Thứ Hai, 8 tháng 1, 2018

Bao tử - 2


Chương 2: Trọng sinh

"Làm càn! Kẻ nào dám đẩy trẫm, không cần đầu nữa à!" Mục Hành lớn tiếng nổi giận quát, chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân chỗ nào cũng đau, đau đến mức cùng cực nhưng may sao vẫn giữ được tính mạng.

Hai mắt vẫn bị người che mất, Mục Hành giãy dụa định đứng dậy mới phát hiện ra gân cốt của hắn lúc này đều giống như đồ bỏ đi, không sao đứng dậy nổi. Hắn không cam lòng dùng tay quờ quạng, muốn thừa dịp hương chưa tắt để tìm thông hồn sử, rồi nhờ thông hồn sử tìm A Qua, hắn phải tìm được Triệu Qua, không thể ngã xuống dễ dàng như vậy được!

Bỗng nhiên ngón tay đang ra sức giãy dụa của hắn bị ai đó bắt lấy, bàn tay của người nọ có độ ấm cực nóng, động tác ái muội dùng ngón tay vẽ một đường từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay hắn. Mục Hành cảm giác như thể có một ánh mắt nóng bỏng cứ nhìn mình chằm chằm, đã thế nó còn hơi hơi mang theo sự âm lãnh thấu xương.

Mục Hành cả giận nói: "Buông trẫm ra! Ngươi là kẻ nào? Nhìn thấy trẫm sao lại không quỳ?"

Người nọ cười lạnh một tiếng, giống như là đã xác nhận được rằng Mục Hành không chết, bỗng nhiên anh ta buông tay ra, đoạn nó chui vào trong vạt áo của Mục Hành, sự xâm nhập của đối phương dường như là muốn vuốt ve thắt lưng Mục Hành. Mỗi một động tác của đối phương đều mang theo sự ức hiếp và lăng nhục, đối xử với một người đường đường là hoàng đế cửu ngũ chi tôn mà lại không khác gì với tiểu quan đê tiện.

Ngoài Triệu Qua ra, Mục Hành chưa từng phải trải qua cái sự ủy khuất như thế này, lúc này hắn đã tức giận đến độ muốn rút kiếm ra cho người nọ thiên đao vạn quả, nhưng hắn không thể khống chế nổi thân thể của mình nên đành phải cố gắng dằn sự phẫn nộ của mình xuống, chỉ chờ sau này có thời cơ sẽ đem người năm băm thành trăm khúc cho hả hết mối hận trong lòng.

Lúc này Mục Hành thà rằng hắn mất đi ý thức, cũng tốt hơn là có thể cảm nhận rõ ràng từng nơi mà đối phương chạm phải, mắt không thể nhìn nhưng miệng thì có, người nọ sờ đủ thân thể Mục Hành rồi thì ngón tay dần dần di chuyển đến hạ thân của hắn, ngay sau đó người nọ áp cả người mình lên, há mồm như thể trêu đùa gặm cắn cổ Mục Hành.

"Lớn mật! Vô liêm sỉ! Nực cười!" Mục Hành nổi trận lôi đình, cả người bị tình dục khơi mào mãnh liệt kích thích cảm quan của hắn, khiến cho tất cả sự khuất phục phóng đại lên gấp trăm ngàn lần.

Người nọ lại không biết hắn tức giận, chỉ lo làm càn phát tiết dục vọng xuất phát từ bản năng của đàn ông, vuốt ve dịu dàng thì cũng thích đấy nhưng anh ta có vẻ thích hành vi thô bạo dã man hơn. Mục Hành cứ giãy dụa gào thét như một con thú, hắn thật sự giận phát điên rồi!

Đây rốt cuộc là nơi nào? Vì sao người này lại dám làm chuyện hạ lưu như vậy với trẫm! Cho dù anh ta không ngại chuyện sống chết của mình nhưng chẳng lẽ lại không sợ trẫm trong cơn tức giận sẽ tịch thu toàn bộ tài sản của cả nhà anh ta rồi giết sạch sao! Càng quan trọng hơn là, hắn phải tìm hoàng hậu, cây hương kia không biết giờ còn cháy nữa không, hay chẳng lẽ người cưỡi trên người trẫm lúc này là quỷ hồn sao?

Cho dù biết phản kháng chỉ là phí công, Mục Hành vẫn liều mạng nâng tứ chi lên giãy. Trong từ điển của Mục Hành chưa từng có hai chữ từ bỏ, nếu không hắn đã không thể từ một kẻ đã chết trở thành hoàng đế trên vạn người như hiện nay.

Nghĩ như vậy, dòng ký ức nhiều năm trước mà Mục Hành tưởng mình đã quên đi bỗng nhiên hiện ra trong não hắn.

Mục Hành là người đạp trên thi thể của Nhị ca của mình —— hoàng đế tiền triều để đăng cơ xưng đế, mà ngay vào ngày đăng cơ hắn còn mang chứng cứ phạm tội của việc thí đệ giết cha của huynh mình chiêu cáo thiên hạ, lúc đó người trong thiên hạ rất giận tiên hoàng, Mục Hành khiến cho Nhị ca của mình đến chết cũng không có chốn dung thân.

Nhưng nào có ai biết, Mục Hành và Diễn Vương đệ hạ từng chung sống hòa thuận với Thái tử, huynh hữu đệ cung. Nhưng cái sự hòa thuận giả dối đó đã bị cái nơi hoàng cung sống chết chỉ bởi dục quyền khiến cho không còn sót lại chút gì, lúc ấy Diễn Vương điện hạ càng ngày càng thể hiện được khả năng trị thế của mình, xử lý hoàn mỹ đến cực hạn những nhiệm vụ mà phụ hoàng phân công cho, liên tiếp được phụ hoàng khích lệ và phong thưởng. Thái tử trái lại cứ bình bình vô năng, không giỏi chính trị cũng chẳng giỏi đàm phán, đã thế còn thiên hảo tửu sắc khiến cho phụ hoàng rất thất vọng.

Trong kinh thậm chí còn có lời đồn đãi rằng bệ hạ sẽ phế truất Thái tử để lập Diễn Vương điện hạ.

So với Thái tử hèn hạ kém cỏi, Mục Hành coi trong năng lực của Diễn Vương hơn, bởi vậy cũng âm trầm trương trợ Diễn Vương, thế là Thái tử ngày càng sợ hãi, ngày nào cũng lo lắng ngôi vị Thái tử bị Diễn Vương cướp mất. Sự sợ hãi của hắn ta lúc ấy đã bị cha của Thái tử phi ——  Binh Bộ Thượng Thư lợi dụng, hai người liên thủ giở trò hãm hại Mục Hành khi hắn đang viễn chinh quan ngoại, khiến cho đội quân do Mục Hành dẫn dắt chịu bại dưới tay quân địch, sau đó lại bị lọt vào vây công của quân đội triều đình, đại quân vốn đã mệt mỏi, dốc hết toàn lực chém giết mà vẫn rơi vào tình thế toàn quân bị diệt.

Thân binh hộ vệ của Mục Hành bị giết trong lúc đó, Mục Hành đơn phương độc mã thương tích chất chồng bị bức tới huyền nhai, phía trước là đại quân muốn đưa hắn vào chỗ chết nên mang theo súng đạn áp sát, phía sau là huyền nhai sâu không thấy đáy, Mục Hành chỉ màng treo chuông dứt khoát nhảy  xuống huyền nhai. May mà dưới vực có một hồ nước, Mục Hành bởi vậy mới may mắn thoát chết, lúc ấy mặc dù còn sống nhưng do đại não bị chấn động nên đã mất đi ký ức.

Nghĩ đến đây Mục Hành không khỏi cười rộ lên, ngay cả hành vi khinh nhờn của người nọ trên thân thể hắn cũng không để ý tới nữa.

Nếu lúc ấy mà không nhảy xuống huyền nhai, hắn rơi xuống hồ nước rồi mất đi ký ức thì cũng sẽ không quen biết được Triệu Qua, rồi được anh giúp đỡ, vì thế nên cho dù Mục Hành có hận Nhị ca thế nào, thương tiếc cái chết của Diễn Vương và phụ hoàng đến đâu thì cũng chưa từng hối hận.

Sau khi Mục Hành khôi phục ký ức, mới phát hiện Nhị ca của hắn đã không thể chờ đợi được nữa, lấy thanh quân trắc vi để đăng cơ làm hoàng đế, lúc đó triều đình nhìn hắn ta ngồi trên ngôi vị tân đế nhưng thật ra là do Binh Bộ Thượng Thư nắm quyền, cái gọi là tân đế bất quá chỉ là một cái thùng rỗng. Mục Hành không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn nhẫn nhục ẩn núp trong thành đô hai năm, từng bước từng bước thiết kế chiến lược để có được quyền thế, trong lúc đó không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới có thể khiến cho tân đế thoái vị nhường ngôi.

Thù giết cha giết huynh này suốt đời khó quên, cho dù là tân đế thoái vị nhường ngôi, Mục Hành vẫn chưa từng tha thứ cho hắn ta, hắn sai người giả trang thích khách ám sát hoàng huynh rồi đẩy tất cả tội lỗi sang cho Binh Bộ Thượng thư, từ đó lợi dụng quét sạch loạn đảng triều thần, thu tất cả quyền thế quan trọng nhất của đại doanh vào trong tay.

Sau rồi Mục Hành càng muốn chém hết những kẻ to gan lớn mật, hắn trời sinh tính tình kiệt ngạo, những kẻ từng ức hiếp hắn, ngoài Triệu Qua ra thì đều xuống gặp Diêm Vương cả. Lúc này người nọ đột nhiên bắt được cái mông của Mục Hành, trêu chọc lại dường như vuốt ve, Mục Hành thân là hoàng tử, từ nhỏ không ai dám đánh mông hắn, người này quả thực, quả thực là  —— trong mắt không hề có vương pháp!

Mục Hành tức giận đến độ ù cả tai, hắn nắm chặt tay đấm về phía người nọ, nhưng thể lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục nên cái tay bị người nọ nắm được dễ dàng, còn như là đùa giỡn dùng móng tay nhẹ nhàng xẹt qua khẽ thịt hở, khiến cho cả người Mục Hành run rẩy cả lên, mở mắt trừng người nọ mà lại rước về một trận chán nản.

Nắm tay? Giơ tay đấm anh ta! Mục Hành mãnh liệt ngẩn ra, tiếp đến thì cảm thấy mừng như điên, hắn thử thăm dò di động tay chân, tuy rằng mềm nhũn nhưng đích xác là có thể khống chế, Mục Hành nắm chắc trong lòng, vừa nghỉ dưỡng vừa nghiêm túc đánh giá tên đàn ông lớn mật khinh nhờn mình.

Ánh sáng của phòng thật tối, nhưng đủ để hắn thấy rõ quần áo của người nọ, điều này khiến cho Mục Hành các nhận định tội của hắn không thể tha thứ được, quần áo trên người anh ta được làm bằng chất liệu gỗ đặc biệt, hình thức cũng rất kỳ quái. Hắn không thấy rõ mặt của anh ta, nhưng cơ thể đối phương mặc dù đã có quần áo che khuất nhưng vẫn tinh tráng, cường kiện đến chói mắt, theo động tác của mình, cơ bắp cuồn cuộn không ngừng hiện ra, mang theo khí tức không thể kháng cự được.

Mục Hành liếc nhìn cánh tay hiển nhiên là gầy yếu của mình, đoán được hắn không đánh lại được anh ta. Nhưng hắn tin chắc rằng thân phận vững chắc của mình có thể khiến cho anh ta lui bước, thế nên hắn giương giọng uy nghiêm nói: "Lớn mật! Ngươi là ai! Còn không nhanh chóng lui ra, nếu không trẫm sẽ lấy đầu ngươi!"

Người nọ tách hai chân Mục Bạch ra, thò tay đến ngăn kéo bên cạnh, sau khi tìm được dầu bôi trơn vừa định ngẩng đầu lên thì lại bị quát, nhất thời sững sờ tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng không khỏi nhẹ đi.

Mục Hành cho rằng anh ta sợ đến choáng váng, vì thế không giận mà uy sai khiến: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có thấy thông hồn sử không? Nếu thấy thì mau bẩm báo chi tiết cho trẫm, trẫm sẽ miễn tội chết cho ngươi." Hắn nói xong thì cực kỳ xấu hổ thu hai chân đang vắt qua hông người nọ lại, tìm quần áo đã bị xé rách tươm bên cạnh để che đậy cơ thể.

Lúc này Mục Hành mới chú ý đến căn phòng, nơi này thoạt nhìn có chút quỷ bí, mặc dù không rộng bằng điện của hắn, nhưng trần lại cao, đồ vật xem chừng đều là thứ tinh xảo, vách tường còn treo một cái gương hình chữ nhật, có thể thấy được khung cảnh trên giường lúc này. Giường rộng mềm mại thoải mái, không biết bên dưới có lót bằng thứ gì, trên giường không có chăn, trên đỉnh có một cái đèn treo hình nhụy hoa đẹp đẽ, có cả tua rua bằng thủy tinh lóa mắt.

Cảnh báo trong lòng Mục Bạch mãnh liệt kêu lên, thầm nghĩ nơi này sao lại chân thật như thế, nào có sự âm trầm đáng sợ của địa ngục, hay là hắn vẫn còn ở nhân gian? Nhưng khi chuyển mắt ra ngoài cửa sổ, Mục Hành thoáng kiên định thêm vài phần. Ngoài cửa sổ là tầng mây cao ngất, nhìn không thấy kiến trúc nhà cửa, nghe không thấy nửa điểm tiếng động, sao có thể là nhân gian được?

Mà Mục Hành sở dĩ lấy thân phận hoàng đế để uy hiếp người nọ, là bởi vì hắn xác định đối phương là người sống, mà đã là người sống thì đương nhiên là hắn nói được.

Khi Mục Hành tìm kiếm quần áo, người nọ cầm dầu trơn trên tay ra vẻ đầy hứng thú nhìn ngắm hai cái chân thon dài của hắn, không hề che dấu dục niệm dơ bẩn một chút nào. Mục Hành không tìm được long bào, nhăn chặt lông mày quay đầu căm tức nói với anh ta: "Ngươi ném quần áo của trẫm ——"

Lần quay đầu này khiến cho Mục Hành thấy rõ được mặt của người nọ, giọng của hắn ngừng bặt, cái tay đang nắm chặt quần áo cũng buông ra bởi vì quá khiếp sợ. Máu toàn thân dường như đều điên cuồng chảy về phía đại não, tay chân do máu không lưu thông nên cứng còng cả lại.

Mục Hành nghẹn ngào dưới ánh mắt như cười như không của người nọ một hồi, yết hầu giống như bị đờm ngăn lại không phát ra nổi một tiếng gì, mãi một lúc lâu sau mới khiếp sợ kêu: "Triệu...Triệu Qua?"

Khuôn mặt trước mắt hoàn toàn ăn khớp với Triệu Qua, gương mặt lạnh lùng góc cạnh phân minh, hai mắt hẹp dài mang theo khí lạnh từ nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt khiến cho người ta rét lạnh, cái mũi thẳng, đôi môi mỏng có độ cong vừa phải khiến cho người khác có cảm giác bạc tình ngoan lệ, nhìn nghiêng khuôn mặt ấy giống như đao tước càng hiển rõ lãnh ý phong duệ, khóe môi hơi giương lên cười như không cười, coi thường tất thảy khiến cho không ai nhìn thấy được.

Đó là một người đàn ông anh tuấn cao ngất, đôi mắt mang theo tà khí tựa như kịch độc của thuốc phiện khiến người ta muốn ngừng cũng không được. Mục Hành đã từng khắc sâu khuôn mặt này trong lòng mình, có thể miêu tả từng tấc da tấc thịt, không sai một nét nào.

Người đàn ông —— Triệu Qua từ chối cho ý kiến với xưng hô của hắn, anh ta vẫn như cười như không nhìn chằm chằm Mục Hành, bỗng nhiên vươn tay nắm chắc mắt cá nhân của hắn, thậm chí còn có chút thô lỗ kéo giật người trở về. Đoạn kéo những thứ đối phương đang dùng để che đậy cơ thể của mình ra, khom người đặt nụ hôn lên người Mục Hành, khí lực lớn đến độ có thể bẻ gẫy hai cái chân thon dài mà vô lễ nọ.

Đáy mắt Mục Hành hiện ra sự bối rối, bởi vì áy náy nên không dám giãy dụa phản kháng nữa, nhưng vẫn cố gắng khép hai chân mình lại, thoạt nhìn chẳng khác gì cầu xin tha thứ không thành tiếng.

Nhưng anh ta không thèm nhìn tới sự cầu xin của Mục Hành, anh thuần phục vẽ loạn dầu trơn lên vị trí chính xác, đã thế còn biết dùng tay ngăn chặn lời nói sắp ra khỏi miệng của Mục Hành.

Người đàn ông trầm thấp không cho người ta phản kháng nói: "Nghe lời."

-
Zô: Map hiện đại: on. Cơ mà vì Mục Hành vẫn chưa thích nghi nên xưng hô vẫn là một vấn đề, huhu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -