhiên không có tư cách bất bình, nguyện thua cuộc. Chỉ có điều ta từ nhỏ đã được giáo dưỡng để ngồi lên vị trí Thái tử, nay vị trí ấy đã thuộc về người, nhưng dẫu sao vẫn không thể nhìn ngươi chà đạp nó." Phế Thái tử nói, "Từ nay về sau, muôn dân trong thiên hạ đều dựa vào vai của ngươi, thiên hạ này không dễ có được, chỉ mong ngươi có thể cai trị cho tốt."

Lông mày y giãn ra, dung sắc khoan dung đôn hậu, Nhị hoàng tử giống như nhìn thấy Huynh trưởng trong quá khứ, nhất thời không khỏi hoảng hốt, nghĩ về tình cảnh lúc này mà lệ nóng doanh tròng.

Trong lòng hắn đây là người duy nhất có tư cách cai trị người trong thiên hạ, là người có tâm đại từ đại ái với muôn dân. Hắn nghẹn ngào gật đầu, phế Thái tử nhìn hắn chăm chú, vươn tay ôn nhu sờ sờ tóc hắn.

Hắn đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ tất cả trước mắt, bất kể là tính mệnh của phế Thái tử hay là tính mệnh của Hoàng hậu. Hắn đã không còn tư cách để tự trốn tránh làm một tên rác rưởi nữa, hắn nhất định phải trở lên mạnh mẽ, nắm được thực quyền, đợi đến ngày có thể đạp đổ chính gia tộc của mình rồi trả lại mọi thứ vẹn nguyên cho huynh trưởng ——

Ngay vào đêm ấy, lãnh cung đột ngột truyền đến một tin dữ.

Thánh thượng băng hà chưa đầy một tháng, Hoàng hậu không thể túc trực bên linh cữu khoác hiếu, tối nay lúc đang ngủ thì bà hô to tục danh của Hoàng thượng ba tiếng rồi chảy nước mắt chìm vào trong mộng mà chết.

Lúc nghe được tin bà qua đời, sắc mặt Nhị hoàng tử trắng bệch, thế giới phút chốc long trời lở đất.

Chương 6:

Chuyện lớn như thế đương nhiên không có cách nào che giấu được, lúc trời mới tờ mờ sáng Nhị hoàng tử mới đến chỗ đang giam cầm phế Thái tử.

Người nọ vẫn còn đang ngủ, thụy dung bình tĩnh, chỉ có điều giữa hai lông mày không thể che giấu được vẻ tiều tụy.

Mới nửa ngày trước...Hắn đã đáp ứng hoàng huynh, sẽ bảo vệ cẩn thận tính mạng của Hoàng hậu.

Biết nói thế nào bây giờ? Hắn làm gì có mặt mũi nói tin tức mẫu thân qua đời cho hoàng huynh biết?

Mấy ngày nay Nhị hoàng tử trải qua vô cùng vất vả, một mình bôn ba giữa hoàng cung triều đình, do không nghỉ ngơi đủ nên hắn đứng lảo đà lảo đảo trước giường, như thể đứng không vững. Một hồi lâu sau, phế Thái tử cảm nhận được bên cạnh có người, chậm rãi mở mắt ra, buồn ngủ nhìn hắn.

"Nhị đệ có chuyện gì quan trọng sao?"

Khuôn mặt Nhị hoàng tử dưới ánh nến chập chờn hiện ra sự bi thương không sao kìm nén nổi, do dự chốc lát, hắn vươn tay che mặt mình.

Cổ họng run run, hắn thấp giọng nói: "Tiền Hoàng hậu đã hoăng thệ*...."

*Nói giảm nói tránh của 'chết', dùng cho Hoàng hậu

Biểu tình của phế Thái tử trở nên ngơ ngác, hoàn toàn không có động tác gì.

Rõ ràng sắc trời ngoài điện đã từ từ sáng lên, ánh nến trong phòng cũng sáng, nhưng y lại như thể chìm trong bóng tối âm u, khó có thể thoát thân. Y dường như nghi hoặc nhíu chặt lông mày lại, nhìn nét mặt của Nhị hoàng tử một cách chăm chú, dường như muốn xác nhận xem lời đó là thật hay là giả.

Đột nhiên, dáng vẻ của y mất hết, nhảy vọt xuống từ trên giường muốn gấp rút chạy ra khỏi nơi này, giường vang lên một tiếng thật lớn. Nhưng tay chân y đều đang bị trói, đột ngột bị kéo căng thì vang lên một tiếng rồi giật mạnh người y trở lại. Y dường như đã quên tiệt chuyện ấy, lý trí hoàn toàn không còn nữa, điên cuồng giãy dụa lung tung, dây trói bị kéo căng cả ra, tiếng kim loại vang lên không ngừng. Nhị hoàng tử kinh hãi, xông lên ôm lấy y muốn kìm y lại, sau đó bị y hất ra, ngực bị đánh một cú đau, ấy vậy mà hắn vẫn cố vững vàng ôm chặt y lại, cao giọng nói: "Hoàng huynh! Huynh đừng xúc động, chờ chút, đệ cởi trói cho huynh..."

Phế Thái tử nhìn hắn mà hai mắt đỏ lên, ánh mắt tựa như mãnh thú bị nhốt trong lồng nhìn kẻ thù.

"Tại sao mẫu thân của ta lại chết?" Y đột nhiên ngừng lại, ngẩng lên hỏi, "Ngươi không có gạt ta đó chứ?"

Nhị hoàng tử quả thật muốn nói dối, nói với y rằng chuyện này là giả đấy, bất quá chỉ là mình nhất thời hứng khởi đùa y mà thôi, y đừng lo, cũng đừng đau lòng. Nhưng đây lại là sự thực, không sao cãi lại được, môi hắn trắng bệch, nói không ra lời.

Phế Thái tử cụt hứng dựa vào người hắn, lồng ngực kịch liệt chập trùng. Tất cả dây trói đều đã được cởi ra nhưng y vẫn không có khí lực, bi thương nhắm chặt nước mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Lúc tiền Hoàng hậu mất hai mắt bà cũng rưng rưng, ngủ không được an tường. Lúc phế Thái tử chạy đến, nước mắt nơi khóe mắt bà đương nhiên đã cạn khô, tóc tai cũng khô héo. Mẫu phi thích chưng diện kiêu ngạo ngày nào nay biến thành cái dáng vẻ thế này, lẻ loi chết trong lãnh cung, ngay cả gặp mặt một lần cuối y cũng không được gặp.

Y quỳ thẳng xuống bên giường, một chữ cũng không nói.

Nhị hoàng tử chậm rãi lại gần, cùng y quỳ xuống, muốn nắm chặt tay y, cảm nhận cảm giác lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt đã bị giật ra.

"Thái tử điện hạ không cần hạ mình ở đây." Y khàn tiếng nói, "Ngài sắp tới ngày đăng cơ, tội nhân chúng ta không nhận nổi."

Nhị hoàng tử hồn bay phách lạc đứng cạnh y, đứng một hồi lâu, cuối cùng phất tay áo đi ra ngoài, nén giận tra rõ những người hầu hạ Hoàng hậu hai ngày gần đây.

Tổ phụ tuy rằng đã đáp ứng với hắn là tạm thời không động đến hai người nhưng tâm nhổ cỏ tận gốc vẫn chưa từng biến mất.

Nếu thật là hắn sơ sẩy...

Đương đầu xuân, khí trời ấm áp nhưng toàn thân hắn phát lạnh, khí lạnh dâng lên từ trong cốt tủy.

Tiền Hoàng hậu vẫn là một người mang tội, không thể đưa vào Hoàng lăng, tang sự của Thánh thượng vẫn còn chưa xong, hãy còn đang trong lúc quốc tang nên tin bà qua đời thậm chí còn không có nhiều người biết. Nhị hoàng tử dù có nỗ lực thế nào cũng chỉ miễn cưỡng đảm bảo bà không bị mang đi chôn ngoài bãi tha ma mà tìm một chỗ tương đối yên tĩnh để chôn cất.

Thánh thượng có hơn mười hài tử, nhưng chỉ có Thái tử là thân cận với ông nhất, tựa như cha con bình thường trong nhà. Trong vỏn vẹn một tháng mất đi hai người thân cận mất, tất cả những gì thuộc về mình đều bị người khác tước đoạt, bị biến thành tù nhân, nhân sinh bị lật đổ triệt để. Phế Thái tử không được chấp nhận cho xuất cung, thậm chí ngày chôn cất mẫu thân của mình cũng không thể đi xem.

Y bị giam cầm bên trong tẩm điện, nhìn qua chẳng khác gì cái xác di động.

Phế Thái tử làm người ôn nhu, đối xử với đệ muội như thể là cùng một mẹ đi ra. Lúc trước y bị giam cầm khiến cho nhiều người lo lắng, bây giờ cả người sinh đại biến, đám tiểu hoàng tử công chúa đã không ngồi yên được nữa, ngày nào cũng chen chúc đứng ngoài tẩm điện xin được vấn an, nhưng họ đều bị chặn ở bên ngoài, không một ai được vào.

Cuối cùng cũng đến một ngày, Tứ hoàng tử tính khí táo bạo nhất dẫn người vọt vào, hô to Hoàng huynh mau chạy khỏi tẩm điện đi.

Phế Thái tử chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, ngay cả mắt cũng không nâng lên nhìn gã.

Tứ hoàng tử thấy dáng dấp gầy gò của y thì cả kinh dừng chân lại. Binh lính canh gác vội vàng xông tới cản, gã ta giận dữ gào lên: "Cút hết cho ta! Ai cho phép đám người các ngươi đối xử với hoàng huynh của ta như thế!" Gã tùy hứng đập phá một nửa tẩm điện, dù thế nào cũng không chịu đi.

Lúc Nhị hoàng tử chạy đến, gã ta đang không thèm đếm xỉa đến lễ nghi đánh nhau với đám binh lính.

"Nếu như ngươi không muốn mẫu phi của ngươi gặp phiền toái thì tốt nhất là nghe lời đi đi." Nhị hoàng tử hờ hững nói, "Hành sự lỗ mãng cũng không thay đổi được gì đâu."

Tứ hoàng tử dùng oán giận ánh mắt trừng hắn.

"Hoàng huynh có nói với ngươi câu nào không? Không đúng không." Nhị hoàng tử nói tiếp, "Huynh ấy không muốn liên lụy đến ngươi, chớ phụ lòng tốt của huynh ấy."

Tứ hoàng tử bị kéo đi còn cao giọng mắng hắn, ấy vậy nhưng hắn đều xem như không nghe thấy. Đợi đến khi không còn người ngoài, phế Thái tử mới nhàn nhạt liếc hắn một cái. Đã mấy ngày rồi bọn họ chưa nói chuyện, câu đầu tiên sau khi phế Thái tử mở miệng chính là cầu xin cho đệ đệ: "Tính tình Tiểu Tứ không tốt, đừng tính toán với nó. Nếu giận thì cứ phát tiết lên người ta."

Cổ họng Nhị hoàng tử nghẹn lại, chỉ có thể lắc đầu nói: "Đệ sẽ không đối với huynh như thế..."

"Phụ hoàng, mẫu hậu, đều bất tri bất giác đột nhiên chết." Phế Thái tử cười nói, "Khi nào mới đến lượt ta?"

Đáy lòng của Nhị hoàng tử trống hoắc, chạy trối chết.

Nước không thể một ngày không có vua, đại điển đã chuẩn bị xong, hắn chỉ có một mình, không thể dao động triều tình khổng lồ hay quốc gia đại sự. Dù cho không muốn, hắn vẫn phải ngồi lên long ỷ, ngồi lên cái vị trí mà hắn giành được từ tay hoàng huynh của mình.

Tổ phụ của hắn cười thật nhiều, mẫu thân của hắn cũng vui vẻ, duy chỉ có mình hắn sầu não uất ức.

Tế thiên địa, bái tông miếu, bói vận quốc, vận quốc trôi chảy thuận lợi long khí dâng cao. Hắn thay long bào, đeo thiên quan lên, trang phục độc nhất thiên hạ ép cho hắn thở không nổi, hắn nhìn xuống mà thất thần, đáy mắt không có một chút sung sướng nào.

Tân hoàng tính tình tiết kiệm, không thích phô trương lãng phí, đã vậy còn chìm trong bi thương vì tiên hoàng từ trần, chỉ cho mở một đêm quốc yến. Đèn đuốc xung quanh hoàng cung thắp sáng chưng, cung nữ thái giám lui tới tấp nập, khúc nhạc hiu quạnh du du dương dương.

Sau khi quốc yến kết thúc, đêm khuya trầm trọng. Sau nửa đêm, trùng với thời gian tin tức tiền Hoàng hậu mất truyền đến, cung Thái tử bỗng bùng lên một ngọn lửa lớn, ánh sáng của ngọn lửa chiếu sáng cả hoàng cung.

Tân hoàng bị chuốc đến độ say khướt, chẳng có ai bằng lòng quấy nhiễu Tân hoàng mới đăng cơ bằng chuyện của phế Thái tử, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, đại hỏa dập được một nửa, Tân hoàng mới choàng tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy đại hỏa xa xa, ba hồn bảy vía bay đi hết, sắc mặt trắng bệch, không kịp chỉnh lý y quan chạy về phía tẩm điện, không ai ngăn nổi hắn, bất cứ người nào chạy đến cản đều bị hắn phẫn hộ hét tránh ra.

Cuối cùng hắn dừng bước trước cửa tẩm điện đã bị cháy sập mất một nửa, ánh mắt rã rời hỏi: "Hoàng huynh của ta đâu?"

Chấn động với uy nghi của thiên tử, đám người ở đó quỳ phịch cả xuống nhưng lại chẳng có kẻ nào dám trả lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -