Thứ Năm, 3 tháng 10, 2019

Bao tử - 29


Chương 29:

Đúng là đúng dịp, ngày sinh nhật của Mục Hành chỉ còn cách bốn ngày.

Bốn ngày trước, hắn đã không còn quan tâm đến cái gọi là sinh nhật này nữa, vốn tưởng rằng dựa vào nhân khí của mình thì hẳn chẳng có ai chúc mừng sinh nhật đâu.

Nào ngờ hôm sinh nhật đó, lại ngoài ý muốn có không ít người xuất hiện chúc mừng.

Không chỉ là tổng giám đốc Lý Đường của SK, mà cả đạo diễn nổi tiếng thế giới Chu Mục Hải, tin này đối với những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật chẳng khác gì một quả bom, họ làm vậy tức là địa vị của Mục Hành trong giới đã có sự thay đổi.

Điện thoại, tin nhắn, weibo, Mục Hành nhận được lời chúc mừng nhiều không đếm được, còn phải từ chối khéo lời mời hội họp của vài người, còn Chu Mục Hải thì chỉ nói vài câu ngắn gọn.

Sau khi Triệu Qua gây phiền phức cho Chu Mục Hải, Mục Hành nghe người ta nói, Chu Mục Hải vì chuyện đó mà tổn thất mất mấy ngàn vạn, điều này khiến cho Mục Hành cảm thấy rất băn khoăn.

Dù sao hôm đó Chu Mục Hải cũng chỉ là phán đoán sai lầm, sau đó gã cùng tìm mình giải thích một lần.

Nói đi cũng phải nói lại, tổn thất nước chảy về biển không có cách nào cứu chữa được nữa.

Chu Mục Hải thì nghĩ tương đối thoáng, dùng cách thức trêu tức mà nói: "Coi như tiền mua bài học đi, về sau chuyện của cậu với Triệu Qua tôi sẽ chỉ nhìn chứ không xen vào nữa."

Gã vẫn luôn đặt vấn đề lên người Triệu Qua, không liên lụy nửa phần đến Mục Hành.

Tuy không thể bồi thường lại chuyện đó nhưng không định bởi vậy mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai.

Từ khi chuyện xảy ra, Mục Hành có cái nhìn mới với Chu Mục Hải, hiển nhiên Chu Mục Hải là một người đáng để chơi cùng, làm việc thì ổn trọng, làm người thì thẳng thắn.

Nếu đổi lại ở Đại Doanh, người này đương nhiên cũng có thể là một thần tử đắc lực, công thành danh toại.

Quà Chu Mục Hải chuyển đến cũng rất chi là thực dụng, là một chiếc đồng hồ cơ rolex bằng thép bạch kim, ngoại hình tinh tế, tạo hình tao nhã, vỏ men và lõi động cơ đều thể hiện sự mỹ lệ xa hoa.

Vô làm không hưởng*, nếu là bình thường thì Mục Hành sẽ nhất quyết không nhận, nhưng Chu Mục Hải đã mượn danh quà sinh nhật, nếu hắn không nhận thì có vẻ không nể mặt ngươi ta.


*Nguyên văn: 无功不受禄 - Vô công bất thụ lộc


Chỉ đành len lén nhớ kỹ việc này, định chờ sinh nhật của Chu Mục Hải để tặng quà đáp lễ.

Nhưng chẳng biết vì sao, Triệu Qua thủy chung vẫn rất có thành kiến với Chu Mục Hải, nghe hắn kể chuyện vừa gặp riêng Chu Mục Hải thì lập tức tỏ vẻ rất là không vui.

Hơn nữa Mục Hành còn nhận quà của Chu Mục Hải.

Cơ mà Triệu Qua không vui thì vẫn cứ không vui, nhưng lại không thể hiện biểu hiện phản cảm nào rõ ràng đối với cái vật đang nằm trên cổ tay Mục Hành.

Hai người vì thế mà không thoái mái náo loạn hai ngày, việc này sau đó không nhắc đến nữa.

Đợi đến đúng ngày sinh nhật của Mục Hành, sáng sớm anh vừa mở mắt đã cảm thấy kích động hồi hộp một cách khó hiểu, lúc rời giường mới nhận ra bây giờ mới chỉ có 7 giờ.

Triệu Qua cố ý dặn thư ký hủy bỏ hoặc lùi toàn bộ công việc của ngày hôm đó.

Trước kia lúc sống chung với Mục Hành, anh chưa từng quên tặng quà sinh nhật cho Mục Hành, quà tặng cũng thường là thứ khiến cho Mục Hành thích thú ngoài dự liệu.

Kể cả Mục Hành cũng thấy mong đợi.

Hắn vẫn cứ cảm thấy lần này Triệu Qua sẽ bày trò khá lớn đây.

Nhưng trong kế hoạch của Triệu Qua, món quà được mong chờ nhất đương nhiên sẽ phải công bố cuối cùng rồi.

Triệu Qua dẫn Mục Hành đi xem triển lãm khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất thủ đô, trước đó anh đã liên hệ với bên tổ chức bao trắng ba tiếng đồng hồ, bởi vậy nên lúc họ đến, bên trong ngoài nhân viên ra thì không có thêm bất cứ một du khách nào.

Một đường Mục Hành đều nhớ thương món quà thần bí của Triệu Qua, ấy vậy mà mồm miệng Triệu Qua lại kín như bưng, dẫu cho nhõng nhẽo hay giận lẫy hỏi dò cũng đừng mơ tưởng có được một tin tức dù là nhỏ tí tẹo nào.

Nhưng mà đến khi bước vào triển lãm khoa học, lực chú ý của Mục Hành nhanh chóng bị dời đi hướng khác.

Hắn vốn ôm nỗi hiếu kỳ vô cùng lớn với khoa học kỹ thuật, những cái đó vượt quá sự tưởng tượng, những phát minh sâu không lường được có thể khiến con tim hắn đập dữ dội, adrenalin nhanh chóng tăng vọt, cả người chìm trong cảm giác cực kỳ phấn khởi.

Triệu Qua đã xem qua tư liệu từ trước, chuẩn bị đầy đủ nên lúc này trực tiếp đảm đương công việc làm hướng dẫn viên du lịch cho Mục Hành.

Tìm tòi từ bí mật của vỏ trái đất đến vũ trụ bao la, vô số vật chất kì diệu cùng kỹ thuật khoa học cao siêu đều bày ra trước mắt Mục Hành.

Không ai có thể chống cự sự hấp dẫn của vũ trụ bao la hùng vĩ.

Qua lăng kính thiên văn, tầm mắt của Mục Hành hướng về vũ trụ xa xôi, nơi có những ngôi sao hắn đã từng cho rằng ở cách hắn thật xa nay bị kéo lại thật gần, gần đến nỗi hắn tưởng rằng chỉ cần duỗi tay ra cái là có thể chạm tới chúng.

Bước ra khỏi triển lãm, Mục Hành tim đập thình thình nhanh chóng hỏi Triệu Qua.

"Vũ trụ có vô số hệ, mỗi hệ lại có các hằng tinh, hành tinh, vệ tinh, so sánh với chúng, địa cầu chẳng khác gì muối bỏ biển, vậy liệu ở trên đó có tồn tại những sinh vật có trí tuệ nào khác không anh?"

Toàn bộ hành trình Triệu Qua đều giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ, nay thấy Mục Hành hứng thú nhiều đến vậy nên tâm trạng tốt lắm, "Đây cũng là chuyện mà giới khoa học đang tìm hiểu, nhưng anh cho rằng chắc chắn là có tồn tại."

Mục Hành lại nói: "Nếu khoa học kỹ thuật của họ tiên tiến hơn, liệu có khả năng phá hủy trái đất không?"

Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên không bị tiểu nhân kinh hách.

Triệu Qua cười lớn, điều tiết không khí lo lắng bất chợt đến lại, "Trời sập khác có người chống, em lo lắng mấy chuyện này làm gì, yên tâm, chí ít trong lúc chúng ta còn sống chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu —— thỉnh thoảng tâm trạng không tốt thì hãy đến đây chơi, em sẽ có cảm giác rằng sự phiền toái của em là một chuyện không đáng kể chút nào."

Sau đó bọn họ đi chơi thêm vài chỗ nữa, chờ đến lúc ăn tối, Triệu Qua dẫn Mục Hành đến một nhà hàng đã được đặt trước.

Đây là một vườn hoa giữa không trung trên tầng ba mươi lăm, toàn bộ đều được bao bọc bởi thủy tinh ngoài trời, những ngọn nến sáng rực giữa trời đêm khiến cho không gian lãng mạn vô cùng, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời lấp lánh ánh sao, thi thoảng còn nghe thấy tiếng đàn violin tao nhã mơ màng, ấy vậy còn có gió đêm thoải mái gột rửa cõi lòng.

Rượu đỏ dưới ánh nến nổi bật tựa như tơ lụa quý giá, Triệu Qua nâng một ly có chân ly dài nhẹ nhàng cụng với Mục Hành, hai chiếc ly va vào nhau phát ra một tiếng kêu thanh thúy.

Triệu Qua cười nói: "Phong cảnh cũng không tệ lắm nhỉ?"

Mục Hành không thể không thừa nhận, hoàn cảnh đích thật là một công cụ phát triển không khí cực kỳ tốt, tựa như phút này, giây này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được bầu không khí đang ngày càng trở nên lãng mạn.

"Đây là lần đầu tiên em dùng bữa ở nơi cao như thế này."

Triệu Qua cười, "Sau này em còn rất nhiều cái lần đầu tiên."

"Chúng ta bên nhau đã nhiều năm như vậy, nhưng mà chưa từng chán ghét nhau, cảm giác như thể...Ừm, hiện tại có thể hình dung đó là tình yêu cuồng nhiệt."

Triệu Qua dùng dao cắt nhỏ một miếng thịt bò, sau đó vô cùng tự nhiên đổi cho Mục Hành, lạnh nhạt nói, "A, thật ra cũng có lúc rất phiền chán."

"? ?"

"Cơ mà nghĩ bụng lại thì cảm thấy vẫn rất yêu em, thế là không thấy phiền nữa."

Mục Hành giả vờ giận lườm Triệu Qua, không cam lòng nói: "Thật ra có những lúc em cũng rất ghét anh."

"! ! !"

"Nhưng có cách nào khác đâu, em cảm thấy cả đời này không thoát khỏi anh nổi, không phải anh thì không được."

Hai người nói xong thì anh lườm em, em lười em một cái, trong chốc lát lời qua tiếng lại mang đến cảm giác ái muội.

Giống như... Có chút liếc mắt đưa tình!!

Bọn họ cơ hồ nhận ra cùng một lúc, vội vàng cúi đầu nhìn miếng thịt bò, tiếc rằng tay chân luống cuống mãi một lúc lâu cũng không bỏ vào miệng nổi.

Chỉ cần nghĩ đến việc hai người đều đã là vợ chồng già mà còn chơi cái trò nói qua nói lại ấu trĩ trẻ con như thế, Triệu Qua vẫn đành xuống nước không nhắc gì đến chuyện đó nữa.

Nhân viên bê bánh ngọt đẩy cửa bước vào, giai điệu chúc mừng sinh nhật vang lên, Triệu Qua nhanh chân thắp sáng mấy ngọt nến ở khu vực giữa phòng ăn lên, ánh nến lập tức chiếu sáng rực khu vực vốn tối đen trước đó.

Mục Hành lúc này mới chú ý đến, nơi đó trải đầy cánh hoa hồng, đã vậy còn khoa trương xếp thành hình trái tim.

Hắn lại gần một chút, vừa sợ vừa ngạc nhiên phát hiện ở giữa có viết cả tên hắn, bên cạnh còn có một một dòng chúc mừng: Sinh nhật vui vẻ.

Một niềm vui bất ngờ vô cùng lớn, dù cho cách thức có vụng về nhưng lại thể hiện được dụng tâm của Triệu Qua, tiếc rằng Mục Hành lại không hiểu ý nghĩa của hoa hồng nên đã xem chúng là những đóa hoa trang trí bình thường.

Cơ mà cùng không ảnh hưởng đến hiệu quả của hoa hồng.

Bọn họ đứng trên tầng thứ ba mươi năm, giữa một nhà hàng lơ lửng giữa không trung, hôn môi mãnh liệt thể hiện sự khát cầu đối phương phát ra từ bản năng.

Triệu Qua đè Mục Hành ra đất, lúc quần áo hắn bị cởi ra, Mục Hành lại đột nhiên nhớ tới món quà đã hồn dắt mộng nhiễu mình mấy ngày qua, dưới ánh mặt tức giận đến độ nổi cả mạch máu của Triệu Qua, gian nan mặc lại tất cả đống quần áo vừa bị cởi ra của mình.

Ho nhẹ một tiếng giấu đi nét mặt ửng hồng: "Chúng ta đi xem quà của anh trước đã."

Triệu Qua nhìn chằm chằm Mục Hành, trắng trợn như thể đang thị gian hắn, "Em nhớ thương món quà đó như thế cơ à?"

"Vâng, không được biết là cái gì thì toàn thân em đều khó chịu."

"Có lẽ em sẽ thất vọng."

"Em không nghĩ vậy đâu." Mục Hành nhìn sâu vào mắt Triệu Qua, "Món quà đó chắc chắn sẽ là món quà mà em cực kỳ yêu thích."

Chỉ cần đó là món quà Triệu Qua tặng hắn.

Ô tô chạy một đường như bay về biệt thự, Thẩm Tiêu Tiêu hiển nhiên đã bị đuổi ra ngoài, bên trong biệt thự trống hoắc khiến cho mỗi một bước chân đều vang lên thật rõ ràng.

Mục Hành bị bịt mắt, nắm chặt tay Triệu Qua cho anh dẫn đi, hắn rất quen thuộc với cấu tạo của biệt thự, nhưng nhìn không thấy nên cảm thấy khắp nơi đều cực kỳ xạ lạ, chỉ có thể nắm chặt cái tay tỏa ra độ ấm phía trước, để nó dẫn hắn tiến về phía trước đúng đường.

Hắn đụng phải góc tường.

Hiện tại hẳn là một góc trên lầu hai, phía trước có tiếng gió thổi, bên ngoài là ban công.

Triệu Qua vẫn luôn nắm chặt tay hắn, sau khi nhẹ giọng hô 'Dừng lại' thì lấy một chiếc chìa khóa đã được chuẩn bị từ trước ra mở cửa phòng.

Sau khi mở cửa ra, Mục Hành ngửi thấy hương thơm đã thấm vào ruột gan mình, đó chính là mùi huân hương quen thuộc mà hắn vẫn sai người đốt hàng năm.

Không ngờ Triệu Qua có thể tìm được ở thế giới này, còn đặt biệt đốt hương tặng hắn.

Sau khi đi vào phòng, Triệu Qua không làm gì nữa, Mục Hành có chút vội vàng muốn tháo bịt mắt xuống để nhìn hình dáng căn phòng.

"Bây giờ có thể cởi bịt mắt ra chưa anh?"

Triệu Qua ngừng lại một chút, giọng anh nghe ra còn có một tiếng thở dài nho nhỏ, "Được rồi."

Mục Hành không thể chờ đợi được nữa đưa tay tháo bịt mắt ra, trong phút chốc bị cảnh tượng trước mặt khiến cho giật mình đông cứng lại, ngay cả việc buông cánh tay đang đưa lên tháo bịt mắt ra cũng quên.

Căn phòng giờ khắc này đã hiện ra rõ ràng trước mặt hắn, đây là một phòng vẽ tranh, đây cũng là nơi duy nhất Triệu Qua không cho hắn vào, Mục Hành ban đầu vốn đoán bên trong cất giấu bí mật gì, lại không nghĩ rằng thứ được giấu ở bên trong...

Thế nhưng đều là tranh vẽ hắn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -