Thứ Tư, 23 tháng 10, 2019

Người trong mộng - Chương 3+4


Chương 3:

Nhị hoàng tử thấp giọng gọi y là hoàng huynh. Thái tử bật cười, chẳng đáp lại hắn.

Hoàng hậu nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở ngoài nên chậm rãi tỉnh lại. Nhị hoàng tử vội vội vàng vàng đào tẩu, không có mặt mũi đối diện với họ.

Gia tộc của Nhị hoàng tử nắm đại quyền, đã chiếm thượng phong, tuyệt không bỏ qua cơ hội này. Đương nhiên Thái tử cũng có thế lực trong triều, nhưng dưới đại thế này cũng chẳng có tác dụng gì, hoặc là bị xúi giục hoặc là bị phe của Nhị hoàng tử nhổ cỏ tận gốc.

Bất quá chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà kinh thành đã đại biến. Thánh thượng băng hà, tội danh của Hoàng hậu và Thái tử được xác nhận nên cả hai đều bị phế, Nhị hoàng tử tạm chấp chưởng thần quyền. Vốn nên lập tức hành quyết tội nhân hành thích vua, nhưng lòng dạ Nhị hoàng tử mềm yếu, nể tình nghĩa từng đó năm với hoàng huynh nên vẫn chưa hạ ý chỉ.

Tổ phụ của Nhị hoàng tử tránh đêm dài lắm mộng, muốn diệt trừ triệt để Thái tử. Nhưng đối với chuyện này Nhị hoàng tử lại vô cùng kiên quyết, gắt gao che chở tính mạng của hai mẹ con họ, chỉ bằng lòng cho giam giữ riêng.

Hoàng hậu trước đó do thương tâm quá độ nên bị bệnh nặng, bị giam ở lãnh cung, phế Thái tử thì bị nhốt trong tẩm điện của y, phái trọng binh canh gác. Y vốn có một thân công phu, nhưng do đề phòng nên bị ép uống một liều thuốc có tác dụng phong tỏa, chân tay đều bị trói lại.

Vài hoàng tử công chúa tuổi tác còn nhỏ thì luôn quan tâm đến y, nhưng do kiêng kị Nhị hoàng tử nên không ai có thể tới thăm.

Lúc Nhị hoàng tử trở lại gặp y thì trời đã khuya rồi. Do tác dụng của dược hiệu nên cả ngày y cứ hôn hôn trầm trầm, tinh thần trước đây đương nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi, râu ria không được cạo khiến cho khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ tiều tụy. Nhị hoàng tử cho thị vệ lui xuống, đốt một cây nến, cúi đầu ngồi cạnh giường nhìn y.

Nhìn dây trói trên chân, mặt mũi, đôi lông mày nhăn lại của y, Nhị hoàng tử không khỏi nhớ tới dáng dấp kiêu ngạo, phóng khoáng, không bị ràng buộc trước đó.

Cõi lòng như thể bị lăng trì cắt đi từng miếng thịt, vừa xấu hổ vừa tự giận mình.

Tình ý của hắn dành cho người này cũng triệt để biến thành thứ không thể nói ra —— không thể nói vì không xứng đáng được nói.

Đợi đến khi Hoàng huynh tỉnh lại, không biết sẽ dùng ánh mắt nào để nhìn hắn, những khoảng khắc bọn họ có thể yên ả ở chung với nhau, sợ rằng vào chính giờ phút này, sau này không còn cơ hội nữa.

Tĩnh tọa một hồi lâu, hắn giống như bị ma khiến, chậm rãi cúi đầu xuống. Hắn đến gần gương mặt của người nọ, tường tận nhìn xuống sống mũi nét mặt chưa từng được nhìn với cự ly gần đến thế bao giờ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống đôi môi duyên dáng.

Thái tử đã qua mười tám, vẫn chưa nạp phi, nữ tử ưu tú ít nhiều đều tìm cách lấy lòng y nhưng y chưa từng đáp ứng ai cả.

Có lẽ đây sẽ là nụ hôn đầu của y.

Nhị hoàng tử rũ mi mắt xuống, hôn nhẹ một cái. Nỗi khổ tình ái dâng từ trong lòng đến nơi cổ họng, theo huyết dịch đi đến khắp các ngõ ngách trên cơ thể, chỉ là đôi môi chạm vào nhau nhưng hắn lại cảm nhận được một tia nhẹ nhàng, còn có cả một vị ngọt không biết xấu hổ.

Trước đây mỗi bận bị Phụ hoàng răn dạy do hắn vô dụng, hắn chỉ cần trốn sau người Thái tử là có thể tránh được trách phạt; Tổ phụ muốn giới thiệu cho hắn thiên kim nhà Thượng thư hay nhị tiểu thư nhà Tướng quân, hắn không muốn gặp, cũng lấy Thái tử làm lý do, lý do là phải bồi Thái tử đọc sách nhưng thật ra là trốn trong tẩm điện của y lười biếng ngủ.

Có lẽ đây là ngày duy nhất hắn buông tất cả những chuyện trầm trọng phức tạp trong mấy ngày gần đây xuống, đại não trống không, hai mắt choáng váng.

Ấy vậy mà hắn lại nghe được một tiếng cười khẽ, là từ cổ họng của huynh trưởng.

Người nọ chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang mở to hai mắt nhìn hắn. Toàn thân hắn rung động, hoảng hốt như thể nghe thấy tiếng sấm sét ngoài điện, vậy mà khi hắn cuống cuồng quay đầu nhìn lại, ngoài điện bình yên vô cùng, chỉ có tâm ma của hắn làm loạn.

Phế Thái tử nói: "Thì ra Nhị đệ ôm loại tâm tư này."

Từng trải rất nhiều biến cố, nụ cười ôn hòa khoan dung của y đã không còn xuất hiện nữa. Khóe môi y mỉm cười, đôi mắt loan loan nhưng ý cười lại chưa tới đáy mắt. Nhị hoàng tử khó có thể nhìn thẳng, cũng khó có thể giải thích, hô hấp lộ ra sự run rẩy, ánh mắt cũng tránh né.

Phế Thái tử đột nhiên hỏi: "Mẫu thân ta thế nào?"

Nhị hoàng tử thấp giọng trả lời: "Ta đã phái thái y đi xem bệnh cho bà ấy."

Phế Thái tử nói: "Có thể cho ta đến nhìn bà một cái được không?"

Nhị hoàng tử im lặng lắc đầu.

Phế Thái tử cười nói: "Các người đã thắng cả rồi, chắc chắn rằng mấy ngày nữa ta sẽ chết, trước khi ta chết vẫn không cho ta gặp mặt mẫu thân một lần hay sao? Không khỏi quá mức tàn nhẫn."

Nhị hoàng tử muốn nói ta sẽ không để cho huynh chết, thế nhưng lại không thể nói ra được. Chợt bỗng thấy phế Thái tử ngồi dậy, khoảng cách rất gần với hắn, cơ hồ cắn tai hắn mà nói: "Nhị đệ có thể ra điều kiện hay không?"

"Muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần cho ta gặp mẫu thân một chút." Phế Thái tử nhẹ giọng nói, "Đây là nguyện vọng cuối cùng của một người sắp chết, Nhị đệ có thể mở lòng thỏa mãn ta một lần được không?"

Chương 4:

Nói ra những lời ấy dưới tình cảnh này, ý tứ tương đối đã rõ ràng.

Cơ thể Nhị hoàng tử cứng còng không sao nhúc nhích được. Thái tử từng ôm ấp với hắn, cùng từng hào phóng cho hắn ôm lưng y, giữa bọn họ không hề thiếu tiếp xúc thân mật, nhưng gần đến trình độ này, gần đến nỗi có thể cảm nhận từng nhịp thở của đối phương, gần đến độ có thể cảm nhận được độ ấm trên da dẻ đối phương. Nhất thời lòng hắn rối như tơ vò, trơ mắt nhìn phế Thái tử ngồi lại, chầm chậm cởi từng lớp áo quần.

Thân thể rèn luyện tốt từ từ triển lộ, da dẻ màu lúa mặt che chắn cơ thịt chắc chắn.

Y hỏi: "Nhị đệ muốn làm thế nào? Ta đều có thể chấp nhận." Quần áo y vốn là vải mỏng, dù sao ở trong tẩm điện này y trên cơ bản đều mê mang, thắt lưng kéo cái đã tuột ra, "Nhị đệ cũng đường đường là nam tử, lại chí khí thế này, chắc chắn những chuyện ở phương diện này cũng chỉ muốn đứng trên kẻ khác."

Lời y nói xa xôi, mỗi lời đều hời hợt, cởi hết xiêm y trên người, lộ ra thân thể, đuôi tóc dài trước kia toàn được buộc gọn lại cũng bị cởi ra, lười biếng buông xuống, khuôn mặt mang ý cười, nhưng lại lạnh nhạt đến cực điểm.

Nhìn người kính yêu nhất trong lòng mình lộ ra dáng dấp như vậy, hô hấp của Nhị hoàng tử dồn dập, mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Đáy lòng hắn đau, nhưng hắn nào có tư cách giả mù sa mưa đau lòng người nọ? Hắn cũng là một tội nhân, muốn tự giải vây cho mình cũng không thể thay đổi được điều đó.

Dưới ánh nến chập chờn, phế Thái tử liếc mắt một cái, lại hỏi: "Xin Nhị đệ tốc chiến tốc thắng, đợi đèn tắt, khó tránh khỏi kinh động tới thị vệ. Tuy rằng ta tự xé da mặt tằng tịu với ngươi, nhưng chuyện bại đức cỡ này cũng không muốn bại lộ trước mắt người khác."

Nhị hoàng tử tránh né ánh mắt: "Ta... Cũng không muốn..."

Phế Thái tử trực tiếp kéo lấy cổ tay hắn, mạnh mẽ kéo. Dù cho võ công tạm thời bị phế nhưng chỉ cần khí lực tự thân thì Nhị hoàng tử cũng khó lòng địch lại y, cơ hồ nhào thẳng lên người người nọ.

"Nhị đệ chớ để trì hoãn." Y lạnh giọng nói, "Muốn giết muốn lăng trì đều theo ý ngươi, ta dùng cả mệnh lẫn thân thể để trao đổi, bất quá chỉ muốn gặp mẫu thân một lần. Nhị đệ không phải cũng mẫu tử tình thâm với Đức phi hay sao? Cảm nhận của ta thế nào ngươi có thể rõ ràng mới phải."

Nhị hoàng tử nghe những lời chói tai đó, cuối cùng suy sụp không còn một mảnh giáp.

Hắn cúi đầu, chỉ nói: "Hoàng huynh đừng tự làm nhục chính mình như vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp cho huynh gặp mặt Hoàng hậu..."

Ngữ khí phế Thái tử trở nên thận trọng: "Không giao không đổi, nhận lấy thì ngại. Nhị đệ hữu tâm với ta, chẳng lẽ đến cả hồi báo duy nhất của ta dành cho Nhị đệ, ngươi cũng không lấy hay sao?"

Nhị hoàng tử cứng ngắc ngồi một hồi lâu mới chậm rãi nâng tay cởi xiêm y của mình ra. Phế Thái tử dựa vào đầu giường, nhìn hắn chống đỡ cơ thể ngồi lên người mình, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ ẩn nhẫn.

"Như vậy thì có thể." Hắn trầm giọng nói, "Là ta có lỗi với huynh."

Phế Thái tử ôm lấy eo hắn, ung dung thong thả xoa lên xoa xuống, nụ cười thay đổi thất thường: "Nhị đệ quả nhiên là trời sinh là người ở trên." Tay y lướt xuống xương cụt, chui vào trong khe, lại nói, "Bất quá Nhị đệ nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu đến từ phía ta, chiếc đèn kia chỉ sợ cũng không đợi nổi."

Âm cuối bình thản hờ hững.

Nhị hoàng tử nhắm mắt hôn lên, không muốn nghe thấy một câu trào phúng nào từ miệng y nữa.

Lúc tiến vào đau đớn trúc trắc lại kịch liệt, như thể khiến cho hồn phách hắn bay đi mất, bằng không dáng dấp hẳn cũng đang xấu hổ muốn chết.

Mồ hôi lạnh của Nhị hoàng tử túa ra, ấy vậy mà vẫn cắn chặt răng không nói không rằng. Phế Thái tử bày ra nụ cười mà hắn quen thuộc nhất, nhìn hắn chậm rãi ngồi xuống đồ vật cự đại kia, chưa từng dìu hắn cũng không chống cự nửa phần.

Y chỉ êm ái nói một câu: "Nhị đệ không chịu nổi sao?"

Nhị hoàng tử yên lặng lắc đầu, nhịn đau ngồi xuống đến tận cùng, thoáng chốc trước mắt trắng xóa, đau đến độ mở lớn miệng hít từng đợt không khí. Hắn mới chỉ dùng nước bọt làm trơn, không hề có kinh nghiệm với chuyện này nên cũng chẳng mở rộng được bao nhiêu, không nghĩ tới lại đau đớn khó nhịn đến vậy, khiến cho hắn dù đã cố gắng nhẫn nại hết sức nhưng cổ họng vẫn phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.

Đợi đến khi hắn quay ra nhìn hoàng huynh, cặp mắt đã không tự chủ bị bịt kín bởi tầng tầng nước mắt.

Phần lớn thời gian Nhị hoàng tử đều không thích thể hiện biểu tình, hoặc lười biếng nhắm hai mắt lại, hoặc là bày ra bộ dạng công tử bột vô dụng biếng nhác, không cười, không giận, không khóc. Trong tẩm cung đã từng nuôi một con mèo, Thái tử mỗi lần đi qua đều nhìn thấy hắn cùng con mèo kia nằm phơi nắng. Sau rồi con mèo ấy chết đi, hắn cũng chỉ ngây ngây ngô ngô, một giọt nước mắt cũng không rơi.

Y đã từng khuyên răn Nhị đệ nên thay đổi, người này luôn qua loa cười cười với y, nói rằng Hoàng huynh sao lại quản nhiều như thế, còn đáng ghét hơn cả nhũ mẫu ấy.

Sau rồi hai huynh đệ trở mặt với nhau, y mới thấy được vẻ mặt áy náy, sầu lo, thống khổ của người nọ.

Cũng là lần đầu tiên thấy được nước mắt của đệ ấy.

Phế Thái tử bỗng nhiên giữ chặt cổ hắn, đè cả người hắn ngã về phía sau, hắn không ứng phó kịp, sau gáy vững vàng đập vào chăn nệm khiến cho cuống họng gấp gáp thở hổn hển, phế Thái tử cúi đầu nhìn hắn từ trên cao, dưới ánh nến cái bóng trùm cả lên người hắn, hiện ra vẻ lo lớn âm lãnh.

Với tư thế này, phế Thái tử chẳng nói chẳng rằng bắt đầu bóp chặt cổ hắn. Hô hấp hắn dần dần trở nên khó khăn, ấy vậy mà hắn vẫn không giãy dụa lấy một cái, đợi cho đến khi thần trí mơ hồ do quá thiếu dưỡng khí, phế Thái tử mới nới lỏng thay, cho hắn hít thở không khí thêm một lần nữa.

Hoàng huynh đẩy chân hắn ra, tách chúng ra thành một cái góc độ như thể sắp bị bẻ gãy đến nơi, hạ bàn tay lạnh lẽo lên trên đùi hắn.

Mỗi lần đẩy vào như thể muốn xuyên thủng hắn, chém hắn thành muôn ngàn mảnh nhỏ.

Ý thức hắn mơ hồ, hơi thở trầm thấp, cuối cùng quả nhiên đợi đến khi nến tắt, phế Thái tử cũng không có nửa điểm muốn dừng lại.

Thị vệ đứng ngoài cửa dò hỏi, phế Thái tử đã nhắc nên hắn cố gắng chống đỡ tinh thần ra vẻ bình thường, đáp rằng: "Không sao, để ta nói chuyện với phế Thái tử thêm một lát đã."  Sau đó lập tức bị thúc đến độ khó có thể nói thành lời, cất tiếng rên rỉ vụn vặt.

Đến khi kết thúc, hắn tự mặc lại quần áo, lúc đứng dậy hai chân như thể nhũn ra, ngã quỵ xuống mặt đất.

Phế Thái tử không dìu hắn. Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy rõ vẻ xa cách trên mặt phế Thái tử.

"Đa tạ Nhị đệ đã chịu mở cho ta một con đường." Phế Thái tử nói, "Sau khi ta gặp được mẫu thân, thấy bà bình yên vô sự thì có chết cũng không tiếc."

Sự ám muội và ôn nhu chưa từng tồn tại, không có ai hiểu rõ điều này hơn hắn. Nhị hoàng tử cố gắng chống người lên, không gật cũng chẳng lắc đầu mà chỉ từng bước từng bước từ từ đi ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -