Mục Hành nghe thấy tiếng ô tô thì quay đầu lại nhìn theo phản xạ, tiếc rằng đèn xe chiếu quá lóa mắt khiến cho mắt hắn không thể mở ra được.
Hoàng đế bệ hạ hoảng hốt trong lòng, thầm than thứ này rốt cuộc là quái vật phương nào, không chỉ chạy nhanh hơn cả mãnh thú mà còn có thể phát sáng như ban ngày, so với cây cột có khảm dạ minh châu sau lưng hắn còn sáng hơn nữa.
Triệu Qua nhìn cái người đứng dưới bóng đèn điện, ngón tay thong thả vuốt ve Phật châu khắc đầy chú văn màu đỏ trên cổ tay mình, dùng ngữ khí cổ quái nói: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Thẩm Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Mục Hành một cái, cười nói: "Ghê ha, được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ cơ đấy, xem ra đêm nay anh có diễm phúc rồi."
"Cậu ta đến đây bao lâu rồi? Sao lại không có ai báo cho tôi biết."
"Đau lòng hả?"
"Đau lòng..." Triệu Qua biểu tình quái dị nhấm nháp hai chữ này, "Sao lại phải đau lòng một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao?"
Thẩm Tiêu Tiêu lười vạch trần Triệu Qua, ngửa đầu huýt sáo với Mục Hành —— khí chất của mỹ nhân này thật sự không giống người phàm ha.
Triệu Qua tung một chưởng thật mạnh về phía Thẩm Tiêu Tiêu, đánh đến độ người ta thiếu chút nữa thì lệch tay lái, nhe răng trợn mắt hét lên: "Triệu Qua anh đừng có mà khinh người quá đáng, em đang lái xem, đau chết ông đây rồi."
Triệu Qua không hề áy náy đáp lại, "Đáng đời, người của tôi mà cậu có thể đùa giỡn được chắc?"
"Anh vừa mới gọi cậu ta là đồ chơi."
Chiếc xe màu đen dừng trước cửa biệt thự, hai cánh cửa sắt được uốn nắm thành hình bông hoa ở trên chóp, máy móc vận động phát ra tiếng vang rất nhỏ nhưng giữa đêm khuya thanh tĩnh thì trở nên vô cùng vang.
Mục Hành đứng không xa cửa sách, tiếng máy móc vang lên khiến cho hắn sợ đến độ run cả người, Triệu Qua nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thu hết phản ứng của hắn vào trong đáy mắt, chợt cười nói: "Dừng lại, đi vào thôi —— đừng quên là anh đang bao dưỡng cậu ta, cả giới giải trí có ai là không biết Mục Hành là người của anh, là thú cưng mà anh nuôi."
Thẩm Tiêu Tiêu rụt cổ, đột nhiên cảm thấy một đợt khí lạnh đánh úp lên mình, Triệu Qua vẫn nghiêng đầu đánh giá Mục Hành trên gương chiếu hậu, tận lực áp chế sự cố chấp và điên cuồng trong mắt mình. Tuy rằng quan hệ giữa cậu và Triệu Qua không tồi, nhưng Thẩm Tiêu Tiêu thật ra không hiểu Triệu Qua cho lắm, cứ cho là anh ta thích Mục Hành đi, thế nhưng trước kia lại chẳng có phản ứng gì khi gặp cậu ta, nhưng nếu nói anh ta không thích Mục Hành thì cớ sao lại thích tranh phác họa Mục Hành đến thế, thích đến độ loại nào cũng có.
Chẳng lẽ Triệu Qua lại thích dạng tiểu mỹ nhân yếu đuối vô dụng như vậy? Có thể kích thích bản năng muốn bảo hộ của đàn ông.
'Quái vật' với bộ vảy cứng rắn nổ máy chuẩn bị đi vào, Mục Hành híp mắt nhìn thấy Triệu Qua qua cửa sổ xe, cho dù hình dáng mơ hồ không rõ nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được.
'Quái vật' chạy vào trong sân, hai cánh cửa như thể có chân bắt đầu khép lại, còn nghe lời hơn cả con mèo béo Mục Hành nuôi trước đó. Hắn tự biết mặt nóng dán mông lạnh*, đứng đó xấu hổ đấu tranh vài giây rồi mặt dày mặt dạn thừa dịp cổng chưa đóng hết thì nhảy vào.
*Người nhiệt tình mà không được đáp lại
Góc áo thiếu chút nữa thì bị khe cửa xe rách.
Triệu Qua kéo áo Thẩm Tiêu Tiêu xuống xe, trong khi Thẩm Tiêu Tiêu giận mà chẳng dám nói gì thì sai đối phương đi làm cơm, đã thế còn đòi phải có thịt có rau có canh.
"Mẹ nó, bỏ ra, bộ tây trang này em mới mua đó!" Thẩm Tiêu Tiêu mặt mũi đau thương vuốt thẳng lại góc áo nhăn, "Em là bảo mẫu sao, bảo mẫu còn có tiền lương thế mà anh xem anh còn chẳng tôn trọng quyền của em huống chi là lương."
Triệu Qua lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu Tiêu một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở, "Đứa ăn nhờ ở đậu không nộp tiền phí sinh hoạt thì không có tư cách nói chuyện nhân quyền."
Thẩm Tiêu Tiêu dùng hai tay vò tóc, vẻ mặt hỏng bét gào thét đi vào biệt thự —— nếu không phải vì tên Triệu Qua khốn nạn này thì cậu đường đường là cậu ba nhà họ Thẩm sao phải trốn đông trốn tây, ăn nhờ ở đậu, lại còn phải ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai như thế này.
Triệu Qua trực tiếp bỏ qua sự oán giận của Thẩm Tiêu Tiêu, vào phòng khách cái là dùng tay cởi nút thắt âu phục, tây trang tùy tiện ném trên sô pha, để nới lỏng cà vạt thì anh hơi hơi ngửa đầu, cánh tay và cổ bày ra cơ bắp đẹp đẽ, đưa hết áo và cà vạt cho người hầu đang đứng giơ tay về phía trước, tư thế biết vâng lời lại vô cùng tao nhã.
Mà ở ngoài cửa, từ vị trí của Mục Hành nhìn vào thì một loạt động tác này của anh lại vô cùng khiêu gợi, Mục Hành xem mà có chút nhập thần, hắn đánh giá mọi ngóc ngách trên người Triệu Qua, ánh mắt nhìn từ áo sơ mi đi xuống, đồng tử càng ngày càng sâu.
Triệu Qua thật sự là một người rất gợi cảm, ngũ quan của anh tương đối rõ ràng đẹp đẽ kế thừa từ người mẹ có huyết thống Italy, cả người không có một vết sẹo lồi, cơ bụng hoàn mỹ, bắp tay bắp chân đều hừng hực sức lực, đến nỗi mà dù cho anh không nói hay làm gì cũng cũng có thể khiến người khác huyết mạch sôi trào vì hormone nam tính của mình tỏa ra.
Cởi quần áo khó chịu ra, Triệu Qua rót một chén trà lười biếng ngồi dựa vào sô pha lật tạp chí trong tay, chẳng thèm nói gì với Mục Hành đã đứng cạnh cửa một hồi lâu.
Trái lại Mục Hành lại chẳng kiềm chế nổi, tiến về phía trước hai bước.
Sau khi hoàng hậu hoăng thệ, ngày nào Mục Hành cũng tưởng niệm, vô số lần mơ thấy hoàng hậu trở lại bên mình, nhưng sau khi tỉnh lại thì hiện thực lại đấm cho hắn một cú thật mạnh, Mục Hành rất tuyệt vọng, hắn không dám tưởng tượng được rằng sau này mình có thể gặp lại Triệu Qua, lúc này trong lòng hắn đầy sợ hãi, bối rối, kích động dội thẳng vào óc, như thái sơn đè nặng lên người khiến cho hắn quên cả hô hấp.
Hô lên cái tên mặc niệm thành nghiện, giọng Mục Hành có hơi hơi run rẩy: "Triệu Qua?"
Triệu Qua lúc ấy hệt như đến giờ mới nhận ra có người, bố thí xốc mí mắt lên liếc mắt nhìn một cái rồi lại trở về cuốn tạp chí, lạnh lùng nói: "Tôi cho phép em tới đây sao!"
Sự lạnh lùng của Triệu Qua khiến cho Mục Hành nhíu mày ngay lập tức, hắn nhanh chóng bước đến giật quyển tạp chí trong tay Triệu Qua, khóe mắt nhìn thấy ngôi sao nữ mặc bikini trong tạp chí thì ra vẻ không vui nói: "Quân tử phi lễ chớ nhìn, từ khi nào mà hoàng hậu lại thô bỉ như thế."
Không có tạp chí che lấp, ánh mắt châm chọc của Triệu Qua dừng cả trên người Mục Hành, không thể tưởng tượng nổi nói: "Em vừa nói cái gì?"
Mục Hành cũng đánh giá Triệu Qua, nhìn gần mới thấy mặt mũi Triệu Qua thật ra có chút khác biệt so với hoàng hậu, ví dụ như ngũ quan góc cạnh phân minh hơn, hình dáng cũng rõ ràng hơn, hợp cả lại khiến cho cảm giác lạnh lùng mạnh mẽ càng sâu hơn.
Kỳ lạ nhất chính là trên cổ tay Triệu Qua có đeo một chuỗi Phật châu màu đỏ thắm có khắc đầy chú văn, Phật châu này vừa nhìn đã biết là niên đại cửu viễn, mang theo một chút khí tức lạnh lẽo như hàn băng, cứ khiến cho người ta có cảm giác không rõ ràng.
Mục Hành kiên nhẫn nói: "Ta không phải Mục Hành thật sự, ngươi cũng không phải Triệu Qua thật sự đúng không?"
"Em không bị bệnh đó chứ?"
"Đêm đó ngươi cũng đã biết rõ thân phận của ta, cớ sao bây giờ còn giả ngu."
Triệu Qua trưng ra cái vẻ 'excuse me?', "Tôi giả ngu?"
Mục Hành thấy trên mặt Triệu Qua đầy vẻ mờ mịt thì lại thấy bối rối, thế nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc bắt đầu kể lể: "Sáu năm trước ta đăng cơ xưng đế, đón ngươi tiến cung phong làm hoàng hậu, một năm trước ngươi lao mình xuống giếng tự sát, không lâu trước ta đã trở thành chủ nhân của thân thể này."
Biểu tình của Triệu Qua từ đầu óc em chắc chắn có bệnh chuyển thành trước hết tôi cứ nghe em nói hươu nói vượn đã, dẫu vậy vẫn ung hung hỏi: "Thế chủ nhân thực sự của nó đâu?"
Mục Hành nghĩ nghĩ: "Linh hồn của hắn ta không còn nữa, nói vậy chắc là đã chết rồi."
"Em giết chết hắn sao?"
"..."
"Giết người là phạm pháp, phải đền mạng."
"..."
Triệu Qua bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Mục Hành, trên mặt vẫn treo cái vẻ như cười như không, khi mũi chân sắp đụng vào nhau, Mục Hành nhíu mày muốn tránh thì lại bị Triệu Qua mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng, Mục Hành nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong ganh tấc, bọn họ gần như là mũi chạm mũi, có thể cảm giác được hô hấp, ngửi được hương vị của đối phương.
Tư thế như vậy quá mức ái muội, hô hấp của Mục Hành chậm lại, nhịn không được vươn tay ôm lấy Triệu Qua, cảm nhận độ ấm từ thân thể đối phương, hắn thật sự rất nhớ cái ôm chân thật như thế này.
"Ngươi có nhớ ta không?"
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Triệu Qua lướt dọc theo thắt lưng mục Hành, lặng lẽ chui vào trên trong quần, móng tay không nhẹ không nặng vờn qua cái nơi nhạy cảm, "Em đang kể chuyện xưa để dụ dỗ tôi sao? Em biết đấy em làm thế cũng thú vị lắm nhưng mà đêm nay tôi không có hứng, hôm khác đến tìm em sau."
Nói xong thì đột nhiên bóp bóp cái mông đầy thịt của Mục Hành, ngả ngớn cười nói, "Nơi này của em còn chưa phục hồi thế mà đã không chịu nổi khát khao?"
"Làm càn!" Mục Hành đen mặt giật tay Triệu Qua ra, uy nghiêm nói, "Ngươi cho trẫm là ai cơ chứ?!"
Triệu Qua kinh ngạc nhìn cái tay vừa ăn đậu hũ của mình, ánh mắt tiếp xúc với đôi mắt khí thế không ai bì được của Mục Hành, mọi nét cười đều bị anh thu lại, hừ lạnh một tiếng rồi vô vị đáp: "Không có hứng chơi với em, mau cút đi, nhân lúc tâm tình tôi còn chưa quá kém."
Mục Hành bất khuất không buông tha nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Tôi không cần thiết phải trả lời, đừng quên thân phận của em." Triệu Qua tìm từ nghiêm khắc để nói, "Huống chi tôi là đàn ông, cho dù có xuyên không thật đi chăng nữa thì cũng không có chuyện đi làm hoàng hậu của em, đừng ở đây tự chuốc phiền phức nữa."
Mục Hành chưa bao giờ mê mang như thế, "Triệu Qua, rốt cuộc là ngươi còn băn khoăn cái gì?"
"Em không chịu dừng lại đúng không? Mục Hành tôi lặp lại một lần nữa, em chính là tình nhân tôi bao dưỡng, ngoài chuyện này ra thì giữa tôi và em không có bất cứ quan hệ nào hết."
"Nhưng đêm đó ngươi đã nhận ra ta mà."
Triệu Qua lạnh lùng nói: "A, tôi tưởng em muốn tạo chút tình thú thôi."
Mục Hành lắc đầu, hắn vẫn luôn tin tưởng trực giác vững chắc của mình, thế nên hắn bướng bỉnh kiên trì nói: "Không cần biết ngươi có phủ nhận thế nào thì ta vẫn tin chắc ngươi là hoàng hậu của ta, chúng ta đã thành gia sáu năm, mỗi động tác của ngươi ta đều khắc vào tâm tủy, đêm đó khi ngươi và ta cộng tẩm là ta đã nhận ra ngươi, nếu không sao ta lại đến làm phiền ngươi làm gì, ngươi nhất nhất không thừa nhận ta là bởi vì hận ta trước đây đối xử bất công với người đúng không, hay là lúc tá thi hoàn hồn đầu ngươi bị đập vào đâu nên mới ra nông nỗi đến ta cũng không nhớ nổi như bây giờ?"
"Điên rồi ——" Ánh mắt Triệu Qua sâu thăm thẳm, không ngừng vo tròn quyển tạp chí, "Đừng có biến tôi thành đối tượng ảo tưởng của em, tôi không hiểu em đang nói gì hết, em muốn chống lại khoa học sao, muốn dùng mấy thuyết quỷ thần này dọa người chắc."
Mục Hành vẫn cứ bảo trì sự im lặng, nhất thời không biết nên để tay ở chỗ nào, hắn không ngờ Triệu Qua lại không muốn thừa nhận thân phận, hoặc có thể nói là anh căn bản không hề nhớ mình, điều này khiến cho kế hoạch ban đầu của Mục Hành vỡ nát. Thế nhưng Mục Hành không phải là một người dễ buông tay, chỉ cần có khả năng là hắn sẽ cố gắng, huống chi đã xác nhận được Triệu Qua còn sống, chỉ còn có thể đứng sánh vai bên cạnh anh nữa thôi là viên mãn rồi.
Không ai có thể tưởng tượng được trong một năm đó hắn đã phải trải qua bao nhiêu dày vò.
Vì thế nên Mục Hành trịnh trọng lập lên một lời hứa: "Nhất định ta sẽ khiến cho ngươi nhớ lại."
Triệu Qua đối mắt với Mục Hành hai giây, tròng mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, đoạn anh nghiêng đầu hô về phía phòng bếp: "Thẩm Tiêu Tiêu, mau lăn ra đây tiễn khách."
Cái vẻ khí thế ngất trời của Mục Hành khi nhìn thấy Thẩm Tiêu Tiêu cầm muôi chạy ra từ phòng bếp thì nhanh chóng thay đổi, ấn đường của hắn nhanh chóng tụ lại thành một cục u ám, ánh mắt mang theo uy áp mạnh mẽ như thể muốn lăng trì Thẩm Tiêu Tiêu, rất muốn chọc vô vàn lỗ trên người đối phương cho gió lùa qua.
Hắn nhớ đến chuyện Trần An Di từng đề cập, nghe là đã biết người lên giường với Triệu Qua nhiều không đếm xuể, mà người đàn ông trước mặt này tuy rằng tướng mạo có kém nhưng tươi cười lại bù được sự thiếu hụt do ngũ quan để lại khiến cho mặt mũi có thêm nét trong sáng, bề ngoài xem ra không giống như tình nhân, nhưng trễ thế này rồi mà vẫn ở lại đây chưa chịu về thì thật sự khiến cho người ta không khỏi nghĩ nhiều.
Người đàn ông này cũng là người đã từng lên giường với Triệu Qua.
Mục Hành vẻ mặt âm u trách mắng: "Ngươi là ai?!"
Thẩm Tiêu Tiêu bị kinh sợ trong nháy mắt, dưới cái nhìn chăm chú của Mục Hành thì như thể bị tiêm thuốc mê, đối phương phẫn nộ trợn trắng mắt viết vài chữ "Mày là kẻ thứ ba" rõ ràng trong ánh mắt, Thẩm Tiêu Tiêu không thể chấp nhận thân phận pháo hôi ấy, cơ trí chỉ cái muôi về phía Triệu Qua, vô cùng bình tĩnh vô cùng chân thành cười nói: "Tôi là em trai Triệu Qua."
"Tôi theo họ mẹ."
Cảm giác áp bách biến mất theo cái gật đầu của Mục Hành, hắn thậm chí còn tặng kèm một nụ cười miễn phí —— quốc cữu a, có thể hiểu được.
Thẩm Tiêu Tiêu mới vừa như trút được gánh nặng, Triệu Qua bên cạnh lại bắt đầu nháy mắt nhắc nhở cậu, cậu ngửa cổ thể hiện cốt khí của mình, duy chỉ không dám quay đầu nhìn ánh mắt lạnh như băng của Triệu Qua.
Rồi nghe Triệu Qua hàn khí bức người lạnh nhạt nói: "Bảo cậu tiễn khách, đứng đó làm quái gì!"
Vì thế nên Mục Hành liền bị tiễn đi.
Không nghĩ tới trước khi bị tiễn Triệu Qua còn đưa cho hắn vài cuốn sách, đương nhiên là nói thì chẳng êm tai, "Tôi thấy cử chỉ của em điên rồ, mau đọc sách bồi bổ đầu óc đi."
Mục Hành tự động phiên dịch những lời này thành quan tâm, cảm thấy Triệu Qua dù có mất trí nhớ nhưng vẫn giúp đỡ mình, biết hắn hiện giờ hoàn toàn không biết gì cả thì lập tức đưa than cho sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi.
Thẩm Tiêu Tiêu bỏ tất cả đồ ăn mới nấu vào trong hộp giữ ấm rồi đưa cho Mục Hành, nghĩ đến chuyện trong nồi lúc này chỉ còn cơm thừa canh cạn thì tim liền như bị đao cắt.
Từ trưa đến giờ chỉ uống mỗi nước nên Mục Hành cũng chẳng khách khí, vô cùng biết ơn với hành động lấy lòng này đồng thời đẩy Thẩm Tiêu Tiêu trở lại không tha cho một đầu ngón tay nào.
—— bệ hạ đói bụng, quốc cữu còn không mau lui ra!
Biệt thự tấc đất tấc vàng cũng có điểm yếu, như là gần đó không có xe bus hay taxi gì, điều này khiến cho Mục Hành tránh được một phen bắt xe đầy xấu hổ, thế là cuối cùng Thẩm Tiêu Tiêu lại đưa hắn trở về.
Mục Hành lúc này mới có nhàn hạ suy xét, hắn phải làm sao mới có thể không bị người nhà nguyên thân phát hiện ra manh mối.
Trước khi Mục Hành rời khỏi đó, hắn quay đầu lại thấy Triệu Qua ngồi dựa vào ghế sô pha không hề có chút ý tứ nào là sẽ chào tạm biệt hắn, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Nhưng hắn lại không thể biết được đợi đến khi hắn ra ngoài, Triệu Qua không thể chờ nổi đứng bật dậy xốc một góc màn lên, chăm chú theo dõi hình bóng của hắn.
Ánh mắt dấu sau bức màn của Triệu Qua đầy thâm trầm và phức tạp, ngón tay cái vẫn luôn vuốt ve Phật châu lạnh lẽo trên cổ tay mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -